Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 650 - Chương 650: Qủa Xác Có Tiền Cũng Không Kiếm

Chương 650: Qủa Xác có tiền cũng không kiếm Chương 650: Qủa Xác có tiền cũng không kiếm

Chờ đến khi sư đệ kia thanh toán tiền xong và rời đi, Hồng Sĩ Dung ở bên cạnh lẳng lặng quan sát mới nói với Thân Minh Lượng: “Đầu óc mồm miệng Trần Hán Thăng, cộng với tính cách phóng khoáng không ngại giả tạo này của cậu ta, sau này trở thành triệu phú cũng không phải là chuyện khó.”

“Lúc trước cậu ta cũng rất nổi tiếng khi kinh doanh Hoả Tiễn 101.”

Thân Minh Lượng nói: “Lúc ấy nghe đồn cậu ta là triệu phú đấy.”

“Ừ.”

Hồng Sĩ Dũng ừ hử gật đầu, lúc này mới đi đến chào hỏi: “Hán Thăng, cậu bận rộn ở đây nhỉ.”

“Ôi trời, Hồng tổng, Thân sư huynh, sao các anh lại ở đây?”

Nhìn thấy Hồng Sĩ Dũng, Trần Hán Thăng thực sự vô cùng ngạc nhiên kinh hãi, lúc này anh ta vẫn còn rảnh rỗi đi dạo sao?

“Có một số chuyện muốn thỉnh giáo một chút.”

Hồng Sĩ Dũng cầm lấy một hộp mp4 của Qủa Xác lên nhìn, mặt không cảm xúc nói: “Nhưng nghe cậu nói mình không rảnh, chúng tôi cũng thông cảm nên đã đích thân đến đây.”

Mặc dù giọng điệu bình tĩnh nhưng bên trong lại kẹp dao giấu kiếm, ý tứ trào phúng vô cùng rõ ràng.

Dù sao thì Trần Hán Thăng thân là một lãnh đạo nhỏ ở tầng trung của Tân Thế Kỷ, mặc dù không có thực quyền, nhưng khi ông chủ tìm hắn, hắn lại dám nói mình không rảnh, cuối cùng còn đang bán sản phẩm của đối thủ nhà mình ở trong trường học.

Da mặt của người này đúng là không ai có thể sánh được.

“Không không không, Hồng tổng, ngài hãy nghe tôi giải thích.”

Trần hán Thăng mỉm cười giải thích: “Thực ra ước mơ lớn nhất của đời tôi chính là mở một cửa hàng nhỏ như thế này, diện tích không lớn, chuyện làm bình thường là được. Cuộc đời này cũng không cần giàu sang phú quý gì đó, dù sao tôi cũng là một người điềm đạm.”

“Ồ, vậy sao?”

Hồng Sĩ Dũng mỉm cười: “Lúc nãy tôi còn nói cậu có thể trở thành triệu phú đấy.”

“Chuyện này cũng không ảnh hưởng gì cả.”

Đầu óc của Trần Hán Thăng xoay chuyển rất nhanh: “Tôi có thể bỏ ra tám trăm ngàn tệ để cưới một người vợ, hai trăm ngàn còn lại sẽ mở một cửa hàng nhỏ như thế này, diện tích không lớn, chuyện làm ăn cũng không tệ, đời này không còn cầu mong nào khác…”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.”

Hồng Sĩ Dũng nhanh chóng cắt ngang, khả năng lảm nhảm vô nghĩa của Trần Hán Thăng anh ta sớm đã được trải nghiệm, cho nên trực tiếp hỏi: “Vậy bây giờ cậu có rảnh không?”

“Bây giờ sao?”

Trần Hán Thăng do dự nói: “Nếu Hồng tổng có thể quan tâm đến chuyện kinh doanh nhỏ…”

“Được, tôi mua một chút.”

Hồng Sĩ Dũng lập tức rút ví ra, anh ta quyết định sau khi trở về sẽ sa thải tên vô lại này.

Trần Hán Thăng vẫn chưa biết “số phận” của mình nên vui vẻ cầm lấy hai chiếc mp4 đến đây, khách khí tặng một chiếc cho Thân Minh Lượng: “Thân sư huynh, tôi tặng cho anh một chiếc miễn phí.”

“Không cần, cảm ơn.”

Thân Minh Lượng xua tay từ chối, ở trước mặt lão tổng, sao có thể cầm lấy sản phẩm của đối thủ được chứ.

Dù sao thì Trần Hán Thăng có thể phủi mông trở về đọc sách, còn anh ta vẫn phải ăn cơm.

“Thân sư huynh không muốn đồ miễn phí sao?”

Hình như Trần Hán Thăng đã hiểu nhầm ý của Thân Minh Lượng, hắn dựng ngón tay cái lên khen ngợi nói: “Anh tốt thật, vậy thì tôi cũng để cho anh 880 tệ đi, tôi bán cho anh với giá thấp nhất rồi đấy.”

“… Được rồi, cho tôi một cái màu đen đi.”

Thân Minh Lượng thở dài một hơi, sớm biết như vậy thì cứ nhận đi, đối với tên vô lại này thì thực sự không cần phải khách sáo.

Chờ đến khi Hồng Sĩ Dũng và Thân Minh Lượng bỏ tiền mua xong, Trần Hán Thăng nói với chàng trai bên cạnh: “A Nam, chuyện còn lại giao cho cậu, tôi mời hai vị đại gia đây đến căn tin ăn cơm.”

“Sư huynh, tôi có thể đi theo không?”

La Tuyền chớp đôi mắt to tròn, tha thiết hỏi.

“Không thể.”

Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào.”

“Chậc…”

Hai tay La Tuyền đút vào trong quần yếm, tức giận lẩm bẩm, cũng may bạn gái của Lý Quyến Nam- Tô Tĩnh là bạn cùng phòng với La Tuyền, cuối cùng hai cô gái nắm tay nhau đến căn tin.

Lúc đầu Hồng Sĩ Dũng cũng không có ý định ở lại ăn cơm, nhưng bây giờ đã gần trưa, hơn nữa anh ta cũng có chuyện muốn biết rõ nên cũng nghe theo sắp xếp của Trần Hán Thăng.

Trong căn tin đầy dầu mỡ của đại học Tài chính, Hồng Sĩ Dũng ăn cơm trưa xong, nhìn nhóm sinh viên trẻ tuổi đang ồn ào, trên mặt hiện lên một chút dịu dàng.

Trong lòng Trần Hán Thăng cảm động: “Lúc trước tôi chưa bao giờ hỏi, Hồng tổng có con cái gì chưa?”

“Có một nam một nữ đều đang ở nước Anh, một đứa học đại học, một đứa học cấp ba.”

Hồng Sĩ Dũng điều chỉnh tư thế ngồi một chút, anh ta tương đối mập nên chỉ cần chuyển động một chút thì chiếc ghế dựa sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

“Ôi trời, vậy thì ngài đã là người chiến thắng cuộc đời rồi.”

Trần Hán Thăng chậc chậc nói.

Thực ra ngoại trừ tranh chấp trong chuyện làm ăn ra thì tất cả mọi người đều không có thâm cừu đại hận gì cả.

Lúc trước Hồng Sĩ Dũng kéo Trịnh Quan Đề xuống bằng mọi giá cũng chỉ vì nghe theo mệnh lệnh của nhị phòng nhà họ Trịnh;

Trần Hán Thăng tìm mọi cách muốn lật đổ Tân Thế Kỷ, chủ yếu cũng là vì mưu cậu lợi ích của bản thân, ngoài ra cũng để giúp cô bạn thân Trịnh “xả giận”.

Nếu không có nhiều mối quan hệ cạnh trạnh như vậy, Trần Hán Thăng vẫn có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm đùi gà cùng với Hồng Sĩ Dũng trong căn tin của trường đại học.

“Tiểu Trần.”

Hồng Sĩ Dũng hỏi: “Hiện tại, có vẻ như một trong những con đường tiêu thụ chính của Qủa Xác chính là Thâm Thông? Nhưng chi nhánh mạng lưới ở trường đại học của Hoả Tiễn 101, trước đây cậu là người sáng lập Hoả Tiễn 101, liệu cậu có biện pháp đối phó nào không?”

“Không nhiều lắm, Hồng tổng.”

Trần Hán Thăng lắc đầu nói: “Theo như tôi thấy thì đây không phải là sự khác biệt trong con đường tiêu thụ, mà là sự tiến bộ trong cách suy nghĩ, Tân Thế Kỷ vẫn tương đối lỗi thời, từ trước đến nay ngài chỉ quan tâm đến việc xây dựng mối quan hệ tốt với những nhà phân phối trong trung tâm mua sắm, hy vọng bọn họ có thể nghiêm túc bán hàng và mọi người cùng nhau chia sẻ lợi nhuận.”

Hồng Sĩ Dũng nhíu mày, giống như đang cảm thấy hơi kỳ lạ khi Trần Hán Thăng có thể nói ra những lời như “sự tiến bộ trong cách suy nghĩ” này.

“Đó là cách làm của những năm 1995, bây giờ đã là năm 2005 rồi đấy anh Dũng ạ.”

Trần Hán Thăng gác chân nói.

Nhưng, một tiếng “anh Dũng” này lại khiến mí mắt Thân Minh Lượng giật giật, thầm nghĩ Trần sự đệ thực sự đang hạ quyết tâm không làm ở Tân Thế Kỷ nữa sao?

“Bây giờ điều quan trọng nhất là rẻ, nhanh chóng và đúng chỗ, trung tâm mua sắm đâu phải là nhà phân phối nhỏ chứ, thực chất bọn họ là người trung gian.”

Hôm nay Trần Hán Thăng giống như mở rộng phần bụng, có gì nói đó: “Nào có người trung gian nào mà không kiếm giá chênh lệch chứ, cho nên Qủa Xác căn bản không quan tâm đến con đường này, bởi vì chỉ cần danh tiếng trở nên tốt hơn thì chẳng mấy chốc sẽ có kênh bán hàng chủ động liên lạc với Qủa Xác.”

Hồng Sĩ Dũng híp mắt không nói gì, giống như đang suy nghĩ, lại giống như đang đánh giá Trần Hán Thăng.

“Ngoài ra.”

Trần Hán Thăng hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục nói: “Tôi thấy Hồng tổng vẫn luôn chú ý đến con đường tiêu thụ, hình như không để ý lắm đến việc quảng cáo trên Qzone, tôi cảm thấy ngài lại phạm vào một sai lầm khác, bây giờ là thời đại thông tin, khi thị trường mp4 trong trường đại học bão hoà, nó vẫn có thể giúp Qủa Xác duy trì sức nóng, Qzone và cộng đồng Qủa Xác là phương tiện môi giới internet lẫn nhau lớn nhất.”

“Trần sư đệ, Qzone thì tôi biết, nhưng cộng động Qủa Xác là gì?”

Thân Minh Lượng khó hiểu xen vào một câu.

“Cộng đồng Qủa Xác?”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt nghi hoặc, hắn thế mà lại hỏi lại: “Tôi vừa mới nói từ này sao?”

“Hả?”

Nhìn thấy phản ứng này của Trần Hán Thăng, Thân Minh Lượng sửng sốt một chút, anh ta cũng đang nghi ngờ có phải căn tin quá ồn áo khiến mình nghe nhầm không?

“Cho nên để Hán Thăng phân tích một chút nào.”

Hồng Sĩ Dũng bỏ qua những chi tiết tạm thời vô dụng này, trực tiếp hỏi: “Trong trận chiến mp4 giữa Qủa Xác và Tân Thế Kỷ này, bên nào có khả năng dành được phần thắng hơn?”

“Tôi cảm thấy nên nói thực tế hơn một chút.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Hãy nói xem khả năng Tân Thế Kỷ có thể trở mình là bao nhiêu.”

Sắc mặt Thân Minh Lượng trở nên cứng đờ, tấm lưng đang rất thả lỏng cũng trở nên thẳng đứng, ai cũng biết mp4 của Tân Thế Kỷ là dự án “cố gắng xoay chuyển tình thế” của Hồng tổng, không ngờ Trần Hán Thăng cứ thế chọc thủng.

“Vậy cậu cảm thấy là bao nhiêu?”

Hồng Sĩ Dũng không tức giận, vẫn bình tĩnh hỏi.

“Không.”

Trần Hán Thăng khoa tay múa chân làm ra một động tác “ok”: “Kể từ khi mp4 của Qủa Xác được bán ra ngoài, Tân Thế Kỷ đã không còn cơ hội nữa rồi, chẳng phải bây giờ trong nhà máy cũng đang có một tin đồn rằng mức độ tương tự của sản phẩm hai nhà quá cao nên cuối cùng có lẽ chỉ có một nhà tồn tại được thôi sao?”

“Tôi muốn làm sáng tỏ vấn đề đó, chuyện này không phải lời đồn, mà là sự thật.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói.

“Biết rồi, tạm biệt.”

Sau khi nghe xong, Hồng Sĩ Dũng im lặng một lát rồi cầm lấy đĩa đồ ăn đi đến nơi thu gom rác trong căn tin, đổ hết thức ăn thừa trên đó rồi rời đi.

Thân Minh Lượng bối rối đi theo phía sau, anh ta luôn cảm thấy cuộc nói chuyện ngày hôm nay có gì đó hơi kỳ quái.

Trên đường từ đại học Tài chính trở về Tân Thế Kỷ, Hồng Sĩ Dũng vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thâm Minh Lượng nín thở ngồi trên ghế phụ, ngay cả thở dài cũng không dám lớn tiếng.

“Tiểu Thân.”

Hồng Sĩ Dũng đột nhiên mở miệng: “Cậu cảm thấy Trần Hán Thăng là người như thế nào?”

Thân Minh Lượng suy nghĩ một chút: “Tính tình nóng nảy, lúc nào cũng nói năng thô tục, cố chấp ương ngạnh, và thích nói dối, cho dù bị phát hiện cũng không biết xấu hổ.”

“Không có ưu điểm nào sao? Cậu không cần chọn lọc những gì khiến tôi vui vẻ.”

Hồng Sĩ Dũng mỉm cười: “Lúc trước tôi cảm thấy cậu ta chỉ là một tên lưu mạnh đi theo bên cạnh Trịnh Quan Đề, ỷ vào da mặt dày và tài ăn nói để kiếm chút tiền tiêu vặt, bây giờ nghĩ lại với thủ đoạn và chỉ số thông minh của Trịnh Quan Đề, sao cô ta có thể cho phép một tên lưu manh không nghề nghiệp không học vấn ở bên cạnh mình chứ?”

Thân Minh Lượng ngẩn người, Hồng Sĩ Dũng cũng không hỏi lại, sau khi trở về nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, trước khi đi vào văn phòng, Hồng Sĩ Dũng dặn dò nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy tôi, ngoài ra, cậu sa thải Trần Hán Thăng đi, giữ lại chỉ khiến mọi người thêm xấu hổ.”

Thân Minh Lượng đứng tại chỗ gật đầu, mặc dù anh ta không có khứu giác thương nghiệp nhạy bén nhưng cũng cảm nhận được một chút bất an.

Khoảng chừng năm giờ chiều, giám đốc kinh doanh của Tân Thế Kỷ đột nhiên vội vàng chạy tới, Thân Minh Lượng chạy ra nói: “Hồng tổng dặn dò nếu không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy…”

“Con mẹ nó chuyện rất quan trọng!”

Giám đốc kinh doanh “lạch cạch” một tiếng đẩy phòng giám đốc ra, phát hiện bên trong sương khói lượn lờ, hoá ra Hồng Sĩ Dũng vẫn luôn hút thuốc ở bên trong, không mở điều hoà cũng không mở cửa sổ, anh ta ngồi trên sô pha giống như một vị thần tiên.

“Hồng tổng, vừa mới nhận được tin tức, có vài nhà phân phối đã liên hệ với Qủa Xác, có lẽ muốn nhập hàng.”

Giám đốc kinh doanh lo lắng nói: “Bọn họ vốn dĩ đều là nhà phân phối nhỏ của chúng ta.”

“Vâng.”

Hồng Sĩ Dũng không lên tiếng, Trần Hán Thăng đã đoán trước được điều này, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

“Nhưng Qủa Xác đã từ chối rồi.”

Giám đốc kinh doanh lại nói ra một bước ngoặt thần kỳ.

“Tại sao?”

Hồng Sĩ Dũng sửng sốt hỏi.

“Phía bên Qủa Xác tỏ vẻ có quá nhiều đơn đặt hàng, năng lực sản xuất không nhiều như vậy.”

Giám đốc kinh doanh thở dài một hơi, lý do này thực sự khiến người ta vô cùng tức giận.

Bình Luận (0)
Comment