Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 626 - Chương 626: Đàn Ông Cặn Bã Cũng Không Dễ Dàng Như Vậy

Chương 626: Đàn ông cặn bã cũng không dễ dàng như vậy Chương 626: Đàn ông cặn bã cũng không dễ dàng như vậy

“Tút tút tút…”

Hơn mười giờ tối, Trần Hán Thăng- Người đang sống trong ký túc xá nam của trường đại học Lý công Kiến nghiệp gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư, nhưng liên tục gọi hai lần liên tiếp cũng không có người nghe máy.

“Lạ thật, theo lý mà nói thì không nên như thế này chứ.”

Trần Hán Thăng nghe thấy âm thanh máy bận trong điện thoại, cảm thấy hơi kỳ quái.

“Có lẽ đang tắm rửa cũng nên.”

Vương Tử Bác bĩu môi: “Thỉnh thoảng không bắt máy thôi mà, có cần phải căng thẳng như vậy không? Mày kiểm tra hệ thống đặt hàng của quán trà sữa trước đi.”

Mấy hệ thống dạng này cũng không khó, nếu chỉ là một cửa hàng duy nhất Vương Tử Bác và mấy người bạn cùng phòng của cậu ấy- Những sinh viên thuộc khoa Khoa học và công nghệ chuyên ngành máy tính, chỉ cần cũng có thể hoàn thành.

Nhóm bọn họ thử nghiệm lâu như vậy, chủ yếu là để đảm bảo tính ổn định của các cửa hàng sau khi được kết nối internet.

“Tiểu Trần, mày nhìn này.”

Vương Tử Bác giải thích quá trình hoạt động cho Trần Hán Thăng: “Nếu có khách hàng muốn một cốc trà sữa lắc xoài, nhân viên cửa hàng chỉ cần dùng con chuột click vào biểu tượng trà sữa lắc xoài trên màn hình máy tính, máy tính có thể tự động in ra một hoá đơn, khách hàng có thể cầm tờ hoá đơn này đến lấy trà sữa bất cứ lúc nào.”

“Trước mắt hệ thống này chỉ có chức năng đặt hàng thanh toán và lưu giữ thông tin, nếu muốn liên kết internet giữa các cửa hàng với nhau, vậy thì phải tiến hành bảo trì mọi lúc, bởi vì nó có thể sập bất cứ lúc nào…”

Lần này Vương Tử Bác vô cùng tự tin, thứ nhất, đây chính là phạm trù kiến thức mà cậu ấy quen thuộc nhất, thứ hai, xung quanh không có cô gái mình thích nào, lúc cậu ấy ở bên cạnh chơi đùa với con trai, hoàn toàn không vặn vẹo mông.

“Tiểu Trần, mày điên rồi à.”

Vương Tử Bác đột nhiên mắng: “Mày nhìn chằm chằm vào mông tao làm gì?”

“Không có gì.”

Trần Hán Thăng cười “ha ha”, đi đến ban công hút thuốc: “Mày đừng nói những chuyện đó với tao, bớt thời gian rảnh rỗi nói với Hồ Lâm Ngữ và Phùng Quý là được, kinh phí đủ không?”

“Đủ, còn dư rất nhiều.” Vương Tử Bác trả lời.

Giai đoạn trước, Trần Hán Thăng đã đưa cho Vương Tử Bác 20,000 tệ làm kinh phí tạo hệ thống đơn đặt hàng, nhưng đến bây giờ Vương Tử Bác còn chưa dùng hết năm ngàn tệ.

Sức lao động của các sinh viên trong trường thực sự quá rể, nhiều khi các bạn cùng phòng còn giúp đỡ miễn phí, nhắc đến “phí dịch vụ” tất cả mọi người đều cảm thấy quá xa lạ.

“Nếu mày rảnh thì mời bọn họ đi ra ngoài ăn nướng BBQ gì đó đi.”

Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn các bạn cùng phòng của Vương Tử Bác: “Người ta ngại lấy tiền, mày cũng không thể quá keo kiệt, thiếu tiền cứ nói với tao một tiếng, nếu tao không ở Kiếm Nghiệp thì mày cứ liên lạc với Thẩm Ấu Sở.”

“Ừ.”

Vương Tử Bác gật đầu, trong lòng cậu ấy cũng vô cùng cảm khái, năm đó khi “yêu đương” cùng với Hoàng Tuệ, rất nhiều lần Tiểu Trần ra lệnh và nhấn mạnh giải thích rằng không cho phép Hoàng Tuệ tiếp nhận với nhân viên kế toán của Hoả Tiễn 101, kiểm soát vô cùng chặt chẽ.

Nhưng sau khi Hoàng Tuệ rời đi, Trần Hán Thăng căn bản không quan tâm số tiền đó được tiêu vào đâu, điều này chứng tỏ hắn vẫn luôn tin tưởng vào người bạn thân nhất của mình, chỉ là không tin Hoàng Tuệ mà thôi.

Cả hai chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nương theo ánh trăng sáng tỏ, dựa vào trên lan can sắt ngoài ban công câu được câu không nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng đột nhiên im lặng cũng không cảm thấy xấu hổ.

“Con mẹ nó sao vẫn không trả lời.”

Trần Hán Thăng lại gọi cho Tiêu Dung Ngư lần thứ ba, nhưng kết quả vẫn không ai quan tâm.

“Liệu có phải là mệt quá đi ngủ rồi không?”

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, an ủi nói.

“Mày đúng là đại ngốc, những lúc ở bên cạnh nhau, mày không chút nhạy cảm nào với những thay đổi trong chi tiết này sao?”

Trần Hán Thăng mắng: “Cho dù là bình thường, Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ gọi điện cho tao một lúc, đêm nay tao đã nói với cậu ấy chuyện 55 triệu tệ, cô ấy chắc chắn sẽ có một bụng câu hỏi, bây giờ không bắt máy có nghĩa là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó.”

“Vấn… Vấn đề ở đâu?”

Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

“Không cần nói nhiều nữa, chắc chắn là cô tình nhân nhỏ của mày đã vô tình nói đến chuyện gặp phải Thẩm Ấu Sở.”

Trần Hán Thăng nhanh chóng phân tích ra, hắn lại gọi điện thoại cho Biên Thi Thi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ngoài chuyện đó ra, sẽ không còn chuyện nào khác.”

Vương Tử Bác không nói gì, chuyện này cậu ấy cũng có trách nhiệm, nếu lúc trước cậu ấy kiên quyết không đến đại học Tài chính thì hay rồi.

“Alô, Biên Thi Thi, tại sao Tiểu Ngư Nhi lại không bắt máy… Ồ, cậu ấy ngủ rồi sao?”

Trần Hán Thăng cười ha hả nói: “À không có chuyện gì, tớ chỉ quan tâm một chút thôi, cúp máy đây, ngủ ngon.”

“Tiểu Trần, bây giờ mày muốn xử lý như thế nào, cần tao đi cùng mày đến đại học Đông Đại không?”

Vương Tử Bác nhanh chóng hỏi.

Bây giờ Vương Tử Bác còn quan tâm hơn Trần Hán Thăng, bởi vì cậu ấy ôm đồm phần lớn trách nhiệm trong chuyện này lên người mình.

“Đi cái rắm, chẳng trách ngay cả Biên Thi Thi mà mày cũng không theo đuổi được, mày phải học được cách đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ và tìm hiểu tâm lý thay đổi của con gái.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Nếu bây giờ tao hèn hạ xin lỗi, chắc chắn Tiểu Ngư Nhi sẽ cảm thấy tao đang chột dạ và đuối lý, chuyện này càng phải bày ra cái giá của mình lâu hơn nữa, nói không chừng sẽ có chuyện bất ngờ khác xảy ra.”

“Cho nên tao phải giả ngu, giả vờ như không biết gì cả, tối ngày mai sẽ gửi cho cậu ấy một tin nhắn, nói rằng mình đang bận rộn xử lý công việc của Qủa Xác.”

Trần Hán Thăng cất điện thoại di động: “Những chuyện như thế này mày càng quan tâm, càng giải thích thì kết quả chỉ có thể là càng bôi đen, phải lạnh lùng đối phó với nó, phong ba này tạm thời sẽ qua đi.”

“Hình như cũng đúng.”

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, dường như ngộ ra điều gì đó.

Nếu loại chuyện này xảy ra ở trên người cậu ấy, chắc chắn cậu ấy không những gọi điện thoại gửi tin nhắn xin lỗi mà còn chạy đến dưới lầu của ký túc xá nữ cầu xin tha thứ gì đó.

Những hành động như thế này chính là “Lừa mình dối người” kinh điển, giống như chỉ cần các cô gái xuống lầu đối mặt với nhau là vấn đề có thể giải quyết, nhưng trên thực tế nó sẽ chỉ gây ra một cuộc cãi vã lớn hơn nữa.

Tốt hơn hết là cố ý giả vờ hồ đồ, làm như không biết, hơn nữa có chết cũng không thừa nhận.

Sáng hôm sau thức dậy, Vương Tử Bác bận rộn đi học, lúc gần trưa lại nhận được tin nhắn của Trần Hán Thăng bảo cậu ấy mang thêm một phần cơm trưa trở về.

Vương Tử Bác vô cùng ngạc nhiên: “Sao mày vẫn còn ở ký túc xá, tao tưởng mày trở về đại học Tài chính rồi chứ.”

“Bây giờ vẫn chưa thể trở về.”

Trần Hán Thăng nhàn nhạt giải thích nói: “Thẩm Ấu Sở cũng muốn đến đón, tao đã cố ý báo chậm hơn một ngày với cậu ấy, đồng thời cố ý chậm hơn một giờ, cho nên chiều nay phải đến sân bay một chuyến.”

“…”

Vương Tử Bác ngẩn người, cậu ấy biết Trần Hán Thăng cố ý đi Mỹ chậm hơn một ngày, không ngờ khi trở về cũng là một loạt hành động này.

“Mình vừa nghe đã cảm thấy mệt mỏi, cũng chỉ có người tràn ngập tinh thần như Tiểu Trần mới có thể thích ứng được.”

Vương Tử Bác thở dài một hơi, cậu ấy dứt khoát trốn học, gọi hai phần cơm đùi gà trở về ký túc xá.

Quả nhiên Trần Hán Thăng đang ngồi trước máy tính, lật xem quá trình sản xuất MP4 mà Khổng Tĩnh và Lý Tiểu Giai gửi đến.

“Mấy giờ mày đi đến sân bay.”

Vương Tử Bác hỏi.

“Chiều nay, sau khi ăn cơm xong tao còn có chuyện phải làm.”

Trần Hán Thăng nói: “Lúc mày đi đến công ty luật, đừng lỡ miệng nói gì đấy.”

“Biết rồi.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Tử Bác nằm trên bàn nghỉ ngơi một lát rồi lại đến lớp học.

Buổi chiều, Trần Hán Thăng mặc quần áo xong xuôi, đeo balo đi đến sân bay Lộc Khẩu, chuẩn bị bày ra dáng vẻ giống như vừa mới xuống máy bay một lần nữa.

Bình thường thời gian máy bay hạ cánh là 5 giờ rưỡi, thời gian Trần Hán Thăng nói với Thẩm Ấu Sở là sáu giờ rưỡi, lúc đầu hắn định thảnh thơi ngồi chỗ nào đó và chờ Thẩm Ấu Sở xuất hiện.

Nhưng không thể ngờ được rằng hắn vừa mới đi vào cổng quốc tế T2, thì từ xa đã nhìn thấy bốn bóng người quen thuộc đứng trước cổng đón.

Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ và cả hai vợ chồng Phùng Quý, Thẩm Như Ý.

“Mẹ kiếp!”

Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ, lúc này mới 5 giờ, mấy người đến sớm như vậy làm gì?

Đôi mắt của Phùng Quý tương đối sắc bén, thế mà lại nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng trong lúc đang nhìn xung quanh, anh ta phấn khích chỉ chỉ, chẳng mấy chốc bốn người đã đi đến.

“Phù…”

Trần Hán Thăng hít một hơi thật sâu, lúc đầu còn muốn né tránh một chút, nhưng bây giờ đã không thể nữa rồi, nhất định phải bình tĩnh đối mặt với gió mạnh.

Mắt thấy Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở càng ngày càng đến gần, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt há hốc mồm của Hồ Lâm Ngữ, có lẽ câu nói đầu tiên của cô ấy chắc chắn là “Chẳng phải cậu nói sáu giờ mới hạ cánh sao, tại sao mới 5 giờ đã đến.”

Cho nên, khoảnh khắc gặp nhau, ngay khi bí thư Hồ đang định thốt câu hỏi ra khỏi miệng thì Trần Hán Thăng đã giành mở miệng trước.

“Này, sao các cậu biết máy bay hạ cánh trước?”

“Tớ…”

Hồ Lâm Ngữ chớp chớp mắt, nghẹn một lúc lâu mới đổi “câu hỏi” thành “câu nghi vấn”.

“Máy bay cũng hạ cánh sớm hơn hơn sao?”

“Đương nhiên rồi, trước đó cậu đã từng đi máy bay quốc tế chưa?”

Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.

Bí thư Hồ bị nghẹn một chút, cô ấy thậm chí còn chưa ngồi máy bay trong nước.

Nơi này ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, cũng chỉ có Thẩm Ấu Sở ngồi máy bay, nhưng đang yên đang lành sao cô có thể nghi ngờ Trần Hán Thăng được chứ?

“Đi thôi.”

Trần Hán Thăng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Âú Sở, cho rằng đã đến lúc phải lấp liếm qua chuyện.

Nhưng thám tử nổi tiếng “Hồ Conan” lại online.

“Trần Hán Thăng, tại sao trên người cậu lại có mùi lẩu vậy?”

Hồ Lâm Ngữ ghé sát đến gần ngửi ngửi: “Ở Mỹ cũng có lẩu sao?”

Bình Luận (0)
Comment