Trong phòng họp thuộc tòa nhà văn phòng của Tân Thế Kỷ, Hồng Sĩ Dũng đang cùng Trịnh Cô Cô và các quản lý khác nói chuyện phiếm, sắc mặt mọi người đều rất phấn chấn.
Ban đầu, Hồng Sĩ Dũng phải chịu rất nhiều áp lực, bởi vì tốc độ nghiên cứu phát minh của Quả Xác bị chậm hơn họ nhưng lại không hề thấy giở mánh lới gì khác.
Chuyện này nếu là doanh nghiệp khác thì không sao nhưng hạng chó dại như Quả Xác chẳng biết có thù oán gì mà kể từ khi nó được thành lập tới nay vẫn luôn làm khó Tân Thế Kỷ.
Quan trọng là bọn họ lại rất có thực lực, chơi cứng không được, mềm cũng chẳng xong. Hồng Sĩ Dũng không sợ phiền phức nhưng Trịnh Cô Cô thì đã tức ngất xỉu rồi.
Vậy nên, khi Tân Thế Kỷ tiến hành vòng kiểm nghiệm thứ ba, Hồng Sĩ Dũng cố ý tăng cường chế độ tuần tra bảo vệ, đề bạt một bảo vệ có lối làm việc khá chắc chắn là Trương Vệ Vũ lên làm phó đội trưởng đội bảo vệ.
Mục đích chính là đề phòng Quả Xác!
Hiện tại, tất cả các vòng kiểm nghiệm đều đã vượt qua, sau này chỉ cần lo sản xuất, lắp ráp và tiêu thụ. Quả Xác vẫn còn chưa kết thúc vòng kiểm nghiệm thứ hai. Cuối cùng cũng có thể cắt đuôi được cái doanh nghiệp lưu manh này rồi.
Hôm nay, tâm trạng của Hồng Sĩ Dũng rất tốt, một tay anh ta cầm điếu thuốc, một tay vuốt ve chiếc MP4 của Tân Thế Kỷ mới vừa ra lò không lâu.
Hình thức đẹp mắt, trọng lượng vừa phải, có nhiều chỗ có cảm giác như sờ vào kim loại, có phần tương tự với MP4 của Quả Xác.
Đúng là Tân Thế Kỷ đã ăn trộm thiết kế vỏ ngoài của Quả Xác.
Trịnh Cô Cô mỉm cười. Thời gian qua, mặc dù bà ta và Hồng Sĩ Dũng nảy sinh một số mâu thuẫn trên phương diện quản lý nhưng nhìn chung vẫn hợp tác khá vui vẻ.
Tuy vậy, đúng lúc này, Thân Minh Lượng đột nhiên hoảng hốt mở cửa xông vào, báo câu trả lời của nhà máy điện tử Lam Quang cho Hồng Sĩ Dũng và các lãnh đạo.
Mọi người lập tức giật mình nhìn nhau.
“Không có hàng là sao?”
“Hoàng Tiêu định vi phạm hợp đồng hay sao!”
Hồng Sĩ Dũng là người đầu tiên hiểu ra vấn đề, anh ta đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, kích động dụi tắt điếu thuốc đang cầm, tàn lửa bay tứ tung, tro rơi xuống mặt thảm.
Vì dự án MP4, ở giai đoạn trước, Tân Thế Kỷ đã mua khoảng 25 triệu tiền nguyên vật liệu, 2 triệu tiền màn hình điện tử, 2 triệu tiền vỏ, phần chính đương nhiên là ruột máy, bộ phần này tốn khoảng hơn 20 triệu.
Hiện tại tài sản lưu động của Tân Thế Kỷ không còn nhiều, nhưng số dư cụ thể là một bí mật. Ngoại trừ Hồng Sĩ Dũng, Trịnh Cô Cô và quản lý tài vụ ra, không có người nào khác biết.
“Không phải là không có.”
Thân Minh Lượng tỉnh táo lại, sửa lời: “Hoàng Tiêu nói sắp tới tiết Thanh Minh nên về nhà lễ tổ, chưa kịp sản xuất. Có điều ông ta nói nhất định sẽ giao màn hình điện tử đúng theo thời hạn hợp đồng quy định.”
“Chó thật, ông đây nghèo rớt mồng tơi, ông ta lại còn đi cúng bái người chết!!!”
Hồng Sĩ Dũng không nén nổi cơn giận, ở đây không có ai ngu cả, tất cả đều biết đây chỉ là một cái cớ.
Thời hạn hợp đồng Tân Thế Kỷ ký với Lam Quang là cuối tháng tư. Thế nhưng, lúc đấy thì chắc chắn Quả Xác đã hoàn thành kiểm định tính ổn định của MP4 rồi.
“Vất vả lắm mới tăng ca làm việc giành được ưu thế về thời gian, cuối cùng lại vì 2 triệu màn hình điện tử này mà thành công dã tràng hay sao?”
Trịnh Cô Cô nhìn về phía người phụ trách phòng Sản xuất: “Anh làm việc kiểu gì vậy, sao lại để xảy ra sơ suất lớn như thế được.”
“Trịnh tổng, tôi thực sự không ngờ tới.”
Người phụ trách phòng Sản xuất toát mồ hôi lạnh, chủ yếu là do Lam Quang quá gian xảo.
Trước đó, khi Tân Thế Kỷ làm sản phẩm thử nghiệm vẫn luôn lấy màn hình điện tử của Lam Quang, cần lúc nào, Lam Quang xuất ngay lúc ấy, thái độ hết sức khách sáo, cực kỳ phối hợp trong công việc.
Đâu ngờ tất cả đều là ngụy trang để rồi trở mặt vào đúng thời điểm mấu chốt nhất, thế giới này thật xấu xa!
“Không thể trách anh ta được.”
Vào lúc thế này, Hồng Sĩ Dũng vẫn thể hiện được tinh thần trách nhiệm của bản thân: “Không ai ngờ được, ngay cả tôi cũng không ngờ tới, chuyện này nhất định là có kẻ cố ý giở trò.”
Ai đang giở trò?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Quả Xác!
“Lão Hồng, cậu định làm thế nào?”
Trịnh Cô Cô hỏi.
Hồng Sĩ Dũng không đáp, anh ta chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng họp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi một vài câu.
“Những nguyên vật liệu khác đã có đủ chưa?”
Hồng Sĩ Dũng hỏi.
“Chip đã về kho, vỏ đang trên đường về, chỉ có màn hình điện tử là xảy ra trục trặc.”
Có cấp dưới trả lời ngay.
...
“Thời gian giao hàng chúng ta thỏa thuận với các nhà phân phối là ngày bao nhiêu?”
Hồng Sĩ Dũng lại tiếp tục hỏi.
“Từ ngày 15 tới ngày 20.”
Một cấp dưới khác đáp.
...
“Quảng cáo đã làm chưa?”
“Hồng tổng, đã làm rồi, có cần sửa không?”
...
Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Sĩ Dũng hỏi liên tục mười câu hỏi.
Cũng không phải Hồng Sĩ Dũng không biết đáp án, chỉ có điều hiện tại đầu óc anh ta rối bời, may là cấp dưới trả lời rất tốt, giúp tư duy của lão Hồng dần mạch lạc trở lại.
Hồng Sĩ Dũng ngẩng đầu lên một lần nữa, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
“Chuyện này vô cùng nghiêm trọng.”
Trước hết, Hồng Sĩ Dũng đưa ra đánh giá: “Nhất định có bàn tay của Quả Xác đứng đằng sau.”
Vấn đề này không cần phải bàn cãi, mọi người đều hiểu, không thể là ai khác được nữa.
“Ngoài ra, đây không chỉ là vấn đề để mất ưu thế về mặt thời gian.”
Hồng Sĩ Dũng liếc nhìn xung quanh một lượt: “Nếu như chỉ đơn giản là quay trở lại ngang bằng với Quả Xác trên đường đua thì chúng ta chưa chắc đã thua. Tuy nhiên, tình hình hiện tại có khả năng Quả Xác hoàn thành kiểm nghiệm MP4 và tung sản phẩm ra thị trường, chúng ta vẫn còn đang chờ màn hình điện tử.”
Các quản lý của Tân Thế Kỷ gật đầu. Một khi Quả Xác hoàn thành việc kiểm nghiệm sản phẩm và đem bán, vậy thì Tân Thế Kỷ chỉ còn nước bị động chạy theo sau ngửi khói.
“Cho nên!”
Hồng Sĩ Dũng nói to, các quản lý bất giác tập trung hơn.
“Đầu tiên phải giữ bình tĩnh, không được nóng vội, hoảng hốt. Tiếp đến, chúng ta cần tìm kiếm phương án thay thế cho nhà máy màn hình điện tử Lam Quang. Lam Quang quá tráo trở, chúng ta không thể tin họ được nữa. Thứ ba, đàm phán lại với các nhà phân phối, xin họ cho thêm thời gian. Cuối cùng!”
Hồng Sĩ Dũng cắn răng nghiến lợi nói: “Nhất định phải trì hoãn tiến độ Quả Xác tung MP4 ra thị trường, nghĩ tất cả mọi cách có thể!”
Các quản lý nhận được lệnh, vội vàng tản đi. Hồng Sĩ Dũng nhắm mắt ngả người trên sô pha, sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt.
“Lão Hồng.”
Lúc này, Trịnh Cô Cô cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất.
“Tìm nhà máy thay thế cho Lam Quang không khó, phía các nhà phân phối hẳn là cũng có thể thông cảm.”
Trịnh Cô Cô hỏi: “Nhưng cậu làm sao trì hoãn được tiến độ Quả Xác tung MP4 ra thị trường đây?”
Hồng Sĩ Dũng im lặng không lên tiếng, Trịnh Cô Cô cũng không thúc giục, mười lăm phút sau, Hồng Sĩ Dũng mới mở mắt ra: “Liên lạc với bên Hồng Kông đi.”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Trịnh Cô Cô. Hiện tại thế lực có khả năng trì hoãn tiến độ MP4 của Quả Xác được tung ra thị trường chỉ có thể là phía Hồng Kông.
“Được, tôi đi liên hệ đây.”
Trịnh Cô Cô chủ động nói.
“Nhớ kỹ!”
Hồng Sĩ Dũng nhắc nhở: “Nhất định không được để lộ ra sơ hở, sau lưng Quả Xác không phải không có ai chống lưng đâu. Một khi chúng ta bị bắt thóp, với tác phong của Quả Xác, họ chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.”
“Biết rồi.”
Trịnh Cô Cô gật đầu: “Nhà họ Trịnh sẽ không ra mặt trực tiếp, cố hết sức hợp lý hóa mọi hành động.”
...
Tình hình ở Tân Thế Kỷ nhanh chóng truyền tới tai phía Quả Xác. Buổi chiều, Trần Hán Thăng ở trong văn phòng tại đường Đông Thiên Nguyên, “tiểu nhân đắc chí” bốc phét với Nhiếp Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ thấy thế nào là chuyên nghiệp chưa, đây chính là chuyên nghiệp đấy!”
Trần Hán Thăng bắt chéo chân nói: “Hồng Sĩ Dũng còn ba lá 2, tôi còn ba lá A, anh ta nghĩ dù thế nào mình cũng sẽ thắng chắc, nhưng tôi lại trộm được một quân A từ bộ bài khác, xếp được một bộ bốn quân cùng một số.”
“Ôi, nhắc đến lão Hồng.”
Trần Hán Thăng lắc đầu đầy giả dối: “Chúng ta sắp không còn được gặp anh ta nữa rồi. Lần này mà thua thì anh ta phải về Hồng Kông dưỡng lão thôi, thực sự thấy hơi nhớ bé đáng yêu này.”
“Kiêu ngạo!”
Nhiếp Tiểu Vũ lẩm bẩm đánh giá một câu, sau đó ngoẹo đầu nằm nhoài trên mặt bàn, mái tóc ngắn vừa che khuất tai.
Cô nàng thư ký cảm thấy khá khó tả. Cô ấy tham gia toàn bộ quá trình cạnh tranh, bao gồm cả giai đoạn đầu Lam Quang ngoan ngoãn như thế nào, phối hợp với công việc thử nghiệm của Tân Thế Kỷ ra sao, đợi tới khi bọn họ buông lỏng cảnh giác, cuối cùng trở ngược mũi giáo đâm ngay một đòn.
“Thật là vừa phức tạp lại vừa tàn khốc.”
Cô nàng thư ký bĩu môi nói.
“Cứ từ từ làm quen, thư ký chủ tịch không thể ngây thơ không biết gì được. Ngoài ra, cấm làm nũng sếp.”
Trần Hán Thăng đọc mail trong máy tính, Nhiếp Tiểu Vũ nghịch điện thoại một mình, hai người đều không nói gì. Một cơn gió mát lúc hoàng hôn bất chợt thổi vào văn phòng qua ô cửa kính khiến bầu không khí trở nên hết sức dễ chịu.
Dù sao họ cũng đã biết nhau quá rõ, vừa là bạn vừa là đồng nghiệp, lại còn là bạn học, lập nghiệp bao nhiêu lâu nay, Nhiếp Tiểu Vũ vẫn luôn đi theo, lại có quan hệ thân thiết với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, hiện giờ quan hệ không khác gì nửa người nhà.
“Cạch cạch cạch.”
Nghe tiếng này đã nhận ra ngay là tiếng giày cao gót của Khổng ngự tỷ.
Nhiếp Tiểu Vũ buồn bực ngán ngẩm nhìn thoáng qua rồi lại im lặng nằm xuống. Thực ra nhà máy có rất nhiều việc nhưng cô nàng thư ký có quyền tự quyết định thời gian nghỉ ngơi.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, Trần Hán Thăng cũng chẳng quản lý chặt.
“Chị Tĩnh tới rồi à.”
Trần Hán Thăng cười, chào hỏi: “Có phải lại có tin gì tốt muốn chia sẻ không?”
“Có tin thật.”
Sắc mặt Khổng Tĩnh khó coi: “Nhưng không phải tin tốt.”
“Nghĩa là sao?”
Trần Hán Thăng ngẩn người: “Cho dù Tân Thế Kỷ lập tức tìm được nhà máy sản xuất màn hình điện tử thì cũng phải kiểm nghiệm tính ổn định nữa mà, lúc ấy thì chúng ta đã đưa được sản phẩm ra thị trường rồi.”
“Còn tồi tệ hơn tin này nhiều.”
Khổng Tĩnh ngồi xuống nói: “Tân Thế Kỷ qua mặt thành phố Kiến Nghiệp và tỉnh Tô Đông, nộp thẳng lên các vị ở trên “Bản diễn giải về việc Quả Xác ăn cắp ý tưởng sáng tạo sản phẩm MP4 của Tân Thế Kỷ”, bên trên đã quyết định phái tổ điều tra xuống rồi.”
“Lúc tôi lái xe tới đây, tổ trưởng tổ điều tra đã được chỉ định rồi.”
Khổng Tĩnh bổ sung thêm một câu.
“Không thể nào!”
Trần Hán Thăng phủ định ngay lập tức: “Buổi sáng đệ trình, buổi chiều tiếp nhận xử lý ngay, không cần phải đi theo quy trình sao?”
Khổng Tĩnh không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Trần Hán Thăng.
Nhiếp Tiểu Vũ cũng ý thức được xảy ra chuyện, cất điện thoại đi, nghiêm túc lắng nghe.
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Trần Hán Thăng sực hiểu ra: “Tân Thế Kỷ chạy về gọi thêm người tới đánh đây mà, sử dụng thế lực chống lưng nên mới có thể chen ngang.”
“Đúng thế, tôi cũng phân tích ra như vậy.”
Khổng Tĩnh gật đầu.
“Vậy cũng không ổn.”
Trần Hán Thăng cau mày: “Nếu tổ điều tra có chút giao dịch gì liên quan tới Tân Thế Kỷ để chúng ta phát hiện ra dấu vết thì bọn họ chết chắc, không thể nào Hồng Sĩ Dũng lại không nghĩ tới điều này.”
“Điểm thông minh của Tân Thế Kỷ chính là đây.”
Khổng Tĩnh mở tệp tài liệu ra, nói: “Theo thông tin bên phía chính quyền khu Giang Lăng, lần này đội xuống kiểm tra là một tổ chức độc lập, đội trưởng là Tạ Thiên Tâm, trước đây từng là quan chức chính phủ, sau khi về hưu thì trở thành phó hội trưởng của một hiệp hội nào đó, trong thời gian đương chức, từng có doanh nhân đưa hối lộ cho ông ta nhưng bị ông ta báo cảnh sát.”
“Nói cách khác, tổ chức độc lập này là công bằng liêm khiết à?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Ừm.”
Khổng Tĩnh thở dài: “Theo phương hướng xử lý trong quá khứ thì trước khi có kết quả điều tra, cả hai công ty đều không được tung MP4 ra thị trường. Chính quyền khu Giang Lăng nhắn chúng ta chuẩn bị tâm lý, bọn họ sẽ nhanh chóng sắp xếp, đảm bảo hoạt động sinh lời của doanh nghiệp.”
“Vậy sau này lại biến thành chúng ta đợi Tân Thế Kỷ rồi sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ xen vào một câu.
Khổng Tĩnh gật nhẹ đầu: “Bất kể kết quả điều tra ra sao, dù cho cả hai bên đều không có vấn đề thì thời gian cũng đã bị trì hoãn.”
“Đù!”
Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói: “Tên chó dại Hồng Sĩ Dũng không chơi bài nữa mà hất tung bàn luôn rồi, ép ông đây phải chờ bọn họ à.”
Ván bài này đúng là biến hóa khôn lường. Khi Hồng Sĩ Dũng nghĩ rằng mình thắng, kết quả Trần Hán Thăng lại chơi hay hơn anh ta.
Khi Trần Hán Thăng đắc ý, Hồng Sĩ Dũng lại tung chiêu lật ngược tình thế.
Đánh hết hiệp chính, bị ép đánh tiếp hiệp phụ.
“Còn một chuyện nữa.”
Khổng Tĩnh lại nói: “Đại truyền hình Giang Lăng vẫn luôn muốn phỏng vấn Quả Xác, chúng ta chưa từng nhận lời. Hiện giờ xảy ra chuyện này, bọn họ lại càng thấy hứng thú nhiều hơn, phóng viên lại mới gọi điện cho tôi.”
“Đã là lúc nào rồi còn quan tâm đài truyền hình!”
Trần Hán Thăng không nhịn được nói, hắn cũng buồn bực đi tới đi lui trong phòng làm việc.
Cảnh tượng này bị một người nhìn thấy, cô ta ngồi nói một mình ở hàng ghế sau của một chiếc xe nhỏ, vẻ mặt ngờ vực.
“Tôi lặng lẽ đi theo Khổng Tĩnh, định xem thử xem Khổng Tĩnh xử lý chuyện này thế nào, tại sao lại nhìn thấy Trần Hán Thăng?”
“Không phải hắn phá sản rồi sao?”
“Phát sinh chuyện ngoài ý muốn thế này, chắc hẳn Khổng Tĩnh sẽ đi gặp mặt, trao đổi với chủ của Quả Xác.
...
“Tiểu Diệp, cô nhìn thấy ai vậy?”
Bên phía tay lái phụ, thợ quay phim mặc đồng phục đài truyền hình Giang Lăng hỏi.
“Không, chúng ta đi thôi, phía Khổng Tĩnh không có tin tức gì cả.”
Phóng viên nữ đeo khuyên tai sáng lấp lánh đáp qua quýt một câu, một lúc sau cô ta vẫn không nhịn được hỏi: “Lão Khổng, anh nghĩ một sinh viên nam năm ba đại học có tài sản mấy chục triệu là nhiều hay ít?”
“Mấy chục triệu? Nhiều hay ít à?”
Phóng viên quay phim cười ha ha, đùa: “Nếu tôi là nữ, vậy tôi sẽ liều sống liều chết để cưới được hắn!”
...