Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 641 - Chương 641: Vòng Bạn Bè Đáng Yêu Này(2)

Chương 641: Vòng bạn bè đáng yêu này(2) Chương 641: Vòng bạn bè đáng yêu này(2)

Lúc ăn tối, bởi vì Trần Hán Thăng không có ở đây nên trên bàn cơm có vẻ hơi quạnh quẽ tẻ nhạt.

Bà nội từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, A Ninh và Đông Nhi còn mải mê xem phim hoạt hình, Tiểu A Ninh xem một lát lại nhìn về phía Hồ Lâm Ngữ, sợ bị chị Lâm Ngữ trách mắng.

Thực ra bây giờ bí thư Hồ không rảnh để quan tâm đến những chuyện này, sau khi trang hoàng xong, quán trà sữa ở cầu Sử Tử sẽ phải khai trương, cô ấy đang bận rộn bàn bạc cụ thể chi tiết với Thẩm Ấu Sở.

Vương Tử Bác ăn tương đối nhanh, nếu là bình thường, có lẽ cậu ấy đã rời khỏi bàn ăn, nhưng hôm nay lại lề mà lề mề ngồi trên ghế, khó khăn lắm mới có thể tìm được kẽ hở để trò chuyện, cậu ấy vội vàng hắng giọng nói.

“Khụ… Chiều nay tớ vừa mới mở một công ty, gọi là công ty Dịch vụ phần mềm internet Trí Bác.”

Vương Tử Bác ngưng thở nói.

“Ồ.”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đào hoa, tỏ vẻ đã biết.

Vương Tử Bác sớm đã đoán trước được rằng gần như cậu ấy không thể nghe thấy Thẩm Ấu Sở gọi mình một tiếng “Vương tổng”, vì thế đặt “hy vọng” lên trên người Hồ Lâm Ngữ.

Vương Tử Bác thực sự rất muốn nghe người khác gọi mình một tiếng “Vương tổng”, cậu ấy luôn cảm thấy cách xưng hô này vô cùng hoành tráng.

Lúc trước khi còn đi học ở quê hương Cảng Thành, chỉ những ông chủ trung niên đeo cặp da nhỏ, đầu tóc chải chuốt bóng lộn, đội mũ quan lớn, cả ngày ra vào trong công trường mới có thể gọi là Lưu tổng, Trương tổng, Cao tổng… gì gì đó.

Còn về người bình thường, trẻ tuổi một chút thì gọi là “nhóc con”, hơi đứng tuổi một chút gọi là “sư phó”, già hơn nữa thì là “đại gia”.

“Internet Trí Bác?”

Hồ Lâm Ngữ có phản ứng lại: “Nó hơi giống với cái tên Tử Bác của cậu, không tồi không tồi, rất có ý nghĩa.”

Nhưng cô ấy cũng chỉ nói câu này xong rồi quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Ấu Sở, để lại Vương Tử Bác ngơ ngác sững sốt ở đó.

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Dưới khuôn mặt bình tĩnh thành thật của Vương Tử Bác là nội tâm đang không ngừng gào thét: “Tớ đâu bảo cậu đánh giá, cậu kêu một tiếng Vương tổng, gọi Vương tổng!”

“Hệ thống đặt hàng của quán trà sữa sau này là do Tri Bác làm đấy.”

Vương Tử Bác có chút không cam lòng, khéo léo nhắc nhở: “Hy vọng Hồ tổng không chê.”

“Ồ, được rồi.”

Hồ Lâm Ngữ cam tâm tình nguyện hưởng thụ cách xưng hô “Hồ tổng”, nhưng cũng không có đi có lại, ngược lại còn lấy thái độ ông đây của bên A để phản hồi: “Trần Hán Thăng đã nhắc với tớ rồi, chỉ cần Tử Bác làm việc chăm chỉ thì phí vất vả sẽ không thiếu đâu.”

“Tớ…”

Cuối cùng Vương Tử Bác cũng từ bỏ, người phụ nữ Hồ Lâm Ngữ này thực sự chẳng tuân theo quy tắc giang hồ gì cả.

Sau khi cơm nước xong xuôi, nhân lúc Đông Nhi đang rửa bát, Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở đang tính toán sổ sách, Vương Tử Bác ngồi xuống bên cạnh Tiểu A Ninh, lặng lẽ nói: “A Ninh, em gọi một tiếng Vương tổng xem nào!”

Tiểu A Ninh bày ra vẻ mặt bối rối, có lẽ cô bé không hiểu, cô bé sửng sốt một lúc lâu, đầu nhiên trong trẻo gọi giống như trước: “Anh Tử Bác!”

“Không phải anh Tử Bác, gọi là Vương tổng!”

Vương Tử Bác hơi sốt ruột, đưa tay ra cào vào nách cô bé.

“Ha ha ha…”

Tiểu A Ninh bật cười lăn lộn trên ghế sô pha, khó khăn lắm với ngồi vững, kêu lớn hơn nữa: “Anh Tử Bác!”

Lúc này, sự chú ý của Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở đều đổ dồn về phía này, Vương Tử Bác không dám “ép buộc” Tiểu A Ninh nữa, nếu truyền ra ngoài thì quá mất mặt.

“Hừ, sau này không mua đồ ăn vặt cho em nữa.”

Vương Tử Bác giả vờ tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ninh, đứng dậy chuẩn bị trở về khu đại học Tiên Ninh.

Vương Tử Bác là người Tiểu A Ninh không sợ nhất, bởi vì người anh trai này chưa bao giờ tức giận, cô bé thè lưỡi ra làm mặt quỷ: “Lêu lêu lêu…”

Vương Tử Bác nhìn thấy cũng mỉm cười, sau khi đến Kiến Nghiệp, cô bé trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Đúng là khiến người khác vui vẻ.

Sau khi lên xe buýt ở Khu Thương mại Nghĩa Ô, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại quốc tế ở Tân Nhai Khẩu, Vương Tử Bác suy nghĩ một chút rồi cũng xuống xe.

Vương Tử Bác có hai nhóm bạn có mối quan hệ rất tốt, đầu tiên là nhóm bạn khi còn làm việc bán thời gian ở Hoả Tiễn 101, bao gồm Nhiếp Tiểu Vũ, Hồ Lâm Ngữ, Ôn Linh, Lý Quyến Nam,v.v…

Tiếp theo là vòng bạn bè ở công ty luật Dung Thăng, chỗ này có Biên Thi Thi, Cao Văn, Dịch Na, v.v…

Ở trong nhóm bạn bè thứ nhất, cậu ấy không nhận được sự khích lệ nên muốn đi đên quanh quẩn trong nhóm bạn thứ hai, chủ yếu vì bên này có Biên Thi Thi, Vương Tử Bác rất muốn chia sẻ tin tức này với cô ấy.

“Hình như có chút kỳ quái.”

Lúc thang máy đang đi lên, Vương Tử Bác lẩm bẩm nói.

Lúc trước cậu ấy không hề phản ứng lại, hoặc có thể nói là không có nhận thức này, bây giờ mới đột nhiên phát hiện đây là ranh giới rõ ràng giữa hai thế lực mà.

Một bên có nhân vật trung tâm là Thẩm Ấu Sở, một bên nhân vật trung tâm là Tiêu Dung Ngư.

“Mẹ kiếp!”

Vương Tử Bác càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, bởi vì, hai thế lực này hình như ngày càng trở nên lớn mạnh lúc nào không hay biết, các nhân vật liên quan dính líu vào cũng càng ngày càng phức tạp.

“Nếu thực sự xảy ra Tu La trang… Thì Tiểu Trần không chỉ đơn giản là giải quyết chuyện giữa hai cô gái.”

Sau khi bước ra thang máy, Vương Tử Bác đi vào công ty luật Dung Thăng, cậu ấy hơi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào logo “rs”.

Giáo sư Tôn rất yêu quý Tiểu Ngư Nhi, nếu để bà ấy biết Tiểu Trần một chân đạp hai thuyền, ngộ nhỡ bà ấy ra tay đối phó với điện tử Qủa Xác thì phải làm sao bây giờ?

Vương Tử Bác lo lắng bước vào công ty luật, mấy gian phòng bên trong đang sáng rực ánh đèn.

Khoảng thời gian này công ty luật Dung Thăng có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho dù bọn họ đã tạm dừng vụ tranh chấp giữa Tân Thế Kỷ và Qủa Xác đi chăng nữa, vẫn có một số doanh nghiệp ít tên tuổi đưa ra yêu cầu đại diện tố tụng và cố vấn pháp luật, nhiệm vụ của mấy đoá hoa vàng cũng tương đối nặng nề.

“Tử Bác đến rồi sao?”

Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang nghiên cứu các điều lệ liên quan trước máy tính, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy Vương Tử Bác, chỉ liếc mắt nhìn Biên Thi Thi một cái: “Lát nữa tớ và Thi Thi phải trở về, giáo sư Tôn mời chúng tớ đến ăn cơm.”

Biên Thi Thi nhìn Vương Tử Bác, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.

Kể từ khi Vương Tử Bác lỗ mãng tỏ tình với Biên Thi Thi chỉ để bảo vệ Trần Hán Thăng, lần nào cô ấy nhìn thấy cậu ấy cũng bày ra vẻ mặt này.

“Chuyện… Chuyện là, chiều nay tớ đã đi đến Giang Lăng đăng ký công ty.”

Vương Tử Bác không dám nhìn Biên Thi Thi nhiều, lắp bắp giải thích.

“Chính là “internet Trí Bác” mà cậu và Tiểu Trần đã thảo luận trong kỳ nghỉ đông sao?”

Tiêu Dung Ngư cũng biết chuyện này.

“Đúng vậy.”

Vương Tư Bác vặn vẹo mông, gật đầu.

“Giỏi quá, Tử Bác cố lên.”

Tiêu Dung Ngư thật lòng cổ vũ một tiếng, sau đó cầm lấy chiếc túi nhỏ lên, nói: “Tử Bác, chúng tớ đi trước đây, dù sao cậu cũng có chìa khoá, cậu tự khoá cửa đi nhé.”

“À à được.”

Giống như Thẩm Ấu Sở, Vương Tử Bác không dám hy vọng xa vời rằng có thể nghe thấy Tiêu Dung Ngư gọi mình một tiếng “Vương tổng”, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Biên Thi Thi, trong lòng cậu ấy có chút cô đơn.

Chẳng bao lâu sau, Cao Văn và Dịch Na cũng chuẩn bị rời đi, sau khi nghe nói “Công ty internet Trí Bác” đã được đăng ký chính thức, bọn họ cũng dùng thái độ của “đàn chị” ra để tán thưởng.

“Haiz.”

Vương Tử Bác vô cùng bất đăc dĩ: “Cuối cùng vẫn không có ai gọi mình một tiếng Vương tổng, hình như chỉ có khi đạt được thành tựu như Tiểu Trần mới được gọi “Trần tổng”.”

Trong văn phòng trống rỗng, Tân Nhai Khẩu bên ngoài cửa kính lại là ánh đèn sáng rực, ồn ào náo động, đủ loại biển quảng cáo lấp lánh đầy đủ màu sắc đập vào trong mắt Vương Tử Bác, trái tim cậu ấy giống như bị đấm một cú đấm, những sự náo nhiệt đó giống như càng làm tăng thêm sự cô đơn của mình.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi điện thoại cho ông bạn tốt nhất của mình.

“Có rắm thì thả!”

Có lẽ Trần Hán Thăng đang chơi cờ, bên trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng quân cờ gõ xuống bàn cờ, phát ra âm thanh “lạch cạch lạch cạch”.

“Tao cũng đã mở công ty rồi.”

Vương Tử Bác nghiêm túc nói.

“Tao biết rồi, Tử Bác thật trâu bò.”

Trần Hán Thăng hờ hững trả lời.

“Tao cần sự khẳng định của mày!”

Vương Tử Bác hơi bực bội.

“Ồ… Tử Bác chắc chắn rất trâu bò!”

Trần Hán Thăng chỉ thêm chữ chắc chắn vào sau trâu bò, tiếp tục cười hi hi ha ha.

“Mẹ nó!”

Vương Tử Bác tức giận cúp máy.

Tên chó má này, mày gọi một tiếng “Vương tổng” thì sẽ chết sao, lúc nãy ông đây còn lo lắng cho mày đấy.

Nhưng đó là tính tình của thằng bạn nối khố, Vương Tử Bác cũng không còn cách nào khác, cậu ấy đứng trước cửa kính một lúc lâu, nhận ra bên dưới mặt đất của công ty luật hơi bụi bặm, cuối cùng thở dài một tiếng cầm lấy cây lau nhà quét dọn.

Trong lúc đang dọn dẹp phòng họp, cậu ấy đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

“Sao cậu đã về rồi?”

Vương Tử Bác đi ra ngoài thì phát hiện lại là Biên Thi Thi.

“Ừ, tôi quên lấy một số tài liệu.”

Biên Thi Thi chạy đến mức thở hổn hển, nhìn thấy Vương Tử Bác, cô ấy bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình.

Vương Tử Bác gật đầu, cũng không mấy để ý, khi cậu ấy cúi người xuống tiếp tục quét dọn thì Biên Thi Thi lại xuất hiện trước cửa phòng họp một lần nữa.

“Này, nghe nói cậu mở công ty và có tiền lắm?”

Biên Thi Thi hất chiếc cằm nhỏ nhắn lên: “Vậy cậu muốn mời khách ăn cơm không, Vương tổng?”

Bình Luận (0)
Comment