“Làm sao vậy?”
Cao Văn nhìn trái nhìn phải: “Các cậu không thể vì Quả Xác bây giờ làm ăn tốt rồi, thì không mắng cái ông chủ này nữa, Thi Thi, lúc trước cô mắng dữ nhất đúng chứ.”
“Hả? Tôi không có!”
Biên Thi Thi đột nhiên che mặt một cách ngượng ngùng.
Lúc trước cô ấy không biết thân phận của Trần Hán Thăng, cảm thấy cái công ty này thật là quá đáng, mỗi lần họp đều phải cương quyết chỉ trích hai câu.
Cho dù sau này biết Trần Hán Thăng là ông chủ Quả Xác, Biên Thi Thi cũng thường xuyên trêu chọc trước mặt Tiêu Dung Ngư, nói chung do đương sự không nghe được.
Hiện tại thì hay rồi, trực tiếp bị Cao Văn vô tình vạch trần.
“Tôi cảm thấy ông chủ này chính là tên xỏ lá ấy chứ.”
Tiêu Dung Ngư lên tiếng bởi vì ở đây cô có tư cách nhất, Tiểu Ngư Nhi vỗ vỗ đùi Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, cậu nói xem đúng không?”
“Đúng vậy!”
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm gật gật đầu: “Chúng ta tuyệt đối không thể vì tiền tài mà khuất phục, nhất định không được quên nguyện vọng ban đầu, nhớ kỹ sứ mệnh, giữ vững định luật như sắt ‘ông chủ Quả Xác chính là tên xỏ lá’ này.”
“Lúc nào cũng làm lố như thế.”
Cao Văn cảm thấy mấy người trẻ tuổi này kỳ lạ, cô ta móc từ trong túi ra một cái MP4 Quả Xác nói: “Thật ra MP4 Quả Xác không tệ, giá cả vừa phải, bên ngoài cũng khá bắt mắt, chất lượng coi như qua cửa, buổi sáng khi đi xe buýt tới đây, nghe New Concept English rất tiện.”
“Chị Cao ngược lại công bằng không thiên vị.”
Trần Hán Thăng nói chân thành.
“Không cần khen tôi, chúng tôi làm ngành luật, nhất định phải giữ vững một vài thứ.”
Sắc mặt Cao Văn có phần nghiêm túc: “Cho nên tôi mới cảm thấy gác lại tranh chấp giữa Tân Thế Kỷ và Quả Xác không tốt lắm, cho dù thế nào cũng phải có kết quả.”
“Yên tâm, hôm nay chắc chắn có kết quả.”
Trần Hán Thăng vừa lái xe, vừa nói chắc nịch.
“Lần này Hán Thăng có thể hẹn được ông chủ Quả Xác, công lao không nhỏ.”
Cao Văn tán thưởng nói rằng: “Hồng tổng của Tân Thế Kỷ cho công ty luật hai mươi vạn, chúng tôi cũng sẽ giống như lần trước, cho cậu một khoản hoa hồng nhất định…”
Lời còn chưa dứt, Cao Văn phát hiện bầu không khí lại ngưng trệ.
Vẻ mặt Trần Hán Thăng nhàn nhã, ngón tay gõ vào vô lăng theo tiết tấu âm nhạc.
Tiêu Dung Ngư lộ lúm đồng tiền, cúi đầu điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe.
Về phần Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, hai người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như mặt trời nóng bỏng bên ngoài rất thú vị.
“Có chuyện gì vậy, tôi nói sai sao?”
Cao Văn nhìn Dịch Na, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Dịch Na lắc đầu, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Cứ như vậy yên tĩnh một hồi lâu, khi Land Rover đi ngang qua nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, Cao Văn nhìn và hỏi: “Hán Thăng, Hồng tổng của Tân Thế Kỷ các cậu thế nào rồi?”
Cho đến hiện tại, Cao Văn vẫn tưởng trước kia Trần Hán Thăng là sinh viên đại học làm bán thời gian trong Tân Thế Kỷ.
“Lão Hồng ấy à.”
Trần Hán Thăng bĩu môi, thương tiếc nói rằng: “Anh ta tèo rồi.”
“Cái gì?”
Cao Văn và Dịch Na giật nảy người, Cao Văn còn mở to hai mắt mà hỏi: “Sức khỏe Hồng tổng thoạt trông rất tốt mà, sao nói đi là đi, anh ta hơi mập, chẳng lẽ là vì tắc mạch máu não?”
Trần Hán Thăng:…
Hiện tại người vẫn chẳng biết mô tê gì sất, chỉ có hai chị đại này.
Trần Hán Thăng cũng không biết giải thích thế nào, kệ đi, hiểu lầm thì hiểu lầm vậy.
···
Đi tới cửa nhà máy điện tử Quả Xác, bảo vệ không nhận ra chiếc Land Rover của Trần Hán Thăng, còn định gọi báo cáo cho cấp trên.
Quy trình đến bây giờ đều bình thường, Cao Văn còn âm thầm điều chỉnh chút xíu cảm xúc đau lòng, mặc dù Hồng tổng đã ra đi, nhưng công ty luật Dung Thăng nhất định sẽ gắng hết sức hoàn thành di nguyện của anh ấy.
Song, đợi đến khi một đám người đi tới cửa tòa nhà hành chính, thế giới trong mắt Cao Văn đột nhiên kỳ lạ hẳn lên.
Bởi vì Khổng Tĩnh đích thân đi ra chào đón, nhìn chức vụ trên danh thiếp, Khổng Tĩnh là Tổng Giám đốc của Quả Xác, đây hẳn là thuộc về cấp lãnh đạo doanh nghiệp nhỉ.
Quy cách của Quả Xác rất cao đó nha, tuy nhiên điều kỳ lạ chính là, hình như Tổng Giám đốc Khổng vô cùng khách sáo và thân thiện đối với Tiêu Dung Ngư, thế này là thế nào?
Nếu như đây là chuyện kỳ lạ đầu tiên, vậy thì rất nhanh chuyện thứ hai cũng tới.
Thiếu nữ mơ mộng bay bổng - Nhiếp Tiểu Vũ - đột nhiên xuất hiện, cô ấy còn cười cười nói nói chào hỏi với Tiêu Dung Ngư.
Tuy Cao Văn không biết Khổng Tĩnh, nhưng có biết Nhiếp Tiểu Vũ đó nha.
Nhiếp Tiểu Vũ không nói chuyện với người khác, chỉ nghịch ngợm nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng.
“Hán Thăng, Nhiếp Tiểu Vũ trước đây là trợ lý của cậu nhỉ.”
Cao Văn hạ thấp giọng hỏi: “Sao bây giờ lại là thư ký của ông chủ Quả Xác?”
“Tôi cũng có biết đâu.”
Trần Hán Thăng cau mày: “Chờ tôi gặp được ông chủ Quả Xác, nhất định sẽ chất vấn thật kỹ, vì sao lại cướp thư ký đáng yêu nhà tôi! ”
“Cậu nhất định đừng có kích động.”
Cao Văn nghiêm túc trấn an: “Đây là địa bàn của người khác, đánh nhau thì chịu thiệt là cái chắc, chúng ta phải đánh bại ông chủ Quả Xác này bằng trí tuệ.”
Thật ra Cao Văn cũng hơi căng thẳng, cô còn mở sổ ghi chép lật đi lật lại ngọn nguồn ngóc ngách cuộc cạnh tranh giữa Tân Thế Kỷ và Quả Xác, giống như lần ôn tập cuối cùng trước khi vào phòng thi.
Sau khi đến văn phòng của ông chủ Tân Thế Kỷ, Khổng Tĩnh cười nói: “Văn phòng này đã được cải tạo trong một thời gian dài, bây giờ vẫn là lần đầu tiên sử dụng.”
Sau khi mọi người bước vào, thấy rằng đồ nội thất ở đây rất sang trọng, ghế sofa bằng da, bàn làm việc bằng gỗ gụ, đèn bàn tuyệt đẹp, máy tính và máy in cùng các thiết bị văn phòng khác đều tươm tất đủ đầy.
Độ lấy sáng trong suốt bão hòa, hẳn là phòng tốt nhất trong tòa nhà hành chính này, phía sau còn có phòng ngủ có thể nghỉ ngơi, cơ bản cũng không khác gì văn phòng chủ tịch nhìn thấy trên TV.
Chỉ là trên bàn làm việc vô cùng sạch sẽ, chỉ đặt ống bút và khung ảnh, là cái vẻ thật sự đã lâu không xử lý công việc.
Cao Văn vừa quan sát vừa chờ ông chủ Quả Xác xuất hiện.
“Thật ra, tôi không thích phong cách trang trí này lắm, cứ như tôi không có hứng thú gì với tiền bạc vậy.”
Chuyện kỳ lạ thứ ba xuất hiện, Trần Hán Thăng - người vẫn luôn đứng bên cạnh - đột nhiên nói chuyện.
“Hết cách rồi, chị Tĩnh nói văn phòng có không gian rộng rãi như vậy, nếu có khách đến bàn chuyện làm ăn sẽ không đến mức quá mất hình tượng.”
Dưới ánh mắt chăm chú của Cao Văn, Trần Hán Thăng đi đến bên cạnh ghế ông chủ, “cọt kẹt” một tiếng ngồi xuống, cười ha hả nhìn Cao Văn và nói: “Vừa rồi sư tỷ Cao nói muốn dùng trí tuệ đánh bại tôi, chị định làm thế nào để dùng mưu mẹo đánh bại đây?”
“Không không, Trần Hán Thăng cậu sai rồi, bây giờ cậu không thể làm ẩu được!”
Cao Văn có phần sốt ruột, đó là chỗ ngồi của ông chủ Quả Xác đúng chứ.
“Có làm ẩu gì đâu mà, tôi chính là ông chủ của Quả Xác.”
Trần Hán Thăng vắt chéo chân: “Cũng là tên xỏ lá trong miệng chị.”
“Gì cơ?”
Mới đầu Cao Văn còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng những người xung quanh, dù là Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ, hay là Tiêu Dung Ngư với Biên Thi Thi, các cô đều không mảy may giật mình.
Trần Hán Thăng là ông chủ của Quả Xác?
Cao Văn mất hồn, quyển sổ trong tay “lộp bộp” rơi xuống đất, cô ta cũng không kịp cúi người nhặt lên, sững sờ nhìn Trần Hán Thăng.
Cái này căn bản là không cùng đẳng cấp mà.
Trần Hán Thăng ở trong lòng cô ta, hiện tại là một sinh viên đại học sau khi phá sản chơi bời lêu lổng, lăn lộn trong công ty luật của bạn gái.
Tuy rằng hắn rất thông minh, tuy rằng hắn rất có năng lực, tuy rằng hắn đã từng thành công, nhưng hiện tại hắn chính là bị tình nghi ăn bám con gái nhà người ta à nha.
Bản thân còn từng năm lần bảy lượt tốt bụng nhắc nhở, ảnh hưởng của công ty luật Dung Thăng càng ngày càng lớn, danh tiếng của Tiểu Ngư Nhi cũng càng ngày càng cao, Hán Thăng cậu nhất định phải có cảm giác cấp bách đó.
Bây giờ hay rồi, hắn đột nhiên tự chỉnh đốn cho mình thành ông chủ của nhà máy điện tử Quả Xác.
Ông chủ của Quả Xác không cần phải nói nhiều, ngoại trừ thuộc tính xỏ lá này ra, còn lại chính là có tiền, có tiền, có tiền…
“???”
Hiện tại, trong đầu Cao Văn đều là dấu chấm hỏi này.
“Reng reng reng”
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, Trần Hán Thăng lấy ra nhìn một chút, lại là của Hồng Sĩ Dũng.
“Trần tổng, hiện tại hẳn phải gọi cậu là Trần tổng nhỉ.”
Trong tiếng cười của Hồng Sĩ Dũng có chút cảm xúc sâu sắc: “Thủ tục liên quan đến Tân Thế Kỷ đã được chuyển nhượng tương đối rồi, về sau nó hoàn toàn thuộc về Trịnh Quan Đề, tôi cũng chuẩn bị rời khỏi Kiến Nghiệp, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, trước khi đi muốn gặp cậu một lần, muốn gặp ông chủ của Quả Xác một lần.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ ra ngoài.”
Trần Hán Thăng lập tức đồng ý, yêu cầu này không quá đáng, suy cho cùng đó là đối thủ cũ đã đối đầu lâu như vậy.
“Tôi có chút việc, rất nhanh sẽ quay lại.”
Trần Hán Thăng đứng lên khỏi ghế ông chủ, nói: “Hồng Sĩ Dũng liên lạc với tôi, anh ta nói trước khi đi muốn gặp tôi lần cuối.”
Mẹ kiếp, chuyện kỳ lạ thứ tư xuất hiện.
“Dịch Na, cậu mau nhéo tôi một cái đi.”
Cao Văn ấp úng nói với bạn thân: “Tôi cảm thấy hẳn là mình chưa thoát khỏi giấc ngủ trưa, nếu không thì sao thế giới đột nhiên hỗn loạn vậy.”
“Tiểu Văn, tôi cũng cảm thấy đúng là vậy á.”
Dịch Na cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Trần Hán Thăng, rốt cục có phải là ông chủ Quả Xác hay không?
Hồng tổng, rốt cuộc anh ta đã chết chưa hả?
···