“Khả năng sản xuất không nhiều như vậy?”
Hồng Sĩ Dũng đột nhiên mỉm cười, mở cửa sổ ra đón gió vào.
Giám đốc kinh doanh và Thân Minh Lượng đứng bên cạnh chờ quyết sách của Hồng Sĩ Dũng.
“Tiểu Thân, đi gọi Lão Lưu của bộ phận nghiên cứu và phát minh đến đây, xem xem mp4 của chúng ta còn mất bao lâu nữa.” Hồng Sĩ Dũng nói.
Thân Minh Lượng lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại, hai phút sau báo cáo lại: “Lưu tổng vừa mới ngủ, cấp dưới của ông ấy nói rằng Lưu tổng đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi, vẫn luôn tập trung vào bộ phận nghiên cứu và sản xuất, cần tôi đi đánh thức không?”
“Thôi quên đi.”
Hồng Sĩ Dũng xua tay: “Cho dù thúc giục cũng không thể nào nhanh hơn.”
Ba người đứng trong văn phòng, bầu không khí hơi đè nén, một lát sau, Hồng Sĩ Dũng mới hỏi giám đốc kinh doanh: “Cậu cảm thấy đây là đủ đoạn marketing của Qủa Xác hay thực sự là năng lực sản xuất không đủ?”
“Chắc là có cả hai.”
Giám đốc kinh doanh phân thích: “Dựa theo xu hướng hiện tại mà nói, năng lực sản xuất không đủ là điều đương nhiên, đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng marketing.”
Nói đến đây, vị giám đốc kinh doanh mới được thăng chức chưa được bao lâu cười khổ một tiếng: “Ngay cả đứa con gái đang học cấp ba của tôi cũng biết đến Qủa Xác, con bé biết đến thông qua Qzone, Qủa Xác phát triển thực sự quá nhanh.”
“Tôi biết rồi, tạm thời không còn quá nhiều cách.”
Hồng Sĩ Dũng gật đầu: “Cậu đi báo cáo một chút với Trịnh tổng đi.”
Sau khi giám đốc kinh doanh rời đi, Hồng Sĩ Dũng đi đến trước cửa sổ, ánh hoàng hôn mờ ảo chiếu xuống căn phòng, sương khỏi lượn lờ vẫn chưa tan hết xuyên qua ánh sáng phản chiếu, làm nổi bật bóng lưng mập mạp vô cùng cô độc của Hồng Sĩ Dũng.
Không hiểu tại sao Thân Minh Lượng cảm thấy đau lòng, mặc dù thủ đoạn tranh quyền đoạt chức của Hồng Sĩ Dũng hơi vô lại, nhưng thành thật mà nói, anh ta đối xử với hầu hết các công nhân trong nhà máy không tồi.
Bản thân anh ta làm thư ký bên cạnh Hồng Sĩ Dũng nên có thể nhìn thấy rõ những chuyện này.
…
Ngày hôm sau, mp4 của Tân Thế Kỷ vẫn chưa thể đi vào sản xuất hàng loạt, nhanh nhất cũng phải đến ngày 15.
Nhưng Qủa Xác sẽ không cho Tân Thế Kỷ cơ hội này, bọn họ đã chi rất nhiều tiền để mua “quảng cáo” trên trang đầu tiên của “Bản tin buổi tối Dương Tử”- Tờ báo có doanh thu tiêu thụ lớn nhất tỉnh Tô Đông.
Nhưng bài quảng cáo này rất kỳ quái, nó không quảng cáo sản phẩm hoặc tính năng của Qủa Xác mà là đăng tải một bài tuyên bố.
Trịnh trọng tuyên bố:
Nếu có bất cứ hành vi trực tiếp thanh toán tiền hàng mà chưa nhận được sự đồng ý của công ty chúng tôi, công ty chúng tôi sẽ báo cảnh sát!
Tuyên bố từ điện tử Qủa Xác.
Mấy hàng chữ in thể Tống màu đen, to đậm, Qủa Xác thực sự mua cả một trang báo riêng, trụi lủi đến mức vô cùng nổi bật.
“Marketing chết tiệt!”
Sau khi xem xong, Hồng Sĩ Dũng cảm thán một tiếng.
Có thể thực sự những nhà phân phối nhỏ vì để tranh giành mua sản phẩm của Qủa Xác, nên đã trả tiền trước mà không cần thương lượng.
Có thể đây chỉ là một mánh lới, Qủa Xác đang sử dụng chiến thuật marketing, tự lăng xê bản thân mình.
Tóm lại vẫn có tác dụng.
Bây giờ mọi người đều biết có một nhà máy điện tử như vậy, nó gọi là Qủa Xác, vô cùng ngầu.
Ngầu ở chỗ nào?
Thế mà lại có người còn chưa nhận được sự đồng ý đã trực tiếp chuyển khoản vào tài khoản của Qủa Xác, tạo thành một rắc rối trong việc kiểm soát tài chính, Qủa Xác không thể không báo cảnh sát để xử lý.
Một “lời tuyên bố trịnh trọng” ngông cuồng như vậy thực sự có tác dụng hơn bất cứ lời quảng cáo nào khác.
Chiều hôm đó, giám đốc kinh doanh lại đến đây báo cáo: “Các trung tâm mua sắm ở Kiến Nghiệp cũng muốn nhập hàng của Qủa Xác, Tô Ninh còn giữ một chút quy tắc, đặc biệt gọi điện thoại đến nói đến chuyện này, tỏ vẻ muốn 500 cái trước, chờ đến khi mp4 của Tân Thế Kỷ được tung ra, bọn họ cũng sẽ nhập hàng, bên phía GOME(công ty bán lẻ đồ điện tử lớn nhất Trung Quốc) thậm chí còn chưa nói gì, nhưng lại đặt 1000 cái mp4 của Qủa Xác.”
Kiến Nghiệp có thể coi là đại bản doanh của Tân Thế Kỷ, ngay cả bọn họ cũng có thái độ này, có thể tưởng tượng được những nhà phân phối của các tỉnh thành khác.
“Tôi biết rồi.”
Hồng Sĩ Dũng xoa xoa giữa hai hàng chân mày: “Cậu tiếp tục báo cáo với Trịnh tổng đi.”
Tình hình trong hai ngày sau đó càng tồi tệ hơn nữa, những nhà phân phối nhỏ đã từng đưa ra lời thề son sắt tỏ vẻ muốn lật đổ Qủa Xác kia, bây giờ lại sợ không thể giành được hàng nên trực tiếp lái xe đến chặn ở trước cửa Qủa Xác.
Vào ngày 15, người phụ trách của bộ phận nghiên cứu phát minh sản xuất cuối cùng cũng đưa ra một chiếc mp4, nhưng khi đặt trước mặt Hồng Sĩ Dũng và Trịnh Cô Cô, hai vị lão tổng nãy cũng không được vui cho lắm.
Trịnh Cô Cô cầm lấy chiếc mp4 của Tân Thế Kỷ đánh giá một phen: “Nhìn từ xa, ngoại trừ logo khác nhau ra, tôi thực sự cho rằng đây là mp4 của Qủa Xác.”
Người phụ trách của bộ phận nghiên cứu phát minh sản xuất đột nhiên trở nên căng thẳng, đây là đang chê trá hình người của bộ phận mình không có năng lực sáng tạo sao?
“Lão Lưu, cậu vất vả rồi, cậu đi xuống trước đi.”
Hồng Sĩ Dũng đuổi người phụ trách của bộ phận nghiên cứu phát minh sản xuất đi, bọn họ đã cố gắng, chỉ là tình hình bây giờ đã vượt qua suy đoán.
“Trịnh tổng, ngài có gì muốn nói không?”
Hồng Sĩ Dũng cũng biết câu nói lúc nãy của Trịnh Cô Cô có ẩn ý gì đó.
“Lão Hồng, tình hình bây giờ đã rất rõ ràng.”
Trịnh Cô Cô thở dài một hơi: “Mp4 của Tân Thế Kỷ và mp4 của Qủa Xác, cho dù kiểu dáng và chức năng đều tương tự như nhau, đối tượng khách hàng chủ yếu cũng là người trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn của Qủa Xác cao tay hơn, bọn họ biết marketing, nếu chúng ta sản xuất hàng loạt, liệu chúng ta còn có thị trường nữa không?”
“Không gian quá nhỏ.”
Hồng Sĩ Dũng lắc đầu, thành thật nói: “Lợi nhuận đã bị Qủa Xác đè bẹp, nếu Tân Thế Kỷ lại sản xuất hàng loạt, chi phí nguyên vật liệu là 25 triệu tệ, có lẽ doanh số bán hàng thậm chí còn không vượt qua mười triệu, lợi nhuận ròng càng thấp hơn nữa.”
“Đúng vậy.”
Trịnh Cô Cô nói: “Đề nghị của tôi là Tân Thế Kỷ lập tức chuyển hình, đừng lún quá sâu vào hạng mục mp4 này, hãy liên lạc với các nhà sản xuất nguyên vật liệu, để xem có thể trả lại bao nhiêu, cũng không đến mức chỉ có mười triệu thôi đúng không?”
Thực ra bà ta đã cho kế toán tính toán, nếu có thể trả lại số nguyên vật liệu này, Tân Thế Kỷ ít nhất cũng có thể thu về túi 15 triệu tệ.
Với số tiền này, Tân Thế Kỷ vẫn có thể tiến hành các dự án khác.
“Trịnh tổng, nếu tôi không chấp nhận thì sao?”
Hồng Sĩ Dũng ngẩng đầu lên nói: “Thực ra cho dù lần này lỗ vốn đi chăng nữa, nhưng dựa hơi được sức nóng của Qủa Xác, thanh danh của Tân Thế Kỷ cũng có thể đi lên, lần sau chắc chắn sẽ thuận lợi…”
“Không có lần sau nữa đâu.”
Trịnh Cô Cô trực tiếp cắt ngang: “Lão Hồng, tôi đã cho cậu quá nhiều cơ hội rồi, lúc trước mặc dù có chút bất đồng quan điểm những tôi vẫn lựa chọn ủng hộ cậu, lần này có thể nói là thời khắc mấu chốt liên quan đến sự tồn vong của Tân Thế Kỷ, tôi không thể dùng nhiều tiền như vậy để cùng đánh cược với cậu.”
Hồng Sĩ Dũng gật đầu không nói gì, bắt đầu từ lúc này, bản thân anh ta đã mất đi quyền chỉ huy của Tân Thế Kỷ.
Có được “tiền trảm hậu tấu”, Trịnh Cô Cô cầm theo Thượng Phương Bảo Kiếm chuẩn bị tiếp nhận.
…
Nếu đã chuẩn bị trả hàng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp, cho nên hoàn toàn không thể giấu được, chẳng mấy chốc tin tức đã truyền đến Qủa Xác.
Trần Hán Thăng gọi một cuộc điện thoại cho cô thư ký nhỏ đến văn phòng trên đường Thiên Nguyên Đông.
Cô thư ký nhỏ vừa đến, Trần Hán Thăng lập tức oán giận nói: “Nhiếp Tiểu Vũ, bây giờ cô giỏi quá nhỉ, tôi bảo cô lại đây một chút, cô bắt tôi đợi đến nửa tiếng đồng hồ, có phải cô không còn tôn trọng ông chủ càng ngày càng giàu có như tôi này nữa phải không?”
“Này…”
Nhiếp Tiểu Vũ bĩu môi: “Nhìn cậu phiêu chưa kìa, còn gì mà càng ngày càng giàu có, bộ trưởng Trần, cậu có thể chững chạc hơn một chút được không, tôi bị người ta chặn trước cửa đấy.”
Trần Hán Thăng cảm thấy hơi kỳ quá: “Những nhà phân phối nhỏ đã nhận được hàng kia vẫn chưa đi sao?”
“Đi rồi.”
Nhiếp Tiểu Vũ nói: “Nhưng có một đám vừa mới đến vào ngày hôm nay, chỉ cần bắt được một nhân viên của nhà máy điện tử Qủa Xác ra vào thì sẽ không ngừng dò hỏi.”
“Vậy thì cũng không thể lâu như vậy chứ?”
Trần Hán Thăng nói: “Cô tuỳ tiện đối phó vài câu là được rồi.”
“Chủ yếu là…”
Nhiếp Tiểu Vũ thanh thuý đáp: “Có một số nhà phân phối nhỏ rất biết nói chuyện, khen tôi xinh đẹp, khen tôi có bản lĩnh, khen tôi có tương lai, thế là tôi nói nhiều thêm với bọn họ vài câu, để lại số điện thoại hay gì đó.”
“Cô được đấy.”
Trần Hán Thắng không còn gì để nói, ông chủ nổi lên, cũng kéo theo thư ký nhỏ nổi lên.
“Được rồi, cô khoe khoang như thế nào là chuyện của cô, tôi có nhiệm vụ giao cho cô đây.”
Trần Hán Thăng nói: “Tân Thế Kỷ muốn trả lại nguyên liệu, con người của tôi thực sự quá lương thiện tốt bụng, không thể nhìn được cảnh hàng xóm lỗ vốn muốn bọn họ giúp chúng ta sản xuất.”
“Ồ, sản xuất thì sản xuất cũng không có gì bất ngờ mà.”
Cô thư ký nhỏ nghiêng đầu: “Nhưng “tốt bụng” cũng có liên quan đến bộ trưởng Trần sao?”
“Nhiều lời vô nghĩa.”
Trần Hán Thăng cầm lấy bật lửa muốn ném qua: “Chiều hôm nay cô cầm lấy năm trăm ngàn tiền mặt đi đến Tân Thế Kỷ, nói rằng chúng ta muốn bọn họ sản xuất sản xuất.”
Nhiếp Tiểu Vũ nhíu mày: “Chỉ năm trăm ngàn tệ thôi sao, có phải quá ít không?”
“Từng chút từng chút thôi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ năm trăm ngàn tệ, chúng ta lại tăng lên vừa phải, nhớ đừng ký hợp đồng, bỏ tiền lại rồi chạy lấy người.”
…
Chiều hôm đó, cô thư ký nhỏ quả nhiên cầm tiền mặt đi đến Tân Thế Kỷ, phía bên Tân Thế Kỷ nghe nói Qủa Xác có mối làm ăn thuê sản xuất, trong lòng tầng lớp quản lý đều cảm thấy không thoải mái lắm.
Lúc trước là màn chiến đấu riêng 1v1 có tính chất sống còn, bây giờ lại sắp trở thành xưởng gia công của Qủa Xác?
Trịnh Cô Cô hỏi ý kiến của Hồng Sĩ Dũng, Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một chút rồi nói: “Về mặt tình cảm thì không thể chấp nhận được, nhưng so với việc trả lại hàng, làm thế này có thể vãn hồi được ít tổn thất hơn, còn việc xử lý như thế nào vẫn nên để Trịnh tổng quyết định thì hơn.”
“Tôi hiểu rõ cảm giác của các cậu, nhưng trong kinh doanh không thể hành động theo cảm tình.”
Trịnh Cô Cô gõ bàn nói: “Bây giờ phải cố gắng hết sức vãn hồi tổn thất, chúng ta sẽ chấp nhận đơn đặt hàng này.”
Nếu bà chủ lớn đã lên tiếng, ban quản lý của Tân Thế Kỷ cũng không có bất cứ dị nghị gì, đây thực sự là một trong những biện pháp tốt nhất.
Nhưng khi Trịnh Cô Cô đang định lấy hợp đồng ra thì Nhiếp Tiểu Vũ lại hất mái tóc ngắn của mình: “Chỉ là một đơn hàng 500,000 ngàn tệ thôi mà, chẳng lẽ Tân Thế Kỷ còn bỏ chạy được sao?”
Nói xong, cô ấy lập tức đặt tiền lên bàn, vui vẻ rời đi.
“Mặc dù giọng điệu hơi kiêu ngạo nhưng chúng ta vẫn làm thì hơn.”
Trịnh Cô Cô thở dài một hơi: “Tình hình bây giờ, đừng nói là đơn hàng 500,000 ngàn, cho dù là đơn hàng năm mươi ngàn, chúng ta cũng nhận.”
Vì thế, Tân Thế Kỷ đang định trả hàng lập tức ngừng lại, chẳng mấy chốc đã hoàn thành nhiệm vụ cho đơn hàng sản xuất năm trăm ngàn.
Có lẽ Qủa Xác vô cùng hài lòng với chất lượng sản phẩm nên chẳng bao lâu sau đã đưa đến một đơn đặt hàng 1 triệu tệ.
Trịnh Cô Cô vừa mừng vừa có chút đau lòng, mừng là vì Qủa Xác không những đưa mối làm ăn đến mà còn không mặc cả giá cả;
Đau lòng là gì, điều này chứng tỏ bọn họ thực sự kiếm được rất nhiều tiền, mà những chuyện này vốn dĩ thuộc về Tân Thế Kỷ mới phải.
Sau khi hoàn thành đơn đặt hàng trị giá 1 triệu tệ, Qủa Xác lập tức đưa ra đơn đặt hàng 1,5 triệu tệ.
Trịnh Cô Cô nhanh chóng bảo kế toán tính toán một chút, nếu toàn bộ nguyên liệu trị giá 25 triệu tệ kia đều được sản xuất sản xuất thì Tân Thế Kỷ còn lỗ bao nhiêu?
“Bởi vì giá cả của Qủa Xác đưa ra rất cao, nếu sử dụng toàn bộ nguyên liệu sản xuất thì chúng ta còn lỗ ba triệu tệ.”
Giám đốc bộ phận kế toán nói.
Nghe xong, Trịnh Cô Cô vô cùng vui vẻ, lúc đầu bà ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc thua lỗ 10 triệu tệ, nhưng bây giờ chỉ lỗ hơn 3 triệu, bà ta thậm chí còn muốn cảm ơn Qủa Xác.
Sau khi đơn đặt hàng trị giá 1,5 triệu tệ được hoàn thành, cuối cùng Qủa Xác cũng không khiến Trịnh Cô Cô thất vọng, bọn họ tỏ vẻ thái độ làm việc của Tân Thế Kỷ nghiêm túc, nhân công cẩn thận, cho nên muốn mua hết toàn bộ số nguyên liệu còn lại trong một lần.
Hơn nữa Qủa Xác còn trả trước hai triệu tiền đặt cọc.
Mặc dù lần này không trả trước toàn bộ số tiền nhưng Trịnh Cô Cô cũng có thể hiểu được, dù sao số tiền này quá nhiều.
Hơn nữa, với tiền đề của ba lần hợp tác trước đó, số tiền Qủa Xác đưa ra cũng đã đủ hào phóng, đồng thời còn vô cùng tin tưởng Tân Thế Kỷ, thậm chí còn không ký kết hợp đồng.
Dưới đủ loại yếu tố khác nhau, Trịnh Cô Cô lập tức phê chuẩn đưa toàn bộ nguyên liệu của Tân Thế Kỷ vào sản xuất, nhất định phải nhanh chóng vãn hồi tổn thất và nhảy ra khỏi vũng lầy mp4 này.
Mặc dù Hồng Sĩ Dũng cảm thấy có gì đó không ổn nhưng bây giờ anh ta đã không có quyền lực, hơn nữa cũng không có lý do chính đáng, chỉ có thể đè nén nghi ngờ ở trong lòng.
Một tuần sau, bởi vì Tân Thế Kỷ tung ra toàn bộ hoả lực, thương vụ “cứu mạng” này cuối cùng cũng được hoàn thành.
Trịnh Cô Cô vội vàng liên lạc với Qủa Xác, người nhận điện thoại lần này không phải là Khổng Tĩnh, cũng không phải Nhiếp Tiểu Vũ, mà là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, mặc dù cũng có chút quen tai.
“Xin chào, Tân Thế Kỷ đã hoàn thành toàn bộ đơn đặt hàng.”
Trịnh Cô Cô nói ở trong điện thoại.
“Đơn đặt hàng?”
Giọng điệu của đối phương tràn ngập nghi hoặc: “Đơn đặt hàng gì?”
Trịnh Cô Cô cho rằng hắn không biết, còn cười nói: “Anh cứ hỏi Khổng tổng hoặc cô Nhiếp, có lẽ các cô ấy biết.”
“Không cần.”
Người đàn ông trẻ tuổi kia cũng cười: “Tôi là ông chủ của Qủa Xác, chỗ này người có tiếng nói nhất là tôi, tôi nói không có đơn đặt hàng thì đó là không có đơn đặt hàng.”
Trịnh Cô Cô ngẩn người: “Anh có ý gì? Chúng tôi đã gia công toàn bộ nguyên vật liệu dựa theo yêu cầu, Qủa Xác muốn quỵt nợ sao?”
“Chiếc mũ này lớn quá.”
Đối phương cười hì hì nói: “Quỵt nợ cũng phải có chứng cứ đúng không, Trịnh tổng, chúng ta đã ký hợp đồng chưa?”
“Ôi trời ơi, xong rồi.”
Đầu óc Trịnh Cô Cô choáng váng, nếu Qủa Xác không thừa nhận khoản giao dịch này, thì toàn bộ nguyên vật liệu kia sẽ bị tiêu huỷ, tổn thất còn lớn hơn nhiều so với việc trả lại cho nhà sản xuất.
Sau cuộc “đấu tranh nội bộ” trước đó của Tân Thế Kỷ, thực chất hiệu quả và lợi ích đã hao tổn, nếu lại mất thêm hơn 20 triệu tệ này nữa thì tháng sau sẽ không có tiền trả lương cho công nhân.
“Rốt cuộc tại anh lại muốn làm như vậy?”
Trịnh Cô Co giãy giụa hỏi.
Nếu dùng “thắng bại” để phân định cuộc tranh dành này thì thực chất Qủa Xác đã thắng.
Nhưng trước đó bọn họ lại dùng thủ đoạn “câu cá” với năm trăm ngàn tệ, một triệu tệ để hạ thấp sự phòng bị của Tân Thế Kỷ, đồng thời lợi dụng việc Trịnh Cô Cô đang nóng lòng muốn cứu vãn tổn thất, cuối cùng trực tiếp đẩy Tân Thế Kỷ xuống hố lửa vạn kiếp bất phục.
“Đừng đổ lỗi cho tôi, tôi là người tốt.”
Đối phương im lặng một chút: “Nếu muốn nói thì con mẹ nó đều là do Trịnh Quan Đề.”
Trong câu nói nổi tiếng, “Hồng Sĩ Dũng” đã biến thành “Trịnh Quan Đề”.
Thân phận của hắn cũng được miêu tả một cách sinh động.
“Cậu là Trần Hán Thăng?”
Cuối cùng Trịnh Cô Cô cũng phản ứng lại, giọng nói này thực sự là của Trần Hán Thăng.
“Không sai, đúng là tại hạ!”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang muốn khoe khoang gì đó thì lạ nghe thấy đầu dây bên kia có người hét lên: “Trịnh tổng, Trịnh tổng, mau gọi 120, Trịnh tổng ngất xỉu rồi…”