Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 643 - Chương 643: Thâm Tình Và Bạn Thân, Lưu Manh Và Hoa Khôi Giảng Đường

Chương 643: Thâm tình và bạn thân, lưu manh và hoa khôi giảng đường Chương 643: Thâm tình và bạn thân, lưu manh và hoa khôi giảng đường

“Tiểu Trần, thật hay giả?”

Vương Tử Bác ngạc nhiên hỏi: “Lúc nào Biên Thi Thi mới chấp nhận tao?”

“Chuyện này tao cũng không rõ lắm.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Nhưng có lẽ cũng nhanh, chỉ là đang thiếu một bước nước chảy thành sông thôi, mối quan hệ giữa đôi cẩu nam nữ chúng mày nóng lên như thế nào vậy?”

“Cẩu nam nữ gì chứ?”

Vương Tử Bác tức giận lẩm bẩm một tiếng, sau đó vui vẻ nói: “Sau khi đi tảo mộ xong tao sẽ nói với mày, bây giờ chị Cao đang chờ đấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái của Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng: “Không có chuyện gì có thể giấu được Bao đại nhân tao đâu!”

Sau khi lên xe, đương nhiên là Trần Hán Thăng ngồi ở vị trí điều khiển, Tiểu Ngư Nhi ngồi ở ghế phụ, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, Cao Văn và Dịch Na đều chen chúc ở hàng ghế sau, thực ra cũng không quá chật chội, chỉ là thời tiết bên ngoài không tốt lắm.

Ngày hôm qua mặt trời vẫn còn chói chang rực rỡ, hôm nay đột nhiên biến mất, trên trời mây xám trắng ảm đạm, còn mang theo chút màu vàng u ám, ở thành phố Kiến Nghiệp, vào tết Thanh Minh, gần như đều là kiểu thời tiết này.

Trong xe tương đối yên tĩnh, có thể là vì cảm nhận được sự tang thương của tết Thanh Minh, hứng thú nói chuyện cũng không nhiều lắm, chỉ có chiếc radio trong xe đang phát những bài hát kinh điển của thập niên 80, 90 như Thái Cầm và Lâm Ức Liên, lúc sắp đến chùa Phổ Giác, một cơn mưa phùn mờ mịt cuối cùng cũng rơi xuống.

Trần Hán Thăng cảm thấy hơi nặng nề, hắn mở cửa sổ xe đón lấy một ít mưa lạnh, nhân tiện rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, còn không quen ném một điếu cho Vương Tử Bác ở phía sau.

“Bốp!”

Tiểu Ngư Nhi đánh vào đùi Trần Hán Thăng một cái, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

“Ha ha… Vương Tử Bác muốn hút.”

Trần Hán Thăng ngại ngùng cười một tiếng, theo thói quen úp nồi cho anh bạn thân.

“Cái rắm!”

Vương Tử Bác bực bội lẩm bẩm một tiếng.

Biên Thi Thi ở bên cạnh mỉm cười, lần đầu tiên cô ấy thấy tình bạn giữa hai chàng trai cũng rất đáng yêu.

Sau khi dừng xe và đi bộ vào nghĩa trang ở chùa Phổ Giác, giáo sư Tôn và Ngô Diệc Mẫn đã chờ bên dưới cây ngô đồng, còn có “cô gái ngốc” Tôn Đường Đường, cô bé không biết gì nhiều về việc Tảo Mộ, ngơ ngác nhìn đám người đang đi vào.

“Hán Thăng đến rồi.”

Giáo sư Tôn Bích Dư mặc một bộ đồ màu đen, làm nổi bật mái tóc hoa râm, bà ấy đứng thẳng người trong màn mưa lất phất, tự nhiên toát ra một loại khí chất nghiêm túc đoan trang.

Trên tay bà xách theo một cái túi nilon màu đỏ, bên trong cũng đựng một ít tiền giấy.

Sắc mặt của Ngô Diệc Mẫn hơi mơ màng, trên ngực cài một đoá hoa nhỏ màu trắng, có lẽ sau nhiều năm ở nước ngoài, cô ta đã không mấy quen thuộc với nghi lễ cúng bái truyền thống của Trung Quốc vào tết Thanh Minh.

“Vâng, vừa đến ạ.”

Trần Hán Thăng tháo kính râm xuống, tuỳ tiện nói: “Cháu mang theo một ít thuốc lá, Tiểu Ngư Nhi mang theo chút rượu, mọi người cùng mua một ít tiền giấy và trái cây đến, lát nữa cháu mời ông Ngô uống vài ly.”

“Ừ, mấy đứa có lòng.”

Giáo sư Tôn gật đầu, trong mắt loé lên một chút dịu dàng.

Sau khi nghe thấy Trần Hán Thăng nói, Cao Văn và Dịch Na liếc mắt nhìn nhau không nói gì.

Lúc lên núi, Trần Hán Thăng ra hiệu cho Vương Tử Bác cầm đồ giúp giáo sư Tôn. Vương Tử Bác rất nghe lời đi qua, lúc trước giáo sư Tôn không mấy quen thuộc với Vương Tử Bác, cho rằng cậu ấy là sinh viên thường xuyên đến công ty luật chơi, nhưng Biên Thi Thi hình như không quan tâm lắm.

Nhưng lần này, bà hết nhìn Vương Tử Bác, lại nhìn về phía Biên Thi Thi, đưa túi đồ trong tay cho cậu ấy.

Khi giáo sư Tôn đến trước ngôi mộ của chồng là Ngô Kính Chi, nhìn thấy có một ít hoa tươi và trái cây đã được đặt trước bia mộ, có lẽ là sinh viên trước kia đến thăm.

Cảm xúc của giáo sư Tôn rõ ràng kích động hơn lúc nãy một chút, Tiểu Dung Ngư hơi lo lắng, đi đến trước mặt bà chu đáo đỡ lấy bà.

“Không sao.”

Giáo sư Tôn nhẹ nhàng nói, bà lấy ra một miếng giẻ lau từ trong túi, định đi đến lau sạch bia mộ bằng đá cẩm thạch.

“Bà, để cháu làm cho.”

Trần Hán Thăng đi đến nói.

Giáo sư Tôn lắc đầu, mỗi năm bà đều đích thân làm chuyện này.

Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, ra hiệu cho Vương Tử Bác cắt tỉa cây tùng bên cạnh, giáo sư Tôn lau chùi rất cẩn thận, gường như mỗi một động tác đều chứa đựng sự nhớ nhung và thâm tình, trong miệng còn lẩm bẩm:

“Lão Ngô à, tôi đến thăm ông đây, hôm nay Diệc Mẫn và Đường Đường cũng đến, bọn họ đã trở về từ Mỹ, bây giờ ông có thể yên tâm được rồi.”

“Đây là Tiểu Ngư Nhi và Hán Thăng, nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi, tôi như nhìn thấy bản thân mình hồi còn trẻ.”

“Khoảng thời gian này đang bận rộn với một vụ kiện, có thể coi là công việc, cũng có thể là chuyện riêng tư, tôi tin rằng nếu ông còn sống, ông chắc chắn sẽ ủng hộ.”

“Lão Ngô à, ông ở bên kia như thế nào rồi, đã lâu lắm rồi tôi không mơ thấy ông…”

….

Giáo sư Tôn nói một hồi, lại tháo kính lão xuống lau khoé mắt, đối với đôi vợ chồng già nâng đỡ lẫn nhau đi qua khoảng thời gian chiến tranh loạn lạc này, tình cảm sâu sắc đã vượt qua khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

“Tiểu Trần…”

Tiểu Ngư Nhi vừa an ủi giáo sư Tôn vừa nước mắt lưng tròng nhìn Trần Hán Thăng, trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn tràn ngập ấm ức.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ngư Nhi.

Tiểu Ngư Nhi cũng nắm lại tay hắn, cảm giác đó không hề che giấu khiến Vương Tử Bác nhìn thấy mà hâm mộ không thôi, cậu ấy không nhịn được đưa mắt nhìn Biên Thi Thi, Biên Thi Thi dường như nhận ra được điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang chỗ khác.

Cơn mưa phùn vẫn đủ sức làm ướt người, Tiêu Dung Ngư che ô cho bà cụ, Trần Hán Thăng lại che ô cho Tiêu Dung Ngư, nửa bả vai của hắn đang lộ ra bên ngoài, nhưng điều này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.

Lúc đầu Ngô Diệc Mẫn vẫn còn cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của ông Ngô trên bia mộ, những ký ức thời thơ ấu của cô ta cuối cùng cũng nhớ lại từng chút từng chút một, nhớ đến những gì đã xảy ra trong mấy năm nay, cảm xúc tận sâu trong lòng khiến cô ta không nhịn được lớn tiếng bật khóc.

Sau khi giáo sư Tôn ổn định lại cảm xúc, nhìn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang nắm chặt tay nhau, bà ấy đột nhiên cảm khái nói: “Hán Thăng, Tiểu Ngư Nhi, hai đứa phải giữ gìn mối quan hệ tình cảm này thật tốt, bây giờ có quá nhiều người trẻ tuổi sống phóng túng, khiến cho từ trường của tình yêu đã dần biến chất, trước khi Kính Chi qua đời, chúng tôi còn tay trong tay tản bộ cùng nhau.”

“À đúng rồi, trong lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học Đông Đại, có một bức ảnh đã chụp lại cảnh ngài và giáo sư Ngô cùng nắm tay nhau dạo bộ dưới ánh hoàng hôn.”

Tiêu Dung Ngư bày ra vẻ mặt khao khát: “Tiểu Trần, sau này chúng ta cũng phải như vậy nhé.”

“Ha ha, đương nhiên rồi.”

Trần Hán Thăng nhếch môi cười: “Chỉ sợ đến lúc đó tớ không thể đi nổi được nữa, cậu nhớ mua cho tớ một chiếc xe lăn loại tốt nhất, nhất định phải là loại chạy bằng điện kia, như thế cậu mới dễ đẩy, tớ cũng có thể trơi trò để xe lăn chạy tự do nhằm thu hút sự chú ý…”

“Hừ, lúc nào cậu mới có thể đứng đắn hơn được đây?”

Tiểu Ngư Nhi thực sự muốn cắn Trần Hán Thăng một cái, cảnh tượng lãng mạn như vậy cứ thế bị những lời nói trêu chọc cuốn đi.

Chờ đến khi Ngô Diệc Mẫn nín khóc và dẫn theo Tôn Đường Đường dập đầu xong, những người không cùng huyết thống khác mới bắt đầu cúi người bái tế và đốt vàng mã.

Sau khi những nghi lễ này kết thúc, Trần Hán Thăng lấy ra hai cốc rượu nhỏ trong suốt, một tiếng “tách” vang lên, hắn vặn mở bình rượu Mao Đài, nói: “Mọi người lui ra một chút đi, tớ muốn nói chuyện với giáo sư Ngô, không hiểu tại sao vừa nhìn thấy ảnh chụp của ông Ngô đây, tớ đã cảm thấy thân thiết.”

Lúc đầu mọi người cũng rất cảm động, bởi vì Trần Hán Thăng ngồi xổm xuống trước bia một, rót từng ly rượu, châm lửa từng điếu thuốc, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, ngay cả Ngô Diệc Mẫn cũng đánh giá cao Trần Hán Thăng.

Mặc dù chàng trai này hơi lưu manh nhưng không ngờ lại tôn trọng cha mình như vậy.

Chỉ có trong mắt Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư đều loé lên một chút kỳ quái, bọn họ tương đối hiểu rõ Trần Hán Thăng, Tiểu Trần hiếu thảo thì hiếu thảo thật, nhưng mục tiêu chỉ là Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, ngay cả giáo sư Tôn cũng cảm thấy không cần thiết, ngay khi bà đang gọi Trần Hán Thăng dậy thì Tiêu Dung Ngư cũng đã bước đến.

Hai người vừa đến gần thì đã nghe thấy nội dung “cuộc nói chuyện” của Trần Hán Thăng.

“Ông Ngô, mặc dù trước đây chúng ta không thân không quen, nhưng lúc nãy ông đã uống nhiều rượu của tôi như vậy, chắc là cũng có thể coi như quen biết đúng không?”

“Khoảng thời gian này tôi gặp một chuyện rất phiền phức, khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn bực, thậm chí buổi tối cũng không thể ngủ yên giấc.”

“Rượu ngài cũng uống rồi, thuốc cũng đã hút rồi, ngài có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được không, đêm nay đi đến nhà máy điện tử ở Tân Thế Kỷ có địa chỉ số 157 đại lộ công nghiệp ở khu Giang Lăng, đưa tên mập mạp Hồng Sĩ Dũng đi luôn đi được không?”

Bình Luận (0)
Comment