Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 636 - Chương 636: Loại Người Như Tôi Chuyện Gì Cũng Dám Làm!

Chương 636: Loại người như tôi chuyện gì cũng dám làm! Chương 636: Loại người như tôi chuyện gì cũng dám làm!

“Tiếng gì vậy?”

Mạc Kha đang đánh răng trong phòng vệ sinh bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng thứ gì đó bị vứt xuống đất, đồng thời còn có tiếng y tá đi kiểm tra phòng giật mình kêu “á” lên một tiếng như thể vừa tiếc nuối vừa bực bội.

Bà ta ngậm bàn chải đánh răng đi ra thì thấy hộp giữ nhiệt nằm ngổn ngang dưới đất, hai, ba chiếc bánh bao trong hộp bị văng ra ngoài, Thẩm Ấu Sở đang cúi người xuống nhặt chúng.

“Dì.”

Không đợi Mạc Kha hỏi, người cháu ngoại chủ động lên tiếng, còn đi kèm với nụ cười áy náy: “Vừa rồi cháu định cầm hộp giữ nhiệt lên xem thử một chút, không ngờ lại trượt tay làm rơi…”

“Ồ.”

Mạc Kha đảo mắt nhìn Thẩm Ấu Sở và cô y tá kiểm tra phòng một lượt, gật đầu, không tỏ thái độ gì.

“Thật ngại quá.”

Người cháu ngoại quay qua xin lỗi Thẩm Ấu Sở: “Mấy cái bánh bao này hết bao nhiêu tiền, để tôi đền cho cô… Ôi, cô đừng khóc mà, có đáng phải vậy không?”

Thẩm Ấu Sở mang đến đây tổng cộng tám chiếc bánh bao, mất ba cái bị văng ra ngoài.

Cô nhặt ba chiếc bánh bao này lên, sau đó phát hiện ra mặt vỏ xốp chỉ bị dính một chút bụi bẩn ở bên ngoài. Cô đưa lên miệng thổi thử, thấy không được, cuối cùng đành phải bóc những chỗ bị dính bẩn đi.

Cô vừa bóc, nước mắt vừa rơi lã chã.

Quá trình trưởng thành của Thẩm Ấu Sở đã trải qua nhiều gian khổ. Trước khi quen biết Trần Hán Thăng, cô chỉ ăn ba hào cơm chan với canh phát miễn phí. Kể từ khi Trần Hán Thăng bước vào cuộc đời cô, mặc dù mức sống được cải thiện đáng kể nhưng thói quen tiết kiệm đã ăn sâu vào máu.

Trần Hán Thăng thường trêu bát đĩa Thẩm Ấu Sở ăn có thể dùng để soi gương, bởi vì cô ăn không để sót lại bất kỳ một hột cơm nào.

Ba chiếc bánh bao quả thực không đáng mấy đồng, chi phí nguyên liệu để làm cả xửng bánh bao không đầy hai mươi tệ, nhưng nhìn những chiếc vỏ bánh bao phải bóc đi một lớp, Thẩm Ấu Sở thấy rất xót xa.

“Em à, rơi xuống đất rồi thì thôi bỏ đi.”

Y tá kiểm tra phòng vội khuyên ngăn.

Tầng này là khu bệnh viện dành cho cán bộ cấp cao, hầu hết toàn là các lãnh đạo nằm, các y tá ở đây đều từ hai mươi lăm tuổi trở lên, có nhiều năm kinh nghiệm công tác.

Họ thấy Thẩm Ấu Sở nhỏ tuổi hơn mình, lúc khóc, mắt long lanh trong veo như hạt trân châu, ai nấy đều thấy đau lòng.

Có người lau nước mắt cho cô, có người an ủi, có người cầm ba chiếc bánh bao ấy để xuống bàn, không cho Thẩm Ấu Sở động vào chúng.

“Tôi đền cho cô năm mươi tệ nhé được chưa?”

Ngay trước mặt Mạc Kha, người cháu ngoại móc ví lấy ra một tờ năm mươi tệ.

Thế nhưng Thẩm Ấu Sở và các y tá đều phớt lờ anh ta, anh ta rút tiếp ra một tờ một trăm tệ: “Một trăm tệ nhé!”

“Ai thèm tiền của anh!”

Có cô y tá thực sự thấy ngứa mắt không chịu nổi: “Rõ ràng là anh cố ý…”

“Khụ! Ở đây ổn rồi, em qua phòng bệnh khác đi.”

Một cô y tá lớn tuổi hơn lên tiếng ngăn cô y tá kia lại.

Người này là cháu ruột của trường phòng Mạc, mặc dù mọi người đều biết anh ta cố ý “lỡ tay” nhưng đây là việc nhà của lãnh đạo, họ không nên xen vào.

Hơn nữa chúng cũng chỉ là mấy chiếc bánh bao mà thôi, chỉ cần dỗ cô bé này là xong.

“Nói chung tôi cứ để tiền ở đây nhé.”

Người cháu ngoại để tờ tiền xuống bên dưới ba chiếc bánh bao. Anh ta nghĩ chuyện này thế là xong, trong lòng anh ta cũng xả được giận.

“Dì à, dì có muốn ăn sáng không?”

Người cháu ngoại ra hiệu cho vợ lấy bột yến mạch của Anh ra, cười nói: “Thứ này giàu đạm và vitamin.”

“Dì không ăn thứ này. Cũng muộn rồi đấy. Lưu Húc, cháu đi làm đi.”

Mạc Kha thấy Thẩm Ấu Sở dần nín khóc mới quay lại vào phòng vệ sinh đi đánh răng.

“Vậy dì muốn ăn gì, không ăn sáng không được đâu.”

Người cháu ngoại này tên là Lưu Húc, anh ta đi theo Mạc Kha tới trước cửa phòng vệ sinh.

Mạc Kha không nói gì, rửa mặt xong đi ra, bà ta cứ thế nhìn người cháu ngoại này nửa phút.

Tới tận khi Lưu Húc cảm thấy mình đã bị nhìn thấu vào tận xương cốt, Mạc Kha mới chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt và nói: “Dì ăn số bánh bao còn lại.”

“À… Vậy cháu đi đây, tối cháu lại qua thăm dì.”

Lưu Húc không dám nán lại lâu, vội vàng chuồn đi.

Trước đây, ở trước mặt đám con cháu họ hàng, Mạc Kha luôn tỏ ra ôn hòa, thân thiện.

Đương nhiên cũng bởi vì những thứ như “DINK(*), ăn chay, có tiền có thế” dường như đều khá xa lạ với người bình thường, có đôi chút cảm giác thoát tục.

(*)DINK: Double Income No Kids, cặp vợ chồng cùng đi làm quyết định không sinh con

Vậy nhưng, Lưu Húc cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Mạc Kha chẳng khác gì ánh mắt của lãnh đạo đơn vị mà anh ta thường xuyên nhìn thấy.

Ánh mắt của lãnh đạo đơn vị là thế nào, đấy là bình tĩnh, khách sáo, khôn ngoan, nghiêm túc, dung tục...

Ánh mắt vừa rồi thực sự muôn màu muôn vẻ, Lưu Húc chợt thấy hối hận vì vừa rồi đã bị lòng đố kỵ che mờ lý trí.

...

Sau khi Lưu Húc và vợ anh ta đi về, y tá kiểm tra phòng cũng nhanh chóng rời đi. Giúp việc đang định lấy cháo và số bánh bao còn lại ra thì Mạc Kha xua tay: “Để đó tôi làm.”

“Tiểu Thẩm.”

Mạc Kha nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Ấu Sở: “Cháu ăn sáng chưa?”

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, cô định đưa bánh bao nóng cho Mạc Kha ăn sáng, sau đó về trường đi học, bản thân mình vẫn chưa kịp ăn miếng nào.

“Vậy cháu ngồi ăn với dì nhé.”

Mạc Kha đổ ra hai bát cháo, khui lọ tương ớt cay Thẩm Ấu Sở mang tới ra.

“Chà… Thơm quá. Dì đoán thứ này đến Trần Hán Thăng cũng chẳng dám ăn đâu, chỉ có con gái Xuyên Du mới ăn được.”

Mạc Kha ngửi thử rồi nói.

Thẩm Ấu Sở hơi xấu hổ, bĩu môi, quay khuôn mặt nhỏ nhìn đi hướng khác.

“Lại đây nào, ngồi ăn một mình, dì chẳng muốn ăn gì cả.”

Mạc Kha kéo Thẩm Ấu Sở lại chỗ bàn ăn: “Hôm nay cháu xin nhà trường cho nghỉ, ở lại đây nói chuyện với dì nhé.”

“Dạ?”

Thẩm Ấu Sở học đại học ba năm chưa từng xin nghỉ một hôm nào, có khi giảng viên bộ môn quên mất giảng đến đoạn nào đó chỉ cần gọi cô trả lời là biết ngay.

“Hôm nay dì thấy buồn bực trong lòng.”

Mạc Kha thở dài thườn thượt: “Nên muốn tâm sự với ai đó một chút, dì xin nhờ cháu vậy.”

Thẩm Ấu Sở thấy vẻ mặt Mạc Kha đong đầy chờ mong bèn “vâng” khẽ một tiếng.

“Tốt quá!”

Mẹ Hai Mạc rất vui, người từ trước tới giờ luôn quan tâm chuyện điều độ như bà, bữa sáng nay ăn tận hai chiếc bánh bao nhân rau.

Ăn sáng xong, mặt trời vừa vưa mọc lên ở đằng đông, không khí có phần tươi mát. Kiến Nghiệp cởi bỏ lớp sương mù buổi sáng, dần dần ấm lên.

Mạc Kha yên lặng chăm chú nhìn ngoài ban công một lúc, bỗng nói: “Ấu Sở à, vừa rồi Lưu Húc cố ý ném hộp giữ nhiệt đi đấy.”

“Dạ?”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, lúc ấy Mạc Kha đang ở trong phòng vệ sinh, chắc hẳn không hề nhìn thấy diễn biến.

“Dì thay mặt nó xin lỗi cháu.”

Mạc Kha vỗ mu bàn tay của Thẩm Ấu Sở: “Vứt đồ ăn đi là không đúng, lòng đố kỵ quá lớn là không đúng, tự cho rằng mình thông minh hơn người khác cũng là không đúng, dì không thích bọn họ.”

Thẩm Ấu Sở cúi đầu xuống, chẳng qua cô chỉ cảm thấy không nên lãng phí chứ không có ý gì khác.

“Thực ra bọn họ có ý gì, trong lòng dì hiểu hết.”

Ánh mắt của Mạc Kha sâu thẳm và bình thản: “Chắc Hán Thăng đã nói với cháu rồi, dì không có con cái. Thực ra trước đây dì từng nghĩ tới chuyện nhận con nuôi, cũng từng tới trại trẻ mồ côi xem thử nhưng tính dì khá kén chọn, chọn mãi không được đứa trẻ nào phù hợp…”

Quả nhiên hôm nay mẹ Hai Mạc rất có ham muốn được thổ lộ tiếng lòng, bà bắt đầu kể từ chuyện “không muốn có con” cho tới những cảm nghĩ về cuộc đời, thậm chí cả những kỷ niệm về tình bạn qua thư đơn thuần hồi trẻ với cha của Trần Hán Thăng.

Lúc này Thẩm Ấu Sở mới nhận ra người dì ôn hòa, thân thiết, đầy phong độ của người trí thức mà Trần Hán Thăng gọi đùa là “mẹ Hai Mạc” này, thực ra cũng có những phiền não của riêng mình, cũng có những câu chuyện đời của riêng mình.

...

“Thời gian trôi đi nhanh thật.”

Gần tới trưa, mẹ Hai Mạc mới duỗi người một cái: “Dì toàn kể chuyện cũ của dì, buổi chiều Ấu Sở cũng kể về chuyện cũ của cháu nhé.”

Thẩm Ấu Sở thoáng sửng sốt, cuộc đời của cô quá đơn giản, phân chia ra làm hai phần, đấy là “trước khi gặp Trần Hán Thăng” và “sau khi gặp Trần Hán Thăng”.

Trước khi gặp, cuộc sống của cô giống như chiếc ti vi đen trắng, ngày này qua ngày khác đều tương tự nhau.

Sau khi gặp, mặc dù từng khóc, từng đau lòng, đến hiện tại vẫn còn thấp thỏm nhớ mong nhưng thế giới của cô lại bỗng nhiên trở nên đa dạng sắc màu.

“Có được không?”

Mạc Kha lại gần, bóp nhẹ mặt Thẩm Ấu Sở một cái.

Thẩm Ấu Sở hơi giật mình, động tác này Trần Hán Thăng vẫn thường hay làm, cô vốn định lùi lại một bước nhưng ánh mắt Mạc Kha rất hiền lành, Thẩm Ấu Sở quyết định gật đầu.

Ăn cơm trưa xong, y tá lại tới đo huyết áp và nhịp tim một hồi, tới khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Mạc Kha mới hỏi thăm quá trình trưởng thành của Thẩm Ấu Sở từng chút một.

Từ chuyện cha mẹ gặp nạn, chăm sóc em gái còn nhỏ và bà, rồi lúc mới lên đại học, làm thêm ở thư viện và căn-tin...

Những ký ức này rất bi thảm, Mạc Kha lắng nghe, nước mắt lăn dài.

Thẩm Ấu Sở dường như không hề có cảm xúc gì, cô còn đưa khăn giấy cho Mạc Kha.

Mẹ Hai Mạc đột nhiên hiểu ra, mặc dù cô gái trẻ trước mặt bà ta đến nói chuyện cũng thẹn thùng, ấp úng, nhưng cô có tố chất tâm lý có thể thản nhiên đối mặt với khó khăn.

Có điều, sau khi kể đến chuyện ở đại học, ký ức đột nhiên trở nên hạnh phúc hơn nhiều, khuôn mặt Thẩm Ấu Sở ánh lên niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Chẳng hạn như lúc học năm nhất, lúc ấy cô chưa quen biết Trần Hán Thăng nhưng Trần Hán Thăng lại bỗng nhiên đóng giúp cô 50 tệ tiền quỹ lớp, lúc đó cô thấy sợ hãi và lo lắng.

Ban đầu cô xin học bổng nhưng bị từ chối, sau khi Trần Hán Thăng can thiệp lấy giúp cô, cô muốn cảm ơn nhưng lại cảm thấy thấp thỏm không dám nói.

Còn cả niềm hân hoan hôm Giáng Sinh lần đầu tiên được tặng một chiếc đèn bàn màu hồng.

...

Tóm lại, có rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống, Mạc Kha không ngờ giữa Trần Hán Thăng lưu manh vô lại và Thẩm Ấu Sở chậm chạp lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Họ cứ thế nói chuyện với nhau tới năm giờ chiều. Ấn tượng của Mạc Kha về Thẩm Ấu Sở càng ngày càng trở nên đa chiều, đúng lúc này, tiếng chuông reo lên reng reng, Trần Hán Thăng gọi điện thoại tới.

Thẩm Ấu Sở cẩn thận đưa điện thoại cầm tay lên tai, nghe điện thoại.

Mạc Kha ôn hòa nhìn cô, cô là một cô gái dịu dàng đơn thuần, có đôi chút thiếu tự tin nhưng nội tâm rất ấm áp.

Mẹ Hai Mạc không nhịn được cười, càng tìm hiểu lại càng thấy thích Thẩm Ấu Sở hơn.

“Dì à, lát nữa cháu phải về.”

Thẩm Ấu Sở cúp điện thoại, nói.

“Hán Thăng định qua đón cháu à?”

Mạc Kha hỏi với vẻ bịn rịn.

Thẩm Ấu Sở gật đầu.

“Ừm, dì sắp xuất viện rồi, bao giờ được nghỉ hai ngày cuối tuần, dì sẽ tới Giang Lăng thăm bà và Tiểu A Ninh.”

Mạc Kha nháy mắt mấy cái, nói: “Những chuyện kể hôm nay coi như là bí mật giữa dì và cháu nhé, giống như hôm qua hai chúng ta giấu điều khiển từ xa đi vậy.”

“Vâng!”

Thẩm Ấu Sở nhớ lại dáng vẻ Trần Hán Thăng tìm điều khiển từ xa khắp xung quanh, chính cô cũng hé môi cười.

...

Có điều, tới năm rưỡi chiều, Trần Hán Thăng còn chưa tới, vợ chồng người cháu ngoại và vợ chồng người cháu nội đã tới trước.

Chỉ vì một ánh nhìn của Mạc Kha sáng nay mà Lưu Húc sợ hãi suốt cả ngày, không dám một mình đối mặt nên đành kéo cả anh họ và chị dâu tới làm người trung gian.

“Cô ạ.”

Người cháu nội tên là Mạc Tranh lên tiếng chào hỏi trước, thuận đà nhìn sang Thẩm Ấu Sở.

Theo lời em họ nói thì có thể cô gái này tới đây là để “tranh giành tình cảm và tranh giành gia sản”, Mạc Tranh không tin lắm.

Cô gái trẻ này thấy người là bước lùi lại, tính cách như thế sao có thể tranh giành gia sản được, nhưng anh chàng sinh viên không sợ trời không sợ đất hôm qua thì rất có thể.

“Mạc Tranh.”

Mạc Kha nói: “Sau này tan làm, bọn cháu cứ về nhà luôn đi, không cần ngày nào cũng tới đây một chuyến đâu.”

“Dì à, bọn cháu lo lỡ dì có cần gì thì sao.”

Lưu Húc vội vàng nói.

“Ha ha...”

Mạc Kha cười, tiếng “ha ha” này khá là thú vị.

Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Ấu Sở ngồi ở mép giường, cổ tay bị Mạc Kha cầm, Lưu Húc liên tục nháy mắt với anh họ Mạc Tranh, Mạc Tranh đang nghĩ ngợi không biết phải nói thế nào thì hành lang vang lên tiếng bước chân.

Hai mắt Thẩm Ấu Sở sáng lên. Ở chung với nhau lâu, ngay cả tiếng bước chân của đối phương cũng trở nên hết sức nhạy cảm.

Trần Hán Thăng đi đứng rất tùy tiện, cứ như thể không kiêng dè gì, vừa hay phù hợp với tính cách hăng hái của hắn.

“Mẹ hai, cháu tới rồi đây!!!”

Cửa còn chưa mở, tiếng Trần Hán Thăng đã vọng tới trước, đúng là chưa thấy người đã thấy tiếng.

“Ôi cái thằng này…”

Mạc Kha lắc đầu bất đắc dĩ, hắn gọi một tiếng như thế, bầu không khí trong phòng lập tức sống động hẳn lên.

“Ôi chao, mẹ hai, cô gái ngồi bên cạnh mẹ hai là ai thế này?”

Trần Hán Thăng “chậc chậc” tới gần, thản nhiên nói: “Trông cô bé xinh xắn quá, dì giới thiệu cô ấy làm bạn gái cháu nhé?”

Thẩm Ấu Sở thấy Trần Hán Thăng “trêu ghẹo” mình trước mặt mọi người, khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng, có điều trong lòng lập tức thấy yên tâm.

Mặc dù trông Trần Hán Thăng cà lơ phất phơ nhưng trong lòng nhiều người, hắn chẳng khác gì nhân vật Kiều Phong đi kèm với khúc nhạc nền kinh điển.

Dù tình thế có bế tắc cỡ nào, chỉ cần nhạc dạo nổi lên kết hợp với Hàng Long Thập Bát Chưởng thì không gì không giải quyết được.

Nếu như mình Hàng Long Thập Bát Chưởng không đủ thì đánh thêm một lượt nữa thành Hàng Long Tam Thập Lục Chưởng kiểu gì cũng xong.

“Ồ, mọi người cũng ở đây à.”

Trần Hán Thăng khách sáo chào hỏi Mạc Tranh, Lưu Húc.

Mạc Tranh gật đầu hờ hững, Lưu Húc không biết phải đáp thế nào, bởi vì anh ta nghĩ ra một chuyện.

Nếu sáng nay người này cũng có mặt ở đây thì liệu anh ta có dám hất hộp giữ nhiệt đi không?

Anh ta ngẫm nghĩ rồi rút ra kết luận: Không dám.

Sợ bị đánh.

Mặc dù việc ngày hôm qua Trần Hán Thăng nhấc máy nướng bánh lên trông rất ngu ngốc nhưng Lưu Húc tin người này chuyện gì cũng dám làm.

“Sao mình lại quên tên lưu manh này được nhỉ?”

Lưu Húc nhíu mày.

Có điều Lưu Húc lặng lẽ phân tích một hồi, cảm thấy chắc hẳn sẽ không sao.

Thứ nhất, Trần Hán Thăng không biết chuyện buổi sáng.

Thứ hai, dì cũng đang ở đây, sao hắn dám làm càn.

Thứ ba, vợ chồng mình và vợ chồng anh họ có tổng cộng bốn người, chưa chắc đã phải sợ hắn.

Thứ tư, cùng lắm thì giải thích mấy câu chứ làm gì có ai lại làm to chuyện chỉ vì ba chiếc bánh bao cơ chứ?

Thứ năm, sau này không được kích động nữa.

“Ồ?”

Trần Hán Thăng đang nói chuyện thì bỗng nhìn thấy ba chiếc bánh bao trên bàn có lớp vỏ lồi lõm và đặt đè lên một tờ một trăm tệ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Hán Thăng cầm lên nhìn thử, khả năng quan sát của hắn rất tinh, chỉ cần nhìn một cái là hắn nhận ra ngay chiếc bánh bao này bị vứt xuống đất, sau đó nhặt lên bóc bớt lớp vỏ đi.

Tên vô lại này phát hiện ra chuyện này rồi.

Lưu Húc giả vờ không nghe thấy, Mạc Tranh không biết chuyện, Thẩm Ấu Sở ngốc nghếch nhìn Trần Hán Thăng mang theo đôi chút ấm ức.

Phòng bệnh lại lập tức im lặng trở lại. Cuối cùng, Mạc Kha thở dài: “Hán Thăng, dì lỡ tay làm rơi.”

Mẹ haai Mạc nghĩ, với tính Trần Hán Thăng nếu nghe nói là Lưu Húc cố ý ném thì chắc sẽ xảy ra xung đột, bèn nhận là do mình.

“Ồ, lỡ tay làm rơi thì thôi.”

Trần Hán Thăng quan sát: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao sắc mặt mọi người nặng nề vậy?”

“Hay là...”

Trần Hán Thăng thoáng dừng lời, “soạt” một tiếng, kéo phăng khóa áo gió ra, lộ ra chiếc áo sơ mi cộc tay bên trong: “Mọi người có chuyện gì giấu cháu?”

“Con trai của Lão Trần thật thông minh!”

Mạc Kha chỉ còn nước cảm thán như vậy, chẳng trách còn trẻ như thế đã làm nên chuyện, thảo nào Lương Mỹ Quyên cứ nhắc tới suốt, mang tiếng là quở trách nhưng thực ra là tự hào.

“Tôi đụng phải làm nó đổ xuống đất.”

Đúng lúc này, Lưu Húc quay đầu: “Tôi lo mấy chiếc bánh này không sạch, không đảm bảo vệ sinh, một trăm tệ kia là để bồi thường cho các người.”

Anh ta cho rằng Trần Hán Thăng sẽ không động thủ trước mặt Mạc Kha. Hơn nữa, dù có chuyện gì đi nữa thì dù sao bên mình cũng có tận bốn người.

“Đù, chuyện bé bằng con kiến như thế mà đáng phải đền một trăm tệ cơ à?”

Trần Hán Thăng không nhịn được bật cười: “Anh coi thường tôi phải không, tính tôi thoáng lắm, mâu thuẫn kiểu này chỉ cần sang ngày hôm sau là tôi quên ngay.”

Lưu Húc gật đầu, quả nhiên.

Mạc Kha cũng thở phào, bà ta thực sự lo Trần Hán Thăng sẽ xích mích với Lưu Húc.

“Dì Mạc, dì còn định lừa cả cháu.”

Trần Hán Thăng trách: “Dì có hơi sức để làm vậy thì chẳng thà qua chỗ quầy y tá đăng ký thông tin một chút, lúc tới đây, cháu thấy bệnh nhân tầng này đang viết gì đó ở bên đấy, hình như là phải nhường ra một phòng trống đấy ạ.”

“Vậy hả?”

Mạc Kha không nghi ngờ gì: “Không thấy y tá báo cho dì.”

“Vậy dì đi xem thử xem sao.”

Trần Hán Thăng vẫy tay gọi Thẩm Ấu Sở: “Cậu cũng đi cùng với mẹ hai đi, người trẻ tuổi phải hoạt bát lên, đừng ngồi ngây người suốt cả ngày.”

“Ừ...”

Thẩm Ấu Sở rất nghe lời, dìu Mạc Kha qua chỗ quầy y tá, Trần Hán Thăng còn nói to ở sau lưng: “Hỏi kỹ một chút nhé, đừng để lỡ chuyện gì.”

Nói xong, hắn khóa “cạch” cửa phòng bệnh lại.

Ngay sau đó, Trần Hán Thăng cởi phăng chiếc áo gió khoác ngoài ra, lộ ra chiếc áo cộc tay bên trong, ngoẹo cổ đi về phía Lưu Húc.

“Khỉ thật, trúng kế!”

Lúc này Mạc Tranh và Lưu Húc mới hiểu ra vừa rồi Trần Hán Thăng lừa nhân vật quan trọng đi ra ngoài.

“Người trẻ tuổi, bình tĩnh một chút.”

Mạc Tranh nhắc nhở: “Vừa rồi anh nói thế nào, bình thường mâu thuẫn tranh chấp gì đều sang ngày hôm sau là quên hết.”

“Đúng!”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười một tiếng: “Đó là bởi vì ông đây luôn báo thù ngay tại trận, xưa nay không bao giờ để qua đêm.”

“Anh còn trẻ, đừng vì kích động nhất thời…”

Mạc Tranh còn muốn nói thêm gì đó.

Trần Hán Thăng khó chịu, vung cánh tay lên, xô tay nhân viên đơn vị hành chính sự nghiệp ngồi văn phòng nhiều, ít rèn luyện thể lực này lảo đảo.

“Ôi chao...”

Mạc Tranh đứng không vững, té lăn ra đất.

Sức chiến đấu của đội ngũ -1.

“Lão Mạc!”

Vợ Mạc Tranh nhào tới xem chồng, mặc kệ cậu em họ Lưu Húc.

Sức chiến đấu của đội ngũ -1 một lần nữa.

Lưu Húc hơi căng thẳng, sức chiến đấu của anh họ và chị dâu kiểu gì vậy chứ, toàn là số âm!

“Anh muốn làm gì?”

Lưu Húc và vợ anh ta nhìn chằm chằm đề phòng Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng không động thủ, hắn cầm ba chiếc bánh bao kia lên, cầm trong tay bóp.

“Đánh nhau không phù hợp với nguyên tắc hài hòa của chủ nghĩa xã hội, xưa giờ tôi luôn là người dùng chữ đức để khiến người khác phải nể phục.”

Trần Hán Thăng chìa chiếc bánh bao ra: “Anh không thích cũng không sao nhưng không được vứt đi. Thành quả của nhân dân lao động chẳng lẽ không đáng được tôn trọng hay sao. Hôm nay anh ăn hết cái bánh bao này thì coi như chuyện này kết thúc ở đây.”

Lưu Húc nhìn thấy chiếc bánh bao bị vo viên thành cục bột, cảm thấy rất buồn nôn: “Tôi không ăn, dù sao tôi cũng đã đền tiền rồi!”

Trần Hán Thăng mặc kệ: “Đối phó với loại như anh, ông đây có nhiều cách lắm.”

Hắn nói xong kéo Lưu Húc vào trong phòng vệ sinh.

Lưu Húc không giãy ra được, vợ anh ta định xông lại ngăn cản nhưng Trần Hán Thăng chỉ ngón tay vào không khí, cảnh cáo: “Đi ra, loại người như tôi chuyện gì cũng dám làm hết đấy.”

“Em đừng xen vào, mau đi gọi cô và bảo vệ bệnh viện đi.”

Mạc Tranh nằm dưới đất la lên.

“Có cần báo cảnh sát không?”

Vợ Mạc Tranh lấy điện thoại cầm tay ra.

“Em điên rồi sao!”

Mạc Tranh vội vàng ngăn cản: “Lưu Húc sắp được vào biên chế rồi, báo cảnh sát là tiền đồ đi đời nhà ma ngay đấy, anh đoán là không sao đâu, Trần Hán Thăng không định đánh người đâu.”

“Vậy, vậy lôi vào nhà vệ sinh làm gì?”

Vợ Mạc Tranh run rẩy hỏi: “Chẳng lẽ bắt Lưu Húc đớp cứt sao?”

“Chắc cũng không khác là bao.”

Mạc Tranh thở dài: “Không bị thương là được, coi như học được một bài học.”

Người anh họ này đoán rất chuẩn, lúc này Trần Hán Thăng đang lật nắp bồn cầu lên, đè cổ Lưu Húc xuống rìa bồn cầu.

“Bánh bao hay bánh cứt, anh chọn đi, tôi khuyên anh nên chọn cái thứ hai, ăn xong có thể phát biểu xem hương vị thế nào, tôi về bảo Đới Chấn Hữu nghiệm chứng thử.”

...

Chẳng bao lâu sau, Mạc Kha và Thẩm Ấu Sở bị gọi quay lại. Họ vẫn còn đang tìm xem chỗ đăng ký thông tin ở đâu, nghe vợ Lưu Húc giải thích xong, vội vàng về lại phòng vệ sinh trong phòng bệnh.

“Hán Thăng, Hán Thăng, cháu đừng kích động.”

Mạc Kha đập cửa gọi.

“Mẹ hai đừng lo.”

Trần Hán Thăng ở bên trong trả lời: “Bọn cháu đang đọc thuộc thơ cổ.”

“Đọc thuộc thơ cổ?”

Mạc Kha vừa lo lắng vừa nghi ngờ.

Lúc này, anh họ Mạc Tranh nãy giờ nằm bò dưới đất bo bo giữ mình hóng hớt hết đầu đuôi sự việc giải thích: “Trần Hán Thăng bảo Lưu Húc ăn một miếng bánh bao, đọc thuộc một câu trong bài thơ “Mẫn nông” ạ.”

“Gì cơ?”

Mạc Kha nghe thử, quả nhiên đúng là Lưu Húc đang vừa ngậm gì đó trong miệng vừa mếu máo đọc thuộc lòng: “Cày đồng buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần …”

Nghe giọng thì chắc hẳn không bị thương.

Bảo vệ bệnh viện nhanh chóng chạy tới, chờ nghe lệnh Mạc Kha, Mạc Kha uể oải xua tay: “Không có chuyện gì đâu, thanh niên đùa nhau thôi.”

Không bao lâu sau, cửa phòng vệ sinh chợt mở ra.

Trần Hán Thăng cười hì hì đi ra, mặt Lưu Húc ướt đẫm, anh ta vừa nằm rạp dưới đất vừa móc họng ra nôn.

“Sao anh lại ấn anh ta xuống bồn cầu?”

Mạc Tranh ngạc nhiên hỏi, làm vậy không đúng quy tắc của trò chơi.

“Ờ, tôi ấn đấy.”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Tôi chỉ nói là nếu không ăn bánh bao, tôi sẽ ấn anh ta xuống, hoàn toàn không hề nói nếu anh ta ăn thì liệu tôi có ấn hay không, tự bọn anh hiểu sai, trách gì tôi?”

Mạc Tranh: ...

Bình Luận (0)
Comment