Dưới sự giúp đỡ và chỉ bảo của Nhiếp Tiểu Vũ, trước giờ tan tầm buổi chiều, “công ty Dịch vụ phần mềm internet Trí Bác Kiến Nghiệp” của Vương Tử Bác thuận lợi qua được vòng xét duyệt hồ sơ của sơ của sở công thương, một thời gian nữa sẽ lấy được giấy phép kinh doanh.
Tên gọi này đã được chọn từ đợt nghỉ đông. “Internet Trí Bác” có nghĩa là “trí tuệ và uyên bác”, hơn nữa còn gần âm với “Tử Bác”, vừa có ý nghĩa lại có chơi chữ, Vương Tử Bác rất hài lòng.
Một sinh viên năm ba như cậu ấy sắp trở thành “Vương tổng” rồi sao?
“Khụ!”
Vương Tử Bác cất cẩn thận tờ giấy biên nhận của sở công thương, cố gắng hết sức giữ giọng bình tĩnh: “Tiểu Vũ, cảm ơn cậu đã giúp tôi, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu Tử Bác.”
Nhiếp Tiểu Vũ lắc điện thoại: “Chị Tĩnh bảo tôi về, cậu rủ bộ trưởng Trần đi.”
“À, à, được.”
Trong lòng Vương Tử Bác hơi thất vọng.
Nguyên nhân thất vọng không phải vì Nhiếp Tiểu Vũ không đi ăn cơm mà là tại sao cô ấy không gọi là “Vương tổng” mà vẫn gọi là “Tử Bác” chứ.
Chuyện này không thể trách Nhiếp Tiểu Vũ, hiện tại bản thân cô ấy cũng đã có tài sản mấy trăm nghìn rồi, Vương Tử Bác kém xa cô ấy.
Hơn nữa, thường xuyên có chuyện nhà cung cấp tới chào hàng nhưng Khổng Tĩnh và Lý Tiểu Giai không muốn gặp, cuối cùng Nhiếp Tiểu Vũ đành phải thay mặt tiếp họ.
Danh thiếp của các nhà cung cấp này đều là “X tổng”, cô ấy cảm thấy xưng hô “tổng” này giống như trò đùa vậy.
Nhiếp Tiểu Vũ không biết suy nghĩ trong lòng Vương Tử Bác, trước khi chia tay, cô ấy nói với tư cách là bạn tốt: “Tôi không rõ nghiệp vụ cụ thể của công ty cậu nhưng về mặt quản lý thì cậu có thể hỏi tôi bất kỳ lúc nào.”
“Ừm!”
Vương Tử Bác gật đầu, nói cảm ơn lần thứ hai: “Cảm ơn Tiểu Vũ.”
“Không cần khách sáo.”
Nhiếp Tiểu Vũ lắc mái tóc ngắn hoạt bát, nói huyên thuyên một câu tiếng Nhật: “Mada Mada Dane!”
“Gì?”
Vương Tử Bác nghe quen tai nhưng không nhớ nổi.
“Câu Ryoma hay nói trong “Prince of Tennis” đó, cậu không biết bộ truyện tranh này à?”
Nhiếp Tiểu Vũ vỗ tay thật to: “Ý của nó là cậu còn kém lắm.”
“Chậc... Wibu chúa.”
Vương Tử Bác vươn nắm đấm về phía bóng lưng Nhiếp Tiểu Vũ, nói: “Gomu Gomu… no Bazooka, cậu có Ryoma, tôi có Luffy cơ nhé.”
Tạo dáng xong, Vương Tử Bác cười hì hì, rụt tay về, cậu ấy cảm thấy cuộc đời thế này thật tuyệt, xung quanh toàn là những người bạn đáng yêu.
Lần thứ hai Vương Tử Bác trở lại văn phòng ở đường Đông Thiên Nguyên phát hiện ra Trần Hán Thăng đang ngồi xổm ở đó xem người ta chơi cờ tướng.
“Tiểu Trần, thủ tục làm xong rồi.”
Vương Tử Bác chia cho Trần Hán Thăng một điếu thuốc.
“Ờ.”
Trần Hán Thăng chống tay lên quai hàm, không để ý.
Vương Tử Bác cũng không để ý, bình thường cậu bạn thân rất hoạt bát, tình trạng như thế này cực kỳ hiếm thấy, dạo này cũng không nghe nói Tiêu Dung Ngư, Thẩm Ấu Sở cãi nhau với hắn, chắc là chuyện công ty.
Chuyện này thì Vương Tử Bác không giúp được gì, cũng không dám bảo Trần Hán Thăng gọi mình là “Vương tổng”, sợ bị đập chết tươi.
“Tiểu Trần, mai là tết thanh minh rồi, mày cũng phải đi nghĩa trang chùa Phổ Giác tảo mộ đấy.”
Vương Tử Bác ấp úng nói, muốn nói gì đó khuyên Trần Hán Thăng một chút.
“Ờ.”
Trần Hán Thăng hít vào rồi thở ra khói thuốc, nheo mắt gật đầu, không có hứng thú nói chuyện.
Mộ của cụ Ngô chồng của giáo sư Tôn ở ngay chùa Phổ Giác, tết thanh minh đáng ra phải là giáo sư Tôn và Ngô Diệc Mẫn đi tảo mộ nhưng năm nay giáo sư Tôn đột nhiên bảo mấy luật sư của công ty luật Dung Thăng đi cùng.
Có lẽ là do vụ kiện xuyên quốc gia có tiến triển, thể diện của con gái Ngô Diệc Mẫn cũng dần lấy lại được, cho nên ít nhiều có ý “Ngày quân phương Bắc định Trung Nguyên, không quên cúng tế báo cho cha biết”.
Trần Hán Thăng là bạn trai của học trò cưng Tiêu Dung Ngư nên nhất định phải đi dâng hương cúng cụ Ngô.
“Mày không đi à?”
Một lát sau, Trần Hán Thăng đột nhiên cau mày hỏi lại.
“Tao, tao cũng được đi à?”
Vương Tử Bác mừng ra mặt.
Chuyến tảo mộ lần này có ý nghĩa đặc biệt với công ty luật Dung Thăng, nếu được đi dâng hương thì có thể coi như là “người một nhà”.
Thực ra Vương Tử Bác rất muốn đi cùng nhưng quan hệ giữa cậu ấy và Biên Thi Thi vẫn chưa xác định, cùng lắm có thể coi như là nhân viên ngoài biên chế của công ty luật Dung Thăng cho nên cũng ngại nhắc chuyện này.
“Chẳng qua là đi nhặt cành cây, lau bia mộ, phụ giúp một tay thôi mà.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Mày muốn đi thì cứ đi.”
“Được!”
Trong lòng Vương Tử Bác rất vui vẻ.
“Thằng ngốc.”
Trần Hán Thăng thấy bạn thân kích động ra mặt như vậy, mắng một câu tỏ ý khinh thường.
Vương Tử Bác chẳng để bụng, thấy cũng đã gần tới giờ bèn rủ Trần Hán Thăng buổi tối đi uống rượu.
Trần Hán Thăng xua tay từ chối: “Thiên Cảnh Sơn có cơm đấy, mày qua đó ăn đi, bảo họ không cần để phần cơm cho tao, tao không thấy ngon miệng.”
Không còn cách nào khác, Vương Tử Bác đành đi một mình tới Thiên Cảnh Sơn, trên đường đi, cậu ấy còn cố ý đi vòng thật xa vào siêu thị Sogou mua một đống đồ ăn vặt và đồ chơi cho Tiểu A Ninh.
“Anh Tử Bác!”
Sau khi mở cửa, Tiểu A Ninh thấy Vương Tử Bác tới, lập tức gọi to, nhào tới.
A Ninh mặc dù ít tuổi nhưng vẫn biết ai tốt với mình, ngoại trừ bà và chị, cộng thêm anh Hán Thăng nóng tính, chị Lâm Ngữ nghiêm khắc, còn có anh Tử Bác lúc nào cũng cười ngây ngô…
“Xem thử xem anh Tử Bác mua gì cho em này.”
Vương Tử Bác khá khỏe, cậu ấy bế bổng A Ninh lên bằng một tay, định hôn cô bé một cái như mọi lần.
“Không thích đâu, anh Tử Bác hút thuốc lá.”
A Ninh cười hì hì tránh né.
Vương Tử Bác đi chào bà và Đông Nhi, Đông Nhi biết đây là bạn thân nhất của Trần Hán Thăng, bình thường Kim Dương Minh tới còn phải “xin phép” nhưng Vương Tử Bác thì có thể thoải mái như người nhà.
“A Ninh, em muốn ăn gì?”
Vương Tử Bác lấy hoa quả ra: “Anh Tử Bác bóc cho em ăn nhé.”
“Em muốn ăn bim bim tôm!”
Tiểu A Ninh nói to.
“Được! Vậy thì ăn bim bim tôm.”
Vương Tử Bác bóc gói bim bim tôm đưa cho A Ninh, A Ninh ngồi trên sô pha vừa xem phim hoạt hình vừa nhìn bim bim, ăn một que, không quên đút cho Vương Tử Bác một que, có lúc còn chạy vào bếp đút cho Đông Nhi.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn, chẳng bao lâu sau khóa cửa chống trộm kêu cạch một tiếng, A Ninh cảnh giác ngẩng đầu lên, nhanh chóng giấu bim bim tôm ra sau đệm sô pha.
Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở từ trường về, Tiểu Hồ thấy tivi đang chiếu hoạt hình, hỏi ngay: “Buổi chiều đã xem mấy tiếng rồi?”
“Nửa tiếng.”
A Ninh tự biết đuối lý, yếu ớt đáp.
Quả nhiên, Hồ Lâm Ngữ lập tức lạnh mặt: “Trước đây chị nói thế nào nhỉ, xem nửa tiếng nhất định phải cho mắt nghỉ một chút, Thẩm Trữ Ninh, giờ em giỏi thật đấy, không nghe lời chị nữa rồi…”
Tiểu A Ninh đỏ hoe mắt, Vương Tử Bác đau lòng, mở miệng: “Trẻ con xem tivi một chút có làm sao, giờ có phải làm gì đâu.”
“Vương Tử Bác, cậu đóng vai người tốt cái gì đấy, sang năm cô bé phải học tiểu học rồi, lỡ mắt bị cận thì sao?”
Không ngờ Hồ Lâm Ngữ lại càng giận hơn: “Tớ nói bao nhiêu lần rồi, cậu không được mua đồ ăn vặt nữa, cô bé đang thay răng đấy, cậu có biết không hả?”
“Chẳng trách Tiểu Trần cũng phải sợ Hồ Lâm Ngữ, tính chó kiểu gì vậy chứ!”
Vương Tử Bác thì thầm trong lòng, nhưng cậu ấy cũng không nói lại nổi Hồ Lâm Ngữ, chỉ ôm A Ninh vào lòng.
Người duy nhất có thể đấu khẩu thắng bí thư Hồ chỉ có người hiện đang ngồi xổm bên bàn cờ tướng Trần Hán Thăng.