“Nếu Trịnh tổng đã có biện pháp giải quyết vấn đề thì bây giờ chúng ta hãy triệu tập ban quản lý mở một cuộc họp ngắn đi.”
Hồng Sĩ Dũng cảm khái nói: “Dù sao cũng làm việc cùng nhau lâu như vậy, cũng nên từ biệt rồi.”
Thư ký Tưởng Vân Vân và Thân Minh Lượng nhanh chóng thông báo với lãnh đạo các phòng ban, thực ra nội dung của cuộc họp vô cùng đơn giản, chẳng qua chỉ là Hồng Sĩ Dũng tuyên bố mình và Trịnh Cô Cô chính thức rời khỏi Tân Thế Kỷ vĩnh viễn, Trịnh Quan Đề lại lên nắm quyền một lần nữa.
Nhưng, vẻ mặt của các nhân viên tham gia lại không giống nhau.
Tâm trạng của Hồng Sĩ Dũng tương đối nhẹ nhàng, đây là cuộc họp cuối cùng anh ta chủ trì tại nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, cũng có thể nói là lời tạm biệt với các đồng nghiệp;
Vẻ mặt của Trịnh Quan Đề bình tĩnh nhất, trên mặt cô không có sự đắc ý khi “Quyền lực quay về”, cũng không có sự lo lắng khi sắp phải tiếp nhận một cục diện rối rắm, bình tĩnh giống như việc đi ra nước ngoài trước đó chỉ là một kỳ nghỉ, hôm nay lại trở về với cương vị của mình.
Còn về phần các ban quản lý khác của Tân Thế Kỷ, tâm trạng của bọn họ đang sợ hãi nhất.
Lúc trước khi Trịnh Quan Đề chủ động nhượng quyền, những cấp dưới đáng tin của cô nếu không đi đến Qủa Xác thì cũng đã từ chức rời đi.
Bây giờ còn dư lại đám người này, cho dù năng lực như thế nào đi chăng nữa, lập trường chắc chắn cũng có xu hướng thiên về Hồng Sĩ Dũng, dù sao không một ai có thể tưởng tượng được rằng Trịnh Quan Đề sẽ là “vương giả trở về” một lần nữa.
“… Tôi sẽ không nói nhiều về nguyên nhân từ chức của mình, sau này Trịnh tổng sẽ cầm lái Tân Thế Kỷ, tin rằng với tầm nhìn và năng lực của cô ấy, chắc chắn có thể dẫn dắt mọi người bước ra khỏi khó khăn lần này, bắt đầu thời kỳ huy hoàng!”
Hồng Sĩ Dũng cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng kết thức bài phát biểu từ chức của mình.
“Bốp bốp, bốp bốp, bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay bên dưới thưa thớt, ban quản lý đều có chút thất thần, thậm chí là miễn cưỡng nở nụ cười.
Hồng Sĩ Dũng có thể thông cảm cho bọn họ, cho dù ai đến ai đi, tóm lại Tân Thế Kỷ vẫn luôn là của họ “Trịnh”, cho dù mối quan hệ giữa Trịnh Quan Đề và phía bên Hồng Kông rất căng thẳng, cuối cùng nhà máy điện tử trở về trong tay cô, phía bên nhà họ Trịnh cũng ngầm đồng ý.
“Chỉ khổ cho những giám đốc này, bọn họ vừa phải đứng thành hàng vừa phải làm việc.”
Trong lòng Hồng Sĩ Dũng thở dài một hơi, nhưng bây giờ anh ta khó khăn lăm với có thể được thoải mái, sẽ không nhúng tay nữa, chỉ làm ra một động tác “mời”, nói: “Mời Trịnh tổng nói vài câu đi.”
“Các vị, đã lâu không gặp.”
Trịnh Quan Đề lịch sự gật đầu, bật micro trước mặt ra.
Cô vừa mới có chút động tĩnh, phản ứng của bản quản lý đó lập tức trở nên rõ ràng hơn, rất nhiều người ngồi thẳng dậy, tay chân lộ ra một loại thái độ “tôn trọng”.
“Tất cả chúng ta đều biết rằng bây giờ Tân Thế Kỷ đang ở trong một tình huống hết sức tồi tệ.”
Mặc dù trên mặt mang theo ý cười nhưng lúc đưa ra quyết sách lại giống như bom nổ dưới nước, tạo nên bọt nước cao ngàn mét.
“Vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra tài khoản của công ty, tiền lương tháng sau sẽ không thể chi trả đầy đủ, vì thế tôi kêu gọi mọi người có mặt ở đây, bao gồm tất cả công nhân trong dây chuyền sản xuất, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần đối mặt với khó khăn.”
Trịnh Quan Đề bĩnh tĩnh không gợn sóng nói.
“Xì xào.”
Những lời này vừa được nói ra, ban quan lý ngồi bên dưới lập tức phát ra một trận xáo động rất nhỏ, không ngờ những lời đồn đãi bọn họ nghe thấy lại là sự thật, càng không ngờ Trịnh Quan Đề lại nói thật như vậy, chẳng phải điều này sẽ đổ thêm dầu vào lửa sao?
Chỉ e sau khi tin tức lan truyền ra ngoài, tình hình trong nhà máy sẽ càng thêm hỗn loạn.
Nhưng Trịnh Quan Đề cũng rất chu đáo, cho cấp dưới của mình đủ thời gian để ngạc nhiên và tiêu hoá, nửa phút sau, cô mới tiếp tục nói: “Đương nhiên, tôi cũng không thể ép buộc mọi người ở lại, nếu mọi người có đường ra càng tốt hơn nữa, tôi sẽ gửi lời chúc phúc và thanh toán toàn bộ tiền lương.”
“Chuyện này là đang định bất chấp tất cả sao?”
Có một số người trong ban quản lý vặn vẹo cơ thể, chiếc ghế dựa phát ra tiếng vang “kẽo kẹt”, một số người lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ đang nghiêm túc suy nghĩ lựa chọn bước tiếp theo cho cuộc đời của mình.
Hồng Sĩ Dũng cũng không nhịn được nhìn Trịnh Quan Đề, góc nghiêng khuôn mặt của cô thật xinh đẹp, nhưng dường như cũng có chút thâm thuý.
Ở nơi này, ngoại trừ Hồng Sĩ Dũng và Tưởng Vân Vân ra, không ai biết rằng chỉ cần Trịnh Quan Đề trở lại Tân Thế Kỷ thì đơn đặt hàng của Qủa Xác kia vẫn sẽ được tính.
Nhà máy chỉ là không có tiền vào thời điểm này mà thôi, vấn đề tài chính sẽ được giải quyết nhanh thôi.
“Dưới sự phối hợp của Trần Hán Thăng, Trịnh Quan Đề lại đùa bỡn những người này thêm một lần nữa.”
Hồng Sĩ Dũng tự lẩm bẩm nói: “Hai người này thực sự là Thần Điêu hiệp lữ sao?”
…
Tin tức phía bên Tân Thế Kỷ truyền đến tai Trần Hán Thăng, hắn lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Quan Đề.
“Đề ca, cách làm này của cô rất quen mắt đấy.”
Trần Hán Thăng “chậc chậc” nói: “Lúc trước khi Hoả Tiễn 101 phá sản, tôi cũng từng dùng cách này để sàng lọc một nhóm người.”
“Nhưng tôi không nhàm chán như Trần tổng, còn đi thử nghiệm lòng người.”
Trịnh Quan Đề mỉm cười: “Tôi chỉ lo lắng Trần tổng đổi ý một lần nữa, không nhận đơn đặt hàng kia, cho nên muốn giảm bớt một chút gánh nặng.”
“Trịnh ca đang nhắc nhở tôi, đừng quên trả tiền sao?”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tôi ủng hộ Trịnh tổng như vậy, có phải cô nên thể hiện một chút thành ý không?”
Lúc này, Trần Hán Thăng dường như đã quên mất rằng thực ra cô bạn thân Trịnh cũng đã từng giúp đỡ rất nhiều trong quá trình trường thành của Qủa Xác.
“Chuyện này thì dễ thôi, lấy thân báo đáp, được không?”
Trịnh Quan Đề nửa thật nửa giả nói.
“Lấy thân báo đáp?”
Trần Hán Thăng tỏ vẻ khinh thường: “Đề ca, nếu cô cho rằng việc dùng cơ thể có thể giải quyết vấn đề, thì cô cũng có thể thử xem sao, tôi cũng sẽ cho cô biết cái gì gọi là cầu được ước thấy.”
“Chậc!”
Trịnh Quan Đề phỉ nhổ, lúc này mới nói: “Những người xuất sắc như Lý Tiểu Giai, Thôi Chí Phong, Tào Kiến Đức, tôi sẽ không lấy lại, những gì bọn họ có thể tạo ra cho cậu sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn 25 triệu tệ.”
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng cũng thừa nhận.
“À phải rồi.”
Trước khi cúp máy, Trịnh Quan Đề đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Anh họ và chị dâu kia của cậu, cần tôi cố ý giữ lại giúp cậu không?”
“Không cần đâu.”
Trần Hán Thăng từ chối: “Bọn họ muốn ở lại thì ở, muốn đi thì mặc kệ đi.”
Trịnh Quan Đề từ chối, cô đoán hai người này chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thôi việc, chỉ cần là người có tầm nhìn xa rộng, lúc trước bọn họ đã ở lại Hoả Tiễn 101.
Cô bạn thân Trịnh thực sự đã đoán không sai, khi nội dung của cuộc họp truyền đến tai Lương Tiểu Hải và Đường Bình, Đường Bình là người đầu tiên quyết định thôi việc.
“Nhất định phải đi, đi nhanh lên.”
Đường Bình lập tức đi tìm Lương Tiểu Hải nói: “Bắt đầu từ đầu tháng đã không ngừng tăng ta, em đã cảm thấy Tân Thế Kỷ chắc chắn không thể trụ được, anh còn nhớ xưởng may gia đình ở Thượng Hải kia không? Trước khi đóng cửa nó cũng có tình huống giống hệt như thế này, chết tiệt, bọn họ còn nợ em một tháng tiền lương đấy.”
Khoé miệng Lương Tiểu Hải giật giật, anh ta còn nhớ rõ chỉ mới mười ngày trước, Đường Bình còn khẳng định một cách chắc nịch rằng Tân Thế Kỷ chắc chắn giành được thắng lợi trong cuộc cạnh tranh này, những nhân viên tạp vụ của Qủa Xác nhất định phải “kêu cha gọi mẹ” tìm quan hệ vào Tân Thế Kỷ.
“Nếu không chúng ta ở lại một chút xem sao?”
Lương Tiểu Hải do dự nói: “Trịnh tổng đã quay trở lại, nói không chừng cô ấy còn có thể vực dậy Tân Thế Kỷ.”
“Anh nghĩ đây là phim truyền hình sao? Còn vực dậy Tân Thế Kỷ.”
Đường Bình tức giận, cô ta cảm thấy đầu óc của bạn trai mình hoạt động quá chậm, như vậy sẽ dễ dàng bỏ lỡ cơ hội.
“Anh hãy nhìn xung quanh đi, rất nhiều người đang thu dọn chuẩn bị rời đi.”
Đường Bình chống nạnh mắng: “Chỉ có anh tốt bụng, còn muốn ở lại cùng chết, ngay cả bản thân Trịnh tổng cũng đã thừa nhận rồi, có khả năng tháng sau không thể trả đủ tiền lương.”
“Thực ra cũng không có mấy người rời đi mà.”
Lương Tiểu Hải cãi lại nói.
Mặc dù bây giờ tình hình bên trong Tân Thế Kỷ rất loạn, nhưng người thực sự thôi việc cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng chừng ba phần mười nhân viên dây chuyền sản xuất.
Số lượng người trên ban quản lý nhiều hơn một chút, có lẽ hơn một nửa.
Lần này tổng cộng có hai trăm người rời đi, cộng thêm ba trăm người bị Qủa Xác đào trước đó, Tân Thế Kỷ từ một nhà máy lớn với hơn một ngàn người trong nháy mắt bị lọc xuống còn năm trăm người.
“Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng có rất ít người thông minh như em, người ngu ngốc như anh nhiều hơn.”
Đường Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Trịnh Quan Đề vẫn còn có chút lương tâm, chủ động thanh toán tiền lương, nếu không bà đây sẽ nguyền rửa cô ta không sinh được con trai.”
Trong lòng Lương Tiểu Hải không được thoải mái lắm, lúc trước khi mới vào nhà máy, anh ta đã từng được Trần Hán Thăng giới thiệu đi ăn nướng BBQ cùng với Trịnh Quan Đề và Lý Tiểu Giai.
Khi đó anh ta cũng không dám ngẩng đầu lên nhiều, một mặt là thân phận của Trịnh Quan Đề quá cao, mặt khác là khí chất của cô quá tuyệt, ấn tượng sâu sắc nhất chính là mái tóc đầy màu sắc lấp lánh dưới ánh đèn kia.
Cho nên lúc trước khi Trịnh Quan Đề tranh quyền đoạt lợi cùng với Hồng Sĩ Dũng, mặc dù với thân phận của Lương Tiểu Hải không thể làm được gì, nhưng trong lòng vẫn luôn ủng hộ Trịnh Quan Đề.
“Anh có đi không?”
Đường Bình lại tung ra “đòn sát thủ” : “Nếu anh không đi, vậy chúng ta chia tay đi.”
“Đi cũng được, nhưng đi đâu được chứ?”
Lương Tiểu Hải cảm thấy hơi tức giận, nhưng không phát tác.
“Ngu ngốc muốn chết!”
Đường Bình lập tức nói: “Đương nhiên là Qủa Xác rồi, lúc trước bọn họ đào nhiều nhân viên của Tân Thế Kỷ như vậy, chắc chắn cũng hoan nghênh chúng ta.”
Đây đúng là một con đường ra, Lương Tiểu Hải suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh muốn nói với Hán Thăng một tiếng, dù sao cũng là cậu ấy giới thiệu anh vào đây, hơn nữa mối quan hệ giữa Hán Thăng và Trịnh tổng không tồi, theo lý mà nói chúng ta phải thông báo một tiếng.”
“Anh thôi đi.”
Đường Bình cười nhạo một tiếng: “Lúc mp4 của Qủa Xác vừa mới được bán ra, Trần Hán Thăng đã bị Hồng tổng đuổi đi rồi, ngay cả bản thân mình cũng không thể giữ được chức vụ, thông báo cho cậu ta thì có ích gì?”
Sa thải đúng là sa thải thật, nhưng nguyên nhân cũng không phải như Đường Bình suy đoán, chỉ là Hồng Sĩ Dũng cảm thấy không thể để ông chủ lớn của Qủa Xác tiếp tục “nằm vùng” nữa.
Một khi truyền ra ngoài, nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ từ trên xuống dưới đều là kẻ ngốc.
“Được rồi.”
Lương Tiểu Hải- Người từ trước đến nay vẫn không có chủ kiến gì cuối cùng cũng đồng ý.
Thủ tục thôi việc xử lý vô cùng thuận lợi, Tân Thế Kỷ căn bản không đưa ra bất cứ trở ngại nào, thoải mái giải quyết tiền lương.
Sau khi nhận được tiền, Đường Bình đếm tiền, rồi đắc ý nói với Lương Tiểu Hải: “Nghe lời em không sai đâu, có lẽ sau đó thậm chí còn không nhận được tiền bồi thường.”
Lương Tiểu Hải không nói gì, đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào một người.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Bình hỏi.
“Trương Vệ Vũ- Đội phó của đội bảo vệ, đồng hương người Hồng Kông của anh.”
Lương Tiểu Hải chỉ vào Trương Vệ Vũ nói: “Hình như cậu ta không nghỉ việc, vẫn đang duy trì trật tự đấy.”
“Đừng quan tâm đến cậu ta, anh cũng không được phép nhắc nhở.”
Đường Bình kéo chặt bạn trai đi về ký túc xá, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Cậu ta ngu ngốc là chuyện của cậu ta, bây giờ chuyện làm ăn của Qủa Xác đang rất tốt, em có một cô cháu gái đang học cấp hai, bởi vì Qzone liên tục quảng cáo nên lúc nào cũng nhõng nhẽo muốn mua mp4 của Qủa Xác đấy.”
Hành lý của bọn họ cũng không nhiều lắm, cuối cùng Lương Tiểu Hải xách theo mấy túi đồ, Đường Bình ôm thùng và chậu nước, nhanh chóng đi về phía Qủa Xác ở bên cạnh.
Đường Bình mang theo tâm trạng vui sướng hướng đến một cuộc sống mới, vừa đi vừa thúc giục Lương Tiểu Hải, bọn họ là những người thôi việc sớm nhất, cô ta vẫn luôn lo lắng có người cướp đoạt vị trí của mình vượt lên phía trước.
Nhưng cũng may, khi đi đến trước cửa điện tử Qủa Xác, chỉ có mười mấy người xách theo thùng đứng chờ trước cửa.
Tuy nhiên tình hình có chút kỳ quái, hình như bọn họ đang tranh cãi với nhân viên bảo vệ của Qủa Xác.
Đường Bình chen chúc về phía trước, sau khi biết rõ nguyên nhân, cô ta lại gia nhập vào đội ngũ đang cãi nhau, Lương Tiểu Hải nhanh chóng chạy đến giữ chặt: “Có chuyện gì vậy?”
“Qủa Xác chết tiệt đúng là quá xấu xa, nghe nói ông chủ lớn của bọn họ cố ý ra lệnh không nhận những công nhân nghỉ việc từ Tân Thế Kỷ giống như chúng ta.”
Đường Bình vừa mới cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, cô ta còn nhân cơ hội cào cấu nhân viên bảo vệ của Qủa Xác vài cái nhưng vẫn chưa hả giận: “Điên hết rồi, ông chủ lớn của Qủa Xác là ai, em nguyền rủa cả nhà gã ta chết sạch, bao gồm cả cô dì chú bác, anh chị em họ, toàn bộ đều chết hết đi.”
Nhưng rõ ràng lời nguyền rủa này cũng chẳng làm được cái mẹ gì, nếu không Lương Tiểu Hải đã chết đột tử ngay tại chỗ, hơn nữa nếu là ông chủ lớn của Qủa Xác đã đưa ra quyết định, vậy thì chắc chắn sẽ không thu nhận rồi.
Sau một hồi cãi nhau ầm ĩ, những công nhân thôi việc ở Tân Thế Kỷ đó cuối cùng vẫn rời đi, một số thì đến nhà ga trung tâm mua vé về nhà, một số thì đến nhà máy khác hỏi thăm một chút.
Quả Xác chỉ là sự lựa chọn tốt nhất chứ không phải là sự lựa chọn duy nhất, trên đại lộ công nghiệp ở khu Giang Lăng này còn có rất nhiều nhà máy.
Lương Tiểu Hải và Đường Bình cũng như vậy, cuối cùng bọn họ vẫn tìm được một công việc mới trong một nhà máy sản xuất đồ chơi, mặc dù tiền lương không tệ nhưng về phương diện phúc lợi thì kém hơn nhiều so với Tân Thế Kỷ và Qủa Xác, hơn nữa cũng không có ký túc xá dành cho vợ chồng.
Lúc trước Lương Tiểu Hải và Đường Bình có thể ở cùng nhau cũng là vì Trần Hán Thăng ra mặt tiếp đón.
“Trước mắt cứ sắp xếp như thế này đi.”
Đường Bình nói với Lương Tiểu Hải: “Tóm lại rời khỏi Tân Thế Kỷ chắc chắn là quyết định chính xác nhất.”
Nhưng công việc trong nhà máy sản xuất đồ chơi thực sự rất mệt, điều kiện nhà ăn và nghỉ ngơi cũng vô cùng bình thường, Đường Bình chỉ mới làm hai ngày đã cảm thấy không thể chịu nổi.
Cũng chính vào lúc này, bọn họ đột nghiên nghe nói Qủa Xác đã tiếp nhận đơn đặt hàng kia của Tân Thế Kỷ, bản hợp đồng sản xuất sản xuất trị giá khoảng 20 triệu kia vẫn còn hiệu lực.
“Ý gì vậy?”
Đường Bình sửng sốt một lúc lâu: “Điều này chứng tỏ Tân Thế Kỷ lại có tiền, sau này vẫn có thể trả tiền lương?”
“Chắc là như vậy.”
Lương Tiểu Hải có chút chua xót, sớm biết như vậy thì nên kiên trì thêm một chút.
“Vậy thì chúng ta phải nghĩ cách trở về Tân Thế Kỷ thôi, chỗ này không phải là nơi cho người ở đâu.”
Đường Bình đột nhiên nói.
“Trở về bằng cách nào?”
Lương Tiểu Hải bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đã thôi việc rồi.”
“À… Anh có thể tìm Trần Hán Thăng mà!”
Đường Bình ngẩng đầu lên nói: “Chẳng phải mối quan hệ giữa cậu ta và Trịnh Quan Đề rất tốt sao? Nếu cậu ta mở miệng nói giúp, nói không chừng chúng ta còn có thể quay trở về.”
“Lại tìm Hán Thăng?”
Lương Tiểu Hải không đồng ý: “Hình như kể từ khi đến Kiến Nghiệp, anh vẫn luôn làm cậu ấy khó chịu, bây giờ mối quan hệ giữa hai nhà cũng trở nên xa cách rồi.”
“Lương Tiểu Hải, anh đang trách em sao?”
Đường Bình tức giận phẫn nộ nói: “Anh và em họ mình không hoà hợp với nhau, lại đi trách một người phụ nữ như em, chẳng lẽ là em dùng dao đặt trên cổ anh, ép buộc các anh tuyệt giao sao?”
“Anh…”
Lương Tiểu Hải đột nhiên không biết nên nói gì, sự thật là vậy mà.
“Tóm lại em mặc kệ.”
Đường Bình lại sử dụng tuyệt chiêu một lần nữa: “Nếu anh không đi tìm Trần Hán Thăng, chúng ta sẽ chia tay, em về nhà tuỳ tiện tìm một người đàn ông nào đó rồi gả cho đối phương.”
“Tại sao lúc nào cãi nhau em cũng lấy chuyện chia tay để uy hiếp anh vậy?”
Lương Tiểu Hải thực sự không thể hiểu được, Đường Bình đã tạo thành một thói quen, mỗi khi mọi chuyện không theo ý cô ta, cô ta sẽ đưa ra uy hiếp muốn chia tay.
“Em chỉ hỏi anh, anh đi tìm hay không đi.”
Dường như Đường Bình đoán chắc Lương Tiểu Hải sẽ không đồng ý nên lạnh lùng hỏi.
“Anh có thể đi tìm cậu ta, nhưng lần này phải đưa cho cậu ta một thứ đồ gì đó.”
Lương Tiểu Hải cũng không còn cách nào khác, chỉ là lần này anh ta cũng kiên quyết: “Tuyệt đối không thể đến tay không được?”
“Anh em họ còn phải khách sáo như vậy sao?”
Đường Bình hơi tiếc rẻ, có lẽ trong lòng cô ta, Trần Hán Thăng là một mối quan hệ không đáng để tiêu xài tiền bạc để duy trì.
“Vậy thì anh sẽ không đi, kiên quyết không đi.”
Lương Tiểu Hải nói: “Chúng ta cứ làm trong nhà máy đồ chơi này đi.”
“Được rồi, được rồi, vậy anh mang theo chút trái cây.”
Cuối cùng Đường Bình cũng buông ra.
“Đường Bình, em có thể hào phòng một chút với người nhà anh được không? Ngày lễ ngày tết anh cho cha mẹ em tiền còn nhiều hơn cả cha mẹ anh đấy.”
Lương Tiểu Hải thực sự không thể chịu nổi: “Tại sao em lại keo kiệt với người nhà của anh như vậy?”
“Trái cây rẻ lắm sao?”
Đường Bình biết đó là sự thật, nhưng vẫn trợn mắt trắng không chịu nhận thua.”
“Cô Ba dượng Ba của anh là cán bộ nhà nước đấy, từ nhỏ đến lớn Hán Thăng chưa bao giờ thiếu trái cây.”
Lương Tiểu Hải suy nghĩ một chút: “Bây giờ mp4 của Qủa Xác nổi tiếng như vậy, có lẽ đám sinh viên đều rất thích, anh muốn mua tặng cho cậu ta một cái!”