Lúc trước Trịnh Cô Cô đã từng ngất xỉu một lần, lần này lại ngất xỉu, bà ta cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, trước mắt giống như có rất nhiều bóng người đang đong đưa, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương 120.
Nhưng hai mắt không thể mở ra được, miệng không thể nói chuyện, nhưng ý thức vẫn còn tồn tại, cuối cùng bản thân mình nằm trên một chiếc giường mềm mại, trong bầu không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, chắc là đang ở trong bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người đến thăm, có người đi theo nhóm, cũng có người đi một mình, giọng nói đều rất quen thuộc, sau đó bà ta dần dần ngủ thiếp đi…
Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến khi Trịnh Cô Cô mở mắt ra, bà ta phát hiện quả nhiên mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
“Trịnh Cô Cô, ngài tỉnh rồi sao?”
Hồng Sĩ Dũng ngồi bên mép giường bệnh, quan tâm hỏi.
“Ừ.”
Trịnh Cô Cô vẫn đang chậm rãi khôi phục ký ức, sau khi nhớ ra nguyên nhân mình vào bệnh viện, vẻ mặt bà ta có hơi ảm đạm: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày 21.”
Hồng Sĩ Dũng đáp.
“Tôi đã nằm một ngày một đêm rồi sao?”
Trịnh Cô Cô hơi giật mình, thở dài một hơi, nói: “Chẳng trách miệng hơi khát.”
“Tôi đi rót nước cho ngài.”
Hồng Sĩ Dũng đứng dậy nói.
Hồng Sĩ Dũng và Trịnh Cô Cô là họ hàng thân thích, dựa theo vai vế bình thường mà nói, Trịnh Cô Cô chắc thuộc kiểu “cô họ xa” của Hồng Sĩ Dũng.
Trịnh Cô Cô ngồi dậy uống hai hớp trà nóng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cả người cũng khôi phục không ít sức lực.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bên ngoài tràn ngập ánh nắng tươi đẹp rực rỡ, thỉnh thoảng có một làn gió ấm thổi qua khiến tấm rèm bằng vải dệt màu trắng đung đưa “xôn xao”, khiến cho người ta cảm giác bình tĩnh và thoải mái.
Bà ta híp mắt đánh giá cách bài trí trong phòng bệnh một lúc rồi chậm rãi nói: “Lão Hồng, tôi bị lừa rồi.”
“Tôi biết.”
Hồng Sĩ Dũng gật đầu, ngay sau đó lại bổ sung thêm: “Nhưng cũng không thể trách ngài, bất cứ ai ở trong tình cảnh đó đều sẽ phạm sai lầm như vậy.”
“Thật vậy chăng?”
Trịnh Cô Cô quay đầu lại hỏi, bà ta muốn nhìn xem có phải Hồng Sĩ Dũng đang an ủi mình không?
“Thực sự là như vậy.”
Hồng Sĩ Dũng nghiêm túc nói: “Tâm trạng của ngài lúc ấy giống hệt như tâm trạng của tôi khi cứ khăng khăng muốn làm mp4 trước đó, ngài rất muốn cứu vãn tổn thất, tôi rất muốn chấn hưng lại Tân Thế Kỷ, ý nghĩ cố chấp cho nên mới hoàn toàn rơi vào cạm bẫy của người khác.”
Có lẽ an ủi như vậy thật sự có một chút tác dụng, sắc mặt của Trịnh Cô Cô hơi thả lỏng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi nói: “Tôi nên ký hợp đồng mới phải.”
“Vô dụng thôi.”
Hồng Sĩ Dũng lắc đầu: “Tôi chỉ hỏi ngài một câu, lúc ấy ngài dám kiên quyết ký hợp đồng không?”
Trịnh Cô Cô suy nghĩ một chút, cũng không lừa mình dối người: “Không dám, lúc ấy tôi đang nóng lòng muốn cứu vãn tổn thất, hơn nữa hai lần hợp tác trước đều vô cùng vui vẻ, năng lực sản xuất của Qủa Xác vốn dĩ cũng không đủ, dưới tình huống khoảng cách giữa hai nhà gần như vậy, tôi vẫn sẽ thực hiện giao dịch này.”
“Điều quan trọng nhất là ở một bước cuối cùng, cậu ta thế mà còn cam tâm đặt cọc trước hai triệu tiền đặt cọc.”
Hồng Sĩ Dũng cũng thở dài nói: “Trừ phi sử dụng quan điểm của Thượng đế, nếu không bất cứ người nào cũng mắc mưu, cậu ta kiên nhẫn hơn so với chúng ta.”
Nói đến “cậu ta” này, Trịnh Cô Cô và Hồng Sĩ Dũng đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Trịnh Cô Cô mới hỏi: “Cậu biết ông chủ đứng sau Qủa Xác là Trần Hán Thăng từ lúc nào?”
“Khoảng chừng mười ngày trước, lúc đó mp4 của Qủa Xác vừa mới được tung ra thị trường, Trần Hán Thăng lại làm thêm ở chi nhánh của Hoả Tiễn 101 ở đại học Tài chính.”
Hồng Sĩ Dũng nói: “Lúc ấy nghe những lời cậu ta nói, tôi đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, sau đó trở về suy nghĩ một chút, phát hiện ông chủ của Qủa Xác thực sự là cậu ta, rất nhiều chuyện trở nên dễ hiểu.”
“Vậy tại sao lúc đó cậu không nói với tôi?”
Giọng điệu Trịnh Cô Cô mang theo chút trách cứ.
“Nói thì có tác dụng gì không? Lúc đó tôi cũng chỉ mới nghi ngờ.”
Hồng Sĩ Dũng cười: “Lúc thực sự xác định thân phận là ngày hôm qua, sau khi cậu ta đến đây thăm ngài…”
“Trần Hán Thăng cũng đến đây?”
Trịnh Cô Cô vô cùng ngạc nhiên, cổ tay không nhịn được run lên một chút, vẩy vài giọt nước ra ngoài.
Hồng Sĩ Dũng đưa khăn giấy đến: “Cậu ta lo lắng ngài xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nên đã cố ý đến thăm cùng với Khổng Tĩnh, sau khi nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì, bọn họ lập tức rời đi.”
“Ừ.”
Trịnh Cô Cô vẫn còn đang tiêu hoá tin tức này, một lát sau, bà ta không nhịn được tự giễu nói: “Lúc trước tôi còn xem thường cậu ta, cảm thấy năng lực của cậu quá bình thường khi lúc nào cũng bị Qủa Xác chơi đùa trong lòng bàn tay, không ngờ đến lượt mình, chỉ sau một hiệp đấu đã kết thúc trò chơi, thực ra cậu đã kiên trì được vài tháng rồi.”
“Ha ha ha…”
Trịnh Cô Cô nói rất hay, Hồng Sĩ Dũng không nhịn được bật cười ha hả.
Sau khi cười xong, Hồng Sĩ Dũng mới thành khẩn nói: “Thực ra tôi cũng không làm được, người thực sự có thể đối đầu với Trần Hán Thăng, hôm qua cô ấy cũng đã đến thăm ngài đấy.”
“Ai?”
Trịnh Cô Cô theo bản năng hỏi, nhưng chẳng bao lâu sau đã phản ứng lại: “Trịnh Quan Đề?”
“Đúng vậy.”
Vở kịch này dường như đã đến lúc phải hạ màn, Hồng Sĩ Dũng nói chuyện không chút kiêng nể: “Không nói đến chuyện lập trường, chỉ nói đến năng lực, nếu Trịnh Quan Đề là bà chủ của Tân Thế Kỷ, Trần Hán Thăng tuyệt đối không dám không chút e dè giở thủ đoạn như vậy.”
Trịnh Cô Cô gật đầu, có lẽ Hồng Sĩ Dũng là người có quyền lên tiếng nhất.
Giai đoạn trước anh ta đấu đá với Trịnh Quan Đề, giai đoạn sau lại đấu đá với Trần Hán Thăng, thực ra nghĩ lại cũng rất khổ cực.
“Lão Hồng, cậu vất vả rồi.”
Trịnh Cô Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, bà ta chỉ mới đấu với Trần Hán Thăng một hiệp mà suýt chút nữa mất mạng, Hồng Sĩ Dũng là một người đã từng bị Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng liên tục oanh tạc.
“Vất vả thì vất vả, nhưng cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa đâu.”
Hồng Sĩ Dũng xua tay “khiêm tốn” nói: “Kể từ khi bắt tay vào làm mp4, tôi đã rơi vào cạm bẫy của Trần Hán Thăng, trên thị trường có nhiều thương hiệu mp4 như vậy, chỉ có Qủa Xác và Tân Thế Kỷ không thể cùng tồn tại, bởi vì về tính năng và ngoại hình đều quá giống nhau, đây là kế hoạch của cậu ta cũng nên.”
“Nhắc đến Tân Thế Kỷ, Lão Hồng, sau này chúng ta phải làm gì đây?”
Trịnh Cô Cô thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải đối mặt với vấn đề hiện thực.
“Thực ra tôi có một ý kiến, cũng không biết có thoả đáng không?”
Hồng Sĩ Dũng mím môi nói.
“Bây giờ còn có gì mà không thể nói?”
Trịnh Cô Cô bất đắc dĩ nói: “Tân Thế Kỷ sắp trở thành một cái vỏ rỗng rồi.”
Lúc trước Trần Hán Thăng đã từng đảm bảo trước mặt Trịnh Quan Đề rằng hắn sẽ đào Tân Thế Kỷ thành một cái vỏ rỗng, bây giờ gần như đã đạt được hiệu quả này, Trịnh Cô Cô thậm chí còn không biết tháng sau phải trả tiền lương cho công nhân bằng cách nào đây.
“Tôi đề nghị trả Tân Thế Kỷ lại cho Trịnh Quan Đề một lần nữa.”
Sắc mặt Hồng Sĩ Dũng vô cùng nghiêm túc, không hề có ý tứ đùa giỡn.
Ý của anh ta là hoàn toàn chuyển giao toàn bộ quyền sở hữu tài sản của Tân Thế Kỷ cho Trịnh Quan Đề, sau đó không có bất cứ liên quan nào đến nhà họ Trịnh nữa.
Nghe thấy điều này, Trịnh Cô Cô nhìn chằm chằm vào Hồng Sĩ Dũng.
Sắc mặt Hồng Sĩ Dũng bình thản, ánh mắt bình tĩnh, không có chút chột dạ nào.
“Tại sao?”
Trịnh Cô Cô hỏi.
“Lúc đó Trịnh Nhị công tử muốn Tân Thế Kỷ là bởi vì nó kiếm được tiền dưới thời Trịnh Quan Đề.”
Hồng Sĩ Dũng giải thích: “Bây giờ nó đã bị Trần Hán Thăng chơi đùa đến mức trở thành một gánh nặng, tính toán một chút, nếu còn muốn cứu vớt Tân Thế Kỷ, phía bên Hồng Kông phải bỏ ra ít nhất 50 triệu nhân dân tệ, 25 triệu để cứu vãn tổn thất, 25 triệu để phát triển sản phẩm tiếp theo, hứng thú của Trịnh Nhị công tử đối với chuyện này chắc cũng không nhiều lắm.”
Trịnh Cô Cô lặng lẽ gật đầu, cần ít nhất là 40 đến 50 triệu tệ, đồng thời còn phải đối phó với thủ đoạn gây áp lực liên tục đến từ Qủa Xác.
“Ngoài ra…”
Hồng Sĩ Dũng lại mỉm cười: “Trước khi rời đi, Trần Hán Thăng còn để lại một câu, cậu ta nói nếu chúng ta chịu trả Tân Thế Kỷ lại cho Trịnh Quan Đề, những đơn đặt hàng đó còn có tác dụng, nếu Tân Thế Kỷ vẫn là của nhà họ Trịnh thì cậu ta vẫn chưa từng nghe nói đến đơn đặt hàng đó.”
“Theo cách này, cậu ta coi những công nhân nhân viên của Tân Thế Kỷ trở thành một lợi thế đàm phán, cho dù quá vô lại, nhưng cậu ta cũng đối xử rất tốt với Trịnh Quan Đề.”
Ánh mắt của Trịnh Cô Cô hơi phức tạp: “Xem ra, Trần Hán Thăng dùng nhiều thủ đoạn như vậy cũng chỉ nhằm vào tôi và cậu.”
“Vâng…”
Hồng Sĩ Dũng do dự một chút, cuối cùng vẫn móc ra một tấm card nói: “Tình cảm của cậu ta đối với tôi bây giờ, có lẽ hơi kỳ quái.”
“Có ý gì?”
Trịnh Cô Cô tiếp nhận tấm card, phát hiện đó là một tấm bưu thiếp của trường đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp, trên đó còn có một hàng chữ:
Có rảnh thì đến đại học Tài chính ăn cơm đùi gà.
Mặc dù chữ viết không đẹp lắm, nhưng lại là viết tay, thậm chí không ký tên, trên chỗ ký tên cho vẽ một mặt cười khoa trương?
“Cậu ta nói.”
Hồng Sĩ Dũng cười khổ một tiếng: “Tôi đã bị bôi đen đến mức nảy sinh tình cảm.”