Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 659 - Chương 659: Tỏ Ra Là Một Người Sở Hữu Hơn Trăm Triệu Tệ

Chương 659: Tỏ ra là một người sở hữu hơn trăm triệu tệ Chương 659: Tỏ ra là một người sở hữu hơn trăm triệu tệ

“Thế mà anh lại dám chia tay với tôi?”

Đường Bình sửng sốt một chút, đột nhiên xông đến, vừa đánh xé Lương Tiểu Hải vừa mắng: “Anh có tư cách gì để chia tay với tôi, tôi đã không chê anh là một người làm thuê, hơn nữa còn là một người quê mùa Tô Bắc…”

Lương Tiểu Hải thờ ơ đứng đó, cho dù Đường Bình tát anh ta một cái, anh ta chỉ là không hiểu.

Lúc trước Đường Bình thường xuyên nhắc đến chuyện chia tay, bản thân mình luyến tiếc đoạn tình cảm này, vì thế hạ thấp tôn nghiêm và thể diện xuống để dỗ dành một cách hẹn mọn, tại sao bây giờ mình đồng ý, cô ta lại giống như vô cùng tức giận?

“Nếu em không muốn chia tay thì chúng ta phải làm lành, anh đi tìm Hán Thăng thương lượng thêm một lần nữa.”

Lương Tiểu Hải cũng có chút mềm lòng: “Nếu thực sự không được, anh còn có thể đi tìm cô Ba, Hán Thăng sợ nhất là cô Ba…”

“Phi!”

Đường Bình hung hăng phỉ nhổ, trên sàn nhà bằng gạch sạch sẽ của quán trà sữa lập tức xuất hiện một bãi nước bọt.

“Anh tâng bốc cả nhà Trần Hán Thăng lên tận trời, tôi coi bọn họ là cái rắm, Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên làm ăn buôn bán thất bại, chiếc xe hơi bây giờ không biết ăn cắp từ đâu.”

“Cô Ba và dượng Ba của anh chỉ là công chức ở một địa phương nghèo, con mẹ nó có thể ủng hộ gì cho anh chứ?”

“Còn cả bản thân anh, thời gian dài như vậy vẫn chưa thể gom đủ tiền sính lễ, ở quê tôi, không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn dâng một trăm tệ lên muốn cưới tôi đấy!”

“Còn muốn làm lành lại với tôi một lần nữa, một kẻ ngu ngốc như anh nếu rời khỏi tôi thì chỉ có thể xin cơm ở Kiến Nghiệp này!”

Sau khi nói một hơi thoả mãn, Đường Bình chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, khoảng thời gian này thực sự quá áp lực.

Về phương diện công việc, vốn dĩ thôi việc là có lợi, kết quả vận khí của Tân Thế Kỷ thay đổi, thế mà lại có tiền.

Cô ta thực sự nghi ngờ ông chủ của Qủa Xác và Tân Thế Kỷ quen biết với nhau, bọn họ liên kết lại với nhau chơi đùa mọi người.

Tình cảm cũng không mấy thuận lợi, cô ta vẫn luôn cảm thấy Lương Tiểu Hải không đạt được tiêu chuẩn trong lòng mình, hơn nữa không thể đưa ra được sính lễ, cho nên lần nào gặp chuyện cũng treo hai chữ “chia tay” ngoài miệng, thực ra đây là một loại phản ứng trong tiềm thức.

Đặc biệt hôm nay còn phải đến năn nỉ Trần Hán Thăng, hắn là cái thá gì chứ?

Cũng xứng?

Sau khi nói xong, Đường Bình lập tức rời đi, nhưng khi đi đến cửa quán trà sữa, cô ta lại đột nhiên “lộp cộp lộp cộp” quay trở về.

Lương Tiểu Hải còn tưởng rằng cô ta đổi ý, đang định nói gì đó, nào ngờ Đường Bình chỉ quay lại đoạt lấy 890 tệ trong tay Lương Tiểu Hải: “Đây là người ta trả lại cho tôi!”

Ồ, hoá ra chỉ là vì 890 tệ.

Lương Tiểu Hải cũng không giãy giụa nữa, thực ra chiếc mp4 kia là anh ta bỏ tiền ra mua, nhưng bây giờ cũng không quan tâm lắm.

Mặc dù trong lòng rất buồn, nhưng cũng có một chút nhẹ nhàng.

“Anh Tiểu Hải, ăn cơm thôi.”

Lần này là Vương Tử Bác đến đây gọi.

“Chờ một chút.”

Lượng Tiểu Hải đáp lời một tiếng, tìm khăn giấy lau nước miếng trên mặt đất.

“Bạn gái anh đâu?”

Vương Tử Bác không biết chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác hỏi.

“Vừa mới chia tay.”

Lương Tiểu Hải bình tĩnh nói.

“Chia tay?”

Vương Tử Bác bị doạ cho nhảy dựng lên, vội vàng nhìn về phía Lương Tiểu Hải.

Khoé mắt không có nước mắt, thế mà lại không khóc.

Ở trong lòng Vương Tử Bác, “chia tay trong tình yêu” chắc chắn là một chuyện lớn, lúc trước cậu ấy chia tay với Hoàng Tuệ ba lần mới có thể cắt đứt hoàn toàn, lần nào Vương Tử Bác cũng đau lòng một thời gian dài.

Đồng thời còn hút rất nhiều thuốc, uống rất nhiều rượu, chảy rất nhiều nước mắt, nào có thể tỏ ra giống như không có việc gì như Lương Tiểu Hải.

“Anh Tiểu Hải, nếu như anh đau lòng hay gì đó, đừng kìm nén.”

Vương Tử Bác quan tâm nói: “Anh cứ khóc thành tiếng đi, em ở đây cùng anh.”

“Thực sự không sao đâu.”

Lương Tiểu Hải cười cười, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cũng không hề nói dối.

Anh ta và Vương Tiểu Bác là hai con người với hai trải nghiệm khác nhau, trên người Vương Tử Bác được gắn mác gì: Chưa từng yêu đương, vẫn luôn đọc sách trên tháp ngà voi, không có kinh nghiệm xã hội gì, thành thật chất phác.

Một khi yêu đương thì cậu ấy có thể toàn tâm toàn ý dành trọn cho nó, vì thế Hoàng Tuệ mới có thể muốn gì được nấy.

Nhưng đối với Lương Tiểu Hải thì khác, anh ta ra ngoài làm thuê từ sớm, mặc dù rất mềm yếu tuy nhiên vẫn có kinh nghiệm xã hội.

Những mong chờ vào tình cảm của hai người này cũng khác, Vương Tử Bác càng có thiên hướng nghiêng về “chuyện cổ tích trong tưởng tượng” còn Lương Tiểu Hải càng thiên về “hôn nhân hiện thực”.

Cho nên sau khi chia tay, Lương Tiểu Hải chắc chắn sẽ có chút buồn, nhưng tuyệt đối sẽ không khoa trương giống như trong tưởng tượng của Vương Tử Bác.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác vẫn chưa yên tâm, lại gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng: “Mày lại đây một chút, anh Tiểu Hải chia tay rồi… Gì? Chia tay tuyệt lắm?... Không phải, mày đến đây an ủi một chút đi, anh Tiểu Hải đang buồn lắm đấy, anh ấy muốn khóc cũng không khóc được…”

“Anh không muốn khóc.”

Lương Tiểu Hải vô cùng bất đắc dĩ.

“Tiểu Trần nói chờ cậu ấy ăn no bụng đã.”

Vương Tử Bác an ủi nói.

Lương Tiểu Hải cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể thở dài một hơi: “Haiz, sinh viên như các cậu!”

Chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng đã đến đây, trong miệng còn phát ra tiếng “ngồm ngoàm” không biết đang nhai thứ gì, trong tay cầm một lon coca.

“Đường Bình đi rồi.”

Trần Hán Thăng tuỳ tiện ngồi trên ghế sô pha hỏi.

Lương Tiểu Hải gật đầu: “Ừ.”

“Đường Bình thực sự không xứng chút nào.”

Trần Hán Thăng vỗ vào bả vai anh họ Tiểu Hải: “Còn nhớ năm ngoái anh về nhà xem mắt không, có một người con gái tên là Tăng Đan đúng không, lúc ấy mẹ em và cậu mợ cả đều rất thích cô ấy, em cũng cảm thấy cô ấy không tồi.”

“Thôi quên đi, bây giờ anh không muốn nghĩ đến những chuyện đó.”

Lương Tiểu Hải xua tay nói.

“Anh chê người ta không đẹp, khuôn mặt hơi vuông sao?”

Trần Hán Thăng tận tình khuyên bảo: “Anh Tiểu Hải à, cưới vợ phải cưới vợ hiền, anh biết không? Tìm bạn gái tìm bà xã không thể tìm người quá xinh đẹp, về chuyện này anh còn phải học hỏi em, em vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.”

Vương Tử Bác bĩu môi, bản thân mình là một cái máy thu hoạch hoa khôi học đường, thế mà còn nói vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp đã choáng váng đầu óc.

Lương Tiểu Hải cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta chỉ vào quán lẩu bên cạnh: “Cái người… Cái người tên là Thẩm gì đó…”

“À, anh nói Thẩm Ấu Sở sao?”

Trần Hán Thăng cau mày “Thực ra em bị mù mặt, nói thật hoàn toàn không thể phân biệt được ai xinh hay không xinh, dù sao em nhìn một người phụ nữ, chắc chắn không phải nhìn mặt trước, là một người theo đuổi vẻ đẹp tâm hồn.”

“Anh Tiểu Hải, em đi ăn cơm đây, anh cũng nhanh lên nhé.”

Vương Tử Bác thực sự không thể nghe tiếp được nữa.

Một lát sau, Trần Hán Thăng cũng đưa Lương Tiểu Hải đến đây, Vương Tử Bác nhỏ giọng nói: “Mày định đưa anh Tiểu Hải đến chỗ nào, Qủa Xác, quán trà sữa hay là Tân Thế Kỷ?”

“Không đi đâu cả.”

Trần Hán Thăng bình tĩnh nói: “Tao đề nghị anh ấy nên về nhà trước, ngộ nhỡ anh ấy lại làm hoà với Đường Bình thì sao? Dù sao tao cũng đã nhìn thấy có quá nhiều đứa simp lỏ lắm rồi, dại gái như chó ấy.”

“Mẹ nó! Mày đừng nhắc đến những chuyện đó nữa được không?”

Vương Tử Bác vô cùng bất mãn, hắn đang cố ý châm chọc mình.

Bản thân cậu ấy cũng chỉ biết tức giận đấy, Vương Tử Bác ghé sát đến gần hỏi: “Tiểu Trần, lúc nào mày đi tìm Tiểu Ngư Nhi?”

Đầu óc Trần Hán Thăng thông minh đến nhường nào, lập tức phản ứng lại: “Mày muốn đi tìm Biên Thi Thi, nhưng lại xấu hổ, nên mới kéo ông đây đi cùng chứ gì?”

“Dù sao thì bây giờ Qủa Xác cũng đã đánh thắng rồi, thời gian rảnh của mày cũng càng ngày càng nhiều, hôm nay ở bên quán trà sữa, ngày mai mày chắc chắn sẽ đi tìm Tiểu Ngư Nhi.”

Ngay cả Vương Tử Bác cũng biết quy luật này: “Chẳng phải mày thường nói sẽ xử lý công bằng trong mọi chuyện sao?”

“Tuyệt lắm, Vương Tổng.”

Trần Hán Thăng cũng thừa nhận: “Đúng là ngày mai tao định đi tìm Tiểu Ngư Nhi, bởi vì khoảng thời gian này cậu ấy không ngừng oán giận, Cao Văn còn muốn nhúng tay vào tranh cãi giữa Tân Thế Kỷ và Qủa Xác, tao muốn dẫn Cao Văn đi thăm thú một vòng nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, tỏ ra là một người sở hữu hơn trăm triệu tệ.”

“Chẳng phải 55 triệu tệ sao? Mày tăng giá rồi à?”

Vương Tử Bác hỏi.

“Ừ, sắp tăng rồi.”

Trần Hán Thăng cũng không nhận ra được câu nói này có nghĩa khác: “Khoảng thời gian này chuyện làm ăn của Qủa Xác quá tốt, nếu dưới một trăm triệu thì tao cần quái gì phải huyênh hoang.”

Bình Luận (0)
Comment