Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 656 - Chương 656: Thế Chấp Chỉ Số Thông Minh Để Đổi Lấy Da Mặt

Chương 656: Thế chấp chỉ số thông minh để đổi lấy da mặt Chương 656: Thế chấp chỉ số thông minh để đổi lấy da mặt

“Được rồi, vậy cảm ơn.”

Trần Hán Thăng chỉ có thể cầm lấy chiếc mp4 Qủa Xác kia, lại cầm lấy biên lai đọc một chút, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Về phần Đường Bình thì sao? Cô ta cũng cảm thấy mình đã tặng một món quà đắt đỏ trị giá 900 tệ, trong lòng dần dần tìm được sự cân bằng, giống như có một loại cảm giác “ngang vai ngang vế” nói chuyện với Trần Hán Thăng.

Xét từ góc độ này, mặc dù Đường Bình khinh bỉ Lương Tiểu Hải, lúc nào cũng mắng anh ta thích nịnh nọt Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, nhưng thực tế cô ta mới là người tự ti nhất.

Cảm giác tự ti này không hề có đạo lý, có lẽ là cảm thấy bản thân mình thua kém Trần Hán Thăng, gia đình cũng không bằng Trần Hán Thăng, bạn trai cũng thua kém Trần Hán Thăng, vì thế dẫn đến việc cho dù Trần Hán Thăng giúp đỡ nhiều như thế nào đi chăng nữa, Đường Bình cũng không ghi tạc trong lòng và cảm kích.

Ngoài ra, cùng với sự ích kỷ của bản thân và thiếu hiểu biết, nên nói năng hành động cũng có vẻ vô cùng ngu ngốc.

“Không sao, chỉ cần cậu thích là được rồi.”

Đường Bình giả vờ cảm thán: “Nhưng chiếc mp4 này khó mua lắm đấy, mấy trung tâm mua sắm ở khu vực Giang Lăng này đều hết hàng, tôi và anh họ của cậu phải đi đến vài trường đại học mới có thể mua được.”

“Em nói những chuyện này để làm gì?”

Lương Tiểu Hải không nhịn được cắt ngang, phương thức “tranh công” này thực sự quá lộ liễu, cho dù là Tiểu A Ninh còn nhỏ tuổi cũng có thể nghe ra được.

Đương nhiên, A Ninh chưa chắc có thể hiểu, nhưng Hồ Lâm Ngữ đang ôm A Ninh lại cảm thấy rất kỳ quái.

“Hoá ra Trần Hán Thăng cũng có kiểu họ hàng kỳ quái này, lúc trước mình vẫn luôn cho rằng chỉ có nhà mình mới có chứ.”

Hồ Lâm Ngữ vốn đang cảm thấy rất thú vị, nhưng chẳng bao lâu sau đã đột nhiên phản ứng lại, nếu sau này Thẩm Ấu Sở kết hôn với Trần Hán Thăng, cô sẽ phải đối mặt với loại người này.

Nghĩ đến đây, bí thư Hồ- Người nổi tiếng là bênh vực người nhà mình, cộng thêm tinh thần trọng nghĩa dồi dào, ánh mắt càng ngày càng trở nên nghiêm túc.

Đường Bình bị Lương Tiểu Hải cắt ngang vốn dĩ đã cảm thấy không vui, nhưng cũng không thể phát hoả, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi quay đầu lại trêu chọc A Ninh.

Nhưng không hiểu cô sinh viên Hồ Lâm Ngữ đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lạnh lùng một cách khó hiểu.

“Sinh viên thì ghê sớm lắm sao, đúng là cùng một dạng với Trần Hán Thăng!”

Trong lòng Đường Bình mắng.

Lương Tiểu Hải và Trần Hán Thăng dùng khẩu âm Cảng Thành để trò chuyện về tin tức quê hương mình, mấy người nhanh chóng đi đến phố ẩm thực cầu Sử Tử.

Hôm nay là ngày khai trương chi nhánh ở cầu Sư Tử của quán trà sữa “Ngộ Kiến”, vốn dĩ đã được chuẩn bị ổn thoả mấy ngày trước, nhưng lúc đó Trần Hán Thăng không rảnh nên mọi người vẫn luôn chờ hắn.

Lúc trước Lương Tiểu Hải và Đường Bình đã đến cầu Sư Tử, ấn tượng của bọn họ về nơi này chính là “Trung tâm thành phố, người nhiều, mọi thứ quá đắt đỏ”.

Bây giờ mới chín giờ sáng nhưng đang có các du khách ở nơi khác đổ dồn vào, hoặc là nhóm sinh viên ở Kiến Nghiệp tốp năm tốp ba đi dạo trên đường.

Sau khi đi qua một quán trà sữa đặt đầy lãng hoa trước cửa, trên mặt đất trải thảm đỏ, bọn họ đều tò mò nhìn xung quanh một chút, có một cậu thanh niên trẻ tuổi với dáng người hơi gầy đang nhiệt tình đi đến phát tờ rơi và giới thiệu ưu đãi sản phẩm trong ngày hôm nay, giọng nói đặc sệt màu sắc Xuyên Du.

Đó là Phùng Quý, anh ta là quản lý của quán trà sửa ở cầu Sử Tử.

Ngoại trừ Phùng Quý ra còn có Thẩm Như Ý và bốn nhân viên phục vụ đã được tuyển chọn kỹ càng, sáu người sẽ cùng nhau kinh doanh “Trạm tổng hợp đồ uống lạnh và giải trí” này.

“Anh đại học, chị, chị Lâm Ngữ.”

Phùng Quý lớn tiếng chào hỏi, có thể nhìn ra được tâm trạng vô cùng kích động.

Dù sao đây cũng là một trong những nơi phồn thịnh nhất của Kiến Nghiệp, có thể làm quản lý cửa hàng ở chỗ này, anh ta có một cảm giác “trở thành CEO, đi lên đỉnh cao của cuộc đời”.

“Ừ.”

Trần Hán Thăng tuỳ tiện đáp lời, hắn đi vào trong quán nhìn một chút, trong khoảng thời gian chỗ này trang trí, hắn đang bận rộn thu thập Tân Thế Kỷ nên chưa từng đến đây dù chỉ một lần.

Không ngờ thiết kế của Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng không tệ lắm, Vương Tử Bác đang hướng dẫn nhân viên phục vụ sử dụng hệ thống order do “công ty internet Trí Bác” phát triển, cậu ấy cũng đi đến vỗ vào vai Trần Hán Thăng.

“Khoảng thời gian này thế nào rồi? Có lừa gạt tao và hẹn hò với Biên Thi Thi không?”

Trần Hán Thăng vừa đánh giá cách trang trí của quán trà sửa vừa hỏi.

“Tao làm gì có thời gian, cũng không nhàn rỗi hơn mày là mấy.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm nói.

Cậu ấy cũng khổ lắm chứ, cho dù là trang trí công ty luật hay là trang trí quán trà sữa, cậu ấy đều phải chạy đến giúp đỡ, cộng thêm việc phát triển ứng dụng hệ thống order, cậu ấy thực sự không có thời gian.

Một nguyên nhân khác nữa là, mối quan hệ giữa hai người hiện tại rất vi diệu, vẫn là bạn bè, cách nói chuyện cũng rất bình thường, giống như chỉ thiếu một cơ hội để phá vỡ mối quan hệ bạn bè này nữa vậy.

Nhưng cơ hội này lại vô cùng mờ mịt, gần ngay trước mắt, gần trong gang tấc nhưng lại xa cách chân trời.

“Khoan đã!”

Sau khi nói xong, Vương Tử Bác mới phản ứng lại, dùng nắm đấm vỗ vào lưng Trần Hán Thăng một cái: “Cái gì gọi là gạt mày hẹn hò với Biên Thi Thi, không có việc gì cứ thích chiếm hời của ông đây.”

“Ha ha ha.”

Trần Hán Thăng chống nạnh đắc ý nở nụ cười, bĩu môi nói: “Đó là anh họ nhà cậu tao, và bạn gái của anh ấy.”

Vương Tử Bác không quen biết Lương Tiểu Hải, nhưng nghe nói đối phương là anh họ của Trần Hán Thăng, cậu ấy vô cùng tự nhiên dẫn người đi vào, còn lấy ra một điếu thuốc: “Anh họ, chị dâu.”

“Ừ, chào em.”

Lương Tiểu Hải gật đầu, anh ta phát hiện tất cả mọi người ở đây đều tương đối tôn trọng em họ.

Đương nhiên Đường Bình cũng nhận ra điều đó, nhưng cô ta càng cảm thấy hứng thú với quán trà sữa này hơn.

“Anh cảm thấy quán trà sữa này thế nào?”

Nhân lúc không có ai chú ý, Đường Bình lặng lẽ nói.

“Đương nhiên rất tốt rồi, vừa náo nhiệt vừa vui vẻ, cơ sở vật chất còn rất sạch sẽ.”

Lương Tiểu Hải đáp, anh ta không hiểu rõ ý của bạn gái lắm.

“Em cũng cảm thấy như vậy.”

Đường Bình đến gần một chút: “Cho nên chúng ta đừng đến Tân Thế Kỷ nữa, ở lại quán trà sữa này làm việc thì sao?”

“Cái gì?”

Lương Tiểu Hải sửng sốt: “Em không váng đầu đấy chứ? Muốn ở lại thì có thể ở lại sao?”

“Đi tìm Trần Hán Thăng ấy.”

Câu nói này Đường Bình gần như thuận miệng nói, nhưng ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra, vẫn phấn khích nói: “Chẳng phải trần Hán Thăng nói quán trà sữa này là của bạn cậu ta sao? Dứt khoát bảo cậu ta dành hai suất nhân công là được.”

“Điên rồi, nhìn thấy cái gì tốt đẹp cũng muốn ôm đồm vào người mình.”

Lương Tiểu Hải xoay người rời đi: “Anh không nói đâu, em đừng dùng chuyện chia tay để uy hiếp, anh không muốn cãi nhau ở bên ngoài.”

“Chậc!”

Thấy Lương Tiểu Hải không muốn ra mặt, trong lòng Đường Bình hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh không nói, vậy em đây sẽ bớt thời gian nói.”

Cô ta suy nghĩ một chút, dựa vào món quà đắt đỏ trị gái hơn chín trăm tệ của mình, thế mà thực sự đi đến bên cạnh Trần Hán Thăng, cười nói: “Hán Thăng, cậu biết mấy ngày hôm trước Tân Thế Kỷ cắt giảm nhân sự chưa?”

“Cắt giảm nhân sự?”

Trần Hán Thăng đang nói chuyện với Vương Tử Bác, cau mày hỏi lại: “Tôi nhớ hình như là tự nguyện thôi việc đúng không?”

“Kiểu như vậy.”

Đường Bình không để ý xua tay: “Tóm lại lúc đó tôi và anh họ cậu đã rời khỏi Tân Thế Kỷ, sau đó ở lại một nhà máy sản xuất đồ chơi làm việc.”

Nghe vậy, Trần Hán Thăng cũng không nói gì, rất nhiều chuyện hắn đều hiểu rõ trong lòng.

Đương nhiên, ngoại trừ việc Đường Bình tặng cho mình một chiếc mp4 của Qủa Xác, hắn thực sự không thể nào ngờ được.

Hắn đoán có lẽ Đường Bình tìm đến mình để nhờ giúp đỡ cho bọn họ trở về nhà máy Tân Thế Kỷ một lần nữa.

Nhưng Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không đồng ý, anh họ Lương Tiểu Hải quá mềm yếu, Đường Bình quá ranh mãnh, chỉ cần hai người bọn họ không chia tay, Trần Hán Thăng sẽ không bao giờ giúp đỡ Lương Tiểu Hải thêm lần nào nữa.

Cũng may đối với loại người như Trần Hán Thăng mà nói, từ chối chỉ chuyện đơn giản giống như ăn cơm, tuyệt đối không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

“Cho nên…”

Nói đến đây, Đường Bình dừng lại một chút.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ sau đó cô ta sẽ đưa ra yêu cầu trở về Tân Thế Kỷ, hắn đã nghĩ xong lý do từ chối, không ngờ Đường Bình lại đột nhiên tỏ ra hơi ngại ngùng: “Cho nên chúng tôi muốn hỏi một chút, quán trà sữa này còn thiếu người nữa không?”

“Cái gì?”

Đường Bình không “diễn xuất” dựa theo kịch bản, thế mà lại khiến Trần Hán Thăng ngơ ngác, thậm chí hắn còn không nhịn được xác nhận lại: “Ý của chị là muốn đến quán trà sữa này làm việc?”

“Ừ.”

Đường Bình lập tức gật đầu.

“Con mẹ nó…”

Trần Hán Thăng cũng cười.

Lá gan và da mặt này của Đường Bình chắc có lẽ đã có được bằng cách thế chấp chỉ số thông minh ở ngân hàng nào đó đúng không?

Bình Luận (0)
Comment