Tổ điều tra ba bên này cũng không phải ở trong trạng thái hoàn toàn không giao tiếp với người nào khác, buổi sáng ngày mùng 6 tháng 4, dưới dự phối hợp của chính quyền khu vực Giang Lăng, bọn họ tổ chức một buổi họp ngắn giữa người phụ trách của Tân Thế Kỷ và Qủa Xác.
Khổng Tĩnh đại diện cho Qủa Xác tham gia, Hồng Sĩ Dũng đại diện cho Tân Thế Kỷ, mặc dù hai bên đang đấu đá sau lưng với nhau, nhưng khi chạm mặt ở trong hội trường, cả hai người còn giả vờ giả vịt nói vài câu khách sáo.
“Sao lại thế này, tôi cảm thấy khoảng thời gian này giám đốc Khổng hơi gầy đi thì phải, áp lực công việc quá lớn sao?”
Hồng Sĩ Dũng mỉm cười giống như một vị phật Di Lặc béo mập, tỏ vẻ vô cùng quan tâm nói: “Một người phụ nữ xinh đẹp như cô nhất định phải chăm sóc nhan sắc nhiều hơn nữa.”
“Không thể tránh khỏi có chút phờ phạc được.”
Khổng Tĩnh mỉm cười nói: “Dù sao Qủa Xác cũng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, đi từng bước từng bước mới đến được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, Qủa Xác của chúng tôi thực sự đã trả giá rất nhiều sức lực, đương nhiên phải cảm ơn đến sự ủng hộ to lớn của Hồng tổng và Tân Thế Kỷ.”
Hồng Sĩ Dũng nghẹn một hơi, lúc đầu anh ta muốn châm chọc một chút, dù sao Qủa Xác cũng sắp lâm vào cảnh khốn cùng.
Không ngờ Khổng Tĩnh trở tay lại là một người biết nói móc mỉa, sự “trưởng thành” của Qủa Xác thực sự không thể thoát khỏi đủ loại ủng hộ của Tân Thế Kỷ, cho dù đó không phải là mong muốn thật lòng của Hồng Sĩ Dũng.
“Giám đốc Khổng, nhân quả luân hồi, ông trời nào có tha cho ai bao giờ?”
Hồng Sĩ Dũng sa sầm mặt mày: “Đừng tưởng rằng chỉ một Lam Quang nhỏ nhoi là có thể bóp chặt được yết hầu của Tân Thế Kỷ, chúng tôi đã tìm được sản phẩm thay thế và đang cố gắng nghiên cứu.”
“Vậy sao? Vậy thì chúc mừng Hồng tổng.”
Khổng Tĩnh mặt không cảm xúc nói: “Nhưng tôi cũng muốn trả lại câu nói kia cho ngài, nhân quả luân hồi, ông trời nào có tha cho ai bao giờ? Mặc dù Qủa Xác nhỏ bé, nhưng tóm lại vẫn đang ở trong phạm vi cạnh tranh giữa các doanh nghiệp, các ông khiến thế lực ba bên nhúng tay vào, vậy thì cũng đừng trách chúng tôi làm việc không có giới hạn.”
“Hừ, rửa mắt mà chờ đi!”
Hồng Sĩ Dũng để lại một câu rồi ngẩng đầu đi vào phòng họp.
Thành thật mà nói, Hồng Sĩ Dũng cũng có hơi hoảng hốt, Qủa Xác chính là một doanh nghiệp lưu manh, sau lưng có không biết bao nhiêu thủ đoạn mờ ám.
Việc cấp bách hiện giờ là nhanh chóng hoàn thành sản phẩm mp4 của mình, lợi dụng mối quan hệ tốt đẹp giữa Tân Thế Kỷ và các nhà phân phối để ưu tiên bán hàng, bỏ xa Qủa Xác ở phía sau.
Thực ra Khổng Tĩnh cũng không khá hơn là bao, những phát súng như thế này chủ yếu là để hù doạ người khác, tóm lại không thể thua kém về mặt đấu khẩu.
Chẳng bao lâu sau, người của tổ điều tra đã đến đây, tổ trưởng Tạ Thiên Tâm đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt chữ điền nghiêm túc, mái tóc hoa râm, ít nói ít cười.
Những cuộc họp như thế này giống như cuộc họp định hướng cho tân sinh viên, lúc nào cũng là lãnh đạo nhà nước nói cho sảng khoái trước, cuối cùng với đến lượt đại diện học sinh lên phát biểu.
Cho nên đầu tiên là lãnh đạo khu vực Giang Lăng đứng lên phát biểu diễn văn chào mừng, ông ta dông dài hơn hai mươi phút, mãi đến khi hai hàng lông mày của Tạ Thiên Tâm đã nhíu chặt giống như bánh quai chèo, lúc này ông ta mới nhường micro.
Tổ trưởng Tạ nói chuyện gọn gàng dứt khoát, tổng cộng nhấn mạnh ba điểm.
“Thứ nhất, cuộc điều tra này chỉ điều tra sự việc, không điều tra người, tôi chưa bao giờ quen biết Tân Thế Kỷ, cũng như chưa bao giờ có tranh chấp với Qủa Xác, lần này chỉ là trách nhiệm công việc.”
“Thứ hai, trước khi có kết quả điều tra, Qủa Xác không được phép bán ra bất cứ chiếc mp4 nào, Tân Thế Kỷ cũng không được phép.”
Nghe đến đây, Hồng Sĩ Dũng vô cùng đắc ý nhìn thoáng qua Khổng Tĩnh.
Tân Thế Kỷ không thể bán ra được, đó là bởi vì sản phẩn không sản xuất tốt.
Quả Xác không thể bán ra, đó chỉ là lo lắng suông.
“Thứ ba, chính là về phương diện kỷ luật.”
Nói đến đây, giọng điệu của Tạ Thiên Tâm đột nhiên trở về lớn hơn, vang dội hơn: “Trong quá trình điều tra này, chúng tôi sẽ không tham gia vào bất cứ bữa tiệc tiếp đãi nào, cũng không muốn gặp riêng bất cứ vị khách nào, hy vọng mọi người có thể tuân thủ thoả thuận này và đừng làm khó lẫn nhau, cảm ơn các vị đã phối hợp.”
Thái độ của tổ trưởng Tạ rõ ràng là đang thiết lập một khúc nhạc dạo, ông ta hy vọng sẽ thực hiện một cuộc điều tra hoàn toàn công bằng liêm chính, hy vọng không bị quấy rầy.
“Bài phát biểu của tôi đến đây là kết thúc, mọi người còn có thắc mắc nào nữa không?”
Tạ Thiên Tâm liếc nhìn một vòng, nói: “Nếu không có câu hỏi này, tiếp theo chúng tôi sẽ đến hai nhà máy để thu thập bằng chứng, hi vọng Hổng tổng và Khổng tổng có thể tích cực phối hợp…”
“Tổ trưởng Tạ, chào ngài, tôi có một nghi vấn.”
Khổng Tĩnh mở miệng, vốn dĩ cô có rất nhiều câu đã chuẩn bị sẵn.
Tạ Thiên Tâm ngẩng đầu lên: “Khổng tổng, mời nói.”
“Nếu trong quá trình điều tra không có bằng chứng nào cho thấy Qủa Xác ăn cắp ý tưởng của Tân Thế Kỷ…”
Khổng Tĩnh hỏi: “Thì các ngài có thể để Qủa Xác xuất hàng trước được không, bởi vì chúng tôi có quá nhiều sản phẩm tồn đọng, một ngày chờ đợi thì sẽ tổn thất nhiều hơn một ngày.”
Nghe vậy, Hồng Sĩ Dũng khinh thường “chậc” một tiếng.
Có thể người khác không biết nhưng chẳng lẽ anh ta không biết sao? Bây giờ cuộc thử nghiệm độ ổn định sản phẩm thứ hai của Qủa Xác vẫn chưa kết thúc, chưa bước vào quy trình sản xuất hàng loạt, sản phẩm tồn đọng cái rắm!
Người phụ nữ Khổng Tĩnh này, thoạt nhìn dịu dàng động lòng người, thế mà cũng học được cách giả vờ đáng thương để tạo áp lực.
“Được.”
Tạ Thiên Tâm khẳng định: “Một khi chúng tôi phát hiện không có chứng cứ, đương nhiên sẽ lập tức cho qua đầu tiên.”
….
Sau khi cuộc họp kết thúc, Khổng Tĩnh trở về văn phòng làm việc trên đường Thiên Nguyên Đông, báo cáo nội dung cụ thể cùng với Trần Hán Thăng.
“Tôi biết rồi, chị Tĩnh, trước tiên chị quay lại nhà máy tiếp tục theo dõi sát sao, nhân tiện phối hợp với tổ điều tra làm việc một chút.”
Trần Hán Thăng gác chân lên bàn làm việc, hờ hững lướt xem email trong máy tính.
“Vậy còn cậu?”
Khổng Tĩnh hỏi ngược lại: “Lát nữa cậu lại đi xem người khác chơi cờ sao? Nếu không thì đi dạo phố với bạn gái, tóm lại bây giờ chỉ có thể chờ đợi.”
“Không có tâm trạng, hơn nữa ai sẽ đi cùng tôi?”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn lắc đầu.
“Hả?”
Khổng Tĩnh cho rằng mình nghe nhầm, có bạn gái rồi còn hỏi ai sẽ đi cùng sao?
“Ý của tôi là…”
Trần Hán Thăng cũng phản ứng lại, không chút hoang mang ngồi thẳng người dậy: “Vào thời điểm này, cho dù ai đi cùng cũng không có tâm trạng, chỉ có ở bên cạnh Qủa Xác mới cảm thấy yên tâm nhất.”
“Ồ.”
Lúc này Khổng Tĩnh mới mỉm cười: “Vậy cậu phải nói rõ ràng đi chứ, suýt chút nữa tôi đã hiểu nhầm rồi, vậy tôi về nhà máy trước đây.”
“Ha ha ha ha.”
Trần Hán Thăng cười gượng vài tiếng rồi tiễn Khổng ngự tỷ rời đi.
…
Chiều hôm đó, quả nhiên người của tổ điều tra đi vào nhà máy điện tử Qủa Xác thu thập những bằng chứng liên quan, về mặt thái độ hoàn toàn không cố ý gây khó dễ, đúng như những gì tổ trưởng Tạ Thiên Tâm nhấn mạnh, hoàn toàn không có sự thiên vị.
Tối hôm đó, người của tổ điều tra thậm chí còn không ăn cơm trong nhà ăn của Qủa Xác, nghe nói năm người chỉ tuỳ tiện ăn mấy lồng bánh bao nhân thịt trên đường phố.
Vào ngày hôm sau, ngày mùng 7 tháng 4, mp4 của Qủa Xác cuối cùng cũng đã vượt qua đợt thử nghiệm tính ổn định lần thứ hai.
Theo kế hoạch ban đầu, đây là lúc gặt hái thành quả chiến thắng, bởi vì sau khi trải qua hai đợt thử nghiệm tính ổn định, Qủa Xác đã chuẩn bị sản xuất hàng loạt và đưa ra thị trường.
Khi Khổng Tĩnh và Lý Tiểu Giai cầm sản phẩm mp4 mới nhất đến đây thì lại phát hiện Trần Hán Thăng đang tụ tập cùng với đám người Chung Kiến Thành.
“Haiz…”
Khổng Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cô cũng không thúc giục, mà chỉ đi ra phía sau Trần Hán Thăng lặng lẽ nhìn.
Những người tụ tập ở đây đều là nhân viên chuyển phát nhanh dưới trướng của Chung Kiến Thanh, bọn họ rất quen thuộc với Trần Hán Thăng, dù sao năm đó Trần Hán Thăng cũng là sinh viên làm thêm cấp dưới của Chung Kiến Thành, cho nên mọi người tụ tập lại với nhau ba hoa khoác lác, uống bia hình như cũng không có gì cả.
Nhưng lúc trước Khổng Tĩnh lại là lãnh đạo của Chung Kiến Thành, khí chất ưu nhã rất có phong thái, cô ấy đứng ở đây, những người khác cũng vô thức trở nên câu nệ.
“Không chơi, không chơi nữa.”
Sau khi người chọc lõi* Chung Kiến Thành phát hiện ra tình hình này, lớn tiếng muốn đuổi Trần Hán Thăng đi: “Con mẹ nó cậu lúc nào cũng xin đi lại, mau nhường vị trí đi.”
(*Người lọc lõi: Châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh.)
“Cút mẹ ông đi ấy, ai mới là người đi lại chứ?”
Trần Hán Thăng không vui.
“Cậu không đi đúng không?”
Chúng Kiến Thanh cũng dứt khoát, trực tiếp đuổi những người khác rời đi, cuối cùng bên cạnh bàn cờ chỉ còn lại Trần Hán Thăng đang ngồi và Khổng Tĩnh vẫn đang đứng, hai người cô độc đứng nhìn nhau.
Có một số nhân viên cảm thấy hơi áy náy, lặng lẽ nói với Chung Kiến Thanh: “Lão Chung, khoảng thời gian này Trần Hán Thăng thường xuyên chạy đến đây chơi cờ, vừa nhìn đã biết trong lòng đang có chuyện, chúng ta chơi với cậu ta một chút đi, dù sao cũng là anh em của mình mà.”
“Phi phi phi, ông đây còn không thông minh bằng cậu sao?”
Chung Kiến Thành đang nhai trầu, nhả bã ra mắng: “Ba năm trước, khi Trần Hán Thăng tìm đến tôi, chặn trước cửa văn phòng yêu cầu làm tổng đại lý của đại học Tài chính, tôi đã biết thằng chó này không đơn giản rồi, các cậu chỉ có thể nhìn ra được khoảng thời gian này cậu ta gặp vấn đề, nhưng không nhìn thấy hôm nay cậu ta đã không nhíu mày nữa rồi sao?”
“Ngài có ý gì?”
Nhân viên chuyển phát nhanh ngẩn người.
“Tôi cảm thấy việc chơi chờ tướng này ít nhất vẫn có chút tác dụng dẫn dắt, có lẽ Trần Hán Thăng đã nghĩ ra cách, cho nên chúng ta đừng quấy rầy thời gian của cậu ta và Khổng Tĩnh.”
Chung Kiến Thành hút một điếu thuốc, vui vẻ hít mấy hơi, cảm khái nói: “Đúng là trầu cau cộng thêm ít thuốc sẽ tạo thành pháp lực vô biên, lúc mở Hoả Tiễn 101, tôi cũng chưa từng nhìn thấy tên chó này khó khăn như vậy.”
“Người xưa thường nói khó khăn càng lớn, lợi lộc càng nhiều, lần này nếu Trần Hán Thăng vượt qua, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây.”