Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639: Trà Xanh Và Phú Ông Chục Triệu

Chương 639: Trà xanh và phú ông chục triệu Chương 639: Trà xanh và phú ông chục triệu

Người phóng viên này đương nhiên chính là nữ phóng viên Diệp Ỷ của đài truyền hình Giang Lăng, chỉ có điều Trần Hán Thăng không biết chuyện này, hắn vẫn đang buồn bực đi tới đi lui trong phòng làm việc.

Khổng Tĩnh nghiêm mặt, thỉnh thoảng nghe vài cuộc điện thoại, thu hoạch tin tức mới nhất từ bạn bè trong chính quyền.

Nhiếp Tiểu Vũ cũng căng thẳng, tập trung tinh thần, cô ấy là thư ký riêng của Trần Hán Thăng, những lúc thế này nhất định phải bám sát mạch suy nghĩ của ông chủ.

“Reng reng reng…”

Điện thoại của Trần Hán Thăng bỗng đổ chuông, hắn liếc nhìn, phát hiện ra là Diệp Ỷ của đài truyền hình bèn bấm từ chối nghe máy.

Lúc này, hắn đâu có thời gian rảnh để ý tới cô ta nữa.

Không ngờ Diệp Ỷ rất cố chấp, gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại đều bị từ chối, cô ta gửi tin nhắn tới.

Diệp Ỷ: Cậu có muốn nói chuyện không, lúc này có lẽ các cậu cần bạn bè bên phía truyền thông giúp sức đấy.

“Ngu hay gì!”

Trần Hán Thăng không hiểu dòng tin nhắn kỳ lạ này, nhắn lại một dấu hỏi chấm.

“Ting.”

Tin nhắn thứ hai tới.

Diệp Ỷ: Liên quan tới chuyện bên trên phái tổ điều tra xuống.

“Tôi phải đi ra ngoài một chút.”

Trần Hán Thăng đọc tin nhắn xong, bỏ lại câu này, lập tức lái xe rời khỏi phòng làm việc.

“Không phải Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, nếu không thì đã nghe máy từ đầu rồi.”

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn theo bóng lưng của bộ trưởng Trần, xoa cằm phân tích: “Nhưng không nói thân phận của đối phương lại còn đi vội như vậy thì tới trên chín mươi phần trăm là phụ nữ.”

“Gì cơ?”

Khổng Tĩnh quay đầu hỏi.

“Không có gì.”

Nhiếp Tiểu Vũ nhún vai: “Em đang đoán xem bộ trưởng Trần ra ngoài gặp ai, dù sao làm thư ký cũng phải nắm bắt hành tung của ông chủ mọi lúc mọi nơi mà.”

“Bọn em thật tẻ nhạt…”

Khổng Tĩnh lắc đầu, tâm lý của thanh niên đúng là cứng thật, lúc này rồi vẫn còn suy nghĩ lung tung được.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, lúc này dường như ngoài chờ đợi ra cũng không còn mấy cách.

...

Ở cửa một quán Starbucks trong khu quảng trường của Giang Lăng, một nhóm nhân viên văn phòng ngồi dưới tán ô lệch tâm, nhâm nhi cà phê, tận hưởng hương vị đầu xuân, thong dong tự tại nói chuyện trời đất.

Có một vài người đàn ông rất giỏi nói chuyện phiếm, thường hay đùa khiến phụ nữ che miệng cười.

Lúc này, một chiếc Land Rover màu đen giống một chiếc xe tăng cỡ nhỏ át tiếng động cơ kêu “o o”, dừng lại ở vạch đỗ xe.

Nhóm nhân viên văn phòng ngơ ngác, nhìn dán mắt vào logo xe “Land Rover”, có một số người không nhận ra hãng này. Năm 2005, xe Land Rover vẫn còn khá hiếm.

Có điều bọn họ không ai hỏi gì, chỉ im lặng nhìn, bầu không khí ồn ào bỗng chốc trầm xuống.

Cửa xe được mở ra, một thanh niên trông giống sinh viên bước xuống từ chỗ ghế lái, người này ăn mặc đơn giản, áo hoodie có mũ và quần jean, không phải thương hiệu gì xa xỉ, hắn ngậm điếu thuốc, nóng ruột nhìn biển hiệu Starbucks.

Đợi hút hết điếu thuốc, hắn mới đóng sập cửa xe lại thật mạnh tay.

“Két…”

Tới tận khi chàng sinh viên này mở cửa đi vào, nhóm nhân viên văn phòng mới tiếp tục nói chuyện như thể vừa rồi không hề có gì xảy ra, đàn ông tiếp tục tìm đề tài để nói, phụ nữ nhẹ nhàng phụ họa theo.

Có điều, khi liếc nhìn qua chiếc Land Rover mới tinh kia, mọi người vẫn dừng mắt lại nhìn một chút.

Trong quá trình tán gẫu, nếu có một chiếc xe sang nào khác dừng lại, chu trình “ồn ào – im lặng - ồn ào” này sẽ lại lặp lại.

Thật là một hiện tượng thú vị.

...

Người sinh viên này đương nhiên chính là Trần Hán Thăng, hắn thấy Diệp Ỷ không biết mò đâu ra tin tức về “tổ điều tra” nên mới tới.

Có điều ngẫm lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Diệp Ỷ là phóng viên của đài truyền hình, các kênh để thu thập tin tức vốn khá đa dạng, bạn trai cô ta lại là phó trưởng ban tuyên truyền của khu, thông thường chuyện kiểu này không thể giấu được cô ta.

“Hán Thăng, đã lâu không gặp.”

Diệp Ỷ nhiệt tình chào hỏi, chủ động gọi nhân viên phục vụ, chi tiền mời Trần Hán Thăng một cốc cappuccino.

Trần Hán Thăng cười, bởi vì hai người đã từng thả thính nhau một thời gian ngắn, hắn còn từng cố ý gia nhập vào hội những chàng trai dính thính của Diệp Ỷ cho nên hiểu cô ta khá rõ.

Nếu nói cô ta là hạng cặn bã thì không đúng, Diệp Ỷ hoàn toàn chưa bao giờ thực sự đùa giỡn tình cảm của đàn ông, cũng không đòi hỏi đồ đắt tiền, sa đà vào hưởng lạc như Hoàng Tuệ.

Diệp Ỷ cũng khá cố gắng trong công việc, thường xuyên làm tăng ca.

Thế nhưng, mặt khác, cô ta còn chưa chia tay dứt khoát với bạn trai thời đại học là Trương Nhĩ Dục đã chủ động thả thính những thanh niên tài giỏi như Trần Hán Thăng hay phó trưởng ban trẻ nhất của chính quyền khu, còn tuyên bố với bên ngoài là mình không có bạn trai.

Cuối cùng, bạn trai mối tình đầu Trương Nhĩ Dục bị đá.

Trước đây, khi Trần Hán Thăng “phá sản”, cô ta từng tới thăm với thân phận bạn bè, sau khi đi về, lập tức xác định quan hệ người yêu với phó trưởng ban trẻ tuổi kia.

Sau đó, đôi bên không liên lạc gì với nhau, có tình cờ gặp trên đường thì Diệp Ỷ cũng vẫn chào hỏi khách sáo như một người bạn.

Tóm lại, con người cô ta thể hiện rất sinh động khía cạnh phức tạp và chân thực của nhân tính.

Trần Hán Thăng từng phân tích, bạn trai thời đại học Trương Nhĩ Dục vẫn có chỗ đứng trong lòng Diệp Ỷ, dù sao đây cũng là một kỷ niệm đẹp không hề pha tạp bất kỳ yếu tố bên ngoài nào khác.

Sau đó, hắn và cả bạn trai hiện thời chỉ là kết quả của sự lựa chọn và cân nhắc cho tương lai sau khi tầm mắt của cô ta được mở mang.

Nếu phải dán cho cô ta một chiếc nhãn, vậy hẳn là dưới mức “cặn bã”, khoảng chừng ở mức “trà xanh”.

“Hán Thăng cười gì vậy?”

Diệp Ỷ thấy biểu cảm của Trần Hán Thăng là lạ, tò mò hỏi.

“Không có gì.”

Trần Hán Thăng đi thẳng vào vấn đề: “Chị Diệp gọi tôi ra nhất định là có ý kiến gì đó về đội điều tra này nhỉ.”

Diệp Ỷ nghe thấy Trần Hán Thăng gọi mình theo cách gọi cũ là “chị Diệp” thì thoáng khựng lại, nói: “Vậy Quả Xác...”

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng thẳng thắn thừa nhận: “Quả Xác là của tôi.”

“Ồ.”

Diệp Ỷ nhìn chăm chú Trần Hán Thăng một lúc lâu, sau đó cúi đầu xuống khuấy cốc cà phê.

Chiếc thìa kim loại va vào mép cốc sứ kêu lanh ca lanh canh.

Kể từ khi Quả Xác thành lập, xét trên góc độ công việc, Diệp Ỷ vẫn luôn rất hứng thú với nó, bao gồm cả người chủ thần bí đứng đằng sau nó, vậy nhưng Quả Xác không mấy quan tâm.

Gần đây, sau khi biết cuộc chiến cam go giữa Quả Xác và Tân Thế Kỷ, Diệp Ỷ càng thường xuyên lượn qua cổng của Quả Xác.

Lúc chiều, bạn trai bên ban tuyên truyền của khu tiết lộ thông tin “tổ điều tra sắp xuống điều tra việc đạo nhái sản phẩm của Quả Xác và Tân Thế Kỷ”, xuất phát từ sự nhảy cảm nghề nghiệp, Diệp Ỷ lập tức nhận ra đây chính là cơ hội có thể biết được thân phận thật của ông chủ của Quả Xác.

Cho nên, sau khi Khổng Tĩnh lái chiếc Passat màu trắng đi, Diệp Ỷ đi theo, kết quả lại nhìn thấy “người quen cũ” Trần Hán Thăng.

Ban đầu cô ta chỉ dám chắc ba phần, bảy phần còn lại vẫn còn nghi ngờ, bởi vì thực sự quá nằm ngoài sức tưởng tượng.

Sau khi gửi thử tin nhắn kia, Trần Hán Thăng lập tức đồng ý đến, Diệp Ỷ mới dám chắc sáu phần.

Hiện tại, cuối cùng Trần Hán Thăng đích thân thừa nhận, ánh mắt Diệp Ỷ lập tức trở nên phức tạp.

Đây chính là doanh nghiệp có vốn điều lệ ba mươi triệu cơ đấy.

Ngay cả chuyện Quả Xác và Tân Thế Kỷ “đánh nhau” cũng khiến các lãnh đạo khu lo lắng, hai nhà máy này thậm chí có thể ra oai với lãnh đạo khu mà các lãnh đạo không những không giận, còn phải cười hề hề “dỗ” bọn họ.

Chỉ có điều, thật không ngờ được rằng, Quả Xác lại chính là doanh nghiệp của Trần Hán Thăng, vậy hóa ra trước đây cô ta đã bỏ lỡ điều gì?

Trần Hán Thăng mới chỉ học đại học năm ba mà thôi, trước đây còn từng tỏ tình với cô ta nữa!

“Hán Thăng, cậu có muốn giải thích một chút quá trình từ Hỏa Tiễn 101 tới Quả Xác không.”

Diệp Ỷ yếu ớt nói.

“Ha ha, thực ra cũng không có gì để nói đâu, gặp may đấy mà.”

Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm, giải thích cái đầu buồi, Tiểu Ngư Nhi với Thẩm “khờ” tôi còn chẳng giải thích kia kìa.

“Được thôi.”

Diệp Ỷ thở dài, cô ta nhận ra hàng lông mày của Trần Hán Thăng giần giật không còn kiên nhẫn nổi nữa, cô ta chủ động nói: “Tôi không biết tình hình cụ thể nhưng như các ví dụ trước đây thì cấp trên sẽ không vô duyên vô cớ cử người xuống.”

“Tân Thế Kỷ chạy về gọi người đấy.”

Trần Hán Thăng nói: “Hai nhà chúng tôi đều bị cấm tung sản phẩm ra, chuyện này có lợi cho Tân Thế Kỷ.”

“Ừm, vậy là Quả Xác không muốn chuyện này xảy ra.”

Diệp Ỷ vén tóc ra sau, lộ ra chiếc tai nho nhỏ và khuyên tai lấp lánh, bắt đầu phân tích sự việc dưới góc độ của một phóng viên.

“Thực ra đứng dưới góc độ lãnh đạo khu Giang Lăng, bọn họ cũng không muốn chuyện này xảy ra, nếu nhà máy trong phạm vi quản lý bị ngừng tiêu thụ sản phẩm thì sẽ ảnh hưởng tới GDP, ảnh hưởng tới việc hút vốn đầu tư, ảnh hưởng tới cả danh tiếng, tôi đề nghị cậu gây áp lực cho chính quyền khu, lợi dụng các lãnh đạo để gây áp lực cho tổ điều tra.”

“Ừm.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đây là chuyện đương nhiên rồi.

“Mặt khác.”

Diệp Ỷ tiếp tục nói: “Phía truyền thông chúng tôi có thể tiến hành đưa tin điều hướng dư luận, gây thêm áp lực từ phương diện này, cố gắng rút ngắn thời gian điều tra.”

“Cuối cùng.”

Diệp Ỷ ngẩng đầu: “Hán Thăng hẳn là cũng có chút quan hệ đúng không, đàn anh trường tài chính, bạn bè hợp tác làm ăn, bạn bè của người thân, tất cả đều có thể lợi dụng… Cậu cần tôi giới thiệu cho cậu không?”

Thấy Diệp Ỷ có vẻ khá nhiệt tình, Trần Hán Thăng xua tay: “Không cần, chúng tôi có người quen bên mảng pháp luật và giáo dục.”

“Không sao, vậy bao giờ cần thì có thể tìm tôi, cậu không xóa số điện thoại của tôi đấy chứ?”

Diệp Ỷ vừa cười vừa nói.

Cô ta thấy chuyện Trần Hán Thăng từ chối là bình thường, Quả Xác làm ăn lớn, chắc chắn Trần Hán Thăng có các mối quan hệ riêng.

“Sao lại xóa số điện thoại được chứ?”

Trần Hán Thăng trêu ghẹo theo thói quen: “Ngay cả tin nhắn trước đây tôi cũng không xóa.”

“Ồ…”

Diệp Ỷ cúi đầu xuống, có vẻ vui mừng.

“Cho nên đúng là bên cạnh vẫn cần phải có vài người bạn thích tiền.”

Trần Hán Thăng âm thầm cảm thán, tạm không nói tới Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, Vương Tử Bác cũng không tính luôn, nhưng ngay cả Hồ Lâm Ngữ và Biên Thi Thi biết thân phận của hắn xong dường như cũng không hề có cảm giác gì.

Hồ Lâm Ngữ ngu ngốc kia còn suốt ngày công kích ông đây, không hề biết tôn trọng nhân dân tệ!!!

Xem phản ứng của Diệp Ỷ đi, chậc chậc... Sướng.

“Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Diệp Ỷ nhận ra Trần Hán Thăng nhìn mình chằm chằm, mặc dù hơi ngượng nhưng vẫn hỏi.

“À, tôi nói là chị thật là tốt, nên có vài người bạn như chị.”

Trần Hán Thăng kịp rời khỏi những suy nghĩ tự sướng, trả lời.

Thấy Diệp Ỷ hơi ngạc nhiên, Trần Hán Thăng lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Tiếc là giờ chúng ta đều có bạn trai bạn gái rồi.”

“Hán Thăng cũng có bạn gái rồi à?”

Diệp Ỷ sửng sốt một chút: “Hồi làm ở Hỏa Tiễn 101 hình như còn độc thân nhỉ?”

“Đúng vậy, sau đó tìm được một người.”

Trần Hán Thăng cười: “Vừa xấu vừa lùn lại còn xấu tính, thường xuyên mắng tôi lười, không chịu làm việc, chê tôi trả lời tin nhắn chậm.”

“Vậy à?”

Diệp Ỷ cau mày: “Nếu trả lời tin nhắn trễ, tôi nghĩ trước hết phải lo lắng cậu xảy ra chuyện mới phải, sao lại giận chứ?”

“Có lý!”

Trần Hán Thăng gật đầu tán thành.

Xem đi, vừa mở miệng là mùi vị quen thuộc kia lại trở về.

Diệp Ỷ chắc chắn không cặn bã như Hoàng Tuệ, như Hoàng Tuệ thì bỉ ổi quá, nghiêm túc xét ra thì có thể coi là lừa đảo.

Đẳng cấp của Diệp Ỷ cao hơn nhiều, chủ động mời Trần Hán Thăng uống Starbucks, còn cực kỳ “khéo hiểu lòng người” khuyên nhủ một phú ông chục triệu trẻ tuổi.

“Với lại, cậu mở nhà máy lớn như vậy, chuyện ăn uống ngủ nghỉ của mấy trăm người đều cần cậu nhọc lòng.”

Diệp Ỷ nhếch cánh môi đỏ: “Tôi có thể hiểu, thực ra không phải cậu thực sự lười.”

“Quá đúng!”

Trần Hán Thăng vỗ bàn: “Sư tỷ Diệp thật hiểu tôi, cuộc đời mấy khi có được một người tri kỷ.”

Trần Hán Thăng cực kỳ nể mặt, biểu diễn vừa đúng chừng mực, những lúc thế này không cần phá hoại bầu không khí mà hỏi “sư tỷ Diệp quan tâm tôi như vậy, sao năm ấy lúc tôi phá sản, sư tỷ chẳng mấy khi liên lạc với tôi nữa vậy?”

Tất cả mọi người đều cần giữ thể diện, chỉ uống một cốc cà phê với nhau, chia tay trong vui vẻ.

“Sư tỷ Diệp, tôi phải về trước chuẩn bị một chút, đến lúc đó nếu có gì hợp tác với đài truyền hình, tôi sẽ chủ động liên lạc lại.”

Trần Hán Thăng đứng lên nói.

“Được!”

Diệp Ỷ hơi thất vọng một chút nhưng nhanh chóng giấu cảm xúc này đi, cười nói: “Tôi cũng phải về đài, liệu Trần tổng có tiện đường chở tôi một chút không?”

Chuyện này thì chỉ là chuyện nhỏ với Trần Hán Thăng. Có điều, lúc lên xe, Diệp Ỷ hỏi nửa đùa nửa thật: “Hán Thăng, tôi ngồi ghế lái phụ được không, tôi ngồi ghế sau bị buồn nôn, hy vọng bạn gái của cậu không để ý.”

“Không sao, chị cứ tự nhiên.”

Trần Hán Thăng không chút do dự nói: “Nếu cô ấy dám để ý, tôi sẽ thay bạn gái mới.”

“Ai cha, ai cha, hai người phải cố gắng hòa hợp với nhau chứ…”

Diệp Ỷ cười rất vui vẻ, ngồi vào ghế lái phụ xong, vặn mông mấy lần, tận hưởng sự rộng rãi thoải mái của xe SUV, nói: “Nghe nói xe này tầm khoảng 900 nghìn phải không, cho dù nhập lậu thì cũng hơn 400 nghìn…”

“Dừng!”

Trần Hán Thăng bất mãn nói: “Thân phận như tôi sao có thể mua đồ lậu được, chắc chắn là phải mua đồ nguyên giá rồi, tôi xem thường nhất là loại xe nửa giá đó!”

“Quá chuẩn!”

Diệp Ỷ nhìn Trần Hán Thăng khoe mẽ, mắt sáng lấp lánh.

...

Mặc dù “so chiêu” với chị Tiểu Diệp rất vui vẻ nhưng sau khi trở về vẫn phải đối mặt với cả núi vấn đề của Quả Xác.

Việc kiểm nghiệm độ ổn định chắc chắn không thể dừng lại, việc sản xuất cũng không thể dừng, nhân viên trong nhà mày chắc có lẽ sẽ hơi hoang mang một chút.

Có điều, theo tin tình báo của phó đội trưởng đội bảo vệ Tân Thế Kỷ Trương Vệ Vũ báo về, nhân viên bên đó nghe nói màn hình điện tử của MP4 xảy ra vấn đề, tâm trạng đang rất hoang mang.

Tóm lại, chuyện đã tới nước này, có lo lắng suông cũng vô ích, nhất định phải chờ tổ điều tra xuống rồi mới thăm dò thực hư được.

Ván này, Tân Thế Kỷ và Hồng Sĩ Dũng thắng.

Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng phiền muộn tới văn phòng xử lý công việc trong mail một lúc, chạy ra ngoài xem mấy người Chung Kiến Thành chơi cờ tướng.

Trần Hán Thăng đã bàn xong chuyện hợp tác với chủ tịch Trình Đức Quân của Thâm Thông, Chung Kiến Thành là bên nhận nhượng quyền của Chuyển phát nhanh Thâm Thông ở khu Giang Lăng thành phố Kiến Nghiệp, có điều người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi này rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Một năm kiếm vài trăm nghìn, lúc nào thấy tẻ nhạt thì đi hát, đi mát xa, chỉ nói chuyện tiền nong với thợ mát xa, xưa nay không bàn đến chuyện tình cảm, cuộc sống hết sức phóng khoáng.

Hiện tại, trời dần nóng lên, buổi trưa phải mặc áo cộc tay, Trần Hán Thăng cầm lon bia, ngồi xổm dưới cây ngô đồng cười hì hì xem mọi người đi qua.

Buổi chiều, Vương Tử Bác tới, cầm theo một chiếc túi ni lông.

“Có việc gì vậy?”

Trần Hán Thăng cụp mắt, không muốn nói chuyện với bạn thân cho lắm.

“Đăng kí công ty.”

Vương Tử Bác giơ chiếc túi đang cầm lên, trong đó đựng các giấy tờ cá nhân như thẻ căn cước, sổ hộ khẩu.

“Ồ.”

Trần Hán Thăng nhớ lại, cửa hàng trà sữa Cầu Sư Tử đang trang trí, có điều sau khi khai trương sẽ sử dụng hệ thống chọn món do Vương Tử Bác và bạn học viết.

Năm ngoái, để cổ vũ thằng bạn nối khố, Trần Hán Thăng đã bảo cậu ấy mở một công ty phần mềm internet, từ “kỹ sư Vương” trở thành “Vương tổng”.

Giờ ngay cả hắn cũng gần quên rồi, Vương Tử Bác vẫn còn canh cánh trong lòng về xưng hô “Vương tổng”.

“Giờ tao không rảnh quan tâm chuyện của mày đâu, bảo Tiểu Vũ làm đi.”

Trần Hán Thăng lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Nhiếp Tiểu Vũ, hiện tại, cô nàng thư ký đã rất thành thạo mấy quy trình này rồi.

Vương Tử Bác nhận ra tâm trạng của thằng bạn không được tốt, không dám hỏi thăm nhiều, ngồi xổm xuống bên cạnh cùng hút thuốc với nhau.

Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ đến, Trần Hán Thăng phẩy tay bảo bọn họ đi qua một bên tự nói với nhau.

“Cậu sắp mở công ty à?”

Sau khi nghe Vương Tử Bác nói, Nhiếp Tiểu Vũ hơi giật mình: “Được đó.”

Vương Tử Bác ngượng ngùng cười: “Chuyện này phải làm phiền cậu, tôi không rành về quy trình.”

“Chuyện nhỏ.”

Nhiếp Tiểu Vũ không từ chối, chìa bàn tay nhỏ trắng trẻo ra: “Ngoài những tài liệu này ra còn phải đưa cho tôi hai trăm tệ nữa.”

“Ồ.”

Vương Tử Bác không nghi ngờ gì, lập tức đưa hai tờ tiền giấy: “Đăng kí công ty mất hai trăm tệ phí thủ tục à?”

“Không phải.”

Nhiếp Tiểu Vũ cầm tờ tiền trong tay, cười tủm tỉm nói: “Đăng kí thì miễn phí, hai trăm tệ này là công tôi làm giúp cậu.”

“Hả?”

Vương Tử Bác sửng sốt, công làm hộ đắt vậy sao, chúng ta là bạn bè cơ mà.

“Ôi, đùa cậu thôi.”

Nhiếp Tiểu Vũ không cất tiền vào túi, trả hai trăm lại cho Vương Tử Bác, còn nghiêm túc nhắc nhở: “Ai bảo đưa tiền cũng đưa, Tử Bác à, cậu như vậy mà mở công ty thì không làm ông chủ lớn được đâu.”

“Vậy, vậy phải thế nào mới có thể trở thành ông chủ lớn?”

Vương Tử Bác lúng túng hỏi.

Nhiếp Tiểu Vũ lanh lợi ranh mãnh tới mức có khi Trần Hán Thăng cũng chẳng làm gì được, sao Vương Tử Bác có thể đối phó nổi chứ.

“Thế nào à?”

Nhiếp Tiểu Vũ đảo mắt vòng quanh, gọi Trần Hán Thăng: “Bộ trưởng Trần, dạo này đi làm mệt quá, tôi xin tăng lương được không…”

Cô nàng thư ký mới chỉ nói được một nửa, Trần Hán Thăng đã quẳng lon bia, mắng: “Hạng vô dụng mà còn đòi tăng lương à? Nằm mơ!”

“Thấy chưa?”

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn lon bia dưới chân, quay qua nói với Vương Tử Bác: “Ai bảo cậu ấy đưa tiền, cậu ấy không những không đưa mà còn đòi đánh người nữa cơ, người như vậy mới có thể trở thành ông chủ lớn được.”

Vương Tử Bác: ...

Bình Luận (0)
Comment