“Nhưng giáo sư Tôn đức cao vọng trọng, làm sao có thể bắt nạt Ấu Sở được?”
Mạc Kha lại dặn dò Trần Hán Thăng một lần nữa: “Tính tình này của cậu dễ gây chuyện lắm, lần sau nhớ kiềm chế một chút, tôi sợ…”
Trong lòng Trần Hán Thăng ấm áp, dù sao cũng là mẹ Hai, nhìn xem bà quan tâm đến mình nhiều như thế nào kìa.
“Lần sau nhớ kiềm chế một chút, tôi sợ ảnh hưởng đến Ấu Sở.”
Mạc Kha ngẩng đầu lên: “Nghe thấy chưa?”
Trần Hán Thăng: …
“Cho nên không phải ngài sợ cháu bị thua thiệt à?”
Trần Hán Thăng oán giận nói: “Uổng công cháu còn cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng.”
“Cậu bị thua thiệt mới là lạ đấy.”
Mạc Kha không nghe mấy lời nói linh tinh của Trần Hán Thăng: “Sau này nếu có thời gian, tôi sẽ giới thiệu mấy người bạn cho cậu quen biết.”
“Phía bên chính phủ?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Ừ, mọi người chỉ đơn giản là ngồi xuống, gặp mặt nhau và tán gẫu về sự phát triển của ngành sản xuất mà thôi.”
Mạc Kha gật đầu: “Bây giờ chuyện làm ăn của cậu càng ngày càng lớn, quen biết thêm một số mối quan hệ cũng không có hại gì, chuyện này cũng giống như bom hạt nhân của đất nước, có thể không cần đến nhưng cũng không thể không có.”
“Cách so sánh này rất chuẩn xác.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Nhưng chờ đến khi cháu công khai thân phận hẵng nói.”
Mạc Kha cảm thấy hơi khó hiểu: “Chuyện làm ăn của cậu hiện tại đang rất tốt đúng không? Cậu vẫn chưa có ý định đứng ra sao?”
“Nhưng cũng chính vì chuyện làm ăn quá tốt nên bây giờ đứng ra cũng không có ý nghĩa gì.”
Trần Hán Thăng tiết lộ một tin tức quan trọng: “Tiếp theo đây Qủa Xác chuẩn bị sản xuất điện thoại di động, cháu muốn chờ đến khi điện thoại di động được ra mắt trên thị trường, cháu sẽ tổ chức một cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm, đích thân đóng vai trò người giới thiệu, như thế đủ loại chủ đề khác nhau kết hợp vào, độ nổi tiếng trong xã hội càng cao hơn nữa.”
“Ông chủ đích thân quảng cáo.”
Mạc Kha mỉm cười: “Tương đối hiếm thấy, thời đại bây giờ đều mời một số người dẫn chương trình trai xinh gái đẹp để đảm nhận.”
“Chẳng phải như vậy mới thể hiện Quả Xác không tầm thường?”
Trần Hán Thăng vỗ ngực nói: “Hơn nữa với giá trị nhan sắc của cháu, hoàn toàn có thể làm người đại diện cho Qủa Xác.”
Những lời này Mạc Kha không đáp lại, dù sao những lời nói thật cũng không dễ nghe lắm.
Mạc Kha đi đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở, lấy ra một phong bao lì xì màu vàng, nói: “Ấu Sở, cửa hàng mới khai trương, dì chúc cháu làm ăn càng ngày càng phát đạt.”
Thẩm Ấu Sở hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng từ chối.
“Nếu không nhận thì dì sẽ tức giận đấy.”
Mạc Kha giả vờ tức giận nói.
Thẩm Ấu Sở nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng cảm thấy chẳng có vấn đề gì to tát cả, cười hì hì cầm lấy bao lì xì, nói: “Cháu nhận thay cho Ấu Sở.”
Lúc này Mạc Kha mới mỉm cười một lần nữa, bà đưa tay ra sửa sang lại cổ áo cho Thẩm Ấu Sở, tỏ ra thần bí nói: “Dì vẫn còn một món quà nhỏ, sau này sẽ tặng cho cháu.”
Trần Hán Thăng phát hiện ra rằng mẹ Hai Mạc và bà già kia là hai phong cách “trưởng bối” khác nhau.
Nếu chỉ nói về mối quan hệ giữa người với người, giáo sư Tôn chắc chắn sẽ mạnh hơn, nhưng từ trước đến nay bà ấy không để ý đến những chuyện đó, cũng rất ít khi sử dụng cho những người xung quanh, đến tận bây giờ Trần Hán Thăng cũng chỉ mượn hai ba lần.
Còn Mạc Kha thì sao, bà sẽ chủ động cho mượn tài nguyên của mình, hy vọng nhóm con cháu sẽ phát triển tốt hơn nữa.
Được rồi, tình hình bây giờ thực sự rất thú vụ, hình như bạn bè người thân xung quanh mình đang dần dần chia làm hai thế lực.
Lão Trần và Lương thái hậu;
Giáo sư Tôn và mẹ hai Mạc;
Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ;
Cuối cùng là mình tự đánh mình?
…
Sau khi Mạc Kha đến, toàn bộ mọi người đều đã đến đông đủ, tiếp theo sẽ là “lễ khai trương” của chi nhánh cầu Sư Tử”.
Thực ra cũng không có trình tự gì, mọi người chỉ tụ tập trước cửa nhìn Phùng Quý vui vẻ đốt pháo mà thôi.
Quy định “nghiêm cấm đốt pháo hoa trúc trong nội thành” đã được ban hành ở Kiến Nghiệp, nhưng những cửa hàng mới khai trương ở phía bên cầu Sư Tử này vẫn có thể lén lút náo nhiệt một chút, quản lý địa phương cũng mắt nhắm mắt mở, sau khi xong chuyện, mọi người quét sạch vụn pháo là được.
Cùng với tiếng nổ “đùng đùng”, lễ khai trương đơn giản đã được hoàn thành, bữa trưa được sắp xếp ở quán lẩu bên cạnh, khi Trần Hán Thăng đi gọi người ở khắp nơi, lúc này mới phát hiện anh họ Tiểu Hải và Đường Bình vẫn đang đứng trong quán trà sữa.
Lúc nãy khi bắn pháo, bọn họ cũng không ra ngoài mà đứng đối mặt giằng co với nhau, sắc mặt người nào người nấy đều đông cứng, vừa nhìn đã biết đang cãi nhau.
“Anh Tiểu Hải, ăn cơm thôi.”
Trần Hán Thăng định gọi một tiếng rồi rời đi, nhưng không ngờ Lương Tiểu Hải đột nhiên nói: “Hán Thăng, phiền chú lại đây một chút.”
“Vâng?”
Trần Hán Thăng đi vào quán trà sữa: “Có chuyện gì sao?”
“Hán Thăng.”
Lương Tiểu Hải quay đầu lại nói: “Thực ra lần này bọn anh đến đây là muốn nhờ chú giúp đỡ, lúc trước bọn anh cho rằng Tân Thế Kỷ không thể trả nổi tiền lương, cho nên đã tự thôi việc, nên hiện tại đang làm việc trong một nhà máy sản xuất đồ chơi.”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng gật đầu, có lẽ ông anh họ đang muốn nói thật.
“Sau đó bọn anh cảm thấy điều kiện và tiền lương ở nhà máy sản xuất đồ chơi kia không được tốt lắm, cho nên muốn trở về Tân Thế Kỷ.”
Giọng điệu Lương Tiểu Hải trở nên chua xót: “Vì thế muốn nhờ chú lên tiếng một chút, còn muốn một chiếc mp4 của Qủa Xác làm quà, nhưng không ngờ chú lại trả tiền lại.”
Anh ta vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, bên trong là mấy tờ tiền giấy màu đỏ, xem ra là Vương Tử Bác đã trả 890 tệ kia trở về.
“Lúc này vì số tiền này, anh và chị… Chị dâu của chú đã cãi nhau một trận.”
Lương Tiểu Hải nhìn Trần Hán Thăng, ánh mắt vô cùng khổ sở: “Hán Thăng à, cho dù chú không muốn lên tiếng thì cũng không cần phải trả lại số tiền này, anh là anh họ của chú, chú làm thế này là đánh vào mặt anh.”
“Ồ…”
Trần Hán Thăng nhớ lại một chút ký ức tuổi thơ của mình, cười gượng hai tiếng nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, bọn anh chắc chắn sẽ không thể quay về Tân Thế Kỷ, có lẽ Trịnh tổng sẽ không đồng ý, lúc nãy bạn gái của anh còn muốn đến quán trà sữa làm việc?”
Từ hai tiếng “chị dâu” kia có thể nhìn ra được trong lòng Lương Tiểu Hải vẫn không muốn chia tay, nếu đã như vậy, Trần Hán Thăng quyết định thêm một ít lửa.
“Hả?”
Nghe thấy ba tiếng “quán trà sữa”, hai mắt Đường Bình đột nhiên sáng lên, chẳng lẽ Trần Hán Thăng quý trọng tình cảm anh em họ hàng này nên thay đổi ý định?
“Không phải không thể vào làm việc trong quán trà sữa.”
Trần Hán Thăng nói: “Nhưng với quan hệ hiện tại của các anh thì không thể vào được, dù sao cũng chưa kết hôn, tôn chỉ của quán trà sữa là an toàn vệ sinh, cho nên nhân viên làm việc phải có lai lịch rõ ràng.”
“Lễ hỏi nhà anh ấy vẫn chưa đủ, sao tôi có thể gả?”
Đường Bình buột miệng thốt ra.
“Vậy ít nhất cũng phải gặp cha mẹ đúng không?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Mợ cả đã gặp bạn gái của anh chưa?”
“Vẫn chưa.” Lương Tiểu Hải lắc đầu.
Thực ra mợ cả của Trần Hán Thăng đã sớm tỏ rõ thái độ, bà căn bản không thích Đường Bình, Lương Tiểu Hải ở giữa đang tiến thoái lưỡng nan, anh ta cũng không dám nói với Đường Bình mà dự định sẽ từ từ cải thiện mối quan hệ giữa hai người.
“Vậy thì không được rồi.”
Trần Hán Thăng tỏ vẻ muốn nhưng cũng không giúp được gì.
“Khoan đã.”
Đường Bình gọi Trần Hán Thăng đang muốn đi ăn cơm trưa lại: “Có phải chỉ cần tôi đến nhà Lương Tiểu Hải thì có thể đến quán trà sữa làm việc không?”
“Đúng.”
Trần Hán Thăng gật đầu.
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Đường Bình lập tức nói: “Bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc đi đến nhà anh.”
Lương Tiểu Hải không chút do dự từ chối, bây giờ về nhà, chị em sẽ đánh nhau mất thôi.
“Anh có ý gì?”
Đường Bình giận tím mặt: “Lúc trước thì thôi đi, bây giờ em muốn đến nhà anh thăm hỏi, anh lại không cho, Lương Tiểu Hải, anh không muốn kết hôn với em sao, vậy thì dứt khoát chia tay sớm một chút đi.”
“Ý anh không phải vậy.”
Lương Tiểu Hải khổ nhưng không thể nói thành lời, chỉ có thể khuyên nhủ: “Thực ra làm việc trong nhà máy sản xuất đồ chơi kia cũng không tồi, đâu cũng là làm công cả.”
“Không được.”
Đường Bình rất không hiểu: “Hoàn cảnh của quán trà sữa tốt thế này, tại sao anh thà làm công ở nhà máy sản xuất đồ chơi cũng không muốn đến quán trà sữa chứ, em biết rồi, anh không muốn để em gặp mẹ anh chứ gì?”
Lúc này Lương Tiểu Hải mới hiểu ra Trần Hán Thăng cố ý để lại một cái bẫy chờ ở đây.
“Phù…”
Lương Tiểu Hải thở phào một hơi, nghiêm túc nói: “Đường Bình, hiện tại thực sự không thể trở về.”
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.”
Đường Bình lại sử dụng chiêu thức kia: “Chi bằng sớm chia tay một chút đi.”
Trong khoảnh khắc này, sự thay đổi trong công việc, quan hệ gia đình, những ngã rẻ của tình cảm và sự phát triển trong trương lai, rất nhiều áp lực cùng trào dâng trong lòng, Lương Tiểu Hải chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi: “Nếu em muốn chia tay như vậy, mỗi lần cãi nhau đều nhắc đến, vậy thì chia tay đi.”