“Tặng mp4 của Qủa Xác?”
Đường Bình không vui lắm, lẩm bẩm lầu bầu nói: “Hình như hơn tám trăm tệ đấy, giữa anh em với nhau không cần phải tặng thứ đồ đắt tiền như vậy đúng không?”
Nhưng khi nhìn thấy Lương Tiểu Hải thực sự tức giận, trong lòng Đường Bình tính toán một chút, nếu được quay trở lại nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ một lần nữa, với liền lương kia, đồ ăn thức uống và điều kiện chỗ ở, v.v… Thực ra mình cũng không lỗ chút nào.
“Được rồi.”
Đường Bình cuối cùng cũng đồng ý: “Nhưng chúng ta phải cùng đưa đến đó, cũng phải để Trần Hán Thăng cảm ơn em một chút.”
“Em quá keo kiệt.”
Lương Tiểu Hải cau mày: “Đừng quên chúng ta đang đi nhờ người ta giúp đỡ.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng bây giờ muốn mua một chiếc mp4 của Qủa Xác thực sự không dễ dàng gì, bởi vì một số trung tâm thương mại ở khu vực Giang Lăng đã sớm hết hàng, Lương Tiểu Hải và Đường Bình không thể không chạy đến các điểm chuyển phát nhanh của Hoả Tiễn 101 của các trường đại học, trăm cay ngàn đắng mới tranh đoạt được một chiếc mp4 màu đen.
“Thứ đồ này đúng thật là khó mua.”
Lương Tiểu Hải vô thức vò nát hoá đơn thành một cục: “Dựa theo quy mô sản xuất này, có cảm giác như Qủa Xác đang ăn cắp tiền vậy.”
“Anh đang làm gì vậy?”
Đường Bình giật lấy biên lai, đặt nó trong lòng bàn tay vuốt phẳng một lần nữa.
“Em làm gì vậy?”
Lương Tiểu Hải khó hiểu hỏi: “Không phải em định để Trần Hán Thăng trả tiền đây chứ?”
“Em làm như vậy thì còn là người nữa sao?”
Bởi vì vừa mới tiêu tốn 900 tệ, hơn nữa còn là tiêu trên người Trần Hán Thăng nên sắc mặt Đường Bình hơi lạnh lùng: “Em muốn để cho Trần Hán Thăng biết giá cả thực sự của chiếc mp4 này, như thế mới đủ để cậu ta nhớ rõ trả giá của chúng ta.”
“Đường Bình.”
Lương Tiểu Hải thở dài một hơi: “Vậy em có nhớ rõ sự trả giá của người khác không?”
…
Đêm hôm đó, Lương Tiểu Hải liên lạc với Trần Hán Thăng, tỏ vẻ đã lâu không gặp, ngày hôm sau muốn đến thăm hắn.
“Ngày mai là chủ nhật.”
Trần Hán Thăng do dự một chút: “Anh Tiểu Hải, một người bạn của em mới khai trương một quan trà sữa, em phải đến đó từ sớm.”
Dựa theo tính tình của Lương Tiểu Hải, lúc này anh ta sẽ vừa cảm thấy xấu hổ vừa phiền phúc, nhưng Đường Bình đang hung ác đứng trước mặt mình, anh ta chỉ có thể căng da đầu nói: “Không trì hoãn nhiều thời gian của chú đâu, chị dâu chú cũng muốn đến thăm chú.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai các anh đến đây sớm một chút, chúng ta cùng đi đến quán trà sữa xem náo nhiệt, có chuyện gì thì nói ở trên đường.”
“Được.”
Ngày mai Lương Tiểu Hải và Đường Bình cũng được nghỉ, anh ta lại hỏi han tình hình sức khoẻ của cô Lương Mỹ Quyên vài câu, sau đó mới cúp máy.
“Nhìn dáng vẻ hèn mọn của anh kìa!”
Đường Bình vô cùng bất mãn: “Cô Ba dượng Ba của anh chỉ đảm nhận một chức vị nhỏ như cái rắm, đáng để anh nịnh bợ như vậy sao? Đừng quên chúng ta đã tặng cho Trần Hán Thăng một chiếc mp4 900 tệ đấy.”
Sau khi châm chọc xong, cô ta lập tức trở lại ký túc xá nữ của nhà máy sản xuất đồ chơi, Lương Tiểu Hải đứng tại chỗ một lúc mới nhẹ giọng nói: “Tôi quan tâm cô ruột của mình, chẳng lẽ cũng không được phép sao?”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Tiểu Hải và Đường Bình bắt xe buýt đến cổng lớn của trường đại học Tài chính, nhưng vẫn không nhìn thấy Trần Hán Thăng.
“Đừng nói còn chưa dậy đấy nhé.”
Đường Bình một tay xách theo một chiếc túi đựng mp4 của Qủa Xác, một tay đưa lên che mắt, ngăn cản ánh nắng mặt trời chói chang.
“Để anh gọi điện thoại xem sao?”
Lương Tiểu Hải đang định móc điện thoại di động ra thì đột nhiên nghe thấy bên đường có một chiếc ô tô đang bấm coi “bíp bíp” inh ỏi.
Tài xế hạ cửa kính xe xuống, thế mà lại là em họ Trần Hán Thăng, hắn đeo một chiếc kính râm, lười phải nhiều lời vô nghĩa, chỉ vào hàng ghế sau: “Lên xe đi.”
Lương Tiểu Hải và Đường Bình đưa mắt nhìn nhau, sau khi mở cửa xe mới phát hiện trên xe còn có người khác.
Ở hàng ghế phía sau là một sinh viên nữ, mặc quần bò và áo ngắn tay, tóc ngắn, hơi béo, ánh mắt hơi sắc bén, chắc là cán bộ trong hội học sinh.
Cô ấy đang bế một cô bé trong lòng, khung xương cô bé kia hơi gầy, nhưng đôi mắt tròn xoe vừa to vừa sáng ngời, trên đầu còn bện hai sừng dê nhỏ đáng yêu.
Điều thu hút sự chú ý của người khác chính là người con gái trên ghế phụ, chỉ cần nhìn vào tỷ lệ phần trên cơ thể thôi đã thấy vóc dáng cô chắc chắn cao gầy, nhưng tính cách có lẽ vô cùng hướng nội.
Bởi vì bây giờ đã là cuối tháng tư, nhiệt độ không khí vào buổi sáng ở Kiến Nghiệp khá cao, nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và quần jean không lộ mắt cá chân, chỉ để lộ một mảnh da trắng nõn trên cổ.
Dung mạo vô cùng xinh đẹp, đôi mắt giống như cánh hoa đào, mái tóc dài hơi xoăn tự nhiên, chỉ dùng dây thun buộc lên đơn giản, mềm mại rũ xuống trên vai.
Sau khi Lương Tiểu Hải và Đường Bình lên xe, Trần Hán Thăng vừa khởi động chân ga rời đi vừa giới thiệu: “Đây là anh họ con cậu của tớ- Lương Tiểu Hải và… Khụ khụ, chị dâu.”
“Anh Tiểu Hải.”
Trần Hán Thăng lại giới thiệu những người khác trên xe: “Đây là Thẩm Ấu Sở, phía sau là Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ninh Ninh.”
“Em tên là A Ninh.”
Tiểu A Ninh với tính tình dần dần trở nên hoạt bát nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
Lương Tiểu Hải cảm thấy Tiểu A Ninh vô cùng đáng yêu nên nở một nụ cười dịu dàng với cô bé, còn đưa tay ra chạm vào bím tóc bện sừng dê trên đầu Tiểu A Ninh.
A Ninh hơi thẹn thùng trốn trong lồng ngực Hồ Lâm Ngữ.
“Anh họ, chị dâu.”
Thẩm Ấu Sở ngồi trên ghế phụ cũng lễ phép quay đầu lại chào hỏi, nhưng chưa nói được vài câu đã bắt đầu đỏ mặt.
“Ừ, ừ…”
Đường Bình gật đầu, thực ra trong lòng cô ta khá sửng sốt.
Đầu tiên là chiếc xe hơi này.
Mặc dù Đường Bình không biết đến nhãn hiệu “Land Rover”, nhưng ghế dựa trong xe vừa mềm mại vừa thoải mái, không gian bên trong cũng rất rộng, chỉ xét về mặt cảm xúc thôi cũng đã cao cấp hơn rất nhiều so với chiếc xe nhỏ trước kia của Trần Hán Thăng.
Sau đó là cô gái tên Thẩm Ấu Sở kia.
Trần Hán Thăng không giới thiệu thân phận của cô, chẳng lẽ là bạn gái? Nhưng có phải quá xinh đẹp rồi không?
Nếu không phải là bạn gái thì tại sao cô ta phải gọi “Anh họ, chị dâu” theo Trần Hán Thăng, cô gái Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh cũng chỉ gật đầu mà thôi.
Ngay khi Đường Bình đang mất tập trung thì Trần Hán Thăng ở phía trước lại hỏi: “Anh Tiểu Hải, anh tìm em gấp như vậy có phải là có chuyện gì không?”
“Hán Thăng, bọn anh…”
Lương Tiểu Hải đang định trả lời thì đột nhiên bị Đường Bình đẩy một chút, cô ta tiếp tục cuộc trò chuyện, nói: “Thực ra cũng không có gì cả, chỉ muốn đến đây thăm Hán Thăng mà thôi.”
“Ồ,…”
Trần Hán Thăng gật đầu, kính râm quá lớn, che khuất ánh mắt và vẻ mặt của hắn.
“Đúng rồi, suýt chút nữa tôi đã quên mất một chuyện.”
Đường Bình giống như nhớ đến cái gì đó, vỗ vỗ đầu nói: “Chúng tôi còn mang cho cậu một món quà nhỏ, khó khăn lắm mới mua được đấy.”
“Vậy sao? Thứ gì vậy?”
Trần Hán Thăng lớn tiếng hỏi, cảm thấy có chút hứng thú khi nghe thấy ba chữ “món quà nhỏ”.
“Hừ!”
Đường Bình hơi đắc ý nhìn thoáng qua Lương Tiểu Hải.
Nhìn thấy không, cái này mới gọi là nghệ thuật nói chuyện!
Hình như bây giờ Trần Hán Thăng đang sống khá tốt, vừa có xe mới vừa có mỹ nữ, cho nên chúng ta đừng nên trực tiếp đưa ra yêu cầu, mà phải lấy món quà 900 tệ này ra trước để làm tăng dũng khí mới đúng.
Lương Tiểu Hải quay đầu đi, cậu ta cảm thấy không cần thiết, cần gì phải quanh co một vòng lớn như vậy chứ?
“Đây.”
Đường Bình không để ý đến Lương Tiểu Hải, lấy mp4 của Qủa Xác từ trong túi ra đưa qua, trong miệng còn hờ hững nói: “Không phải là một thứ đồ đắt đỏ gì lắm, chắc những sinh viên như cậu rất thích.”
Mặc dù giọng điệu của Đường Bình khá “Khiêm tốn”, nhưng trong khoảnh khắc tặng đồ, một tờ biên lai đột nhiên rơi xuống từ trong lòng bàn tay cô ta.
“Ôi trời, sao hoá đơn vẫn còn ở bên trong vậy.”
Đường Bình lập tức oán giận với Lương Tiểu Hải: “Lần sau làm chuyện gì cũng đừng cẩu thả như vậy, đây là anh em trong nhà mình không nói, nếu là người khác, nói không chừng đã có ý kiến.”
Lương Tiểu Hải muốn phản bác, nhưng Đường Bình vẫn không ngừng ra hiệu nên anh ta chỉ có thể rầu rĩ nói một câu: “Tóm lại, Hán Thăng, em thích là được rồi.”
“Đúng đúng đúng, thích là được rồi, thứ tốt thì không cần phải nhìn giá.”
Đường Bình quan sát sắc mặt của Trần Hán Thăng, phát hiện sau khi nhìn thấy là mp4 của Qủa Xác, rõ ràng hắn đã sửng sốt một chút.
Thực ra không chỉ có Trần Hán Thăng, mà Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng ngây ngẩn cả người, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở càng đáng yêu hơn nữa.
“Nhìn phản ứng này của bọn họ, chắc là món quà phù hợp rồi.”
Đường Bình thầm nghĩ, có lẽ Trần Hán Thăng cũng không thể ngờ được mình lại tặng môt món quà đắt đỏ như vậy đúng không?
“Cái này là mp4 của Qủa Xác?”
Trần Hán Thăng thực sự vô cùng sửng sốt, thậm chí hắn còn tháo kính râm xuống, nhướn mày không thể tin nổi hỏi: “Là món quà mà hai người tặng cho em?”
“Đúng vậy.”
Đường Bình thấy Trần Hán Thăng yêu thích đến mức lắp bắp, trong lòng thầm nói tặng quà đúng là một môn học, người kiêu căng như Trần Hán Thăng cũng sẽ bối rối thành ra như thế này chỉ vì một chiếc mp4 nho nhỏ.
“Không đúng, tại sao cậu ta lại rối rắm chứ?”
Đường Bình cảm thấy hơi khó hiểu.
Sắc mặt của Trần Hán Thăng lúc này, đó là miệng không phải miệng, mũi không phải mũi, giống như đang muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hồ Lâm Ngữ lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, còn cong tay che mặt.
Phải nhịn!
Mặc dù mình chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp nhưng nhất định không thể bật cười thành tiếng.