Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 628 - Chương 628: Nếu Không Thể Đánh Lại Thì Tôi Sẽ Ôm Một Cục.

Chương 628: Nếu không thể đánh lại thì tôi sẽ ôm một cục. Chương 628: Nếu không thể đánh lại thì tôi sẽ ôm một cục.

Thẩm Ấu Sở biết Hoàng Tuệ, hình như cô ta là bạn gái cũ của Vương Tử Bác, nhưng từ trước đến nay Trần Hán Thăng chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ này.

Còn về phần Diệp Khởi thì có hơi xa lạ, nhưng Thẩm Ấu Sở cũng không thích nhiều chuyện, cầm chiếc áo khoác “mùi lẩu” của Trần Hán Thăng đi vào phòng vệ sinh.

Để lại Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ trừng mắt nhìn nhau trong phòng ngủ.

Trần Hán Thăng là người đầu tiên lên tiếng: “Bí thư Hồ, sao cậu vẫn chưa đi?”

“Chẳng phải cậu cũng chưa đi sao?”

Hồ Lâm Ngữ không cam lòng yếu thế hỏi lại.

Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, chỉ chỉ vào mặt đất nói: “Đây là nhà tớ mua.”

“Nhà cậu mua thì sao?”

Tiểu Hồ thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả Trần Hán Thăng: “Đêm nay tớ sẽ ngủ lại đây, ôm Thẩm Ấu Sở và Tiểu A Ninh, tớ biết sau này cậu cũng có thể ngủ, nhưng trước khi tốt nghiệp cậu có thể ngủ được sao?”

“Sột soạt.”

Trần Hán Thăng ngó ra xem xét, thấy Thẩm Ấu Sở vẫn đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh, lúc nhà mới nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta đánh cược đi, tớ đánh cược trước khi tốt nghiệp bọn tớ có thể ngủ cùng nhau, cậu muốn đánh cược không?”

Lúc nói ra những lời này, Trần Hán Thăng thu lại toàn bộ ý cười, sắc mặt còn nghiêm túc hơn cả khi nói đến chuyện “55 triệu tệ” lúc nãy.

Trái tim Hồ Lâm Ngữ đập thình thịch, khóe miệng giật giật hai cái, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Lưu manh, ai lại đánh cược với cậu chuyện này!”

“Hừ, không dám đúng không?”

Trần Hán Thăng đắc ý lẩm bẩm một tiếng, đi ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị trở về đại học Tài chính.

Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, Trần Hán Thăng chỉ vào máy giặt lớn tiếng hỏi: “Thẩm Ấu Sở, cậu ngốc sao, tại sao không giặt máy giặt.”

“Chỉ… Chỉ một cái thôi mà.”

Thẩm Ấu Sở hơi căng thẳng khi bị chất vấn, thành thật trả lời: “Không cần máy giặt đâu, lãng phí nước.”

“Cũng đúng.”

Trần Hán Thăng gật đầu: “Mẹ tớ thích cậu như vậy, cậu chờ thêm chút nữa.”

“Hả? Chờ cái gì?”

Thẩm Ấu Sở ngây ngốc hỏi.

Nhưng Trần Hán Thăng đã xuống lầu, Hồ Lâm Ngữ đi đến, đầu tiên là cô ấy đóng cánh cửa phòng trộm cái “sầm”, sau đó mới “hung dữ” nói: “Chờ cậu ấy ngủ với cậu!”

Trên đường đi trở về đại học Tài chính, Trần Hán Thăng lại gọi điện cho Tiêu Dung Ngư, nhưng cô vẫn không bắt máy.

Đã gửi tin nhắn nhưng không hồi âm.

Trần Hán Thăng biết Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa nguôi giận, nhưng tác dụng của tin nhắn này không phải xin lỗi, chỉ là để cô biết mình vẫn chưa quên.

Sau khi trở về ký túc xá, bầu không khí trong phòng 602 vẫn nhẹ nhàng như vậy, nổ hoa vàng thì nổ hoa vàng, chơi game thì chơi game, đọc truyện kiếm hiệp thì tiếp tục đọc… Mọi người đã quá quen với chuyện Trần Hán Thăng đột nhiên biến mất và đột nhiên xuất hiện.

Một mặt là lúc trước Trần Hán Thăng cũng như vậy, mặt khác là sau học kỳ thứ hai của năm ba đại học, chỉ cần không quá quắt, dì quản lý ký túc xá sẽ không quản nhiều.

“Tứ ca, mấy ngày nay ánh nắng mặt trời không tồi, em đã đưa chăn ra phơi giúp anh rồi.”

Lý Quyến Nam đi đến.

“Ồ.”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên tỏ vẻ cảm ơn, ánh mắt nhìn về phía Lý Quyến Nam đánh giá một phen, năm cuối cấp đến gần, người lo lắng nhất trong ký túc xá ngược lại là Lý Quyến Nam.

Bởi vì Dương Thế Siêu, Đới Chấn Hữu và Quách Thiếu Cường đều lựa chọn về quê phát triển, chuyện này không chỉ là yêu cầu của cha mẹ mà ý định ban đầu của bọn họ cũng vậy.

Kim Dương Minh là người Kiến Nghiệp bản địa, sau này cậu ấy chắc chắn sẽ ở lại Kiến Nghiệp; Còn về phần Trần Hán Thăng, không một ai lo lắng đến con đường phát triển của hắn sau này cả.

Chỉ có Lý Quyến Nam, bởi vì đang trong mối quan hệ yêu đương nên những dự định cho tương lai đương nhiên phát nghĩ đến sự tồn tại của đối phương, nhưng bạn gái của cậu ấy không cùng quê.

Nếu ở lại Kiến Nghiệp, Lý Quyến Nam lo lắng mình không thể tìm thấy một công việc phù hợp, nếu trở về Việt Đông, cậu ấy và bạn gái sẽ phải yêu xa.

“A Nam à.”

Trần Hán Thăng mỉm cười ném đến một điếu thuốc: “Mày có có cảm giác nhi nữ tình trường gì đó thực sự ảnh hưởng đến hành tẩu giang hồ không?”

“Haiz.”

Lý Quyến Nam cười khổ một tiếng.

Mấy người con lại trong ký túc xá đều cười ngây ngô theo, ngay cả âm thanh lật giở trang sách của Đới Chấn Hữu cũng trở nên vui vẻ.

Ban đêm ở khu Giang Lăng vẫn quyến rũ mê người như vậy, một khu đại học ở vùng ngoại ô như thế này, chỉ cần qua 12 giờ đêm sẽ từ từ yên tĩnh lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có một đám người trẻ tuổi uống say ồn ào đi qua ngã tư đường ra, có lẽ là hoạt động liên quan của hội sinh viên của trường đại học nào đó.

Hoặc là mấy thiếu niên nghiện internet chạy ra khỏi quán nét, vội vàng trở về trường học.

Ngay cả những cảnh sát tuần tra cũng vô cùng nhàm chán, trên đường đi đều không thấy mấy bóng người, chỉ khi đi ngang qua đại lộ công nghiệp mới có thể nhìn thấy hai nhà máy điện tử đèn đuốc sáng rực.

Ngắm nhìn trong đêm đông sâu thẳm, cảm giác đối lập vô cùng rõ ràng.

Người cầm lái của Tân Thế Kỷ hiện tại- Hồng Sĩ Dũng vẫn chưa nghỉ ngơi, cách một lớp cửa kính nhìn chằm chằm vào điện tử Qủa Xác, giữa hai ngón tay kẹp chặt thuốc lá, hai hàng lông mày nhíu chặt dường như chứa đựng rất nhiều áp lực.

Khác với Trần Hán Thăng nhất ngôn cửu đỉnh ở Qủa Xác, Hồng Sĩ Dũng cần phải cân bằng rất nhiều thế lực chính trị trong Tân Thế Kỷ, bao gồm cả ảnh hưởng của “Thái thượng hoàng” Trịnh Quan Đề để lại và ý kiến của “Tân hoàng đế” Trịnh Cô Cô.

Thậm chí trong ban quản lý đã từng giúp mình “lật đổ” Trịnh Quan Đề trước đó, năng lực tổng hợp của rất nhiều người cũng không đủ, nhưng bây giờ lại không thể loại bỏ, dù sao trong nhà máy vừa trải qua sự rung chuyển quá mạnh rồi.

“Haiz.”

Lão Hồng có chút hâm mộ hàng xóm bên cạnh, mặc dù Qủa Xác vừa mới thành lập, nhưng ra trận vô cùng nhẹ nhàng, gần như không có trói buộc.

“Hồng tổng.”

Thư ký Thâm Minh Lượng cầm một ly trà đặc đi vào: “Ngài phải chú ý nghỉ ngơi.”

Hồng Sĩ Dũng cầm chén sứ lên nhấp hai ngụm, đột nhiên hỏi: “Tiểu Thân, cậu cảm thấy chúng ta và Qủa Xác, tỷ lệ là bao nhiêu?

“Xét từ bên ngoài, là bảy ba.”

Thân Minh Lượng là thư ký riêng bên cạnh, giống như Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Hán Thăng, Tưởng Vân Vân với Trịnh Quan Đề, mức độ trung thành đối với công chủ chắc chắn không thành vấn đề.

“Ừm.”

Hồng Sĩ Dũng gật gật đầu.

Trước mắt, MP4 của Tân Thế Kỷ đã tiến hành đợt thử nghiệm thứ hai, còn đợt thí nghiệm đầu tiên của Qủa Xác vẫn chưa kết thúc.

Về phần kênh bán hàng, mặc dù Qủa Xác đã lôi kéo được Thôi Chí Phong- Người vốn dĩ là giám đốc kinh doanh của Tân Thế Kỷ, nhưng các nhà phân phối nhỏ bên dưới đều là người làm ăn, bọn họ sẽ không vì Thôi Chí Phong mà quay ngược lại đi theo Qủa Xác.

Ai có thể giúp các nhà phân phối kiếm tiền, bọn họ sẽ bán sản phẩm của người đó.

Ngoài ra, Tân Thế Kỷ đã bỏ ra một khoản tiền cho việc quảng cáo, ngay cả biển quảng cáo cũng được treo tại trung tâm thành phố ở Tân Nhai Khẩu, trong khi Qủa Xác có phần thờ ơ.

“Nhìn bề ngoài, có vẻ như không chỉ là bảy ba.”

Hồng Sĩ Dũng đột nhiên nói: “Nhưng căn cứ vào những kinh nghiệm chiến đấu trước đó, Qủa Xác chắc chắn sẽ không bị đánh một cách bị động như vậy, sau lưng bọn họ vẫn còn rất nhiều mánh khóe, hiện tại tôi đang rất tò mò xem Qủa Xác tìm được nhà phân phối của riêng mình bằng cách nào?”

Năm 2005 vẫn đang lưu hành kiểu mua sắm ở cửa hàng, những phương thức mua sắm trực tuyến như Taobao gì đó vẫn chưa được hoàn toàn tiếp nhận, doanh số bán hàng đầu cuối ở các trung tâm thương mại vẫn lớn nhất.

Nhưng căn cứ vào những gì bọn họ điều tra được, hình như Qủa Xác không hề liên hệ theo con đường này.

“Nếu không có nhà phân phối.”

Thân Minh Lương cũng không hiểu: “Bọn họ có thể cung cấp những chiếc MP4 giá rẻ đó đến tay thế hệ trẻ bằng cách nào đây?”

“Haiz, hư hư ảo ảo không thể nhìn thấu, nhưng tóm lại là một trận ác chiến.”

Hồng Sĩ Dũng búng búng tàn thuốc, tia lửa nhỏ xẹt qua thành một đường cong trên không trung, giống như tín hiệu súng lệnh, tuyên bố trò chơi tranh đấu lục đục với nhau này chính thức tiến vào trạng thái gay cấn.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Trần Hán Thăng chở Nhiếp Tiểu Vũ chạy đến trụ sở chính của Thâm Thông ở Thượng Hải để nói chuyện làm ăn.

Kể từ khi Thâm Thông đóng gói và thu mua lại Hoả Tiễn 101, ngành chuyển phát nhanh trong nước đã xuất hiện một bố cục khác, mặc dù vẫn chưa thuận buồm xuôi gió nhưng Viên Thông và Trọng Thông đã bị bỏ xa ở phía sau.

“Thực ra tôi hoàn toàn không cảm thấy nhiều.”

Lúc lên lầu, Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt đau lòng: “Mỗi lần nhìn thấy Trình Đức Quân, tôi đều cảm thấy mình đã bán Hoả Tiễn 101 quá rẻ.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Cô thư ký nhỏ cũng đồng ý với quan điểm này: “Lúc trước khi nghe nói bán với mức giá 55 triệu tệ, tôi còn tưởng rằng bộ trưởng Trần đi lừa đào ăn vạn, nhưng bây giờ có vẻ như thực sự quá ít, ở trong tay Thâm Thông, Hoả Tiễn 101 đã trở thành một thương hiệu lớn.”

Còn không phải sao, bây giờ phạm vi phủ sóng của Hoả Tiễn 101 càng ngày càng rộng rãi, chiếm chọn tất cả các trường đại học học viện ở trong nước, là sự lựa chọn hàng đầu để gửi đồ của các sinh viên.

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, nếu chúng ta nắm chặt trong tay, Hoả Tiễn 101 chỉ càng ngày càng giảm giá trị, chỉ khi sát nhập vào một công ty chuyển phát nhanh quy mô lớn, nó mới có thể phát huy được chức năng xã hội vốn có.”

Trần Hán Thăng vuốt vuốt ngực: “Tôi chỉ có thể coi là mẹ đẻ của Hoả Tiễn 101, sau khi đút một ngụm sữa, phát hiện không đủ, không còn cách nào khác đành phải đưa con cho Thâm Thông với size ngực 36e nuôi dưỡng…”

“Mẹ nó, bộ Trưởng Trần, cậu bình thường một chút được không?”

Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng cắt ngang: “Lúc nãy có hai nhân viên nữ của Thâm Thông đi ngang qua, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cậu đấy.”

“Sợ gì, dù sao tôi cũng không ngại.”

Trần Hán Thăng nhún vai.

“Nhưng da mặt tôi mỏng.”

Thư ký nhỏ ai oán nói.

….

“Hán Thăng đến rồi sao?”

Chủ tịch Thâm Thông- Trình Đức Quân nhìn thấy Trần Hán Thăng, vô cùng khách khí đi đến bắt tay: “Đã lâu không gặp, bây giờ cậu càng ngày càng khác.”

“Trình đổng cũng vậy, năm ngoái ngài lên xuống rất nhiều trong danh sách triệu phú Hồ Nhuận đấy nhỉ.”

Trần Hán Thăng giơ ngón tay lên: “Tôi tin chắc rằng ngài sẽ lọt vào top 50.”

“Vương Vệ của Thuận Phong có thể làm được, nhưng tôi thì không.”

Trình Đức Quân khiêm tốn xua xua tay: “Thực ra Hán Thăng lọt vào danh sách cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Lọt vào danh sách thì có tác dụng gì chứ?”

Trần Hán Thăng bĩu môi: “Không thể cưới hai vợ, vẫn nên nói chuyện chính thì hơn.”

“Ha ha ha…”

Trình Đức Quân cười nói: “Có vẻ như cậu định lấy hai vợ vậy.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng nở một nụ cười hiền hậu, Nhiếp Tiểu Vũ không nhịn được trợn trắng mắt, da mặt của bộ trưởng Trần đúng là quá dày.

Thực ra Qủa Xác cũng đã bày tỏ với phía bên Thâm Thông về ý định hợp tác, nể mặt mũi của giáo sư Tôn và giao tình trước đó, Trình Đức Quân đồng ý sử dụng Hoả Tiễn 101 hoặc các kênh vận chuyển của Thâm Thông để giúp đỡ giao hàng hoặc tiêu thụ không ràng buộc.

Theo lý thuyết việc giúp đỡ như vậy vốn đã nể mặt lắm rồi, nhưng Trần Hán Thăng vẫn muốn nhiều hơn nữa.

“Trình đổng.”

Trần Hán Thăng chỉ vào mình nói: “Ngài cũng biết con người của tôi rồi đấy, từ trước đến nay tôi là một sinh viên có gì thì nói đó, tóm lại là một người không có tâm cư, về phương diện nhân phẩm và đạo đức thường ngày…”

“Được rồi được rồi, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được.”

Trình Đức Quân sắp không thể nghe lọt nữa rồi, mọi người cũng không phải lần đầu tiên quen biết nhau.

“Mặc dù Trình đổng bằng lòng giúp đỡ tiêu thụ miễn phí, nhưng các bộ phận bên dưới chưa chắc đã chu đáo, dù sao cũng là miễn phí, nếu là nhiệm vụ làm giùm, mức độ quan tâm chắc chắn sẽ không cao.”

Trần Hán Thăng không kiêng dè chỉ ra lỗ hổng như vậy, thực sự là một sinh viên đơn thuần “có cái gì thì nói cái đó.”

“Ý của Hán Thăng là gì?”

Trình Đức Quân trầm giọng hỏi.

“Ý của tôi là không thể miễn phí, mỗi khi một chiếc MP4 được bán ra tại các chi nhánh bên dưới, chúng tôi có thể trích mười tệ tiền hoa hồng.

Trần Hán Thăng lo lắng Trình Đức Quân không rõ giá cả hiện tại nên cố ý giải thích một câu: “Mười tệ là tiền ăn một ngày của sinh viên bình thường đấy.”

“Như thế càng tốt chứ sao, tôi thay mặt cho các anh em cảm ơn cậu trước.”

Trình Đức Quân hơi ngạc nhiên, ông ta cho rằng Trần Hán Thăng sẽ đưa ra các điều kiện khắc nghiệt gì chứ.

“Nhưng, tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”

Trần Hán Thăng tiếp tục nói: “Từ khi điện tử Qủa Xác được thành lập cho đến nay, chi phí thực sự quá lớn, bây giờ vấn đề tài chính tương đối căng thẳng, Thâm Thông có thể tạm ứng trước tiền cho phần bán hàng ký gửi này được không?”

“Cái gì?”

Cuối cùng Trình Đức Quân cũng hiểu rõ Trần Hán Thăng có chủ ý này.

Trên danh nghĩa là “bán hàng ký gửi”, nhưng thực chất là “bao mua”.

“Bán hàng ký gửi” có nghĩa là Qủa Xác cung cấp MP4 cho Thâm Thông, Hoả Tiễn 101 gửi đến các chi nhánh cửa hàng ở trường đại học bên dưới, mỗi một chiếc được bán đi, Thâm Thông nhận được 10 tệ tiền hoa hồng.

“Bao mua” chính là Thâm Thông mua số MP4 kia trước, sau đó lại thông qua Hoả Tiễn 101 của Thâm Thông chia cho các chi nhánh cửa hàng của trường đại học bên dưới, mỗi một chiếc được bán đi, bọn họ vẫn nhận được 10 tệ tiền hoa hồng.

Mặc dù giữa hai bên chỉ nhiều hơn một bước, nhưng sự khác biệt quá lớn, điều đó có nghĩa là Thâm Thông sẽ gánh vác một phần rủi ro.

“Số MP4 Thâm Thông không bán được vẫn có thể trả lại.”

Trần Hán Thăng còn muốn giải thích: “Qủa Xác sẽ hoàn trả lại giá gốc, chuyện này tương đương với việc sẽ đảm bảo được lợi nhuận của Thâm Thông…”

“Hán Thăng, cậu không cần phải nói nữa.”

Trình Đức Quân Cười cười: “Nói một cách đơn giản, Thâm Thông sẽ trở thành nhà phân phối của cậu, mạng lưới Hoả Tiễn 101 sẽ trở thành con đường tiêu thụ trực tiếp, khách hàng chỉ có thể đến trung tâm mua sắm để mua các nhãn hiệu MP4 khác, MP4 của Qủa Xác có thể xem trực tiếp trong trường học, hơn nữa Thâm Thông hỗ trợ mà không có rủi ro, cho dù không thể bán ra cũng có thể trả hàng.”

“Không sai, chính là ý này.”

Trần Hán Thăng háo hức nói: “Đây cũng là một hình thức hợp tác hai bên cùng có lợi.”

“Sau này có lợi hay không tôi không biết, nhưng bây giờ Thâm Thông đang ở thế bất lợi.”

Trình Đức Quân không đồng ý cũng không từ chối, ông ta nhìn chằm chằm vào tách trà nóng trên mặt bàn, đột nhiên nảy sinh một chủ đề.

“Hán Thăng, cậu có biết cái gì gọi là “Hệ thống Sưu Hồ không?” Trình Đức Quân hỏi.

“Biết, tôi vừa nghe đã hiểu rõ.”

Trần Hán Thăng gật gật đầu: “Vốn dĩ là nhân viên của công ty Sưu Hồ, sau đó lại nhảy ra ngoài tự lập nghiệp, mọi người thống nhất xếp vào “hệ thống Sưu Hồ”.

“Đúng vậy.”

Trình Đức Quân hơi gật đầu: “Hán Thăng vẫn thông minh như ngày nào, cuối năm ngoái tôi đã đến tham gia vào một buổi họp mặt của danh sách triệu phú Hồ Nhuận, phát hiện bọn họ đều ôm nhau một cục, giống như hệ thống “Sưu Hồ” lúc nãy cậu vừa nói, hệ thống Võng Dịch, hệ thống Tân Lãng, v.v…, không ngờ tất cả tư bản mới phát đều có cùng nền tảng.”

“Ý của Trình đổng là muốn tôi thuộc về “hệ thống Thâm Thông”?”

“Không thể nói là quy về hệ thống Thâm Thông được, quyền kiểm soát vẫn là của cậu, chúng ta chỉ là một đoàn thể nhỏ vừa mới thành lập cho thống nhất với thế giới bên ngoài.”

Trình Đức Quân giải thích: “Dù sao về phương diện làm ăn, chúng ta hợp tác chặt chẽ như vậy, trong thâm tâm cũng rất hợp nhau, còn có mối quan hệ với giáo sư Tôn…”

“Không thành vấn đề, cho dù là ai đang đánh thành Bình An đi chăng nữa, sư đoàn 358 của tôi cũng nhất định sẽ giúp đỡ… Không đúng…”

Trần Hán Thăng sửa lại: “Cho dù sau này Thâm Thông muốn ngắm bắn ai đi chăng nữa, Qủa Xác của tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.”

Bình Luận (0)
Comment