“Tớ khuyên cậu không nên đến đại học Tài chính, trường học kia chẳng có gì thú vị cả, cơm canh của căn tin cũng rất tệ, hơn nữa Tiểu Trần cũng không ở đại học Tài chính, chúng ta vẫn lên trở về công ty luật chỉnh sửa lại tài liệu thì hơn…”
Gần như là theo bản năng, Vương Tử Bác lập tức tìm được một đống lý do để phản đối.
“Hình như phản ứng của cậu hơi quá khích rồi đấy, tớ chỉ cảm thấy Quả Xác bị điên rồi, nghĩ lại vẫn còn có chút sợ hãi.”
Biên Thi Thi bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Cho nên dự định sẽ tìm một nơi náo nhiệt nào đó để chuyển hướng sự chú ý, tớ cũng không có ý định tìm Trần Hán Thăng, cậu ta ở đó hay không thì liên quan gì?”
“À à à, vậy sao?”
Vương Tử Bác liên tục gật đầu, đầu óc cậu ấy rất ít khi xoay chuyển nhanh như vậy, nhưng trong trường hợp khẩn cấp này, cậu ấy vẫn nghĩ ra được một cách.
“Chuyện là… Trong khu Thương mại Nghĩa Ô có một rạp chiếu phim.”
Vương Tử Bác lắp bắp nói: “Nếu cậu muốn chuyển dời sự chú ý thì xem phim cũng là một cách hay.”
“Xem phim sao?”
Biên Thi Thi suy nghĩ một chút: “Hình như cũng được, sau khi xem xong đúng lúc có thể bắt xe trở về công ty luật.”
Trong khoảnh khắc Biên Thi Thi đồng ý, trái tim nơi cổ họng Vương Tử Bác mới chậm rãi buông xuống. Trong một khoảnh khắc vừa rồi, dường như cậu ấy đã chạm đến “Tu La tràng” trong truyền thuyết.
Miệng đắng lưỡi khô, tim đập dữ dội, hơi thở dồn dập, giống như đặt một chân xuống vực sâu.
“Không biết ngày thường Tiểu Trần chịu đựng như thế nào nữa.”
Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy hơi bội phục ông bạn nối khố của mình, bây giờ cậu ấy thậm chí còn không dám nghĩ lại tâm trạng lúc nãy, nhưng Trần Hán Thăng đã vùng vẫy trong “hoàn cảnh ác liệt” ấy hai ba năm rồi.
“Người xưa nói không sai, càng là hoàn cảnh gian khổ càng mài giũa ý chí và năng lực con người.”
Vương Tử Bác thở dài một hơi.
Tại sao Tiểu Trần lại trâu bò như vậy, ngay khi bản thân cậu ấy vẫn đang suy nghĩ xem phải theo đuổi Biên Thi Thi như thế nào thì người ta đã sớm tính toán xem nên đối phó với trận Tu La tràng đủ để tan xương nát thịt này bằng cách nào.
“Tử Bác, biểu cảm của cậu hơi kỳ quái.”
Từ đại lộ công nghiệp đi đến bến xe buýt trước khu Thương mại Nghĩa Ô, Biên Thi Thi đột nhiên mở miệng nói.
“Không có gì, không có gì.”
Vương Tử Bác vội vàng xua tay, điều cậu ấy phải làm bây giờ chính là xem phim xong, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này cùng với Biên Thi Thi.
…
Đối tượng khách hàng chính của rạp chiếu phim này ở khu Thương mại Nghĩa Ô là sinh viên, cho nên đặc điểm chính là giá cả phải chăng, số lượng bắp rang và nước có ga cũng đủ nhiều để đảm bảo no bụng.
Vương Tử Bác bước đi một cách nhẹ nhàng thoải mái, cậu ấy cảm thấy nếu thang điểm là 100 thì phản ứng lúc nãy của mình có thể là 99 điểm, bị trừ một điểm vì lo lắng sẽ nảy sinh cảm xúc kiêu ngạo.
“Không chỉ giúp Tiểu Trần giải quyết vấn đề mà còn có thể đưa Biên Thi Thi đi xem phim, đẹp cả đôi đàng.”
Vương Tử Bác cười ha ha ngẩng đầu lên nhìn danh sách phim điện ảnh được công chiếu hôm nay, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Cương thi tiên sinh”, diễn viên chính: Lâm Chánh Anh.
“Nhất My đạo nhân”, diễn viên chính: Lâm Chánh Anh.
“Hoạ bì- Âm Dương Pháp Vương”, diễn viên chính: Lâm Chánh Anh.
…
“Không phải đấy chứ?”
Vương Tử Bác đi đến hỏi người bán vé: “Hôm nay là buổi công chiếu dành riêng cho Cửu thúc sao? Sao toàn là phim của ông ấy vậy?”
“Không không không, chúng tôi có rất nhiều phòng chiếu phim, sao có thể chỉ chiếu phim của Cửu thúc được.”
Người bán vé mỉm cười giải thích.
“Vậy thì tốt rồi.”
Vương Tử Bác thở phào một hơi, vốn dĩ Biên Thi Thi hơi sợ hãi nên mới muốn chuyển dời sự chú ý, nhưng tất cả đều là phim ma thì xem thế nào được?
“Chỗ các anh còn có phim gì, tôi muốn mua hai vé.”
Vương Tử Bác lấy ví tiền ra hỏi.
“Còn có “Bút tiên”, “Búp bê ma”, còn có “Cô nhi oán” và “Thằng hề hồi hồn” của nước Mỹ…”
Người bán vé giới thiệu với thái độ hoà nhã: “Cho dù anh muốn xem phim ma Trung Quốc hay là nước ngoài, chúng tôi đều có thể đáp ứng.”
“Chỗ các anh đúng là không phải công chiếu riêng cho Cửu thúc, thì ra là buổi công chiếu riêng dành cho phim ma?”
Vương Tử Bác chất vấn: “Tại sao chứ?”
“Chẳng phải sắp đến tết Thanh Minh rồi sao?”
Người bán vé chớp chớp mắt, đầy ẩn ý nói: “Ông chủ nói hãy làm chút gì kích thích để gia tăng bầu không khí, sau khi xem xong, các cô gái không dám quay về vào buổi tối mới tiện cho những chàng trai tinh nghịch như các anh chứ?”
Nếu Trần Hán Thăng ở đây, nói không chừng hắn sẽ mồm miệng phun hương la lối khóc lóc giày vò, nhưng Vương Tử Bác chỉ im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Biên Thi Thi.
“Hay là…”
Vương Tử Bác ấp úng thử nói: “Chúng ta xem “Cương thi tiên sinh” của Cửu thúc đi, thực ra đây là một bộ phim hài…”
Biên Thi Thi vốn là một cô gái lịch sự, nhưng lần này lại bước ra khỏi rạp chiếu phim mà không nói một lời, trực tiếp đi thẳng đến trường đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp.
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ đến đó nhưng vẫn biết địa chỉ, bởi vì nó đối diện với đại học Đông Đại ở khu Giang Lăng.
“Xong rồi, mình phải làm sao bây giờ?”
Trái tim Vương Tử Bác lại đập dữ dội một lần nữa, thậm chí cậu ấy còn muốn chạy trốn, nhưng lại lo lắng Biên Thi Thi sẽ nhìn thấy và nghe thấy điều gì đó, nếu có, mình ở bên cạnh vẫn có thể cứu chữa một chút.
Haiz, người tính không bằng trời tính mà!
…
Sau khi bước vào đại học Tài chính Kinh tế, thực sự lúc đầu Vương Tử Bác vẫn vô cùng bình tĩnh, dù sao đại học Tài chính Kinh tế cũng không phải là đại học Tài chính của Trần Hán Thăng, trong trường vẫn còn có nhiều sinh viên khác.
Biên Thi Thi nhanh chóng bị thu hút bởi khung cảnh trong khuôn viên trường, bầu không khí ở đại học Tài chính rất khác so với bầu không khí ở đại học Đông Đại.
Do bề dày và sự tích tụ qua nhiều năm lịch sử, ngay cả dây thường xuyên bên ngoài khu dạy học của đại học Đông Đại cũng khác cũng bị cuốn theo dấu vết của năm tháng.
Nhưng đại học Tài chính là ngôi trường mới xây, được quy hoạch gọn gàng chỉnh tề, đường xá thông thoáng, mấy cặp đôi đang ngồi bên mép hồ nhân tạo, từng nhóm nữ sinh nắm tay nhau đi tản bộ nói chuyện phiếm trên mặt cỏ, thỉnh thoảng còn có những chàng trai chơi bóng rổ với cánh tay trần đi ngang qua.
Mặc dù bầu không khí học tập không thể sánh bằng đại học Đông Đại, nhưng lại náo nhiệt tươi trẻ hơn Đông Đại.
“Lúc trước nghe nói rằng các sinh viên nữ ở đại học Tài chính rất xinh đẹp, không ngờ nó là sự thật.”
Trên đường đi, Biên Thi Thi không ngừng nhìn xung quanh: “Ở đại học Đông Đại, tớ cũng có thể miễn cưỡng coi là hoa khôi của lớp, nhưng ở đại học Tài chính lại trở nên mờ nhạt trong biển người.”
“Ha ha.”
Vương Tử Bác cười gượng hai tiếng, bây giờ cậu ấy tràn ngập lo lắng đề phòng, sợ sẽ phải đối mặt với Thẩm Ấu Sở hoặc Hồ Lâm Ngữ.
“A, trên tay bọn họ đang cầm loại trà sữa gì vậy?”
Ánh mắt Biên Thi Thi trở nên sắc bén, phát hiện ra rất nhiều sinh viên đại học Tài chính đều đang cầm những cốc trà sữa có bề ngoài giống nhau đi vào thư viện.
“Trà… Trà sữa thôi mà, có gì ngon đâu.”
Vương Tử Bác cảm thấy mồ hôi lạnh sắp chảy xuống: “Đi thôi, còn phải trở về hoàn thành công việc đấy.”
“Nhìn cậu sợ đến mức đó kìa, tớ đâu cần cậu mua đâu.”
Biên Thi Thi hừ một tiếng, chỉ vào sân vận động nói: “Hình như bọn họ đều mua từ phía bên kia, tớ mời cậu uống nhé.”
“Ừng ực.”
Yết hầu Vương Tử Bác lăn lộn, quán trà sữa nằm ngay bên cạnh sân thể dục.
Khoảng cách từ thư viện đến sân thể dục cũng chỉ vài trăm mét, nhưng bước chân của Vương Tử Bác vô cùng khó nhọc, Biên Thi Thi thường xuyên phải vừa đi vừa dừng lại chờ.
Cuối cùng, khi nhãn hiệu quán trà sữa “Ngộ Kiến” đập vào mi mắt, bắp chân của Vương Tử Bác đã run lên bần bật.
“Không ngờ, bên trong đại học Tài chính còn có một quán trà sữa.”
Biên Thi Thi xoay người lại hỏi: “Cậu đã bao giờ đến đây chưa?”
“Không thường xuyên lắm.”
“Con trai mà, không thích uống cũng là chuyện bình thường.”
Biên Thi Thi cười nói: “Có lẽ Trần Hán Thăng cũng không biết ở đây có một quán trà sữa đâu nhỉ?”
“Phù phù phù, phù phù phù…”
Bây giờ đầu óc của Vương Tử Bác trống rỗng, máy móc đi theo Biên Thi Thi đi vào ngồi xuống chiếc ghế mây bên ngoài quán trà sữa.
Nhưng sau khi ngồi xuống, Vương Tử Bác vẫn luôn cúi đầu, bởi vì cậu ấy đã nhìn thấy Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ.
Vận may hôm nay thực sự quá kém!
Xem phim thì toàn phim ma, chuyện này thì thôi đi;
Thỉnh thoảng Thẩm Ấu Sở sẽ ở quán trà sữa trong trường học, đôi khi không ở, không ngờ chiều hôm nay lại trùng hợp như vậy.
Mặc dù, bây giờ sự chú ý của các cô đều đặt trên mảnh đất trống ở gần đó.
Một loạt nhân viên mặc đồng phục của quán trà sữa đang đứng ở đó, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò đang đứng ở phía trước nói chuyện, tiếng phổ thông xen lẫn với khẩu âm Xuyên Du khá nặng.
“Các anh các chị, hôm nay Tiểu Phùng đắc tội rồi.”
Anh ta lớn tiếng nói: “Tôi là người sống trên núi, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng nếu chị vợ và chị Lâm Ngữ đã giao công việc “đào tạo kỹ năng” này cho tôi thì tôi không thể lơ là được.”
“Tiểu Phùng sẽ đặt ra một tiêu chuẩn, ai có thể pha được một cốc trà sữa trong vòng hai phút, sau khi được nếm thử hương vị và vượt qua cửa ải người đó có thể được ưu tiên đến chi nhánh ở cầu Sư Tử làm việc.”
Mặc dù số tuổi của người thanh niên này không lớn, vóc dáng cũng không cao, nhưng nói năng lại đâu ra đó: “Tiền lương của chi nhánh cầu Sư Tử chắc chắn sẽ cao hơn, nhưng muốn được đến chi nhánh đó thì nhất định phải thể hiện được khả năng thực sự của mình. Tôi đã đảm bảo với anh đại học rằng sau này nhất định sẽ mở rộng quán trà sữa đến Tân Nhai Khẩu, cho nên chúng ta phải… Phải hoạt động theo khuôn phép và quy tắc, mong các anh các chị ủng hộ Tiểu Phùng.”
Sau khi nói xong, cậu ta lại cúi đầu chào từng nhân viên của quán trà sữa.
Có một số nữ nhân viên da mặt mỏng, vội vàng né tránh, nhưng người thanh niên kia vẫn đi theo, nghiêm túc cúi đầu chào.
“Đàn em này thật giỏi.”
Biên Thi Thi khích lệ nói: “Tôi có thể cảm nhận được trên người cậu ta có một sự kiên trì vững chắc.”
“Đàn em gì chứ, nói không chừng người ta đã kết hôn rồi.”
Vương Tử Bác lẩm bẩm một câu.
Cậu ấy đương nhiên nhận ra được đó là Phùng Quý, chuyện Phùng Quý và Thẩm Như Ý đến Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng cũng đã nhắc đến trong lúc nói chuyện.
Nhưng Vương Tử Bác vẫn hơi xem thường Phùng Quý, vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc này kết hôn với Thẩm Như Ý có chút gì đó giống với “Phan Kim Liên và Võ Đại Lang” phiên bản hiện đại, cho nên không muốn quan tâm lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy áp lực sâu sắc.
Chuyện này cũng giống như khi còn học cấp ba, một người bạn học quanh năm đội sổ đột nhiên giành được giấy khen trong kỳ thi Olympic toán học.
Lúc này mọi người mới ý thức được rằng không phải thành tích của cậu ta không tốt, chỉ là sự chênh lệch các môn của cậu ta quá nghiêm trọng.
Khuyết điểm của Phùng Quý chính là không có kiến thức, không có bằng cấp, ngay cả “hoạt động theo một quy tắc” cũng phải có hướng dẫn.
Nhưng ưu điểm của cậu ta cũng rõ ràng không kém, tập trung tinh thần, có thể chịu khổ, đầu óc nhanh nhạy hơn cả đống sinh viên bình thường.
Nếu Phùng Quý ở Qủa Xác, cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên bảo vệ, nhưng khi ở quán trà sữa với tiêu chí nền tảng cực thấp này, ngược lại có thể khiến anh ta phát huy sở trường và hạn chế sở đoản.
“Kết hôn?”
Biên Thi Thi cho răng Vương Tử Bác đang nói đùa: “Hình như cậu
ta cũng chỉ mới hơn 20 tuổi thôi đúng không? Ở tuổi này mà đã có vợ rồi sao?”
“Cậu ta nói mình ở trên núi mà, ở những nơi như vậy thường kết hôn sớm… Ôi trời, Đoàn Viên, đừng quậy nữa.”
Trong lúc Vương Tử Bác đang giải thích, con mèo béo Đoàn Viên cứ lôi kéo ống quần cậu ấy, cho nên cậu ấy không nhịn được quát nhẹ một câu.
Vương Tử Bác thường xuyên đến đây nên Đoàn Viên đã quen thuộc với mùi hương trên người cậu ấy.
“Con mèo này tên là Đoàn Viên sao? Cái tên hay quá.”
Biên Thi Thi mỉm cười cúi người xuống, vừa mới sờ soạng vài cái, giống như đột nhiên phản ứng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Vương Tử Bác, chẳng phải cậu nói cậu không đến đây thường xuyên sao?”
“Tại sao lại biết tên con mèo?”