“Tên của con mèo, tên của con mèo, tên của con mèo…”
Vương Tử Bác không giống với Trần Hán Thăng, tố chất tâm lý và trình độ mặt dày hoàn toàn không đủ, cho nên Biên Thi Thi vừa chất vấn một chút, cậu ấy lập tức trở nên hoảng loạn.
“Đoàn Viên, Đoàn Viên, lại đây nào.”
Cũng may đúng lúc này, một sinh viên nữ đang uống trà sữa cũng cười gọi nó lại.
Hiện giờ con mèo mập mạp này là thú cưng của cả đại học Tài chính, mức độ được chào đón của nó đã đạt đến trình độ nào sao? Khi các đàn anh đàn chị khóa trên chụp ảnh tốt nghiệp, tất cả bọn họ đều phải thay phiên nhau ôm Đoàn Viên chụp ảnh.
Có một số đàn chị làm việc ngay ở Giang Lăng, vào những ngày nghỉ cuối tuần còn đặc biệt trở về một chuyến để vuốt ve con mèo.
“Tớ, tớ vừa nghe người khác gọi nó như vậy nên mới biết tên.”
Vương Tử Bác lắp bắp, cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý.
“Ồ.”
Biên Thi Thi gật đầu, lời giải thích này vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, đúng là có rất nhiều sinh viên vừa trò chuyện vừa gọi “Đoàn Viên, Đoàn Viên”.
“Vậy cậu nói sớm hơn đi chứ?”
Biên Thi Thi trợn mắt liếc nhìn Vương Tử Bác một cái: “Chần chừ lâu như vậy, lại còn ấp úng, giống như đang nói dối vậy.”
“Đâu có.”
Vương Tử Bác mất tự nhiên dịch chuyển mông, lại nhìn Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cách đó không xa, lại thúc giục một lần nữa: “Chúng ta trở về đi, còn có việc phải làm nữa.”
“Không vội, Quả Xác chưa cử người ra mặt tiếp đãi, những nội dung cần tổng kết cũng không nhiều lắm.”
Biên Thi Thi là con gái, cũng rất thích vuốt ve con mèo: “Đoàn Viên quá đáng yêu, tớ muốn xoa cái bụng của nó.”
Nhưng Đoàn Viên không quen thuộc với Biên Thi Thi, trên người cô ấy cũng không có hương vị đồ ăn từ căn tin của đại học Tài chính, điều này có nghĩa cô ấy là “người ngoài”.
Cho nên khi Biên Thi Thi trêu chọc nó, Đoàn Viên nhổm lên trên mặt đất, thỉnh thoảng duỗi chân ngắn nhỏ ra “phản kháng”.
“Hừ, con mèo béo này thế mà lại dám cào tao, cũng may móng vuốt đều bị cắt cụt rồi.”
Biên Thi Thi nắm đệm lót nhỏ dưới chân Đoàn Viên, cười nói: “Chủ nhân của Đoàn Viên chắc chắn phải là một người vô cùng cẩn thận và dịu dàng, cậu đoán xem là con trai hay con gái, tớ đoán là con gái, bởi vì con trai không thể kiên nhẫn như vậy.”
“Có lẽ vậy.”
Vương Tử Bác cười gượng hai tiếng, Thẩm Ấu Sở còn cần phải nói nhiều sao? Ai cưới được cô thì người đó được lời.
Nghĩ đến đây, Vương Tử Bác lại nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Hỏng rồi!
Người đâu rồi?
Tại sao chỉ có một mình Hồ Lâm Ngữ ở bên đó.
“Tớ muốn đi wc.”
Vương Tử Bác đứng dậy, chuyện này giống như gian lận thi cử trước đó, nhất định phải nhìn xem giáo viên đang ở đâu, trong lòng với có thể yên tâm.
Vương Tử Bác không nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, trái tim lập tức nhảy thình thịch thình thịch.
“Đi đi.”
Biên Thi Thi không quan tâm, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ lo vuốt ve con mèo béo.
Vương Tử Bác nhanh chóng bước đến bên cạnh Hồ Lâm Ngữ, cậu ấy cũng không có thời gian để nói những điều vô nghĩa, vì thế trực tiếp hỏi: “Thẩm Ấu Sở đâu rồi?”
“Ồ, tại sao cậu lại đến đây, Trần Hán Thăng không ở trong trường mà.”
Nhưng Hồ Lâm Ngữ lại muốn dông dài một vài câu: “Cậu tìm Ấu Sở làm gì?”
Lúc trước Vương Tử Bác nhìn Tiểu Hồ, cảm thấy cô gái này ngoại trừ hơi lùn và hơi béo ra, tính cách cũng sang sảng nhiệt tình, tại sao Trần Hán Thăng lại ghét cô ấy như vậy chứ?
Bây giờ hình như cậu ấy cũng hiểu rõ một phần nguyên nhân.
“Tớ biết Tiểu Trần ra nước ngoài công tác rồi, nhưng tớ tìm Thẩm Ấu Sở.”
Mặc dù trong lòng vô cùng gấp gáp nhưng Vương Tử Bác vẫn thành thật giải thích.
“Ồ.”
Hồ Lâm Ngữ “thẩm vấn” xong, lúc này mới bĩu môi nói: “Ấu Sở phát hiện cảm xúc của Đoàn Viên không ổn định lắm, vừa cào vừa cắn, cậu ấy sợ bạn của cậu bị thương nên đi vào cửa hàng lấy chút thức ăn cho mèo rồi.”
“Cậu ấy đang định để bạn cậu đút cho Đoàn Viên ăn để tăng ấn tượng tốt, như thế Đoàn Viên sẽ không kháng cự nữa, con người cậu ấy quá lương thiện, thậm chí còn không cần khuyên nhủ… Này này này, tại sao cậu lại đột nhiên ngồi trên đất?”
Khi Hồ Lâm Ngữ đang không ngừng lải nhải thì lại nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Vương Tử Bác giống như bị rút sạch xương cốt, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống.
Cô ấy cũng khiếp sợ không thôi: “Vương Tử Bác, chân cậu bị thương sao?”
“Cậu… Cậu… Cậu…” Vương Tử Bác vừa mở miệng, lúc này mới phát hiện trong cổ họng đều là nước miếng, sặc đến mức khiến cậu ấy không thể nói thành lời.
Lúc cả người hơi căng thẳng, cậu ấy sẽ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng khi rơi vào trong trạng thái căng thẳng cực độ, bởi vì đã kích thích đến adrenaline nên nước bọt tiết ra nhanh lạ thường.
Khi Hồ Lâm Ngữ nói hành tung của Thẩm Ấu Sở, lúc đầu Vương Tử Bác còn cảm thấy hơi khó hiểu.
Bạn?
Bạn của mình là ai?
Mẹ nó, Biên Thi Thi!
Vương Tử Bác đột nhiên quay đầu lại, thì thấy Thẩm Ấu Sở đang cầm một túi thức ăn cho mèo nho nhỏ đi về phía Biên Thi Thi.
Lúc này, tâm lý của Vương Tử Bác trực tiếp sụp đổ.
Biên Thi Thi và Thẩm Ấu Sở đã chạm mặt rồi.
Biên Thi Thi là bạn thân của Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư lại là bạn gái của Tiểu Trần.
Thẩm Ấu Sở cũng là bạn gái của Tiểu Trần.
Tu La tràng đấy!
Từ trước đến nay Vương Tử Bác chưa bao giờ gặp phải chuyện này, cho rằng đây là Tu La tràng.
Lúc này, trái tim cậu ấy đã bị chặn lại nơi cổ họng, lồng ngực cũng nhanh chóng co rút lại vì quá căng thẳng, quá trình thở ra và thở dồn dập thực sự giống như một ống thổi bị vỡ nát, nhất định phải mở miệng mới có thể thở được.
Vương Tử Bác không dám tưởng tượng, nếu màn Tu La tràng này là do Biên Thi Thi vô tình khởi xướng, với tính tình hung dữ của Trần Hán Thăng, rốt cuộc hắn sẽ phát hoả lớn đến nhường nào.
Và cả Tiểu Ngư Nhi, Thẩm Ấu Sở, các cô ấy sẽ đi theo con đường nào đây?
Cả hai người bọn họ đều là các cô gái tốt nhất.
Dưới sự lặp đi lặp lại của các yếu tố tâm lý khác nhau khiến áp lực ngày càng lớn, lo lắng, thậm chí là áy náy, cảm xúc của Vương Tử Bác trực tiếp bị phá vỡ, thế mà lại ngồi dưới đất bắt đầu bật khóc.
Những người chưa từng trải qua “Tu La tràng” thực sự rất khó có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi ở trong vực thẳm vào khoảnh khắc đó.
“Không phải chứ, sao cậu lại khóc?”
Hồ Lâm Ngữ không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù ngày thường cô ấy đối xử với Vương Tử Bác không nóng không lạnh, nhưng trong lòng cô ấy, ấn tượng về Vương Tử Bác cũng không tồi.
Không biết hôm nay cậu ấy đã gặp phải chuyện gì mà có thể ngay lập tức quật ngã chàng sinh viên ngành Khoa học và Công nghệ trung thực rắn rỏi này.
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Một người con trai bật khóc nức nở trước mặt mình, Hồ Lâm Ngữ cũng mềm lòng, bắt đầu hỏi thăm.
Nhưng Vương Tử Bác cũng chỉ nhỏ giọng nức nở, không nói được lời nào cả, cho dù Hồ Lâm Ngữ khuyên giải an ủi như thế nào đi nữa cũng không cần, cuối cùng cũng tức giận.
“Vương Tử Bác, cậu đường đường là một người đàn ông, khóc cái gì mà khóc chứ, có vấn đề thì giải quyết vấn đề thôi, cậu xem Trần Hán Thăng kìa, mặc dù cậu ta vô lại, lưu manh, cặn bã, nhưng cậu ta đã khóc bao giờ chưa?”
“Cậu là người bạn thân thiết nhất với Trần Hán Thăng, gặp khó khăn chỉ biết khóc hu hu thôi sao?”
Hồ Lâm Ngữ đưa một tờ khăn giấy qua: “Cậu phải nghĩ cách xử lý chứ, trên thế giới này không có vấn đề gì là không thể giải quyết được!”
Thực ra về phương diện này, người khác cũng có thể thấy được khía cạnh cẩn thận của Tiểu Hồ với tư cách là một cô gái, cô ấy cũng biết người đàn ông chảy nước mắt là một chuyện mất mặt, cho nên cũng không lớn tiếng quát tháo.
Ngược lại cô ấy cũng ngồi xổm xuống, nhìn từ phía sau, hai người giống như một người đang ngồi xổm, một người ngồi bệt thoải mái nói chuyện phiếm mà thôi.
Việc Hồ Lâm Ngữ nhắc đến “Trần Hán Thăng vẫn có tác dụng, như thế sẽ khơi dậy được ý thức trách nhiệm của Vương Tử Bác, bây giờ thực sự không phải là lúc nên trốn tránh và khóc lóc.
Trần Hán Thăng không có ở đây, cậu ấy nhất định phải ngăn chặn được cảnh tượng “Tu La tràng” này!
“Cảm ơn!”
Vương Tử Bác nhận lấy khăn giấy, nghiêm túc nói.
“Không sao.”
Hồ Lâm Ngữ an ủi nói: “Có một vị đại sư họ Hồ nào đó đã từng nói rằng, có một số chuyện trong mắt bạn giống như trời sập, nhưng trong mắt người khác lại giống như một hạt cát nhỏ bé không đáng kể, cậu không cần phải quá lo lắng.”
“Thực sự cảm ơn cậu.”
Vương Tử Bác mở to đôi mắt đỏ bừng: “Vị đại sư mà cậu nói là nhà văn học Hồ Thích ở thời dân quốc sao?”
“Không phải.”
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu: “Cô ấy là Hồ Lâm Ngữ- Đại sư cổ vũ tinh thần thời cận đại.”
Vương Tử Bác giật mình, sau đó chạy về phía vòi nước trên sân thể dục rửa mặt.
“Ôi trời, tại sao thứ có thể viết nhật ký, có thể phát biểu cảm nghĩ giống như Qzone vẫn chưa được phát hành chứ, đây thực sự là một câu chuyện rất hay đấy.”
Hồ Lâm Ngữ chống nạnh nhìn theo bóng lưng của Vương Tử Bác: “Ngay cả tiêu đề mình cũng đã nghĩ ra rồi, “Chàng trai thân yêu, cậu đừng khóc, cô Hồ sẽ giúp cậu tìm được con đường phía trước.”
…
“Phù!”
Vương Tử Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực ra khóc một chút cũng có lợi, áp lực trong lòng dường như cũng đã theo nước mắt trôi ra ngoài một chút.
Khi trở lại trên ghế mây một lần nữa, Vương Tử Bác đã có thể tạm thời bình tĩnh lại, đối mặt với hình ảnh Thẩm Ấu Sở và Biên Thi Thi đang ghé sát vào nhau nói chuyện.
Giọng nói của Thẩm Ấu Sở vẫn dịu dàng giống như mọi khi, Biên Thi Thi cầm thức ăn cho mèo lấy lòng Đoàn Viên, quả nhiên Đoàn Viên không còn cào cấu cô ấy nữa, thậm chí còn vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn liếm lòng bàn tay Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi bị chọc cười ha ha, Thẩm Ấu Sở cũng ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt đào hoa cong cong.
Tình huống bây giờ vô cùng thú vị.
Biên Thi Thi cho rằng Vương Tử Bác và Thẩm Ấu Sở không quen biết nhau, Thẩm Ấu Sở cho rằng Biên Thi Thi là bạn của Vương Tử Bác, Vương Tử Bác biết rõ mọi chuyện nên cũng không lên tiếng.
Chẳng bao lâu sau, một túi nhỏ thức ăn cho mèo đã được đút hết, Biên Thi Thi vẫn còn chưa đã thèm vỗ vỗ tay, ánh mắt chuyển đến trên người cô gái đối diện: “Cô bạn, cậu tên là gì vậy?”
Không hiểu tại sao Vương Tử Bác lại run lên một cái.
“Thẩm Ấu Sở.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, cô bị Biên Thi Thi nhìn chằm chằm đến xấu hổ.
“Ấu Sở.”
Biên Thi Thi rất thích cô gái xinh đẹp chủ động lấy đồ ăn cho mình này, ghé sát vào người cô nói: “Trước khi gặp cậu, tớ vẫn luôn nghĩ rằng bạn thân của tớ mới là tiêu chuẩn cao nhất cho vẻ ngoài của các nữ sinh viên đại học, không ngờ tớ lại nhìn thấy một người khác ở đại học Tài chính, cậu đã có bạn trai chưa?”
Thẩm Ấu Sở càng cúi đầu thấp hơn nữa, nhưng chiếc cằm trơn bóng vẫn gật gật.
“Cậu cũng có bạn trai rồi sao?”
Biên Thi Thi chậc chậc miệng: “Bạn thân của tớ cũng có bạn trai rồi, hơn nữa cậu ta còn là sinh viên của trường đại học Tài chính các cậu đấy…”
“Biên Thi Thi!”
Vương Tử Bác đột nhiên hét lên một tiếng.
Nếu không ngăn cản nữa, Tu La tràng thực sự sẽ xảy ra đấy.
“Chuyện gì?”
Biên Thi Thi bị dọa cho sợ hãi, hôm nay cảm xúc của Vương Tử Bác thực sự rất kỳ quái.
“Tớ, tớ tớ…”
Vương Tử Bác siết chặt nắm đấm, hít vào một hơi thật sâu, giống như trâu đực động dục vậy, cuối cùng… Cuối cùng, cậu ấy đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ… Tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của tớ được không?”
“Tinh…”
Giống như bị làm ma pháp, bầu không khí ngay lập tức ngưng đọng lại, ngay cả các bạn học đang uống trà sữa xung quanh cũng bị câu “tỏ tình” này thu hút, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.
Cứ thế tất cả im lặng một chút, sau đó mọi người lập tức “ồ” lên cổ vũ.
Còn có sinh viên thích náo nhiệt hét lên: “Đồng ý cậu ấy, đồng ý cậu ấy, đồng ý cậu ấy…”
“Meo meo...”
Đoàn viên mập mạp không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao mọi người lại đột nhiên phấn khích như vậy, nó hơi sợ hãi, cơ thể mũm mĩm rúc vào trong lồng ngực của “mẹ” Thẩm Ấu Sở.
Nhưng ngay cả “mẹ” nó cũng đang sửng sốt, Thẩm Ấu Sở ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, bọn họ đang trò chuyện rất vui, tại sao Vương Tử Bác lại đột nhiên tỏ tình?
“Điên rồi sao?”
Biên Thi Thi sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, sau khi ném xuống một câu lập tức cất bước rời đi.
Mặc dù rất muốn biết bạn trai của Thẩm Ấu Sở là ai nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, ngay khi mọi chuyện rơi xuống trên đầu mình, Biên Thi Thi sao vẫn có thể quan tâm đến người khác được?
“Đúng là điên thật rồi, nào có chuyển tỏ tình như vậy chứ, thời gian và địa điểm đều không thích hợp, mối quan hệ cũng chưa đạt đến mức đó, đúng là tên khờ!”
Biên Thi Thi vừa đi vừa oán giận, quay đầu lại thấy Vương Tử Bác vẫn còn ngồi xổm ở đó, cô ấy càng tức giận: “Cũng không biết đuổi theo giải thích, có quỷ mới đồng ý!”
Thực ra không phải Vương Tử Bác không muốn theo đuổi, mà hai chân cậu ấy run rẩy đến mức không thể đi được nữa.
Tiểu Trần à, ông đây đã dùng thân mình giúp mày lấp lỗ châu mai rồi đấy!