“Cái gì?”
Vào thời điểm này, khuôn viên trường đại học Đông Đại hơi ồn ào, chương trình buổi tối đang được phát sóng trên đài phát thanh, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi hình như không nghe rõ, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Đúng là không dễ dàng, một nước cờ lớn nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng ngả bài.”
Trần Hán Thăng vừa đắc ý vừa thoải mái.
Kể từ lúc “phá sản” cho đến nay, đám người nên đi đều đã rời đi, những người ở lại bây giờ về cơ bản đều là những người đuổi cũng không đi.
Mặt khác, điện tử Quả Xác và công ty luật Dung Thăng thực sự không cần phải mâu thuẫn nội bộ, tay trái đánh tay phải thú vị lắm sao?
Điều quan trọng nhất là trước mắt Trần Hán Thăng muốn tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để đối phó với Tân Thế Kỷ, nếu không vẫn có thể chơi đùa vài ván cùng với các chị gái nhỏ ở công ty luật Dung Thăng, tiếp tục vắt kiệt hết tài nguyên của Hồng Sĩ Dũng.
Nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá quá cao năng lực chấp nhận thông tin mang tính bùng nổ này của Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi.
“Trần Hán Thăng, Qủa Xác nào vậy?”
Biên Thi Thi thậm chí còn mở miệng như vậy.
“Hả?”
Trần Hán Thăng giật mình: “Chính là điện tử Quả Xác mà các cậu vừa mới thảo luận trong bữa ăn đấy.”
“Tiểu Trần, Quả Xác của ai?”
Tiêu Dung Ngư cũng ngay lập tức hỏi.
“Của tớ.”
Trần Hán Thăng vỗ vỗ ngực nói.
“Cái gì của cậu?”
Biên Thi Thi cau mày.
Lần này Trần Hán Thăng thực sự bỏ cuộc: “Tớ chơi đùa vòng vèo nữa, bây giờ tớ sẽ nói lại một lần, điện tử Quả Xác đang đánh nhau với Tân Thế Kỷ kia là do đích thân tớ sáng lập.”
Không có tiếng hoan hô xuất hiện như trong tưởng tượng, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi liếc mắt nhìn nhau trong sự sững sờ, đài phát thanh của đại học Đông Đại đang phát bài hát ướt át thịnh hành nhất- “Chuột yêu gạo”.
“Anh yêu em, yêu em giống như chuột yêu gạo, cho dù có bao nhiêu bão giông, anh cũng sẽ ở bên cạnh em…”
Vương Tử Bác dịch dịch mông, ngay cả cậu ấy cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Thực ra bây giờ Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đã nghe hiểu, nhưng về mặt tình cảm thì không thể nào chấp tiếp thu được.
Trong mắt bốn đóa hoa vàng của công ty luật Dung Thăng, điện tử Quả Xác đã là một sự tồn tại giống như ma quỷ.
Xé bỏ văn bản luật sư, lôi kéo công nhân một cách ác ý, vô sỉ bắt chước… Trong mắt mọi người, đây là một con Boss tinh anh trên con đường phát triển của công ty luật Dung Thăng.
Bây giờ thì hay rồi, con Boss tinh anh kia gỡ lớp mặt nạ xuống, kết quả lại là người một nhà.
Chuyện này giống như cậu bé hồ lô nhiều lần vượt qua trăm ngàn cay đắng để cứu ông nội của mình, kết quả đánh nhau giữa chừng, xà yêu đột nhiên lột mặt nạ xuống, không ngờ lại là ông nội giả trang.
“Đại oa, Nhị oa, Tam oa, Tứ oa, ông là ông nội của các cháu đây!”
Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi cũng có cảm giác như bây giờ.
“Tiểu Trần, cậu đang nói đùa sao?”
Tiêu Dung Ngư bày ra vẻ mặt ngây thơ, mái tóc đuôi ngựa không ngừng lắc lư, má lúm đồng tiền trên khuôn mặt trái xoan cũng không còn say mê nữa, bên trong tràn ngập thuốc mê.
Hơn nữa còn là thuốc mê do đích thân Trần Hán Thăng bỏ vào.
“Tớ có nói giỡn hay không, đây là chuyện có thể chứng minh mà.”
Biểu cảm của Trần Hán Thăng cũng không nói nên lời: “Tại sao các cậu không kinh ngạc hét lên, còn nữa, Tiêu Dung Ngư, dựa theo các tình tiết kinh điển trên TV thì chẳng phải cậu phải ôm lấy tớ bật khóc sao?”
Trần Hán Thăng- Người chưa thể thoả mãn lòng hư vinh rất không hài lòng với phản ứng này.
“Qủa Xác là của Tiểu Trần, hai ngày trước tớ và Biên… Biên Thi Thi đến điện tử Quả Xác đã nhận được sự tiếp đón rất nồng nhiệt, cũng là do Nhiếp Tiểu Vũ sắp xếp.”
Lúc này Vương Tử Bác cũng chủ động nói: “Chị Tĩnh ở Hoả Tiễn 101 trước đó cũng ở Qủa Xác.”
“Còn nữa, trong vụ tranh chấp giữa Tân Thế Kỷ và Quả Xác về bản vẽ thiết kế xây dựng năm ngoái, các cậu còn chưa ra khỏi cửa thì Quả Xác đã đột nhiên đầu hàng đúng không?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”
Vụ tranh chấp năm ngoái vẫn còn là một bí ẩn, lúc đó mấy người Cao Văn còn cảm thấy giống như có một thế lực vô hình nào đó đang giúp đỡ công ty luật Dung Thăng.
“Hình như là vậy.”
Tiêu Dung Ngư ngơ gác gật đầu.
“Chuyện này, chúng ta tìm một cái ghế nào ngồi xuống một chút đi, nghe tớ giải thích cặn kẽ.”
Trần Hàn Thăng kéo Tiêu Dung Ngư, Tiêu Dung Ngư cũng không quên kéo Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi mơ mơ màng màng đưa tay về phía Vương Tử Bác, Vương Tử Bác không thể ngờ được rằng vẫn còn có niềm vui bất ngờ như vậy, trong lòng do dự một chút, cuối cùng cọ cọ lòng bàn tay vào quần rồi cẩn thận nắm lấy.
Kết quả đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc với nhau, Biên Thi Thi lập tức phản ứng lại, trong khi thu tay lại, cô ấy hung hăng trừng mắt lườm Vương Tử Bác một cái.
Sắc mặt của Vương Tử Bác hơi túng quẫn.
…
Hàng ghế đá trong khuôn viên trường đại học Đông Đại chỉ có thể ngồi ba người, thực ra chen chúc bốn người cũng không thành vấn đề, nhưng Biên Thi Thi cố ý không nhường chỗ, Vương Tử Bác chỉ có thể ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Giao dịch giữa Hoả Tiễn 101 và Thâm Thông vô cùng phức tạp, cũng không phải đơn thuần là phá sản thu mua, mà đó là một loại thỏa thuận mua bán, lúc đó tớ đã bán với giá 55 triệu tệ.”
Nói đến đây, Trần Hán Thăng tạm dừng một chút, khoa tay múa chân giơ năm ngón tay lên.
Nhưng Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi vẫn không quan tâm.
“55 triệu tệ đấy.”
Trần Hán Thăng “vô tình” nhấn mạnh lại một lần nữa.
“Tiếp theo, tớ cầm 55 triệu tệ đó mua đất và mở một nhà máy, quá trình này vô cùng phức tạp.
Mua đất tương đối đơn giản, nhưng mở nhà máy nhất định phải có ban quản lý và công nhân lành nghề, trùng hợp vào thời điểm đó có một số người ở Tân Thế Kỷ muốn từ chức, cho bên hai bên chúng tớ bắt nhịp với nhau, thực ra tớ có thể mở nhà máy là nhờ có 55 triệu tệ khiến tớ tự tin, đương nhiên bây giờ 55 triệu tệ kia cũng chẳng còn lại bao nhiêu, có lẽ Biên Thi Thi sẽ thắc mắc rằng rốt cuộc làm thế nào mới có thể tiêu 55 triệu tệ…”
“Được rồi, cậu không cần nói nữa, mọi người biết cậu có 55 triệu tệ rồi.”
Biên Thi Thi đột nhiên xoay người lại nhìn Tiêu Dung Ngư: “Lúc đầu tớ cũng không tin lắm, bởi vì Trần Hán Thăng nhà cậu thích nói đùa, mãi đến khi cậu ta liên tục nhắc đến 55 triệu tệ sáu lần, tớ cảm thấy chuyện này có lẽ là thật.”
“Cái gì gọi là cảm thấy, chuyện này vốn dĩ là sự thật.”
Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra: “Nếu không tin các cậu có thể gọi điện thoại cho Nhiếp Tiểu Vũ xác minh một chút, còn nữa, Biên Thi Thi, giọng điệu của cậu không phù hợp chút nào, giống như cảm thấy tớ đang giả vờ giả vịt vậy, thực ra cái này gọi là khiêm tốn.”
“Tôi và sự kiên cường cuối cùng của mình, giống như đôi tay nắm chặt quyết không rời, trạm tiếp theo có đẹp như thiên đường hay không? Dù cho thất vọng cũng không thể tuyệt vọng…”
Nhạc chuông điện thoại của Nhiếp Tiểu Vũ chính là “Quật Cường” của Ngũ Nguyệt Thiên, đúng là hay hơn nhiều so với bài “Chuột yêu gạo”.
“Alô, bộ trưởng Trần.”
Giọng nói của Nhiếp Tiểu Vũ vang lên trong điện thoại.
“À.”
Trần Hán Thăng nói thẳng: “Bây giờ tôi đang ở bên cạnh Tiêu Dung Ngư, tôi nói Hoả Tiễn 101 được bán với giá 55 triệu tệ, hơn nữa mình là ông chủ của điện tử Quả Xác, cô giúp tôi chứng minh một chút.”
“Ha ha ha, cuối cùng bộ trưởng Trần cũng nói thật rồi sao, tôi cảm thấy cậu thực sự quá ra vẻ, thực ra cũng không cần thiết mà… Này, sao lại cúp máy, tôi còn chưa chứng minh mà.”
Nhiếp Tiểu Vũ buồn bực cất điện thoại.
“Tóm lại chuyện là như vậy đấy.”
Trần Hán Thăng vờ như không có chuyện gì cất điện thoại di động: “À phải rồi, công ty luật của các cậu có cần một nhân viên lễ tân không? Khoảng thời gian này Nhiếp Tiểu Vũ tương đối rảnh rỗi, tớ có thể điều cô ấy qua.”
“Hừ, cậu ấy là thư ký của một kẻ có tiền, giá trị con người lên đến 55 triệu tệ, chúng tớ sao có thể thuê nổi?”
Tiêu Dung Ngư chậm rãi xác định Trần Hán Thăng không phải nói đùa, nhưng cô vẫn không cảm thấy bạn trai mình giỏi giang, ngược lại vô cùng ấm ức.
“Thi Thi, chúng ta trở về ký túc xá thôi.”
Tiểu Ngư Nhi đứng lên muốn rời đi.
“Này, cậu làm gì vậy?”
Trần Hán Thăng ngăn chặn ở phía trước.
“Hừ, tớ không có bất cứ bí mật gì gạt cậu, nhưng cậu lại cố ý gạt tớ.”
Tiểu Ngư Nhi quay đầu đi, thở hổn hển nói.
Vương Tử Bác đứng bên cạnh xoa tay, chuyện này cũng không dễ trả lời lắm, bởi vì lúc đó Tiểu Trần không hề thẳng thắn trong việc “giả phá sản”.
Mình và hắn là bạn bè tốt, hơn nữa từ nhỏ Trần Hán Thăng đã bướng bỉnh, ngược lại cũng không có vấn đề gì cả, còn nhân cơ hội này thấy rõ bộ mặt thật của Hoàng Tuệ.
“Nhưng Tiểu Ngư Nhi cũng không dễ dỗ dành như vậy đâu đúng không?”
Vương Tử Bác lặng lẽ suy nghĩ.
“Tớ không hề lừa cậu.”
Trần Hán Thăng bắt đầu giải thích, giọng điệu mang theo sự hỏi lại: “Chẳng lẽ nếu tớ không có tiền, cậu sẽ rời đi sao?”
“Phi! Năm cấp ba cậu ngày nào cũng đi nét, tiền tiêu vặt cũng tiêu hết, thường xuyên giả vờ nhét thư tình cho tớ, ăn vụng bánh mỳ của tớ, đừng nghĩ tớ không biết.”
Tiêu Dung Ngư tức giận, công bố tình yêu siêu cấp giữa hai người bọn họ ra ngoài.
Đây là những chuyện mà ngay cả Vương Tử Bác cũng không biết, cậu ấy trợn mắt há hốc mồm lắng nghe.
“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ…”
Da mặt dày của Trần Hán Thăng hiếm khi đỏ lên: “Hảo hán không nhắc đến chuyện quá khứ, cậu nói chuyện này làm gì, nếu tớ có tiền hay không cậu cũng không chê bai, cũng sẽ không rời đi, thực ra nói hay không nói cũng đâu có liên quan gì.”
“Bởi vì chúng ta ở bên cạnh nhau hoàn toàn không phải là vì tiền, nhắc đến những chuyện đó thực sự không thú vị lắm, hơn nữa tiền của tớ, ngoại trừ cha mẹ ra, số còn lại sẽ thuộc về ba người chúng ta.”
Trần Hán Thăng khoác hai tay lên vai Tiêu Dung Ngư, vẻ mặt thâm tình nói.
“Hừ.”
Biên Thi Thi hừ một tiếng, bọn họ còn chưa kết hôn, thế mà đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ có con.
Khuôn mặt trái xoan của Tiêu Dung Ngư cũng đỏ bừng, bước chân không nhúc nhích nữa.
Chỉ có trong lòng Vương Tử Bác hiểu rõ nhất “ba người” kia là có ý gì.
“Trong lòng các cậu hiểu rõ là được rồi, chuyện tớ có 55 triệu tệ, bây giờ cũng chỉ có một hai ba bốn năm sáu… Người biết, không thích hợp để công bố ra bên ngoài.”
Trần Hán Thăng dặn dò: “Đặc biệt đừng nói với Cao Văn và Dịch Na.”
“Tại sao chứ? Chị Cao không phải là người xấu.”
Tiêu Dung Ngư đã sống cùng với Cao Văn trong mấy ngày ở nước ngoài, biết trái tim của chị gái này không tệ, chỉ là quá nghiêm túc trong công việc.
Trần Hán Thăng lắc đầu, bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt để chạy đua với Tân Thế Kỷ, tốt hơn hết là không nên tạo ra quá nhiều bước ngoặt.
Chờ đến khi quật ngã được Hồng Sĩ Dũng, lại giả vờ một đợt khác thì sẽ thoải mái hơn.
“Tớ biết Cao Văn không xấu, nhưng bây giờ thực sự không phải là thời điểm thích hợp.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu buộc phải tìm một lý do, vậy thì đều là do Hồng Sĩ Dũng đi.”