“Đừng nằm mơ nữa, tuyệt đối không có khả năng này.”
Xét thấy Đường Bình đã nói thẳng, Trần Hán Thăng cũng dứt khoát từ chối, thậm chí còn không thèm lấy lý do như Hồ Lâm Ngữ là tổng giám đốc hay Phùng Quý là quản lý của quán trà sữa này, trực tiếp cự tuyệt.
Sắc mặt của Đường Bình ngay lập tức trở nên xấu hổ không thể chịu nổi.
Vương Tử Bác ở bên cạnh cũng sửng sốt không thôi, chẳng phải đây là bạn gái của anh họ sao? Sao lại đột nhiên trở mặt?
Nhưng từ trước đến nay Tiểu Trần vẫn luôn là người như vậy, nhiều lúc cậu ấy ngại mặt mũi, kiêng nể quan hệ này quan hệ nọ, chỉ có thể nén giận, nhưng xưa nay Trần Hán Thăng đều trực tiếp trở mặt.
“Tao đi hút thuốc.”
Trần Hán Thăng nhún vai, thậm chí còn không thèm để trong lòng, nghênh ngang đi ra khỏi quán trà sữa.
Thực ra Vương Tử Bác rất muốn đuổi theo, nhưng tính tình của cậu ấy hơi thuần phác, hơn nữa cũng không hiểu con người Đường Bình, sau khi do dự một chút, cậu ấy vẫn an ủi: “Có lẽ khoảng thời gian này tâm trạng của Tiểu Trần không tốt, chị đừng để trong lòng.”
“Tôi có tư cách gì để để trong lòng?”
Vẻ mặt Đường Bình tràn ngập oán giận: “Hoá ra đây là sinh viên đại học, đây là những đứa trẻ được cha mẹ làm quan chức giáo dục, tôi mua một món quà đắt tiền như vậy, rõ ràng cậu ta rất thích, kết quả lại lấy của chứ không làm việc, coi như tôi đã nhìn thấu con người này.”
Những lời này tương đối chối tai, nghe xong, Vương Tử Bác cũng không thoải mái lắm, mặc dù cậu ấy thường xuyên mắng Trần Hán Thăng là “chó má”, nhưng dù sao đó cũng là người anh em chơi với mình từ nhỏ đến lớn.
Người khác chửi mắng Trần Hán Thăng trước mặt mình, Vương Tử Bác cảm thấy có chút không vui.
Hơn nữa, cô ta còn kéo theo cả cha mẹ vào chuyện này, dì Lương căn bản không có chức vụ gì, chú Trần cũng chỉ là một giám đốc văn phòng, nào có thể gọi là quan chức?
“Cậu ta nhận của chị thứ gì, chị cứ nói với tôi, tôi bảo cậu ấy trả lại cho chị.”
Vương Tử Bác khó chịu nói: “Chị cũng đừng ăn nói lung tung, chú Trần và dì Lương không đắc tối gì với chị.”
Vương Tử Bác là người thành thật, không muốn nhận nhiều lợi lộc từ người khác, cho nên dự định sẽ cùng Trần Hán Thăng trả lại “món quà đắt đỏ” kia, đồng thời bảo Đường Bình câm miệng đừng ăn nói lung tung.
“Được thôi, cậu đi hỏi đi.”
Đường Bình liếc mắt nhìn Vương Tử Bác một cái, lạnh lùng nói: “Mp4 của Qủa Xác!”
“Cái gì?”
Vương Tử Bác cho rằng mình nghe nhầm.
Lúc đầu cậu ấy nghĩ rằng đó có thể là một bức tranh chữ từ thời nhà Liêu Tống, nếu không thì cũng là đồ sức của thời Đường Nguyên, chú Trần có vẻ yêu thích những thứ này, mặc dù ông ấy thường xuyên mua đồ giả.
Những thứ đó có lẽ được xếp vào loại “mòn quà đắt đỏ” đúng không?
“Mp4! Qủa! Xác!”
Đường Bình gằn từng câu từng chữ.
Miệng của Vương Tử Bác cũng mở to một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi lại: “Chị mua mp4 của Qủa Xác làm quà tặng cho Tiểu Trần?”
“Có phải cậu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên không?”
Đường Bình buồn bực nói: “Nhưng có người đã nhận đồ mà không làm việc, chẳng ra sao cả.”
Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, cậu ấy cũng không muốn nói nhiều với Đường Bình nữa, đi ra ngoài nói chuyện với Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, bà chị dâu kia của mày bị sao vậy? Tặng cho mày một chiếc mp4 của Qủa Xác thì thôi đi, còn lúc nào cũng đặt ngoài miệng nhắc mãi, giống như sợ người khác không biết vậy.”
“Loại người này rất thường thấy mà.”
Trần Hán Thăng khinh thường nói: “Vĩnh viễn chỉ nhớ mình trả giá vì người khác, những chuyện người khác làm cho mình đều coi như đương nhiên, tao chỉ cần mở miệng thì có thể giúp được chị ta, nhưng ông đây không giúp đấy.”
“Không những không giúp mà còn muốn chị ta hiểu rằng tao cố ý không giúp chị ta đấy, chị ta có thể làm gì được tao nào?”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Không thích tao, nhưng lại không thể không nhờ tao, có phải chuyện này khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ không?”
“Vậy thì trả mp4 lại cho chị ta đi.”
Vương Tử Bác khuyên nhủ: “Đừng nợ bất cứ thứ đồ gì của loại người này, mày cũng có thể không cho chị ta vào làm việc ở quán trà sữa một cách hợp tình hợp lý mà.”
“Không trả.”
Trần Hán Thăng lắc đầu nói: “Loại người này không xứng nghe mp4 của ông đây, lát nữa mày đưa cho chị ta 890 tệ, đây là biên lai thanh toán, một đồng cũng không đưa thừa.”
Vương Tử Bác gật đầu, cách làm này rất là Tiểu Trần.
Hai người lại trò chuyện về một số chuyện nhảm nhí khác nữa, Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ, lại gọi Hồ Lâm Ngữ đến: “Mấy giờ mới chính thức khai trương vậy, sắp mười rưỡi rồi.”
“Gấp cái gì chứ?”
Hồ Lâm Ngữ bĩu môi nói: “Còn có một nhân vật quan trọng chưa đến đây.”
“Tớ đã đến rồi mà.”
Trần Hán Thăng chỉ vào sống mũi của mình: “Còn có ai quan trọng hơn cả tớ nữa?”
“Cậu đúng là buồn cười, khách mời quan trọng nhất chính là giáo sư Mạc- Mạc Kha, cô ấy đã đậu xe gần đây, sẽ đến nhanh thôi.”
Hồ Lâm Ngữ giải thích: “Giáo sư Mạc nói quán trà sữa khai trương, nhất định phải đích thân đến đây.”
“Các cậu cũng thật là…”
Trần Hán Thăng nhíu mày: “Bình thường mẹ Hai Mạc rất bận rộn, các cậu cũng đừng lấy danh nghĩa của tớ để mời một vị lãnh đạo cấp sở đến đây để tham dự lễ khai trương chứ, có thể học theo tớ khiêm tốn một chút được không?”
“… Trần Hán Thăng, tớ phục rồi, người ta vì Ấu Sở nên mới đến đây!”
Hồ Lâm Ngữ nghẹn một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Lần trước cậu bận đến mức không thấy bóng dáng đâu cả, giáo sư Mạc thường xuyên tìm đến Ấu Sở, ngài ấy cũng đưa ra rất nhiều ý kiến trong việc thiết kế trang trí quán trà sữa đấy.”
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng chấn động: “Thẩm Ấu Sở da mặt dày như vậy sao? Thế mà lại cướp đoạt sự yêu thương của mẹ hai tớ?”
“…” Hồ Lâm Ngữ duỗi ngón tay ra chỉ vào Trần Hán Thăng, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, chỉ “phi” một tiếng rồi quay đầu rời đi.
“Sao Hồ Lâm Ngữ lại kích động như vậy chứ?”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Thẩm Ấu Sở ngốc nghếch như vậy, tao vốn dĩ được người khác yêu thích hơn cô ấy, đúng không Tử Bác?”
Vương Tử Bác im lặng một lúc: “Tiểu Trần, lúc nào tao mới có thể không biết xấu hổ giống như mày đây?”
….
Không lâu sau mẹ Hai Mạc đã đến, bà mặc một chiếc áo len màu yến mạch và quần ống rộng phù hợp với phụ nữ trung niên, đi dưới ánh mặt trời, cảm giác dịu dàng, phong độ và trí thức.
Chỉ cần nhìn vào khí chất này thôi đã biết là giáo viên, hoặc là người đã từng làm giáo viên.
A Ninh nhìn thấy đầu tiên, hét lên một tiếng “bà bà” rồi chạy đến đó.
Đó là cách xưng hô của vùng Xuyên Du, gọi trưởng bối nữ là “bà bà” hoặc “dì”.
Trên mặt Mạc Kha tràn ngập ý cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của A Ninh, hình như bà rất được người trẻ yêu thích, Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ, Vương Tử Bác, Phùng Quý và Thẩm Như Ý, bao gồm cả những nhân viên khác trong quán cũng đều bước đến chào đón.
“Ấu Sở, dì đến hơi muộn, thật ngại quá.”
“Lâm Ngữ hôm nay rất có tinh thần nhỉ, Tử Bác, chào cậu, Như Ý vẫn ngại ngùng như vậy, bây giờ Tiểu Phùng đã ra dáng ông chủ rồi…”
Bà thực sự đã đến rất nhiều lần, biết rõ tên của những người này như lòng bàn tay.
Chỉ khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, mẹ Hai Mạc mới tinh nghịch tỏ vẻ ngạc nhiên chớp mắt: “Ồ, sao cậu cũng ở đây?”
“À?”
Trần Hán Thăng sửng sốt: “Cháu đến đây đi dạo, đơn giản là đi dạo mà thôi.”
Mẹ Hai Mạc, sao ngài lại tỏ ra xa lạ như vậy chứ? Cháu chính là con trai của Trần Triệu Quân bên hồ Đại Minh mà!
Mạc Kha cũng chỉ đùa một chút, lúc này mới nói đến chuyện chính: “Chuyện bên Qủa Xác xong rồi sao? Tôi có tìm hiểu qua các kênh thông tin riêng của mình thì được biết, cậu là người chiến thắng?”
“Sao có thể nói là thắng chứ.”
Trần Hán Thăng bất mãn nói: “Phải gọi là dành được toàn thắng.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.”
Mạc Kha gật đầu, thực ra bà cũng có một chuyện muốn hỏi, còn đặc biệt kéo Trần Hán Thăng sang một bên: “Hán Thăng, có phải cậu đã từng đắc tội với một nhân vật hàng đầu trong ngành luật không?”
“Đắc tội với một nhân vật hàng đầu trong ngành luật?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ lời đồn đãi này từ đâu ra vậy, hắn lắc đầu nói: “Không thể nào, con người cháu thành thật ngoan ngoãn, bình thường không đắc tội với người khác.”
“Bớt lắm mồm đi.”
Mạc Kha nghiêm túc nói: “Lúc cậu và Tân Thế Kỷ đánh nhau, có một số chuyên gia có uy tín bên ngành luật đã nhảy ra để gây áp lực với tổ điều tra, hy vọng có thể thiên vị cho Tân Thế Kỷ một chút.”
Lúc này Trần Hán Thăng mới bừng tỉnh hiểu ra, lúc đó hắn đã giở trò bịp bợm, cố ý để mẹ Hai Mạc và giáo sư Tôn quay ngược lại nói giúp cho Tân Thế Kỷ.
Nhưng Mạc Kha lại không hề hay biết, bà cho rằng đó chính là “kẻ thù” thực sự, kẻ thù bảo vệ cho Tân Thế Kỷ.
“Sau đó tôi đã điều tra, phát hiện sau lưng lại là giáo sư Tôn, Tôn Bích Dư.”
Vẻ mặt của Mạc Kha vô cùng nghiêm túc: “Tôn Bích Dư là một nhân vật hàng đầu trong ngành Luật, học trò của bà ấy trải rộng khắp các nghành nghề, nếu thực sự có hiểu nhầm gì thì cậu nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng cũng không để trong lòng, giáo sư Tôn là một trong những đại ca sau lưng mình, bà ấy là ân sư của Tiểu Ngư Nhi.
Nhắc đến Tiểu Ngư Nhi, trong lòng Trần Hán Thăng rục rịch.
“Mẹ Hai.”
Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi: “Nếu một ngày nào đó ngài và giáo sư Tôn đấu với nhau, ngài có sợ không?”
“Tại sao tôi lại phải đấu với bà ấy?”
Mạc Kha oán trách: “Giáo sư Tôn là tiền bối, tôi kém xa bà ấy rất nhiều.”
“Vậy nếu có một ngày, giáo sư Tôn muốn bắt nạt Thẩm Ấu Sở thì sao?”
“Bắt nạt Thẩm Ấu Sở?”
Mạc Kha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sâu trong gọng kính màu vàng loé lên một tầng ánh sáng trắng: “Vậy thì không được, tôi sẽ kiên quyết không đồng ý.”