“Anh ức hiếp người khác lại còn lý sự à?”
Lưu Húc thấy Mạc Kha trở về, anh họ và chị dâu cũng đã đứng dậy, sức chiến đấu của đội ngũ +2, xung quanh còn có bảo vệ bệnh viện mặc đồng phục.
Anh ta dường như quên mất tình trạng thảm hại vừa rồi của bản thân khi bị nhấn đầu lên mép bồn cầu, gắng gượng đứng dậy “đòi lại lẽ công bằng”.
“Thằng ngu, giữ thể diện cho lại còn không thích.”
Trần Hán Thăng cười hề hề chửi một câu. Nếu không phải nghĩ đến chuyện làm Lưu Húc bị thương, mẹ Hai Mạc sẽ khó xử thì hắn đã giáng “Hàng Long Thập Bát Chưởng” lên mặt anh ta rồi.
Có điều, nếu anh ta cứ muốn được mở mang tầm mắt xem thế nào là chưởng pháp mạnh nhất trên đời này, thế thì Trần Hán Thăng cũng xoay cổ tay, đợi Lưu Húc tới gần hơn một chút, chủ động tung một đòn thật mạnh.
Đúng lúc hắn đang dồn sức để chuẩn bị tung đòn thì bỗng nhiên ai đó kéo lưng hắn lại, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy thấy hai tay Thẩm Ấu Sở cuộn tròn, nắm chặt tay áo cộc của hắn.
“Đừng đánh nhau, được không?”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng cầu xin.
“Cậu làm gì vậy?”
Trần Hán Thăng hơi nóng nảy: “Tránh ra chút đi, tớ muốn đánh chục cái!”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Mạc Tranh.
Mạc Tranh bỗng thấy hơi căng thẳng.
Khỉ thật, trong chục cái này có phải có cả phần anh ta không vậy, anh ta vội kéo vợ dịch ra xa: “Nếu tình hình mất kiểm soát thì em cứ báo cảnh sát đi, giữ mạng là trên hết.”
“Em biết rồi.”
Vợ Mạc Tranh gật đầu: “Dù biên chế có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng của Lưu Húc.”
“Lưu Húc gì ở đây.”
Mạc Tranh nóng nảy nói: “Ý anh là mạng của chúng ta.”
Vợ Mạc Tranh: ...
Đương nhiên loại tình huống như vậy không xảy ra, mẹ hai Mạc buộc phải đứng ra kết thúc trò ồn ào này.
Bà ta đứng chen ở giữa, lạnh mặt lại, nghiêm túc nói: “Chuyện hôm nay tới đây thôi, Lưu Húc vứt bánh bao, cháu là bên gây chuyện trước, chịu trách nhiệm bảy mươi phần trăm.”
“Hán Thăng.”
Mạc Kha lại nói với Trần Hán Thăng: “Cách làm của cháu cũng rất quá đáng, nhất định phải chịu 30% trách nhiệm.”
“Được rồi, cháu chịu, cháu đồng ý chi một trăm tệ để bồi thường.”
Trần Hán Thăng thoải mái đáp, còn đắc ý nhướn mày với Lưu Húc.
Lưu Húc tức điên, tại sao trách nhiệm lại chia ba – bảy, rõ ràng anh ta mới là người chịu thiệt nhiều hơn, đúng là hùa nhau bắt nạt anh ta mà.
“Dì à, chỉ có ba cái bánh bao thôi mà, hơn nữa cháu cũng đã đền tiền rồi.”
Lưu Húc lắc mái tóc ướt, đi lên trước: “Còn cháu thì bị nhấn vào bồn cầu cơ đấy, đây là làm nhục nhân cách!”
“Chuyện này thì cháu trách ai được đây? Dì bảo cháu vứt hay sao? Dì bảo cháu gây sự với người ta trước à?”
Mạc Kha thật sự tức giận ra mặt: “Đó là bánh bao bình thường sao, đó là Thẩm… Thôi, tóm lại là cháu cũng không bị thương gì cả, đi về hết đi.”
Mẹ Hai Mạc muốn nói gì đó nhưng có lẽ cảm thấy tình huống hiện tại không phù hợp để nói ra nên lại thôi.
“Được, vậy cháu về, hừ!”
Suy cho cùng, Lưu Húc vẫn kính trọng và sợ dì, cho dù trong lòng không phục. Lúc đi ra tới cửa, anh ta quay lại chỉ tay vào Trần Hán Thăng, tuyên bố đanh thép: “Chờ đó cho tôi, chuyện này chưa xong đâu…”
“Anh từng đớp cứt.”
Trần Hán Thăng ngắt lời.
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra được trường của bọn anh…”
Lưu Húc tiếp tục nói.
“Anh từng đớp cứt.”
Trần Hán Thăng tiếp tục ngắt lời, vẫn nói y câu cũ.
“Đừng tưởng rằng có dì giúp bọn cậu…”
Lưu Húc vẫn định nói tiếp.
Trần Hán Thăng xòe tay: “Dù sao anh cũng từng đớp cứt rồi.”
“Với lại.”
Lần này, Trần Hán Thăng không dừng lại ở đề tài “cứt” mà sẵn lòng nói thêm mấy câu: “Có lẽ anh cảm thấy anh chịu thiệt rất nhiều nhưng tôi cũng cảm thấy tôi chịu thiệt rất nhiều đấy. Theo ý anh, những chiếc bánh bao này chỉ tốn chi phí một tệ một cái, nhưng trong mắt tôi nó đáng giá một triệu tệ.”
“Thứ đáng giá một triệu tệ bị anh làm hỏng.”
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Chỉ nhấn anh xuống bồn cầu thôi có phải là tôi đã chịu thiệt to rồi không?”
“Đồ lưu manh không chịu nói lý lẽ!”
Lưu Húc nghẹn họng, quẳng lại một câu rồi bỏ đi.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra, hiện giờ anh ta đánh không thắng nổi, chửi cũng không thắng nổi, quan trọng là dì còn không đứng về phía anh ta. Ở lại đây, kiểu gì anh ta cũng bị rơi vào thế yếu.
“Hừ...”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Chịu nói lý lẽ thì có còn gọi là lưu manh nữa không?”
“Lão Trần phúc hậu như vậy mà con trai thì thật là hung hăng càn quấy.”
Mạc Kha đứng bên cạnh thở dài một tiếng, tính cách này giống Lương Mỹ Quyên nhiều hơn.
Ừm, hơi hung dữ, hơi ngang ngược, thảo nào tục ngữ lại nói con trai giống mẹ!
Nghĩ tới đây, Mạc Kha ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ấu Sở.
Vừa rồi Thẩm “khờ” níu tay áo cộc của Trần Hán Thăng không may làm tay áo bị nhăn một nếp mờ, giờ Trần Hán Thăng mới bắt đầu phàn nàn.
“Lần sau lúc tớ muốn đánh nhau, xin cậu đừng cản tớ.”
“Trước đây xem tivi, mỗi khi các nhân vật chính sắp thể hiện oai phong, kiểu gì cũng có mấy ả đàn bà tới làm hỏng chuyện, tớ tức tới độ từng đấm cả màn hình, cậu tuyệt đối đừng làm vậy.”
“Đúng rồi, cậu có thể gọi tớ là sư phụ Trần, nghe rất hay.”
...
Trần Hán Thăng chỉ toàn nói hươu nói vượn, nhưng Thẩm Ấu Sở cũng không nói lại gì, chỉ bĩu môi, vuốt phẳng lại quần áo.
“Tính cách khờ như vậy, sau này nếu kết hôn với Trần Hán Thăng thật, liệu có bị hai mẹ con nhà này bắt nạt không.”
Mạc Kha không hiểu sao lại thấy hơi bận lòng.
“Hán Thăng.”
Mạc Kha tới khuyên nhủ: “Chuyện nhỏ không đáng phải cãi nhau, Ấu Sở lo cho cháu thôi.”
“Không sao đâu, dì yên tâm.”
Trần Hán Thăng lơ đễnh đáp: “Bọn cháu thường xuyên nói chuyện như vậy, cô ấy không giận đâu.”
“Ồ.”
Mạc Kha gật đầu, sắp xếp lại câu từ trong lòng một chút rồi mới nói: “Chuyện của người trẻ tuổi đáng ra dì không nên can thiệp nhưng dì vẫn muốn đưa ra một lời khuyên nho nhỏ, hai người yêu nhau, bất kể là đàng trai hay đàng gái cũng không nên quá ngang ngược, có vấn đề gì thì nên từ tốn giải thích...”
“Dạ?”
Trần Hán Thăng hơi buồn bực: “Không phải dì nói là lời khuyên nho nhỏ thôi sao, sao lại dài như vậy ạ, liệu có thể nói đơn giản một chút được không ạ?”
“Dì...”
Mạc Kha bỗng thấy bực mình nên xoa ngực, bình thường Lương Mỹ Quyên cũng thường xuyên làm động tác này.
“Dì chỉ mong cháu có thể lịch sự với Ấu Sở một chút.”
Cuối cùng Mạc Kha diễn đạt bằng một câu đơn giản nhất có thể.
“Ồ...”
Trần Hán Thăng giật mình, hóa ra mẹ Hai Mạc muốn ra mặt giúp Thẩm Ấu Sở à, đúng là thói xấu.
“Được rồi.”
Không ngờ Trần Hán Thăng không lải nhải gì nhiều mà lại lập tức gật đầu đồng ý ngay, giả vờ nhìn cổ tay một cái: “Ôi chao, muộn rồi, bọn cháu phải về đây, nếu không người ta đi kiểm tra ký túc xá mất.”
Nói xong, không đợi Mạc Kha đồng ý, hắn lập tức kéo Thẩm Ấu Sở đi khỏi bệnh viện. Mạc Kha nhìn tivi, giờ tivi vẫn còn phát chương trình thời sự bảy giờ tối.
“Thằng bé này xảo quyệt thật, không biết làm sao Lương Mỹ Quyên chịu đựng được những hơn hai mươi năm.”
Mạc Kha bó tay hết cách, bà vốn muốn nhân cơ hội này nói với Trần Hán Thăng mấy câu, không ngờ thằng bé này lươn như vậy, phản ứng nhanh nhẹn, dứt khoát chuồn luôn.
“Dù sao cũng đều ở Kiến Nghiệp cả.”
Mạc Kha lẩm bẩm: “Mặc dù lỡ mất người già nhưng lại đền cho mình người trẻ, cũng không đến nỗi thiệt thòi.”
...
Sau đó, Trần Hán Thăng không tới bệnh viện nhân dân thêm lần nào nữa. Một là cảm thấy mẹ Hai Mạc quản quá nhiều chuyện, hắn chẳng muốn chịu đựng nghe lải nhải.
Nhưng Thẩm Ấu Sở muốn giữ liên lạc với bà thì Trần Hán Thăng cũng không hỏi nhiều.
Hai là hiện tại Quả Xác khá bận. Trước mắt, MP4 đã bước vào vòng kiểm nghiệm tính ổn định của sản phẩm thứ hai. Tốc độ của Tân Thế Kỷ còn nhanh hơn, bọn họ đã tiến hành vòng kiểm nghiệm thử ba rồi.
Hiện tại, hai bên như đang chơi bài, ai ra bài nhanh hơn thì người đó sẽ chiếm được lợi thế ở phân khúc thị trường MP4 tầm trung và tầm thấp.
So về thủ đoạn, ở giai đoạn đầu, Quả Xác khá là sắc bén.
Đầu tiên là cướp được nhân sự cấp cao của đối thủ, tương đương với việc ra một đôi Q, Tân Thế Kỷ không phản đòn lại được.
Sau đó tiếp tục cướp được công nhân sản xuất của đối phương, tương đương với việc ra một đôi 10, Tân Thế Kỷ vẫn không làm gì được.
Có điều bộ bài trong tay Hồng Sĩ Dũng rất đẹp, sức mạnh nền tảng của Tân Thế Kỷ hùng hậu hơn so với Quả Xác. So về hiệu suất nghiên cứu phát minh, chi phí quảng cáo và quan hệ với các bên phân phối sản phẩm, bọn họ đều dẫn trước.
Cho nên, Tân Thế Kỷ mua rất nhiều biển quảng cáo, có một số còn là ở quảng trường mang tính biểu tượng của thành phố như Tân Nhai Khẩu.
Điều này tương đương với việc ra được ba quân bài cùng một số, lần này tới lượt Quả Xác không đỡ được.
Ngoài ra, quan hệ của Tân Thế Kỷ với các trung tâm thương mại phân phối sản phẩm còn khá tốt, đây là điều quan trọng hơn cả, tương đương với việc ra được dây bài “34567”, Quả Xác cũng không đỡ nổi.
Cuối cùng, sáng ngày mùng 3 tháng 4, vòng kiểm nghiệm MP4 thứ ba của Tân Thế Kỷ kết thúc. Quả Xác vẫn đang trong giai đoạn kiểm nghiệm thứ hai.
Nếu như cuộc chiến kết thúc ở đây thì chắc chắn bên Hồng Sĩ Dũng thắng.
Tuy nhiên, Quả Xác chơi ăn gian. Khi Tân Thế Kỷ liên hệ với nhà máy chế tạo màn hình tinh thể lỏng Lam Quang để đề nghị họ cung cấp màn hình với số lượng lớn.
Giám đốc nhà máy Lam Quang là Hoàng Tiêu khách sáo trả lời.
“Xin lỗi, không có hàng.”
...