“Khụ khụ khụ!”
Một trận ho khan già nua vang lên từ phía sau, Trần Hán Thăng nghe thấy, lập tức hiểu rõ là giáo sư Tôn đến đây.
“Ông Tôn, Tiểu Trần cháu chẳng có tài cán nào khác, nhưng vẫn có thể chạy việc vặt cho giáo sư Tôn, sửa máy tính hay thay bóng đèn gì đó cũng được, bây giờ tình hình của chị Ngô đang rất tốt, Đường Đường cũng khoẻ mạnh trưởng thành, mong ngài cứ yên tâm…”
Trần Hán Thăng lại thay đổi nội dung lúc nào không hay biết.
“Được rồi, được rồi, Hán Thăng cậu đứng lên đi.”
Giáo sư Tôn bày ra vẻ mặt “ghét bỏ” cắt ngang.
“Ôi trời, phu nhân, sao ngài lại đến đây?”
Lúc này Trần Hán Thăng mới quay đầu lại, giả vờ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trên trán Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh cũng đầy vạch đen.
“Xem ra bây giờ cậu đang gặp khó khăn rất lớn nhỉ?”
Giáo sư Tôn nhàn nhạt nói: “Thế mà lại muốn tìm người phía dưới giúp đỡ.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng xoa xoa đầu, xấu hổ mỉm cười.
“Hừ!”
Giáo sư Tôn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tiểu Ngư Nhi phải che ô giúp bà nên chỉ có thể dùng nắm đấm nhỏ trắng trẻo mềm mại của mình giơ lên uy hiếp.
Nhưng sau khi xuống núi và đi đến bãi đậu xe của chùa Phổ Giác, giáo tư Tôn tỏ vẻ muốn ngồi trên Land Rover trở về, cho nên Cao Văn và Dịch Na chủ động nhường vị trí.
“Nói đi.”
Lão phu nhân ngồi trong xe, ngả người dựa vào thành ghế thở dài một hơi thật sâu: “Rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì có thể khiến một người như cậu bó tay không còn cách nào khác?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ giáo sư Tôn đang muốn hỏi chuyện sao?
Xin lỗi A Dũng, nếu anh không muốn đối đầu một cách quang minh chính đại thì cũng đừng trách tôi dùng cả âm phủ và dương gian để quật ngã người.
“Chuyện là như thế này.”
Trên đường đi từ chùa Phổ Giác trở về đại học Đông Nam, Trần Hán Thăng giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần.
Lúc trước giáo sư Tôn đã từng nghe Trình Đức Quân của Thâm Thông nói đến chuyện Trần Hán Thăng bán Hoả Tiễn 101 với giá 55 triệu tệ, chỉ là không biết điện tử Qủa Xác thuộc về Trần Hán Thăng.
“Qủa Xác là một nhà máy nhỏ vừa mới thành lập, an phận thủ thường, thường xuyên xuyên bị Tân Thế Kỷ bắt nạt…”
Trần Hán Thăng giải thích quá trình với tâm thái của một người bị hại, Tiêu Dung Ngư và Biên Thị Thi từ đầu đến cuối đều quay mặt đi chỗ khác, các cô thà nhìn những hạt mưa vỗ vào cửa kính, còn hơn phải nghe Trần Hán Thăng nói bậy nói bạ.
“Ở đây không có người ngoài, cậu hãy nói thật đi.”
Cuối cùng ngay cả giáo sư Tôn cũng không thể nghe nổi nữa: “Mặc dù tôi không để ý đến hoạt động kinh doanh cụ thể của công ty luật Dung Thăng, nhưng vẫn biết một chút về mâu thuẫn giữa Qủa Xác và Tân Thế Kỷ, cậu xé bỏ văn bản luật sư, đào rỗng ban quản lý của người khác, thậm chí còn lừa gạt Tân Thế Kỷ đến tìm công ty luật để đại diện xử lý vụ án, cậu cảm thấy mình có liên quan đến mấy chữ “an phận thủ thường” sao?”
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng lập tức ngừng giả vờ, nói thẳng: “Thực ra người đứng sau Tân Thế Kỷ là nhà họ Trịnh, bọn họ đã tiến hành một loạt cuộc tấn công không theo quy tắc, cố gắng tìm mọi cách gọi tổ điều tra ba bên, dùng danh nghĩa ăn cắp ý tưởng để buộc Qủa Xác phải ngừng tung ra sản phẩm.”
Tiêu Dung Ngư cũng không biết chuyện này, chẳng trách khoảng thời gian này trong lúc nói chuyện với Trần Hán Thăng, chưa nói được vài câu hắn đã tỏ ra hơi bực bội.
“Làm thế này là đút lót trắng trợn đúng không?”
Dù sao Tiểu Ngư Nhi cũng quan tâm đến Trần Hán Thăng, không nhịn được xen vào nói: “Nếu làm như vậy thì hành động này đã vượt ra khỏi phạm trù cạnh tranh thương nghiệp thông thường rồi đúng không?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này.”
Trần Hán Thăng hậm hực nói: “Nghe nói đội điều tra ba bên này vô cùng liêm minh công bằng, thậm chí bắt đầu từ khi thụ lý đơn tố cáo của Tân Thế Kỷ, tất cả những trình tự làm việc phía sau đều không vượt quá quy định của pháp luật, bởi vì bản thân Tân Thế Kỷ không có ý định sử dụng cách này để tấn công Qủa Xác, mà mục đích chỉ là để kéo dài thời gian.”
“Tôi biết.”
Giáo sư Tôn đã từng trải qua rất nhiều quá trình thụ lý vụ án, bà hiểu rõ và tổng kết một các ngắn gọn: “Cái này gọi là trình tự chính nghĩa, có nghĩa là trong khuôn khổ của pháp luật hiện hành, hành vi trả đũa đối thủ cạnh tranh cũng có thể gọi là mưu đồ công khai.”
“Đúng vậy, trình tự chính nghĩa!”
Trần Hán Thăng gật đầu, thầm nghĩ đúng là người chuyên nghiệp, chỉ một câu nói đã tổng kết được một sự việc, hắn mỏi mắt trông chờ nhìn giáo sư Tôn thông qua kính chiếu hậu: “Lão phu nhân, ngài có cách nào không?”
“Nếu là trình tự chính nghĩa thì chỉ cần sửa đổi trình tự, hoặc gây áp lực khiến đối phương nhanh chóng điều tra ra kết quả.”
Giáo sư Tôn hỏi: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc Qủa Xác có sao chép của Tân Thế Kỷ không?”
“Không hề, cả hai công ty đều sao chép của Newmen.”
Trần Hán Thăng oán giận nói: “Chắc chắn có chỗ tương tự, nhưng Newmen vẫn chưa lên tiếng đâu, Tân Thế Kỷ lại nhảy ra trước, có phải hơi buồn cười rồi không?”
“Cả hai đều không phải thứ tốt đẹp gì!”
Giáo sư Tôn lắc đầu không nói nên lời, trước mắt mà nói, chắc chắn không thể nào thay đổi trình tự, chỉ có thể gây áp lực cho tổ điều tra mà thôi.
Sau khi trở về đại học Đông Đại, mọi người ăn cơm trưa ở trong nhà giáo sư Tôn, kết quả vừa mới ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của cô thư ký nhỏ, nói rằng tổ điều tra ba bên sẽ đến Kiến Nghiệp vào chiều nay.
“Lão phu nhân, tôi phải đi rồi.”
Trần Hán Thăng qua quýt ăn mấy mồm cơm rồi đúng dậy: “Đến lúc đó chờ tôi phát tín hiệu, chúng ta cùng gây áp lực cho tổ điều tra.”
Giáo sư Tôn không đồng ý cũng không phản đối, tóm lại không tỏ bất cứ thái độ gì cả, nhưng Trần Hán Thăng biết chuyện này đã xong rồi.
Đối với một bà già kiêu ngạo mà nói, đây có nghĩa là đồng ý.
“Tiểu Trần, tớ có thể giúp cậu được gì không?”
Tiêu Dung Ngư hơi tiếc nuối, khoảng thời gian này hai người đều tương đối bận rộn, đã mấy ngày rồi không thể ăn cơm cùng nhau.
“Cậu ngoan ngoãn ăn cơm đi, ngoan ngoãn ngủ, ngoan ngoãn chờ tin tốt của tớ.”
Ở trước mặt bao người, Trần Hán Thăng “chụt” một cái, hôn lên vầng trán bóng loáng của Tiêu Dung Ngư: “Đừng để tớ lo lắng và phân tâm, đây chính là sự trợ giúp tốt nhất.”
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư lắc lư bím tóc đuôi ngựa, nghiêm túc nói: “Nhưng cậu cũng phải đồng ý với tớ, nhất định phải nghĩ đến tớ mọi lúc.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, đây là Tiểu Dung Ngư hoạt bát ngọt ngào, biết rõ tối nay mình sẽ bận tối mặt tối mày nhưng cũng “bá đạo” muốn lãng mạn một chút.
Nhưng Cao Văn lại hơi lo lắng: “Trần Hán Thăng, bây giờ cậu phải đi rồi sao, tôi còn muốn thương lượng với cậu xem làm thể nào mới có thể xử lý mâu thuẫn giữa Tân Thế Kỷ và Qủa Xác một cách ổn thoả nhất, chúng tôi tạm dừng tham gia như vậy, liệu Tân Thế Kỷ có ý kiến gì không?”
“Sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Giọng nói của Trần Hán Thăng vang lên từ dưới toà nhà: “Nói không chừng sau này sẽ không có công ty nào tên là Tân Thế Kỷ nữa đâu.”
“Cậu có ý gì?”
Cao Văn ấp úng hỏi: “Tân Thế Kỷ muốn đổi tên sao?”
…
Trần Hán Thăng trở lại Giang Lăng và lập tức tụ họp với Khổng Tĩnh, sau khi thương lượng xong xuôi, hai người quyết định sẽ phái một người đi thăm hỏi một chút, chuyện này có thể coi như là khởi đầu của việc chào hỏi, qua lại cho quen mặt đi.
Bốn giờ chiều, năm thành viên của đội điều tra cuối cùng cũng đã đến Giang Lăng, nhưng bọn họ cũng không lên xe của phía chính quyền khu phái đến tiếp đón, thậm chí còn không ở trong khách sạn cấp cao do chính quyền khu sắp xếp, mà là tự bỏ tiền túi ra để ở trong một khách sạn bình thường.
Đồng thời, Tạ Thiên Tâm- Tổ trưởng của đội điều tra còn từ chối lời mời ăn tối của chính quyền khu, tỏ vẻ tất cả mọi người được ăn một bát canh miến tiết vịt và ngắm cảnh Tần Hoài trong truyền thuyết là được rồi.
“Đây là đang phát tín hiệu đấy.”
Trần Hán Thăng nói với Khổng Tĩnh: “Mấy người bỏ những suy nghĩ kia của mình đi, cuộc điều tra lần này không nể mặt mũi ai cả, đây là ẩn ý của Tạ Thiên Tâm đấy.”
“Chuyện này đã nằm trong dự tính cả rồi.”
Khổng Tĩnh nói với Trần Hán Thăng: “Nhưng dựa theo suy đoán của Lý Tiểu Giai, đợt thử nghiệm mức độ ổn định sản phẩm mp4 của chúng ta sẽ kết thúc vào ngày mùng 7 tháng 4, lúc đó chúng ta có nên sản xuất hàng loạt không?”
Trần Hán Thăng không trả lời, thay vào đó lại hỏi: “Tân Thế Kỷ có tin tức gì không?”
“Bọn họ đã tìm được nhà máy sản xuất để thay thế điện tử Lam Quang rồi.”
Khổng Tĩnh đáp: “Thời gian của hai bên đều vô cùng căng thẳng, giành giật nhau từng giây một.”
“Haiza, đầu óc tôi hơi loạn.”
Trần Hán Thăng rút ra một điếu thuốc: “Tôi đi xem người ta chơi cờ đây, tình hình đang thay đổi hàng ngày, chỉ có thể chờ đến khi đợt thử nghiệm tính ổn định thứ hai kết thúc rồi nói sau.”
Khổng Tĩnh thở dài một hơi, khoảng thời gian này Trần Hán Thăng rất thích xem người ta chơi cờ tướng, Nhiếp Tiểu Vũ ở trong thế giới giả tưởng đoán rằng có lẽ gần đây bộ trưởng Trần đang đọc truyện tranh “Kỳ hồn” của Nhật Bản.
Khổng ngự tỷ cảm thấy có lẽ đây là cách Trần Hán Thăng suy nghĩ mọi việc, dù sao con người hắn trời sinh hiếu động, nhìn người khác chơi cờ đúng là một cách vừa náo nhiệt vừa có thể sử dụng bộ não.