Trần Hán Thăng rời khỏi văn phòng trong ánh mắt sững sờ của Cao Văn và Dịch Na, gặp được Hồng Sĩ Dũng ở cửa nhà máy điện tử Quả Xác.
“Hồng tổng, hình như anh trẻ hơn rất nhiều đấy?”
Trần Hán Thăng đánh giá một lúc, rất kinh ngạc nói.
Lần gặp mặt trước của hai người là ở bệnh viện khi mà Trịnh Cô Cô ngất xỉu, khi đó sắc mặt của Hồng Sĩ Dũng tái nhợt ảm đạm, không có tinh thần, còn thường xuyên nhăn mày trong vô thức, nhìn ra được cảm xúc cũng tương đối nôn nóng.
Bây giờ cũng cách đó chưa được bao lâu, lão Hồng lại dường như trẻ thêm năm tuổi, cả khuôn mặt đều là vẻ tươi cười, trên tay kẹp thuốc lá, nhàn nhã thở ra hít vào thuốc lá.
Bên cạnh còn có một chiếc xe MPV bảy chỗ của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, bên cạnh là hai rương hành lý, cùng với thư ký của anh ta, Thân Minh Lượng.
“Trần tổng thật biết cách ăn nói, lập tức chọc trúng tim tôi.”
Hồng Sĩ Dũng “Ha ha ha” cười lớn một tiếng, nói rõ rất vừa lòng với tình trạng hiện tại.
Anh ta vừa bắt tay với Trần Hán Thăng, vừa nói: “Nói một câu thật lòng, sau khi tôi tới Kiến Nghiệp, mất ngủ là tình trạng bình thường, khoảng thời gian Tân Thế Kỷ và Quả Xác tranh đấu với nhau kia, lại mất ngủ cả đêm, thường xuyên lo lắng nếu thua thì làm sao bây giờ?”
“Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn thua.”
Hồng Sĩ Dũng ngắm nhìn Tân Thế Kỷ ở sát vách, trong ánh mắt có chút nhớ nhung: “Còn thua đến nỗi không còn một manh giáp.”
“Hồng tổng không cần để ở trong lòng quá nhiều.”
Trần Hán Thăng vỗ cánh tay Hồng Sĩ Dũng, an ủi nói: “Anh thua bởi tôi cũng không oan.”
Sắc mặt Hồng Sĩ Dũng thay đổi một chút, những lời này cũng quá đả kích người khác rồi.
“Tôi không có ý này đâu.”
Trần Hán Thăng cũng nhận ra, vội vàng sửa miệng: “Tôi muốn nói là, anh đấu với tôi, thua cũng là xứng đáng.”
Hồng Sĩ Dũng:...
“Con mẹ nó hôm nay làm sao thế nhỉ, lời nói cũng nói không rõ.”
Trần Hán Thăng xấu hổ sờ gáy, biểu đạt lại một lần nữa: “Thật ra ta tôi chỉ muốn biểu đạt một ý tứ thôi, anh xứng đáng thắng à?”
Hồng Sĩ Dũng:...
“Xin lỗi, để tôi tổ chức ngôn ngữ lại một chút đã······”
Trần Hán Thăng vẫn còn muốn nói tiếp.
Hồng Sĩ Dũng vội vàng ngăn cản: “Được rồi được rồi, tôi biết ý của Trần tổng rồi, cậu không cần tiếp tục cái đề tài này nữa đâu.”
“Phải không đấy?”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Vậy tôi không nói nữa, tóm lại Hồng tổng phải tin tưởng, thật ra tôi là một người tốt bụng.”
“...”
Trần Hán Thăng đúng là phát huy tinh túy của tính cánh “không sợ ai cả” đến đỉnh điểm, không ăn mềm cũng không ăn cứng, gặp được đối thủ như vậy, Hồng Sĩ Dũng cảm thấy mình có thể kiên trì non nửa năm, tất cả đều là nước mắt chua xót.
“Trần tổng.”
Hồng Sĩ Dũng nghiêm túc nói: “Những chuyện khác thì tôi không nói, năng lực và ánh mặt của cậu vượt xa tôi, nếu để tôi đánh giá thành tựu sau này của cậu, thì chính tôi cũng thấy mất mặt xấu hổ, nhưng tôi vẫn muốn làm rõ một chuyện, lúc trước vì sao tổ điều tra lại đột nhiên hủy bỏ lệnh cấm tiêu thụ vậy?”
“Anh muốn biết à?”
Trần Hán Thăng buông tay: “Bởi vì tôi và Tạ Thiên Tâm - tổ trưởng tổ điều tra là bạn tốt, cho nên anh ấy mới cho Quả Xác qua.”
Quá trình thực tế cũng không vẻ vang gì, thậm chí có khả năng sẽ gây ảnh hưởng tới giáo sư Tôn và dì hai Mạc, nên Trần Hán Thăng sao có thể nói thật ra được.
“Chỉ vậy thôi à?”
Hồng Sĩ Dũng có chút không tin, tính cách của tên Tạ Thiên Tâm kia rất ngay thẳng.
“Đúng, chỉ vậy thôi.”
Trần Hán Thăng gật đầu nói: “Nếu Hồng tổng không tin, tôi có thể gọi điện thoại cho Tạ Thiên Tâm.”
Hồng Sĩ Dũng xua tay: “Vậy không cần, mọi chuyện đã qua rồi.”
“May mà anh nói nói không cần.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Nếu không tôi lại phải nhờ người khắp nơi để hỏi số điện thoại của Tạ Thiên Tâm đấy.”
Hồng Sĩ Dũng:...
Có bạn tốt nào mà lại không biết số điện thoại của đối phương không, Trần Hán Thăng lại đang lừa gạt người khác.
“Trần tổng, khi nào thì trong miệng cậu mới có thể có một ít lời nói thật thế?”
Vừa nãy rõ ràng là tâm trạng của Hồng Sĩ Dũng còn khá tốt.
Bây giờ lại bắt đầu hậm hực.
“Có lời nói thật mà.”
Trần Hán Thăng tiến lại gần, nói: “Trước kia anh đề bạt một người tên là Trương Vệ Vũ làm phó đại đội trưởng của đội bảo vệ, thật ra đấy là người của tôi, gã đã cung cấp cho tôi rất nhiều tin tình báo.”
“...”
Hồng Sĩ Dũng nghe xong, lại càng hậm hực hơn.
“Được rồi, gặp cũng gặp rồi, một phút của tôi đáng giá mấy triệu đấy, cũng không còn lời gì để nói nữa.”
Trần Hán Thăng cười ha ha nói: “Hồng tổng, có duyên gặp lại.”
“Trần tổng, có duyên gặp lại!”
Lần này Hồng Sĩ Dũng ném tàn thuốc xuống, trang trọng bắt tay tạm biệt.
Chờ đến khi lão Hồng lên xe, lúc Trần Hán Thăng và Thân Minh Lượng bắt tay, hắn đột nhiên nói: “Sư huynh Thân, tôi có cần chào hỏi với Trịnh tổng hay không, với tình tình của cô ấy thì cũng không khó để giữ anh lại.”
Thân Minh Lượng là thư ký chuyên trách của Hồng Sĩ Dũng, bây giờ cấp trên đã thay đổi người, có thể tưởng tượng được kết cục của anh ta sẽ như thế nào.
“Không cần, cảm ơn sư đệ Trần, tôi đã chủ động từ chức rồi.”
Thân Minh Lượng cười: “Tôi không muốn đi theo Hồng tổng đến Cảng Thành, đang định tìm việc ở Kiến Nghiệp.”
“Có thể.”
Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu khách sáo thường thấy nhất trong sinh hoạt hằng ngày: “Vậy... nếu hôm nào có rảnh thì cùng đi ăn một bữa nhé.”
...
Tiễn Hồng Sĩ Dũng đi, thật ra cũng có nghĩa Tân Thế Kỷ bắt đầu thay đổi triều đại.
Nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ của bây giờ, tuy rằng thoạt nhìn thì tràn đầy nguy cơ, dường như đang đứng bên bờ vực phá sản, nhưng trên thực tế từ quyền tài sản đến tổ chức dàn giáo, từ tầng quản lý đến công nhân trên dây chuyền sản xuất, đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trịnh Quan Đề mượn nguy cơ lần này, loại bỏ những quần thể rời rạc không có lực ngưng tụ, hơn nữa bản thân công ty đã có tích lũy kỹ thuật và danh tiếng, chỉ cần để cô nắm được cơ hội, thì một lần là có thể xoay người nhẹ nhàng.
Khi trở lại văn phòng điện tử Quả Xác, Trần Hán Thăng thấy cảm xúc Cao Văn và Dịch Na đã ổn định lại, có vẻ như dưới sự giải thích của những người khác, cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật như vậy.
Trần Hán Thăng là ông chủ công ty điện tử Quả Xác.
Có điều, vẫn còn một nghi vấn khác.
“Hồng tổng đã rời khỏi Kiến Nghiệp.”
Trần Hán Thăng chủ động giải thích nói: “Anh ta cạnh tranh thua Quả Xác, nhưng chỉ thất bại trên phương diện làm ăn mà thôi, thân thể vẫn còn khá tốt, vừa nãy còn mời tôi đi Sauna mát xa đây, nhưng bị tôi từ chối rồi.”
“Ồ...”
Cao Văn gật đầu, bây giờ ánh mắt của cô ta khi nhìn Trần Hán Thăng vẫn còn lại một chút khiếp sợ vì còn chưa định hình lại được, những người khác cũng đều tràn đầy phức tạp.
“Vậy được rồi.”
Khổng Tĩnh nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Tôi còn có việc phải làm, mọi người cứ tự nhiên, tạm biệt Tiểu Ngư Nhi...”
Khổng ngự tỷ vẫy tay về phía Tiêu Dung Ngư, đây là một loại hữu nghị được biểu đạt một cách đơn độc, hành động này ở trong mắt người khác lại là một loại ý tứ không giống bình thường.
“Người khác” ở đây hình như cũng chỉ có Cao Văn và Dịch Na, còn lại thì đều là “Người một nhà”.
Nhiếp Tiểu Vũ nhìn Khổng Tĩnh rời đi, cô ấy nhớ tới mình cũng có việc, đang định tạm biệt rời đi thì Trần Hán Thăng lại gọi cô ấy lại: “Tiểu Vũ đừng đi vội, ở lại đây chơi đi, nói không chừng một lát nữa lại cần đến cậu đấy.”
“Hả?”
Thư ký nhỏ giật mình, bộ trưởng Trần ở địa bàn của mình, thì còn có thể cần cô ấy làm cái gì?
Bưng trà rót nước à?
Bộ trưởng Trần không phải người để ý những việc nhỏ này mà.
“Vậy còn công việc...”
Nhiếp Tiểu Vũ chỉ vào văn phòng của mình.
“Ai nha, làm việc muộn một ngày hay sớm một ngày thì có cái gì khác nhau đâu.”
Trần Hán Thăng tùy tiện nói.
“Vậy được rồi!”
Thư ký nhỏ cảm thấy như vậy cũng được, còn chủ động tỏ vẻ phải làm hướng dẫn du lịch, dẫn mọi người đi tham quan nhà máy sản xuất, nhà ăn và ký túc xá của Quả Xác.
Bốn đóa hoa vàng của công ty luật đều chưa từng vào nhà máy, sôi nổi gật đầu đồng ý.
Biên Thi Thi còn cười trêu nói: “Tiểu Ngư Nhi, sản nghiệp nhà mình mà cậu cũng không biết thì về sau làm bà chủ như thế nào đây?”
Cảm xúc của Cao Văn và Dịch Na cũng dần ổn định xuống, đi theo mọi người nói nói cười cười, nhìn như không khác gì so với trước.
Chỉ là lúc xuống lầu, Cao Văn vốn đang đi ở phía trước, nhưng trong nháy mắt khi đứng ở cửa cầu thang, cô ta lại ngập ngừng bước chân một cách không thể hiểu được.
Cũng trong nháy mắt ấy, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi không hề phát hiện ra, đi xuống đầu tiên.
“Haiz!”
Cao Văn thở dài một hơi, trong tiềm thức của mình đã chủ động nhường đường cho Tiểu Ngư Nhi.
Tính cách của cô ta không phải loại lừa mình dối người, nếu không biết thân phận của Trần Hán Thăng, thì căn bản là cô ta sẽ không làm như vậy.
Thân phận thật sự Trần Hán Thăng lại một lần nữa cất cao địa vị của Tiểu Ngư Nhi ở trong lòng Cao Văn, loại ảnh hưởng này thay đổi một cách vô tri vô giác, khắc sâu vào trong óc.
Lần này là nhường đường khi xuống cầu thang, lần sau nếu xuất hiện tranh chấp khi bất đồng ý kiến, liệu có thể cũng xuất hiện một suy nghĩ như thế này không.
Đây là Tiêu Dung Ngư, bạn trai của cô ấy chính là Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng là ai, hắn là ông chủ của nhà máy điện tử Quả Xác.
Như vậy, mình còn muốn tiếp tục khắc khẩu với cô ấy nữa không?