Bến xe buýt trước Trung tâm Thương mại quốc tế ở Tân Nhai Khẩu là đầu mối then chốt của trung tâm thành phố, cho nên mỗi khi có xe buýt đến, đám người đang chờ đợi sẽ “cuồn cuộn” chen chúc đi lên.
Đặc biệt là chuyến xe buýt số 33 đến Giang Lăng càng chật kín người hơn nữa, sau khi chen chúc đi lên vài lần đều không thành công, Biên Thi Thi bĩu môi tức giận.
Trong lòng Vương Tử Bác cũng đang tự trách mình, thực ra chuyện này không hề liên quan đến cậu ấy, nhưng đàn ông là vậy, khi ở trước mặt người con gái mình thật lòng yêu thích, bọn họ vẫn luôn không kìm lòng được trào dâng khát vọng được bảo vệ.
Nhìn thấy cô không thể chen chúc lên xe buýt, cậu ấy cảm thấy mình nên mua một chiếc xe.
Nhìn thấy cô đang ở nhà thuê, cậu ấy sẽ cảm thấy mình nên mua cho cô một căn nhà.
Nhìn thấy cô không có việc làm, cậu ấy cảm thấy mình nên cố gắng giúp cô tìm được một vị trí thích hợp.
…
Lúc trước Vương Tử Bác cũng đối xử với Hoàng Tuệ như vậy, vừa giúp đỡ Hoàng Tuệ thuê nhà vừa chỉnh sửa sơ yếu lý lịch giúp cô ta, còn nhờ cậy Hoả Tiễn 101 nhận Hoàng Tuệ. Nếu không phải mình đã tiêu hết toàn bộ số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian lên người cô ta, cậu ấy chắc chắn sẽ mua một chiếc xe.
Lại là một chiếc xe buýt số 33 khác đi đến, lần này hành khách đã ít hơn một chút, hai người khó khăn lắm mới lên xe được.
“Cậu sao vậy?”
Biên Thi Thi phát hiện sắc mặt của Vương Tử Bác không được tốt lắm.
“Không có gì.”
Vương Tử Bác hơi áy náy: “Sớm biết thế này tớ đã học lái xe, Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi đều có xe để không.”
Land Rover của Trần Hán Thăng, Chevrolet của Tiêu Dung Ngư, với thân phận của Vương Tử Bác thực sự có thể tùy tiện cho mượn.
“Vậy cậu mau học đi.”
Nhắc đến chuyện xe cộ, Biên Thi Thi quên mất sự không vui lúc nãy, cong mắt nói: “Mặc dù Tiểu Ngư Nhi đã có bằng lái, nhưng không dám lái xe ở trong thành phố, ngay cả di chuyển chiếc xe cũng phải gọi điện yêu cầu Trần Hán Thăng đến.”
Vương Tử Bác cũng đã từng nghe Trần Hán Thăng oán giận chuyện này, cậu ấy cười nói: “Cô ấy chỉ muốn tìm một lý do để gặp Tiểu Trần thôi.”
Với danh tiếng của Tiêu Dung Ngư ở đại học Đông Đại, nếu thực sự muốn dịch chuyển chiếc xe, các sinh viên nam đang xếp hàng chờ cũng có thể khiêng chiếc Chevrolet kia chạy xung quanh sân thể dục “121”.
“Đúng vậy.”
Biên Thi Thi gật đầu, phấn khích nói: “Cho nên, tình yêu ngọt ngào mới khiến người khác hâm mộ.”
Chiếc xe buýt chạy trên đường giống như một chiếc máy bay, thổi tung mái tóc dài của Biên Thi Thi phiêu bồng theo cơn gió, ngọn tóc thỉnh thoảng lướt qua trên khuôn mặt Vương Tử Bác, mang đến cảm giác ngứa ngáy hoà quyện với mùi hương dầu gội đầu.
Biên Thi Thi không hề phát hiện, cô ấy đang nhắn tin với bạn, chiếc điện thoại cầm tay trên tay mặc dù hơi cũ nhưng bên ngoài vô cùng sạch sẽ, bên trên còn treo một chuỗi dây hoạt hình màu hồng nhạt rũ xuống, lắc lư vô cùng đáng yêu.
Gia cảnh của Biên Thi Thi tương đối bình thường, mặc dù năm ngoái đã nhận được một khoản tiền hoa hồng từ “vụ tranh chấp giữa Quả Xác và Tân Thế Kỷ”, nhưng cô ấy cũng không vội vàng cải thiện cái gọi là “Chất lượng cuộc sống”.
Vẫn bình thản dùng chiếc điện thoại cầm tay cũ, vẫn là người thiếu nữ với trái tim trong sáng thuần khiết.
Vương Tử Bác hơi cảm động, cô gái như vậy càng được trân trọng hơn nữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, thậm chí Vương Tử Bác còn chưa kịp phản ứng lại thì chiếc xe buýt đã đến trạm, tài xế còn đắc ý khoe khoang: “Lần này ông đây chỉ mất 24 phút, con mẹ nó nhanh thật.”
“Chó thật, chẳng trách lần nào đi xe buýt Tiểu Trần cũng chửi ầm lên.”
Sau khi xuống xe sẽ không thể ngửi được mùi hương dầu gội nữa, Vương Tử Bác vô cùng luyến tiếc, chỉ có thể âm thầm mắng chửi trong lòng, thành thật bước theo xuống.
…
Khoảng chừng 9 giờ, hai người đi vào nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ trước, người quen cũ Thân Minh Lượng đích thân ra mặt tiếp đón, anh ta giải thích rõ ràng về tranh chấp lần thứ hai giữa Quả Xác và Tân Thế kỷ ở trong phòng hội nghị.
Thực ra Trần Hán Thăng cũng đã nói trước đó, hơn nữa càng chi tiết hơn, hắn trực tiếp chỉ ra nguyên nhân chính là vì chiếc mp4 mà hai nhà không ngừng giở thủ đoạn mờ ám với nhau.
Thân Minh Lượng vẫn giấu diếm, chỉ nói rõ những chỗ quá đáng của Quả Xác mà không hề đề cập đến chuyện Trịnh Cô Cô sa thải nhân viên trước.
Vương Tử Bác biết rõ Quả Xác là doanh nghiệp của Trần Hán Thăng, lập trường của cậu ấy đương nhiên sẽ đồng nhất với bạn tốt rồi.
“Sắp đến bữa trưa rồi, hai người có muốn đến nhà ăn dùng bữa không?”
Thân Minh Lượng nhìn đồng hồ nói: “Tôi khuyên hai người ăn xong hãy sang bên cạnh, loại nhà máy như Quả Xác tuyệt đối không thể cung cấp cơm trưa cho hai người đâu.”
“Không cần đâu anh Thân, chúng tôi sẽ đi đến đó tìm hiểu tình hình trước.”
Vương Tử Bác tức giận từ chối: “Thời gian tương đối gấp gáp, chiều nay chúng tôi còn phải quay trở về chỉnh sửa tài liệu.”
Biên Thi Thi hơi nghi hoặc, nhưng cô ấy cũng không nói ra ngay tại chỗ.
“Được rồi.”
Thân Minh Lương cũng không miễn cưỡng, thậm chí không nhịn được cảm khái: “Hán Thăng đúng là đã giới thiệu cho chúng tôi một công ty luật có tâm.”
Sau khi ra khỏi cổng lớn của Tân Thế Kỷ, Biên Thi Thi mới hỏi: “Tại sao lại không ăn cơm ở nhà ăn của Tân Thế Kỷ vậy?”
Vương Tử Bác cũng không thể nói là mình ghét Tân Thế Kỷ đúng không, chỉ có thể trực tiếp căng da đầu giải thích: “Bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ Qủa Xác thực sự cung cấp bữa trưa cho chúng ta thì sao?”
“Sao có thể?”
Biên Thi Thi thở dài một hơi: “Doanh nghiệp này vừa bá đạo vừa hung dữ, trực tiếp xé bỏ văn bản luật sư, tác phong làm việc giống như lưu manh, chúng tôi giúp đỡ Tân Thế Kỷ đi điều tra nên tôi lo mình thậm chí còn không thể vào được cổng lớn.”
“Không thể nào không nói lý như vậy đúng không?”
Vương Tử Bác gãi gãi đầu, cậu ấy cũng không biết chuyện “xé bỏ văn bản luật sư” gì đó, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Tiểu Trần thực sự có thể làm được.
Đi đến cổng Quả Xác, Biên Thi Thi đưa giấy chứng minh thân phận của mình với bảo vệ, hơn nữa còn nói rõ mục đích của cô ấy.
Nhân viên bảo vệ vừa nghe nói đến tranh chấp pháp luật và một đống thứ khác như “bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ” gì đó, anh ta thực sự hơi căng thẳng, trực tiếp chạy về phía trước báo cáo.
“Mời hai người ở bên ngoài chờ một chút.”
Nhân viên bảo vệ của Quả Xác lịch sự nói.
“Được.”
Biên Thơ Thơ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ấy còn tưởng rằng mình sẽ bị trực tiếp đuổi ra ngoài chứ.
Thực ra tâm thế của Vương Tử Bác vô cùng nhẹ nhàng, cậu ấy còn đang đánh giá tiến độ xây dựng trong nhà máy thông qua cánh cửa chống trộm.
“Kẽo kẹt…”
Ngay khi hai người đang chờ đợi thì camera theo dõi ở trước cửa đột nhiên chuyển động một chút, trực tiếp chỉ thẳng vào Biên Thi Thi và Vương Tử Bác.
“Hừ!”
Biên Thi Thi cau mày: “Bọn họ có ý gì vậy?”
Vương Tử Bác xấu hổ mỉm cười, chị Tĩnh sẽ không bao giờ nhàm chán như vậy, người rảnh rỗi thế này có lẽ là Nhiếp Tiểu Vũ đang khiêu khích.
Sau khi được chứng minh bằng video, bảo vệ lập tức nhận được thông báo, dẫn bọn họ vào trong phòng họp.
“Chuyện là, hai vị cảm thấy nhàm chán không?”
Bên trong phòng họp, nhân viên bảo vệ đột nhiên nhận được một mệnh lệnh kỳ quái.
“Cái gì?”
Biên Thi Thi không hỏi.
“Cấp trên sợ hai người cảm thấy nhàm chán nên bảo tôi tìm hai đĩa phim phát cho hai vị xem.”
Nhân viên bảo vệ cũng bày ra vẻ mặt bối rối: “Thành Long, Lý Liên Kiệt, Châu Tinh Trì, hai người muốn xem của ai?”
“Chúng tôi không xem phim, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Biên Thi Thi nghiêm túc giải thích.
“Phù phù phù, tôi sẽ phát cho hai người xem một bộ phim của Châu Tinh Trì trước.”
Nhân viên bảo vệ vẫn chấp hành tốt mệnh lệnh.
“Quả Xác có ý gì vậy?”
Biên Thi Thi hoàn toàn ngơ ngác, nhưng vừa mới quay đầu lại thì phát hiện Vương Tử Bác thực sự đang ngồi xem phim rất thoải mái.
Cô gái bộc phát tình tình phụ nữ Hồ Nam, đi đến đá vào chân ghế Vương Tử Bác đang ngồi “bốp” một tiếng: “Sao cậu có thể tự nhiên giống như ở trong nhà mình vậy?”
“À à à… Vậy không xem nữa.”
Vương Tử Bác nhanh chóng tắt TV.
“Ha ha, cậu cũng thoải mái quá nhỉ!”
Biên Thi Thi cũng không biết nên miêu tả như thế nào.
Thực ra cũng không thể trách được Vương Tử Bác, Quả Xác là doanh nghiệp của người bạn thân thiết chơi từ nhỏ đến lớn của cậu ấy, bản thân cậu ấy thả lỏng một chút thì sao chứ?
Bọn họ cứ thể ngồi đến 12 giờ, không có một quản lý nào của Quả Xác ra mặt tiếp đón, ngay cả một thư ký nho nhỏ cũng không có.
Nhưng trước trà sau đồ ăn vặt lại không thiếu, sprite, coca, fanta được đặt ngay ngắn trên bàn, khoai tây chiên và bánh quy cũng chất đống trên đó, cô gái nhỏ còn tò mò hỏi: “Chị à, nghe nói chị thích ăn bánh su kem dâu tây, có cần em sắp xếp người đi mua không?”
“Quả Xác đang làm gì vậy?”
Biên Thi Thi thầm nghĩ chúng tôi đến đây để đánh nhau mà, lúc trước Quả Xác hung hăng và không ai ra gì như vậy, tôi thà để mấy người dùng thái độ như khi xé bỏ văn bản luật sư ra nói chuyện.
“Phụt!”
Vương Tử Bác ở bên cạnh mở một lon sprite ra, bắt đầu uống “ừng ực ừng ực”.
“Đồ heo, cậu uống thật sao?”
Biên Thi Thi cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, Vương Tử Bác thế mà lại uống nước có ga!
“Vậy tớ không uống nữa.”
Vương Tử Bác xấu hổ đặt lon sprite xuống, giải thích: “Nhưng có hơi khát.”
Biên Thi Thi xoay người lại không quan tâm.
Lúc 12h mười, mấy dì giúp việc trong nhà ăn bưng chồng chất mấy món phụ đi vào.
Biên Thi Thi nhìn kỹ hơn, phát hiện những món ăn này được cố ý nấu riêng, không phải là cơm tập thể trong nhà ăn.
Cà tím xào, thịt heo kho tiêu xanh, đậu hủ Ma Bà, đầu cá kho ớt… Má ơi, đều là những món ăn nhà nấu của miền Nam vùng Tương Giang.
“Bọn họ đang dựa theo khẩu vị của tớ sao?”
Biên Thi Thi ngơ ngác hỏi.
“Tớ cũng không biết, cậu có muốn ăn cơm trước không?”
Bụng của Vương Tử Bác đã sớm ca bài vườn không nhà trống, nhưng trước khi ăn, cậu ấy vẫn muốn hỏi ý kiến của Biên Thi Thi.
Thực ra Biên Thi Thi cũng đói bụng, đặc biệt là khi những món ăn này đều hợp với khẩu vị của mình, cô ấy ra sức nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn vỗ đùi: “Ăn đi, cũng không sợ bọn họ hạ độc.”
Hai người cơm nước xong xuôi, nước cũng đã uống, chờ đến khi mấy dì làm trong nhà ăn thu dọn sạch sẽ, cô gái vừa đưa đồ ăn vặt đến kia lại xuất hiện, nhưng lần này trên tay cô ấy còn cầm thêm một chiếc chăn bông.
Mặt bàn quá cứng, hai người trải chăn lên rồi nằm nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô gái nhảy nhót rời đi.
“Tử Bác, chúng ta đi thôi.”
Biên Thi Thi nhìn chăn đệm dùng một lần sạch sẽ trước mặt, im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Nói thật, tớ hơi hoảng hốt.”
“Cứ đi như vậy sao?”
Vương Tử Bác vốn dĩ còn định ngủ một lát, Trương Minh Dung vừa mới đưa chăn đệm vào.
Nhưng nếu Biên Thi Thi muốn đi, vậy thì đi thôi, cũng không biết đang nghiên cứu chuyện gì, đến đây và ở nhà cũng không khác nhau là mấy mà?
Hai người Vương Tử Bác và Biên Thi Thi vừa mới đi đến cổng lớn thì camera lại đột nhiên chuyển động “kẽo kẹt” một tiếng, khiến Biên Thi Thi sợ tới mức nhanh chóng né tránh.
“Nghịch ngợm, chỉ biết dù doạ người khác.”
Nhân lúc Biên Thi Thi không chú ý, Vương Tử Bác lập tức giơ nắm đấm về phía camera, thể hiện sự “tức giận” của mình.
Biên Thi Thi đi thẳng một mạch đến bến xe buýt trên đại lộ công nghiệp, trong lòng cô ấy vẫn có chút sợ hãi: “Sao công ty Quả Xác này giống như ma vậy, rốt cuộc bọn họ có ý gì?”
Vương Tử Bác thầm nghĩ còn có thể có ý gì nữa, Tiểu Biên à, tớ không muốn khoác lác với cậu đâu.
Nhưng ông chủ lớn của Quả Xác là bạn thân nối khố với tớ.
Tổng giám đốc của Quả Xác là lãnh đạo cũ của tớ.
Thư ký thành viên ban giám đốc của Quả Xác là bạn của tớ.
Hơn một nửa ban quản lý của Quả Xác, thực ra tớ đều quen biết cả.
…
Ngay khi Vương Tử Bác đang “kiêu căng ngạo mạn” suy nghĩ, không biết sợi dây thần kinh nào đó của Biên Thi Thi đã được nối sai mà cô ấy đột nhiên nói: “Nghe nói đại học Tài chính của Trần Hán Thăng cũng ở Giang Lăng, chúng ta đi xem thử đi.”
Vương Tử Bác- Người lúc nãy vẫn còn thoải mái hào sảng, nghe thấy câu nói này, bỗng chốc lộ ra biểu cảm giống như nhìn thấy quỷ.