Trải qua sự “nhắc nhở” của quần chúng nhiệt tình Hồ Lâm Ngữ, lúc này Trần Hán Thăng mới nhớ ra tối hôm qua mình ăn lẩu, cả người đầy mùi sa tế.
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng vô cùng thẳng thắn thừa nhận: “Trước khi về nước tớ đã ăn lẩu với bạn bè, bí thư Hồ, cậu đúng là một cô gái dễ thương, cái mũi cũng thính như chó vậy.”
“Cút.”
Hồ Lâm Ngữ biết Trần Hán Thăng không nói lời hay ho gì, nhưng cô ấy đã quen đấu võ mồm với Trần Hán Thăng, trong lòng cũng cảm thấy cái vòng tròn bạn bè nhỏ hẹp này rất giải trí.
Đương nhiên nhân vật trung tâm là Thẩm Ấu Sở rồi, không có cô, cô ấy và Trần Hán Thăng cầm tám gậy tre đánh cũng không gặp nhau.
Ngoài ra còn có “nhân vật ngoài biên chế” Nhiếp Tiểu Vũ và Vương Tử Bác, bây giờ có thêm Phùng Quý và Thẩm Như Ý, cho nên lực lượng vẫn rất mạnh.
“Tại sao mình lại nghĩ như vậy chứ?”
Hồ Lâm Ngữ đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực, giống như trên thế giới này còn có một thế lực khác đang chờ đối đầu vậy.
Năm người lớn ngồi trên một chiếc taxi hơi chật chội nên chia làm hai xe.
“Bí thư Hồ đi cùng với Thẩm Như Ý đi.”
Trần Hán Thăng chia rẽ hai vợ chồng nhỏ này: “Phùng Quý đi theo chúng tôi đi.”
Hồ Lâm Ngữ không hiểu, chẳng phải nên để Phùng Quý đi theo Thẩm Như Ý sao?
“Bọn họ mới đi từ trong núi ra.”
Trần Hán Thăng chỉ chỉ vào con đường lớn với ánh sáng lờ mờ bên ngoài sân bay: “Nếu không quen, có thể sẽ bị bắt chẹt.”
“Ồ.”
Hồ Lâm Ngữ nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, còn khen ngợi một câu: “Suy nghĩ vấn đề rất chu đáo.”
Trần Hán Thăng cười ha hả gật gật đầu, chờ đến khi Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Như Ý rời đi, Trần Hán Thăng mới thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng tiễn được hai cô ngốc này đi rồi.”
Phùng Quý: …
Thẩm Ấu Sở nắm tay Trần Hán Thăng, nhẹ nhàng siết chặt một chút.
Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, quay đầu lại cười hì hì nói: “Tiểu Hồ là người một nhà, một vài câu tổn thương cũng không sao cả đâu.”
Câu nói “người một nhà” này rất có sức nặng, tối hôm đó trở lại tiểu khu Thiên Cảnh Sơn, sau khi cơm nước xong xuôi lại trêu chọc Tiểu A Ninh đáng yêu, Trần Hán Thăng đột nhiên gọi Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ vào phòng ngủ.
Trần Hán Thăng nửa nằm nửa ngồi trên giường, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều ngồi trên ghế cao.
“Khoảng thời gian này quán trà sữa thế nào rồi.” Trần Hán Thăng hỏi.
“Vẫn ổn.”
Tình cảm giữa Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở còn thân thiết hơn cả Cao Văn và Tiêu Dung Ngư, cho nên cô ấy cũng không lo lắng đến chuyện cướp đoạt sự nổi bật, dù sao Ấu Sở cũng sẽ không so đo.
“Cuối cùng chúng tớ vẫn nghe cậu, giao công việc đào tạo pha chế trà sữa cho Phùng Quý.”
Mồm mép Hồ Lâm Ngữ tung bay trên dưới, chẳng bao lâu sau đã nói rõ mọi chuyện: “Cậu ta hoàn thành rất tốt, hai chi nhánh của chúng ta tổng cộng có tám nhân viên, hoá ra chỉ có 3 người biết pha chế, bây giờ gần như người nào cũng biết.”
“Thực ra thứ đồ này cũng không khó, quen tay hay việc.”
Hồ Lâm Ngữ lại bổ sung thêm một câu.
“Ồ.”
Trần Hán Thăng cầm bật lửa trong tay, khảy “keng keng keng”, Thẩm Ấu Sở nhìn hắn, muốn đứng lên, Trần Hán Thăng lại xua tay ra hiệu không cần.
Hồ Lâm Ngữ chậc một tiếng, hai người này đúng là ăn ý, mặc dù không nói bất cứ điều gì cả nhưng chỉ cần một hành động hay ánh mắt cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì.
Còn nữa, Thẩm Ấu Sở cũng thật là, Trần Hán Thăng vừa mới khảy bật lửa, cô đã định đi lấy gạt tàn, nếu đổi lại là mình, chắc chắn sẽ không chiều bạn trai như vậy.
Trần Hán Thăng cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Tiểu Hồ, trầm ngâm một lúc sau mới nói: “Vậy thì hãy chuẩn bị mở chi nhánh trà sữa ở cầu Sư Tử, tớ đề nghị để Phùng Quý và Thẩm Như Ý làm cửa hàng trưởng.
“Không đủ tiền.”
Hồ Lâm Ngữ cũng dứt khoát, trực tiếp nói rõ khó khăn.
Trần Hán Thăng hỏi Thẩm Ấu Sở: “Trong tài khoản còn bao nhiêu?”
“Hơn 31,000 tệ.”
Thẩm Ấụ Sở nhớ rất rõ con số này.
“Vậy thì còn lâu mới đủ.”
Trần Hán Thăng gật gật đầu: “Nhưng những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề đều không thể gọi là vấn đề, tớ sẽ tạm ứng ra tài chính giai đoạn đầu của quán trà sữa ở cầu Sư Tử, các cậu hãy ghi giấy ghi nợ đi.”
“Cái gì?”
Hồ Lâm Ngữ ngẩn người: “Chẳng phải cậu nói những thứ có thể dùng tiền đều không thành vấn đề sao?”
Nửa câu nói đầu vẫn mang theo khí khái của một người đàn ông trưởng thành, phía sau sao lại có thêm một câu “ghi giấy nợ” chứ.
“Đúng vậy, những thứ có thể dùng tiền giải quyết đều không thành vấn đề.”
Trần Hán Thăng nói một cách đương nhiên: “Nhưng tớ không muốn dùng tiền giải quyết, không được sao?”
“Cậu có cảm thấy ghê tởm không vậy, chủ tài khoản doanh thu của quán trà sữa đều đứng tên Trần Hán Thăng, giấy ghi nợ để làm gì chứ?”
Hồ Lâm Ngữ bày ra vẻ mặt khinh bỉ, lập tức nói với Thẩm Ấu Sở: “Ấu Sở, ngày mai chúng ta đổi thành tên của cậu được không?”
Thẩm Ấu Sở nở một nụ cười ngượng ngùng, đẹp thật đấy, nhưng nó càng khiến Hồ Lâm Ngữ thêm khó chịu.
“Ấu Sở, sau này tớ nổi tiếng, cậu tuyệt đối đừng nói quen biết tớ nhé.”
Hồ Lâm Ngữ hừng hực khí thế nói: “Một đại sư cổ vũ tinh thần nuôi chí thay đổi địa vị của phụ nữ như tớ, ngay cả bạn bè tốt bên cạnh mình cũng không thể khích lệ được, quả thực quá bi ai.”
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng nhướn mày nhìn về phía Hồ Lâm Ngữ, lại nhìn chiếc ghế cao mà Thẩm Ấu Sở đang ngồi.
“Có ý gì?”
Lúc mới bắt đầu Hồ Lâm Ngữ còn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy hai chân Thẩm Ấu Sở lặng lẽ đặt trên mặt đất, còn bắp chân của mình không ngừng lắc lư trên không trung, cô ấy đột nhiên hiểu rõ.
“Chân dài quá không thể ngồi dậy nổi, không muốn nói chuyện với các cậu nữa.”
Hai tay Hồ Lâm Ngữ ôm ngực, quay đầu lại đối mặt với vách tường, không muốn quan tâm đến ai cả.
Thẩm Ấu Sở hơi bất đắc dĩ, Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ vừa gặp mặt nhau đã cắn xé lẫn nhau, hơn nữa thường xuyên kết thúc bằng sự thất bại của Hồ Lâm Ngữ.
“Nói chuyện chính, nói chuyện chính.”
Trần Hán Thăng ngồi thẳng người từ trên giường: “Năm ngoái tớ đã nói rằng mình đang làm một số công việc kinh doanh khác, thực chất là mở nhà máy, chiếc MP4 Qủa Xác tớ cầm ngày hôm đó thực chất là sản phẩm được sản xuất bởi nhà máy.”
“Cậu mở nhà máy điện tử?”
Hồ Lâm Ngữ xoay người lại hỏi, cô ấy cũng không còn giận dỗi nữa.
“Đương nhiên là thật rồi.”
Trần Hán Thăng nói: “Giao dịch giữa Hoả Tiễn 101 mà Thâm Thông vô cùng phức tạp, nó không phải là một vụ phá sản thu mua đơn thuần, mà thuộc về loại thỏa thuận mua bán, thực ra lúc đó tớ đã bán với giá 55 triệu tệ.”
“Không phải cậu đang lừa chúng tớ đấy chứ?”
“Nhưng Thẩm Ấu Sở đã bị cậu lừa vào tay rồi mà?”
“Hồ Lâm Ngữ tớ không dễ bị lừa như vậy đâu?”
…
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hồ Lâm Ngữ, Trần Hán Thăng thầm cảm thán một tiếng “thoải mái!”
Phản ứng của Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi ngày hôm qua khiến hắn vô cùng khó chịu, hôm nay cuối cùng cũng bù đắp được từ chỗ Tiểu Hồ.
“Quả nhiên mình vẫn thích kết bạn với những người ngốc nghếch và hoạt bát một chút hơn.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ, như vậy có thể thỏa mãn cảm giác của sự vượt trội về chỉ số thông minh.
“Hồ Lâm Ngữ, nếu cậu không tin, vậy chúng ta đánh cược chút gì đó đi.”
Trần Hán Thăng hào hứng nói: “Đánh cược 1000 tệ đi, điện tử Qủa Xác nằm trên đại lộ công nghiệp Đông Sơn, bây chờ chúng ta có thể đi chứng minh một chút.
“1000 tệ?”
Hồ Lâm Ngữ tính toán một chút: “Vậy thì không đánh cược, tớ tin.”
“Cái quái gì vậy?”
Trần Hán Thăng đã chuẩn bị tinh thần đi đến bên ngoài nhà máy điện tử Qủa Xác, chỉ vào khu đất rộng 480 mẫu này và nói với Thẩm Ấu Sở: “Nhìn thấy không, đây là giang sơn mà trẫm đã tạo ra cho nàng?”
“Con mẹ nó, Hồ Lâm Ngữ bị tiền đặt cược quá cao nên quyết định từ bỏ.
“Không, cậu không thể tin được.”
Trần Hán Thăng ngơ ngẩn nói: “Vậy thì hạ thấp tiền đặt cược xuống một chút, 500?”
“Không đi.”
Hồ Lâm Ngữ kiên quyết lắc đầu.
“200?”
“Không đi, tớ thực sự tin.”
“50?”
“Trần Hán Thăng, nếu cậu bằng lòng cho tớ 200 tệ, tớ có thể giả vờ không tin.”
“Cút, nghĩ rằng IQ của tớ cũng giống như cậu sao?”
…
Nếu Hồ Lâm Ngữ không muốn phối hợp với mình giả vờ cool ngầu, Trần Hán Thăng lại chuyển ánh mắt “ác độc” về phía bảo bối khờ khạo.
“Cậu tin không?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Tin.”
Thẩm Ấu Sở gật đầu.
“Sao cậu có thể tin được chứ?”
Trần Hán Thăng nhíu mày: “Cậu có tinh thần khoa học chút nào không vậy, cậu phải nghi ngờ chứ.”
“Ồ.”
Thẩm Ấu Sở chớp đôi mắt đào hoa, giống như đã nghe hiểu.
“Ừ, không tồi.”
Trần Hán Thăng gợi ý nói: “Vậy dù sao cậu cũng phải nói gì đó chứ?”
“Áo khoác của cậu bẩn rồi kìa.”
Thẩm Ấu Sở chỉ vào quần áo của Trần Hán Thăn, nhỏ giọng nói: “Trên đó có mùi và dầu mỡ, cởi ra đi, để tớ giặt cho.”
“…”
Trần Hán Thăng đột nhiên yên tĩnh một lát, lặng lẽ cởi áo khoác đưa qua, thế mà lại lễ phép nói: “Cảm ơn.”
“Trần Hán Thăng, cậu không sao chứ?”
Hồ Lâm Ngữ an ủi nói: “Đối với người khác mà nói làm triệu phú rất khó, nhưng từ khi còn là sinh viên năm hai, cậu đã là triệu phú rồi, nếu chuyện này đặt lên người của cậu, có lẽ trong lòng mọi người đã có sự chuẩn bị.”
“Không cần phải nói nữa.”
Trần Hán Thăng uể oải xua xua tay: “Tớ đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình vẫn nên có nhiều thêm mấy Hoàng Tuệ và Diệp Khởi, nếu không mấy người bạn quá thực dụng như các cậu, muốn cool ngầu cũng không có ai tán thưởng cả.”