Nghe thấy câu nói của Biên Thi Thi, Vương Tử Bác ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vô tình hoảng hốt trong chốc lát, cây chổi trong tay rơi xuống trên sàn nhà, văn phòng làm việc vốn dĩ đang yên tĩnh lập tức phát ra tiếng “leng keng leng keng”.
Nhưng dừng lại ở trong lòng Vương Tử Bác thực sự là một thứ âm thanh tuyệt vời.
Cậu ấy hoàn toàn không thể ngờ được rằng, hai tiếng “Vương tổng” này lại là do Biên Thi Thi nói ra đầu tiên, ngay cả kịch bản nằm mơ cũng không dám viết như vậy.
Biên Thi Thi thấy Vương Tử Bác ngây ngốc đứng đó, bản thân cô ấy cũng hơi xấu hổ, hung dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không tiện thì tớ đi đây.”
Nói xong, cô ấy chuẩn bị rời đi, Vương Tử Bác nhanh chóng chạy ra, vừa mở miệng đã phát hiện âm thanh của mình hơi run rẩy: “Không… Không hề không tiện, tớ cho rằng cậu đi đến nhà của giáo sư Tôn ăn cơm chứ.”
“Lúc đầu cũng định đi.”
Biên Thi Thi cầm tập tư liệu lên: “Nhưng tớ sực nhớ ra mình đã bỏ quên một tập tài liệu quan trọng, cho nên mới quay trở về, không ngờ Vương tổng vẫn đang ở công ty luật.”
“Vương tổng mở công ty mới không cần chúc mừng một chút sao? Nhưng nói trước nhé, sức ăn của mình không nhỏ đâu.”
Biên Thi Thi quay đầu lại, chỉ chừa cho Vương Tử Bác một góc nghiêng khuôn mặt nghịch ngợm: “Nếu Vương tổng đau lòng thì thôi đi, dù sao tớ cũng chỉ tuỳ tiện nói như vậy mà thôi.”
“Sẽ không đau lòng đâu, tuyệt đối không đau lòng.”
Vương Tử Bác luống cuống tay chân bày tỏ thái độ: “Cậu muốn ăn gì cũng được.”
Vương Tử Bác bây giờ đã trải qua “kinh nghiệm” của chị Tiểu Tuệ nên đã có chút tiến bộ, mặc dù không nhiều nhưng cũng biết cơ hội này rất hiếm có.
Cậu ấy chắc chắn sẽ không nói ra chuyện mình vừa mới ăn cơm xong ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.
“Hừ, vậy đi ra ngoài trước đi.”
Xét thấy thái độ của Vương Tử Bác cũng vô cùng thành khẩn, Biên Thi Thi quyết định cho cậu ấy cơ hội này, đi ra ngoài hành lang chờ đợi.
Lúc này, Vương Tử Bác đột nhiên nhớ đến một câu nói: “Cuộc sống giống như một hộp sô cô la, bạn sẽ không thể nào biết được viên tiếp theo có màu gì.”
Câu danh ngôn này xuất phát từ “Forrest Gump”, giáo viên tiếng Anh nói rằng đây là một bộ phim mà tất cả các sinh viên đại học đều phải xem, lúc trước Vương Tử Bác không có quá nhiều cảm xúc, nhưng bây giờ ngẫm lại đúng là có chuyện như vậy.
Vốn tưởng rằng hôm nay cứ thế cô đơn độc lai độc vãng một mình, không ngờ vào giây phút cuối cùng lại chờ được Biên Thi Thi.
Vương Tử Bác là một người chất phác trung hậu, mặc dù Biên Thi Thi đã chờ ở bên ngoài nhưng cậu ấy vẫn không quên cất chổi và các dụng cụ vệ sinh khác.
Nhưng hôm nay cũng kỳ quặc, liên tục đặt xuống vài lần nhưng cây lau nhà đều “cạch” một tiếng, đổ xuống đất.
“Chết tiệt, cái quỷ gì vậy chứ!”
Khi Vương Tử Bác dựng cây lau nhà lần thứ ba, trong lòng đã bắt đầu bực bội.
Cuối cùng vẫn là Biên Thi Thi đi vào một lần nữa, nói: “Ôi trời, cậu đừng gấp gáp, tớ chờ cậu.”
Câu nói “tớ chờ cậu” bình thường, không có quá nhiều hàm nghĩa này lập tức khiến tâm trạng của Vương Tử Bác bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu ấy dựng vững cây chổi lên, cuối cùng lần này cũng dựng vững ở trong góc tường.
“Phù…”
Vương Tử Bác cũng thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện bàn tay mình không còn run rẩy nữa.
Sau khi khoá cửa lại, hai người một trước một sau đi vào thang máy, lúc đầu không ai nói chuyện với ai, nhưng khi thang máy dừng lại ở tầng 13, bầu không khí lại trở nên hơi ngưng đọng.
Bởi vì tầng 13 là công ty nơi Hoàng Tuệ làm việc, kể từ khi Hoàng Tuệ bị Trần Hán Thăng dùng chiếc Range Rover “phô trương” dạy dỗ một trận trước đó, mọi người cũng thỉnh thoảng gặp nhau ở trong thang máy, nhưng hai bên đều giả vờ như không hề quen biết, thực ra cũng không thân quen lắm.
Cũng may hôm nay người đi vào không phải là Hoàng Tuệ và Tống Nghĩa Tiến, Vương Tử Bác hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu ấy không nhịn được quan sát Biên Thi Thi ở bên cạnh.
Sắc mặt của Biên Thi Thi vẫn như thường, hai tay ôm tài liệu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa kính bóng loáng của thang máy.
“Chắc không sao đâu.”
Vương Tử Bác hơi thấp thỏm.
Biên Thi Thi mặc một chiêc áo hoodie có mũ trùm đầu của Guirenniao, mối quan hệ giữa cô ấy và Tiểu Dung Ngư rất tốt, ngay cả phong cách ăn mặc cũng tương đối giống nhau.
Guirenniao và Jeanswest hiện đang là nhãn hiệu thời trang yêu thích của sinh viên đại học, dù sao thì Nike và Adidas quá đắt, kiểu dáng của Guirenniao khá đẹp, màu sắc cũng tương đối tươi tắn, trên mũ còn được thiết kế một hình lá phong độc đáo.
Lá phong?
Vương Tử Bác nhìn chằm chằm, đây là lá phong thật đấy.
“Khụ khụ…”
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút rồi phá vỡ sự im lặng: “Lúc nãy cậu đã quay trở về đại học Đông Đại sao?”
“Sao cậu biết?”
Biên Thi Thi chớp chớp mắt.
Vương Tử Bác duỗi tay nhặt phiến lá kia lên: “Chỉ có trên đường Văn Lan mới có cây phong, ở Tân Nhai Khẩu chỉ có cây ngô đồng của nước Pháp thôi.”
“Ồ.”
Trên mặt Biên Thi Thi hơi nhuốm một rạng mây đỏ ửng.
Chết tiệt, cái lá phong đáng chết này, sao lại rơi xuống ở trên mũ của mình chứ, sẽ không để lộ sơ hở đấy chứ?
Một tiếng “đinh” vang lên, thang máy đi xuống tầng một, vừa mới bước ra khỏi thang máy, cô ấy lập tức nghiêm túc “cảnh cáo” Vương Tử Bác: “Cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm, tớ chỉ bỏ quên một văn kiện quan trọng mà thôi, không hề có suy nghĩ muốn chúc mừng cậu thành lập công ty.”
“À à…”
Vương Tử Bác giật mình, lúc đầu cậu ấy thực sự cho rằng Biên Thi Thi chỉ lấy tài liệu, bây giờ cuối cùng cũng phản ứng lại, thực ra sau khi trở về đại học Đông Đại, Biên Thi Thi lại cố ý đi vòng trở về công ty luật.
“Cảm ơn cậu.”
Đây là lần đầu tiên Vương Tử Bác nhận được đãi ngộ kiểu này, cậu ấy không biết biểu đạt như thế nào nên nói năng hơi đứt quãng lộn xộn.
“Tớ thực sự rất muốn chia sẻ tin tức này với người khác, nhưng Tiểu Trần chẳng biết đau đầu vấn đề gì, Thẩm… Tiểu Ngư Nhi cũng tương đối bận rộn.”
“Thực ra tớ cũng biết tất cả mọi người đều đã quá quen với thành tích của Tiểu Trần nên công ty của tớ thực sự quá nhỏ bé, không đáng kể.”
“Bọn họ đều là bạn bè tốt của tớ, chỉ là quá thân thiết cho nên lười qua loa có lệ, tớ có thể hiểu được, tớ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, hôm nay qua đi thì sẽ ổn thôi.”
…
Lúc Vương Tử Bác nói chuyện, ánh đèn neon ở Tân Nhai Khẩu chiếu rọi xuống, ánh mắt đều tràn ngập sự chân thành tha thiết.
Biên Thi Thi nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Đây là một người con trai có nhận thực rất chính xác về địa vị của bản thân mình, so với người bạn nối khố Trần Hán Thăng của cậu ta, cho dù là sự nghiệp, tài ăn nói hay vai trò trong đám đông, cậu ấy hoàn toàn thua kém Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác cũng đã quen với việc làm một người vô hình, có lẽ cũng đã từng cảm thấy không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh của mình.
“Trần Hán Thăng thực sự rất hấp dẫn trong mắt phái nữ.”
Biên Thi Thi hít hít mũi: “Nhưng không phải tất cả các cô gái đều muốn yêu đương với cậu ta, một số người chắc chắn sẽ cảm thấy rằng một người con trai chủ động cúi người quét dọn vệ sinh khi không có người ngoài cũng rất hấp dẫn.”
Cô ấy đang nói đến Vương Tư Bác, nếu không phải Biên Thi Thi trở về, có lẽ không một ai biết được rằng cậu ấy đã từng quét dọn công ty luật một lần.
Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, không thể không vặn vẹo mông ngay tại chỗ.
…
“Mất tự nhiên?”
Biên Thi Thi nhìn thấy Vương Tử Bác đang vặn mông, cô ấy cảm thấy hơi tức giận.
Những khuyết điểm khác của người này có thể chấp nhận được, nhưng chỉ cần căng thẳng thì vặn vẹo mông, đây là tật xấu quái quỷ gì vậy chứ?
“Vậy thì không vặn nữa.”
Hai tay Vương Tủ Bác xoa xoa eo, đè lại cái mông đang muốn ngo ngoe rục rịch của mình: “Chúng ta đi ăn cơm đi, tớ biết ở Vân Thượng gần đây có một nhà hàng Pháp.”
“Hả? Tại sao lại chọn một chỗ quỷ quái như vậy chứ?”
Biên Thi Thi bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Nghe nói một miếng bò bít tết ở đó cũng tốn hơn 800 tệ, chỉ có kẻ ngốc mới đi.”
Vương Tử Bác hơi sửng sốt, lúc đó khi còn “yêu đương” với Hoàng Tuệ, cô ta thích đi đến những chỗ như vậy nhất, lúc đầu bản thân cậu ấy còn tiêu vào tiền sinh hoạt mà cha mẹ gửi cho mình, thậm chí còn mượn Tiểu Trần rất nhiều tiền.
Điều kiện của nhà hàng Tây ở Vân Thượng thực sự rất tốt, không những có nghệ sĩ diễn violon chuyên nghiệp mà còn có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp ban đêm của Kiến Nghiệp, Vương Tử Bác cảm thấy nếu dùng bữa tối ở đây rất có ý nghĩa kỹ niệm, chi bằng cứ đặt ở đó đi.
Nhưng không ngờ Biên Thi Thi không chỉ từ chối mà còn cực kỳ chán ghét.
“Tớ đã từng ngu ngốc như vậy đấy.”
Vương Tử Bác cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ.
“Nếu cậu không có ý kiến nào hay, vậy chúng ta đến ăn cơm trộn của Hàn đi.”
Biên Thi Thi tự mình đưa ra một đề nghị: “Bánh gạo chiên trong đó rất ngon, nhưng hơi cay, cậu có thể ăn được không?”
“Không sao.”
Vương Tử Bác là người Giang Tô, đàn ông ở đó có thể ăn một ít đồ cay.
Nhưng kết quả thực sự khiến cho người ta phải tháo mắt kính xuống, trong một nhà hàng cơm Hàn Quốc bình thường này, Vương Tử Bác nhìn thấy Biên Thi Thi – Người con gái vùng Hồ Nam lại gắp một miếng bánh gạo đầy dầu ớt nhét vào trong miệng, cho dù cay đến mức không ngừng hít hà, nhưng trong mắt cũng tràn ngập niềm vui.
“Tớ cho rằng cậu ấy thích ăn đồ ngọt nhất, không ngờ cũng thích ăn đồ cay không kém.”
Vương Tử Bác đột nhiên nhớ ra Trần Hán Thăng đã từng oán giận Thẩm Ấu Sở thế này.
Nhìn cô khờ khờ khạo khạo, nhưng ăn cay khỏi phải bàn.
“Sao cậu không nếm thử?”
Biên Thi Thi cầm đũa đưa cho Vương Tử Bác: “Ngon lắm đấy.”
“Cảm ơn.”
Lúc này Vương Tử Bác đã xấu hổ đến mức không thể nói thành lời, gắp một miếng bánh gạo nhét vào trong miệng, một cảm giác cay nồng xộc vào trong khoang miệng kích thích, cậu ấy theo bản năng muốn nôn ra.
Cuối cùng khi cố chịu đựng nuốt xuống, thực quản và dạ dày có dấu vết bỏng rát vô cùng rõ ràng.
Ngay khi Vương Tử Bác đang muốn gắp miếng thứ hai thì đã bị Biên Thi Thi đẩy ra: “Cậu điên sao? Cậu không thể ăn cay lại còn giả vờ, ông chủ, cho cháu thêm một phần cơm trộn nữa.”
“Con trai các cậu đúng là kỳ quái.”
Biên Thi Thi lại gọi giúp Vương Tử Bác một phần cơm trộn nữa, lắc đầu nói: “Không thể ăn cay thì không thể ăn cay, làm như chuyện này mất mặt lắm vậy, có cô gái nào chọn bạn trai mà xem đối phương có thể ăn cay được không đâu?”
Vương Tử Bác hơi uể oải, thực ra đứng từ góc độ của một người đàn ông mà nói thì chuyện này rất mất mặt.
Nhưng Biên Thi Thi chỉ lẩm bẩm hai câu, lúc ăn được một nửa còn rót cho mình và Vương Tử Bác hai ly nước chanh.
“Cảm ơn Vương tổng đã mời khách, tôi xin chúc công ty phần mềm của Vương tổng tài nguyên dồi dào, không ngừng phát triển, thịnh vượng thành công.”
Biên Thi Thi nâng ly lên nói.
“Cảm ơn.”
Vương Tử Bác kích động cụng ly một chút.
“Keng.”
Cùng với tiếng trong trẻo khi thuỷ tinh va chạm vào nhau vang lên, nhìn cánh môi bị dầu ớt nhuốm hồng của Biên Thi Thi, sự nghiệp của bản thân cuối cùng cũng bắt đầu khởi bước, Vương Tử Bác có cảm giác như một thứ gì đó bụi bặm rơi xuống đất.
…
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đi ăn riêng với nhau, cơm trộn, bánh gạo, canh tương và đồ uống, cộng lại chưa đến bảy mươi tệ, trên đường về, lúc đi ngang qua KFC, Biên Thi Thi lại tự bỏ tiền ra mua ba ly kem mứt dâu tây.
Một ly cho mình, một ly cho Vương Tử Bác, còn một ly cho cô bạn thân Tiểu Ngư Nhi.
Vương Tử Bác vô cùng cảm khái, cuộc đời này thực sự rất thú vị.
Lúc cậu ấy đang ở trong thời kỳ kinh tế túng quẫn nhất, cậu ấy quen biết một cô gái như Hoàng Tuệ, bây giờ nhớ lại, tất cả đều là những ký ức hèn mọn.
Hiện tại cậu ấy đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, thỉnh thoảng cũng có thể ăn được một hai bữa tại một nhà hàng đồ Tây, nhưng Biên Thi Thi lại không có hứng thú với thứ đồ kia.
“Cậu đừng lúc nào cũng ngây ngốc và im lặng như thế.”
Biên Thi Thi vừa ăn kem vừa nói: “Lúc nói chuyện, cậu có thể kể cho tớ nghe về những chuyện thú vị hoặc xấu hổ của mình khi còn đi học.”
“Lúc còn đi học sao…”
Vương Tử Bác rất thành thật, cậu ấy thực sự bắt đầu kể từ khi lên tiểu học: “Lần để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tớ chính là sau buổi học thể dục vào buổi sáng năm lớp hai, tớ bị người ta tụt quần, sau đó tớ tức đến mức cầm một cục đá đuổi theo vài con phố, cuối cùng hai đứa đánh nhau, cha mẹ cả hai bên đều được mời đến.
“Hả?”
Biên Thi Thi bĩu môi: “Ai lại hư hỏng như vậy, chẳng phải cậu và Trần Hán Thăng là bạn tốt sao? Cậu ta không giúp cậu à?”
“Bởi vì…”
Vương Tử Bác do dự một chút,cười ha ha nói: “Người tụt quần tớ chính là cậu ấy, ngày hôm đó tớ không cho cậu ấy chép bài tập toán.”
“Ha ha ha ha…”
Biên Thi Thi không nhịn được cười ha hả.
Trên đường đi, Vương Tử Bác đã nói rất nhiều chuyện, cho dù là tốt hay xấu đi nữa đều có Trần Hán Thăng tham gia vào, chẳng trách mối quan hệ giữa hai người lại thân thiết như vậy.
Hai người đi đến dưới ký túc xá nữ của trường đại học Đông Đại lúc nào không hay biết, trong lòng Vương Tử Bác tràn ngập cảm giác chưa đã thèm.
“Tớ đi lên đây, cậu trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Biên Thi Thi vẫy tay nhắc nhở nói: “Ngày mai đừng quên đến công ty luật sớm một chút, tết Thanh Minh cần phải đi tảo mộ.”
“Tớ biết rồi.”
Vương Tử Bác gật đầu: “Tớ luôn nghĩ rằng mình không có tư cách đi đến đó.”
“Cậu lúc nào cũng có tư cách.”
Phản ứng của Biên Thi Thi rất giống với Trần Hán Thăng: “Chẳng lẽ cậu không có ý định đi sao?”
Trên đường trở về từ đại học Đông Đại, Vương Tử Bác cảm thấy cả người mất hết sức lực, lúc trước khi ở bên cạnh Hoàng Tuệ, cậu ấy rất thích những cặp đôi trong trường.
Cậu ấy cũng đã từng tự hỏi rằng, theo lý mà nói, mình đã có “bạn gái”, không nên như vậy mới đúng.
Bây giờ cuối cùng cậu ấy cũng đã hiểu, cậu ấy chỉ coi người ta là bạn gái, nhưng người ta lại không coi cậu là bạn trai.
Đêm nay, mối quan hệ giữa cậu và Biên Thi Thi vẫn chưa được xác nhận, nhưng sự ngọt ngào của tình yêu vườn trường đã lan toả ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Vương Tử Bác dậy rất sớm, đặc biệt đưa bữa sáng đến cho bốn đoá hoa vàng trong công ty luật và Trần Hán Thăng, dường như mọi người cũng biết chuyện gì đã xảy ra, tất cả đều tỏ ra đầy ẩn ý.
Chỉ có Biên Thi Thi mặt không cảm xúc, nhưng khi Tiêu Dung Ngư ôm lấy cánh tay cô ấy nhỏ giọng nói gì đó, Biên Thi Thi lại vui vẻ mỉm cười và chọc lét phản kích.
Đương nhiên Trần Hán Thăng vẫn đến muộn như thường lệ, lúc đầu đã hẹn 9 giờ sẽ tập hợp dưới lầu của trung tâm thương mại quốc tế, vậy mà gần 9 rưỡi hắn mới đến nơi.
“Cậu có thể để ý một chút khái niệm thời gian được không, chúng tớ đều đang chờ cậu đấy, giáo sư Tôn và chị Ngô đã đến chùa Phổ Giác rồi…”
Người có thể chỉ trích Trần Hán Thăng một cách không kiêng kỵ như vậy, đương nhiên chỉ có Tiêu Dung Ngư.
Trần Hán Thăng mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn, đeo kính râm bước xuống từ trên xe: “Gấp cái gì chứ? Tớ chỉ mua một ít đồ thôi mà.”
“Hừ, chỉ biết tìm lý do.”
Tiểu Ngư Nhi mở nắp sữa đậu nành ra, dùng môi thử độ ấm trước, sau đó mới đưa cho Trần Hán Thăng nói: “Có lẽ là quên mất hôm nay phải đi tảo mộ đúng không?”
“Cứ nhất định phải để tớ tung ra bằng chứng!”
Trần Hán Thăng mở cốp xe phía sau ra, xách hai túi màu đỏ từ bên trong ra, mọi người ghé sát lại thì nhìn thấy tất cả đều là tiền giấy màu sắc rực rỡ.
“Lúc đi tảo mộ, các cậu nghĩ chỉ cần đặt một bông hoa trắng nhỏ trên ngực là đủ rồi sao?”
Lần này đến lượt Trần Hán Thăng giáo dục những người khác, hắn ngồi xổm trên mặt đất, vừa há miệng cắn một miếng hamburger vừa nghịch nghịch tiền giấy: “Hương nến đâu, vàng đâu, tiền âm phủ đâu? Các cậu đã nghĩ đến mấy thứ này chưa? Nhìn thấy thuốc Trung Hoa và rượu Mao Đài này không? Lát nữa tớ còn muốn kính ngài Ngô hai lý rượu và hai điếu thuốc đấy.”
“Được rồi, lên xe đi.”
Cao Văn ngắt lời nói, lúc trước khi còn đi học, bởi vì mỗi lần đi tảo mộ đều có cha mẹ chuẩn bị mấy thứ này giúp nên tất cả mọi người đều không nhớ đến, chỉ có Trần Hán Thăng cà lơ phất phơ là nghĩ đến.
Người đàn ông này, nếu cậu ta có thể nghiêm túc hơn với sự nghiệp của mình thì thật tốt biết bao.
Không gian trong chiếc xe Land Rover khá rộng, bốn người ngồi ở hàng ghế sau cũng có thể chen chúc được, ngay khi Vương Tử Bác đang định đi lên thì Trần Hán Thăng lại đột nhiên kéo cậu ta lại.
“Con mẹ nó mày cũng hay ho đấy.”
Trần Hán Thăng nhấc kính râm lên, đánh giá từ trên xuống dưới nói: “Tình cảm với Biên Thi Thi tăng tốc từ lúc nào vậy?”
“Mày có ý gì?”
Trong lòng Vương Tử Bác giật mình, không hiểu tại sao Tiểu Trần có thể nhìn thấy được.
“Còn muốn chống chế trước mặt tao nữa?”
Trần Hán Thăng cười nhạo nói: “Chắc chắn mày không biết đến quy luật này, khi một người con gái có cảm giác với người con trai nào đó, cô ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng đối với cô bạn thân nhất của mình thì sẽ biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng.”
“Lúc nãy Tiểu Ngư Nhi nói đùa với Biên Thi Thi rất nhiều lần, lần nào Biên Thi Thi cũng xấu hổ nhìn về phía mày, điều đó chứng tỏ cậu ấy đã nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi, đây là dấu hiệu cho thấy cậu ấy đã sẵn sàng chấp nhận mày.”