Sau cuộc điện thoại vào giữa trưa này, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, trưa hôm đó, đài truyền hình khu vực Giang Lăng lại tìm đến, người dẫn chương trình là một nữ phóng viên trẻ tuổi với dáng người cao gầy, tô son môi sáng ngời, khuyên tai cũng đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng câu hỏi lại vô cùng sắc bén.
“Xin hỏi tổ trưởng Tạ, lần này động cơ điều tra của các ngài là gì?”
“Đây chỉ là chuyện cạnh tranh giữa hai doanh nghiệp thôi mà, cần ngài phải điều tra cẩn thận như vậy sao?”
“Phán đoán nhận định xem rốt cuộc khi nào kết quả điều tra mới có?”
…
Mấy câu hỏi này đội điều tra cũng không thể nào trả lời trực tiếp, chỉ có thể dùng một số câu nói sáo rỗng như “Xử lý nghiêm những hành vi tấn công thị trường trái pháp luật, duy trì một môi trường cạnh tranh lành mạnh và công bằng, thúc đẩy sự phát triển hài hoà của nền kinh tế khu vực” để đối phó.
Tối hôm đó sau khi trở về khách sạn, những thành viên khác của tổ điều tra đều vô cùng tức giận.
"Phóng viên đài truyền hình chắc chắn là do Quả Xác mời đến." Một thành viên trẻ tuổi trong tổ oán giận: "Bởi vì cô ta luôn thiên vị cho Quả Xác."
"Chuyện này cũng bình thường."
Tạ Thiên Tâm bình tĩnh nói: "Nếu tôi cũng sở hữu một công ty, một ngày nào đó bị hạn chế bán sản phẩm, chắc chắn tôi cũng sẽ tìm kiếm quan hệ khắp nơi."
Các thành viên của tổ phát hiện hình như lập trường của tổ trưởng cũng có chút thiên vị Quả Xác, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Vào sáng ngày hôm sau, ngày mùng 8 tháng 4, nhóm điều tra đã triệu tập người phụ trách của Quả Xác và Tân Thế Kỷ.
Sau khi nói sơ qua về tình hình điều tra trong vòng vài câu, giọng điệu của tổ trưởng Tạ Thiên Tâm đột nhiên thay đổi: "Ngày hôm qua tôi nhận được điện thoại của một vị lãnh đạo nào đó của Kiến Nghiệp, thực ra cũng không trò chuyện lâu lắm, nhưng trong cuộc trò chuyện, bà ấy khéo léo biểu đạt một ẩn ý sâu xa, muốn tôi quan tâm hơn đến một doanh nghiệp nào đó."
Nghe xong, Hồng Sĩ Dũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khổng Tĩnh, khoé miệng không nhịn được cong lên nở một nụ cười.
"Tôi muốn nhấn mạnh quy tắc lại một lần nữa." Tạ Thiên Tâm nghiêm mặt nói: "Đừng khoe khoang mạng lưới quan hệ của mấy người, bởi vì tôi sẽ không để ý đến nó đâu."
Sau khi kết thúc cuộc họp, Khổng Tĩnh đi ra ngoài thì thấy Hồng Sĩ Dũng đang chờ ở bên ngoài. "Khổng tổng."
Hồng Sĩ Dũng vuốt ve cái bụng nói: "Lá gan của các cô cũng đủ lớn nhỉ, tổ trưởng Tạ đã nhiều lần ra lệnh và nói rõ những điều cấm kỵ, thế mà các cô vẫn dám tìm đến người ta cầu tình."
"Tổng giám đốc Hồng, ông hãy làm tốt chuyện của mình trước đi."
Khổng Tĩnh không có ý định nói chuyện, lập tứ đi đến khu vực bãi đỗ xe.
"Tôi biết các cô đang sốt ruột."
Hồng Sĩ Dũng nhanh chóng đi theo, vô cùng cảm khái nói: "Tôi hoàn toàn không thể ngờ được rằng Quả Xác sẽ tiến hành sản xuất đồng loạt chỉ sau hai lần thử nghiệm tính ổn định nếu không phải vì chuyện này, tôi chắc chắn đã rơi vào cạm bẫy của mấy người, nhưng bây giờ thì sao, Quả Xác chỉ có thể giương mắt nhìn."
Khổng Tĩnh không phản bác, bình tĩnh lái chiếc Passat rời đi.
Trưa hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi Tạ Thiên Tâm nhấn mạnh đến vấn đề kỷ luật, điện thoại của ông ta lại vang lên một lần nữa.
Người gọi điện thoại đến lần này là tổng biên tập của một tờ báo pháp luật nổi tiếng ở Kiến Nghiệp, ý tứ của ông ta cũng rất đơn giản, cũng hy vọng tổ điều tra có thể quan tâm đến nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ nhiều hơn một chút, nếu có cơ hội sẽ mời uống trà.
Tạ Thiên Tâm cười lạnh cúp máy.
Sáng ngày mùng 9, tổ điều tra tiếp tục triệu tập Khổng Tĩnh và Hồng Sĩ Dũng.
Trong cuộc họp ngắn ngủi này, Tạ Thiên Tâm nói một cách dứt khoát: "Ngày hôm qua lại có một nhân vật công chúng có quyền lực liên lạc với tôi, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi, hy vọng quý công ty có thể tự giải quyết thật tốt."
Hồng Sĩ Dũng nhìn Khổng Tĩnh, lắc đầy thở dài một hơi.
"Quả Xác đúng là đã sợ tới mất đi phương hướng, đồng thời đánh mất năng lực phán đoán, rõ ràng tổ trưởng Tạ kia là người ghét cái ác như kẻ thù, nhưng vẫn khăng khăng móc nối quan hệ để tạo áp lực."
Hồng Sĩ Dũng cũng hơi thương tiếc cho đối thủ đáng gờm này của mình, biện pháp tốt nhất vào lúc này đó chính là không làm gì cả, kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Sau khi trở về nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, đầu tiên Hồng Sĩ Dũng đi vào bộ phận nghiên cứu phát minh kiểm tra tiến độ, bởi vì đã tìm được màn hình LCD để thay thế sản phẩm của Lam Quang nên chỉ cần kiểm tra tính ổn định của màn hình mới trong một thời gian ngắn là có thể đi vào sản xuất hàng loạt.
"Hồng tổng, có lẽ có thể đưa vào dây chuyền sản xuất vào ngày 15."
Người phụ trách bộ phận nghiên cứu phát minh hiện tại của Tân Thế Kỷ nói.
Trong lòng Hồng Sĩ Dũng âm thầm tính toán, những kiểu điều tra này sẽ không tuyên bố kết quả ngay tại chỗ, thông thường sẽ phải quay trở về đơn vị để đóng dấu, từ đầu đến cuối có lẽ sẽ kéo dài hai tuần.
Lúc đó đã gần cuối tháng 4, có lẽ Tân Thế Kỷ và Qủa Xác đã chuẩn bị sẵn sàng nguồn cung cấp, đồng thời ở trên cùng một vạch xuất phát.
Không thể nào ngờ được, trong trận chiến với tốc độ quanh co khúc khuỷu và kỳ quái này, hai bên đều thể hiện hết kỹ năng của mình, cuối cùng kết thúc với tỷ số hoà.
“Đúng là không dễ dàng gì, sau khi mp4 được bán ra, bộ phận của các cậu sẽ là đơn vị có công đầu.”
Hồng Sĩ Dũng khen ngợi người phụ trách bộ phận nghiên cứu phát minh, đồng thời gọi Trương Vệ Vũ, phó đội trưởng đội bảo vệ mới được thăng chức đến: “Hai ngày này Tiểu Trương chịu khó vất vả một chút, cậu hãy canh giữ ở bộ phận nghiên cứu và phát minh cẩn thận, nghiêm túc đứng ở ca cuối cùng, tuyệt đối không có phép bất cứ nhân viên đáng nghi nào đến gần.”
“Vâng.”
Trương Vệ Vũ nghiêm túc cúi chào, Hồng Sĩ Dũng vô cùng hài lòng gật đầu rời đi.
….
Trưa ngày mùng 9, Tạ Thiên Tâm cố ý đặt điện thoại ngay trước mặt, ông ta muốn xem xem còn có người nào giúp Tân Thế Kỷ gây áp lực cho mình nữa không.
Có lẽ lời cảnh cáo kia đã có hiệu quả, trưa hôm đó không có bất cứ ai quấy rầy.
“Nếu thực sự không nghe theo lời khuyên của tôi, tôi sẽ dẫn đội trở về ngay lập tức, sau đó về đơn vị đóng dấu rồi tuyên bố kết quả ngay lập tức.”
Tạ Thiên Tâm lặng lẽ suy nghĩ.
Thực ra suốt mấy ngày qua, bọn họ đã điều tra ra manh mối của một số tình huống, bao gồm cả cuộc tranh chấp tốc độ giữa mp4 Qủa Xác và mp4 Tân Thế Kỷ.
Sản phẩm của hai nhà này đúng là có phần tương tự nhau, nhưng cũng không thể chứng minh rằng Qủa Xác đã sao chép từ Tân Thế Kỷ, nguồn gốc thực sự có thể là mp4 của Newmen.
Bây giờ vẫn còn một số chi tiết cần xác minh, Tạ Thiên Tâm đoán có lẽ mất khoảng chừng ba bốn ngày nữa mới có thể quay về, sau khi thảo luận để đưa ra kết luận cuối cùng, quá trình này thực sự cần khoảng hai tuần.
Tối hôm đó một số thành viên của tổ điều tra đến miếu Phu Tử đi dạo, sau khi trở về khách sạn, Tạ Thiên Tâm đang định tắm rửa thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa “cốc cốc cốc”.
“Cậu tìm ai?”
Tạ Thiên Tâm mở cửa hỏi.
Đó là một người thanh niên trẻ tuổi trong bộ dạng của sinh viên, dáng người cao lớn, trên mặt nở một nụ cười lưu manh, trong tay còn xách theo một chiếc túi.
“Chào tổ trưởng.”
Người thanh niên trẻ tuổi khách khí nói: “Tôi là nhân viên của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, Hồng tổng nói các vị lãnh đạo đây khó khăn lắm mới đến Kiến Nghiệp một lần, chúng tôi làm chủ nhân cũng không thể tỏ ra quá keo kiệt nên cố ý phái tôi đến đây biếu một ít đặc sản địa phương.”
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra một hộp bánh đậu danh đã được đóng gói sẵn đưa cho Tạ Thiên Tâm.
Tạ Thiên Tâm không cầm lấy, chỉ nhàn nhạt nói: “Hồng tổng của các cậu thực sự rất khách khí.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Dường như người thanh niên không hề nghe hiểu ông ta đang nói mát, vội vàng gật đầu: “Hồng tổng nói hai ngày trước ngài ấy tụ tập một số bạn bè, định mời tổ trưởng Tạ đến ngồi một chút, nhưng tổ trưởng Tạ lúc nào cũng quá bận.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tạ Thiên Tam chỉ vào hộp bánh đậu xanh nói: “Nhóc con, tôi đoán có lẽ cái này cũng không phải là bánh đậu xanh thật sự đúng không, có phải là một xấp tiền giấy màu đỏ không?”
“Hả?”
Người trẻ tuổi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, như thể Tạ Thiên Tâm đã đoán đúng rồi vậy.
“Phiền cậu quay về chuyển lời với Hồng tổng.”
Tạ Thiên Tâm đột nhiên lấy hành lý ra, xếp từng bộ quần áo vào bên trong: “Xét thấy anh ta năm lần bảy lượt nhiệt tình hiếu khách, tôi cũng không thể khiến Hồng tổng thất vọng được, cho nên quyết định kết thúc chuyến điều tra này trước thời hạn.”
“Tổ trưởng Tạ muốn đi sao?”
Sắc mặt của người thiếu niên hơi hoảng loạn: “Có phải tôi đã làm gì sai không? Ngài cứ nói với tôi, nếu thực sự không thể nói được, ngài có thể chừa lại một kẽ hở về phương diện giới tính, đêm nay tôi có thể ở lại…”
“Cút!”
Tạ Thiên Tâm gầm lên giận dữ, điều này khiến người trẻ tuổi sợ tới mức hoảng hốt bỏ chạy.
Vào sáng ngày mùng 10 hôm sau, vốn dĩ sẽ có một cuộc họp ngắn như thường lệ, nhưng Hồng Sĩ Dũng và Khổng Tĩnh chờ mãi chờ mãi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tổ điều tra đâu cả.
“Khổng tổng.”
Hồng Sĩ Dũng đùa cợt nói: “Không lẽ các cô lại tiếp tục tìm quan hệ gì đó nữa sao? Tổ trưởng Tạ thậm chí còn không muốn nhìn thấy Qủa Xác nữa rồi.”
“Vậy sao?”
Khổng Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngộ nhỡ là không muốn nhìn thấy Tân Thế Kỷ thì sao?”
Hồng Sĩ Dũng lắc đầu: “Nói bậy, trong lòng tổ trưởng Tạ, chúng tôi là một đứa trẻ ngoan.”
Chẳng bao lâu sau, lãnh đạo của chính quyền khu vực đã đến đây, ông ta cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Lúc nãy chúng tôi đã phái người đến khách sạn bọn họ ở rồi, nghe nói bọn họ đã trả phòng ngay đêm qua.”
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Hồng Sĩ Dũng cũng vô cùng khó hiểu: “Cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc mà.”
…
Sau khi trở về, Khổng Tĩnh cũng ngơ ngác giống như Hồng Sĩ Dũng, cô đột nhiên điều động toàn bộ tài nguyên của nhà máy điện tử Qủa Xác.
Dây chuyền sản xuất được vận hành toàn bộ trong suốt 24 giờ, ba chiếc xe vận tải lớn của Thâm Thông đang dừng lại trước cửa nhà máy điện tử Qủa Xác, Thôi Chí Phong- Giám đốc kinh doanh vẫn luôn “ẩn mình” kể từ khi bị đào đi, dường như đã bắt đầu tiếp xúc với các nhà phân phối nhỏ của Tân Thế Kỷ.
Khi tin tức này truyền đến tai Hồng Sĩ Dũng, anh ta lập tức cảm thấy không ổn, có vẻ như bọn họ đang chuẩn bị giao hàng.
Nhưng bây giờ cả hai nhà đang bị lệnh cưỡng chế không được tiêu thụ ra bên ngoài mà!
“Có phải mình đã bỏ sót điểm mấu chốt gì không?”
Hồng Sĩ Dũng lo lắng đi đi lại lại trong văn phòng.
Chiều hôm đó, cuối cùng Hồng Sĩ Dũng cũng biết đáp án, bởi vì phía bên lãnh đạo khu vực đã gửi kết luận của tổ điều tra ba bên đến đây.
Quả Xác không hề ăn cắp ý tưởng của Tân Thế Kỷ, lệnh cấm tiêu thụ liên quan được gỡ bỏ.
_ Tổ trưởng tổ điều tra: Tạ Thiên Tâm.
“Con mẹ nó!”
Hồng Sĩ Dũng vội vàng đi đến trước cửa sổ thì nhìn thấy từng chiếc xe tải vận chuyển của Thâm Thông chở đầy mp4 của Qủa Xác đang lần lượt rời khỏi đại lộ công nghiệp.
“Chết tiệt, mẹ nó!”