“Trần ca, bọn tao cũng xóa cả trong máy của bọn tao rồi.”
Kim Dương Minh vừa xóa hết những bộ phim này đồng thời xóa sạch dữ liệu trong thùng rác, vừa hùng hồn phản bác lại: “Vì lo cho sức khỏe của mọi người, bắt đầu từ tối hôm nay, phòng ký túc xá 602, những thứ dơ bẩn này không được xuất hiện ở đây.”
“Cút cút cút.”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói: “Mày đã xóa nó bao nhiêu lần rồi? Hồi năm nhất bị Thương Nghiên Nghiên cho leo cây xong tối đó cũng về xóa, rồi khi mày bị cái tên “Tiểu Cao” thần bí nào đó đá cũng về xóa, mỗi năm sau khi xem kết quả của kỳ thi cuối kỳ xong, mày cũng lập tức xóa sạch ổ E.”
“Tao bực mình rồi đấy!”
Trần Hán Thăng nhìn dung lượng ổ cứng trong máy tính của mình đột nhiên bị trống mất 20G, đau lòng nói: “Đừng có làm sai cái gì cũng đổ hết mọi tội lỗi lên người mấy chị Nhật Bản này chứ.”
“Trần ca, chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa được không, lần này tao đã hạ quyết tâm rồi.”
Kim Dương Minh thề thốt nói: “Ngày mai vừa đúng là thứ hai, tao sẽ không trốn học nữa.”
“Có lần nào mà mày kiên trì được quá hai ngày đâu?”
Trần Hán Thăng lấy bộ bài ra nói: “Chúng ta đã mấy ngày không đánh bài rồi, tối nay chơi hai ván chứ nhỉ?”
“Không đánh, không đánh.”
Cả Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường đều từ chối: “Lão Đới nói cũng rất có lý, đúng thật là mỗi lần lên mạng xong không làm gì, trong lòng bọn tao đều cảm thấy rất trống rỗng, còn có một năm đại học nữa thôi, ngày mai cũng muốn cố gắng tập trung học hành thử.”
“Hơ hơ!”
Trần Hán Thăng hiểu rất rõ trạng thái tâm lý này của đám bạn, chỉ dùng một câu đã dễ dàng đánh tan sự kiên trì của mấy người bạn cùng phòng ngốc nghếch này rồi: “Là ngày mai bọn mày mới bắt đầu cố gắng à, vậy tối nay chơi hai ván cũng không ảnh hưởng mà.”
Dương Thế Siêu ngây người, hình như nói cũng đúng.
“Nào nào chơi đi, hôm nay đánh nốt hai ván cuối cùng, ngày mai bọn mày bắt đầu tập trung học hành, còn tao thì tiếp tục chìm sâu trong bóng tối.”
Trần Hán Thăng bày xong bàn ghế, sau đó lớn tiếng nói: “Nhanh đi nhanh đi, sau này không còn cơ hội rồi.”
“Vậy cũng được, đã nói là nốt đêm nay là nốt đêm nay thôi đó.”
Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường miễn cưỡng đồng ý, Kim Dương Minh do dự một lúc, đột nhiên cậu ấy cảm thấy cảnh này rất quen thuộc.
Trước đây, khi xóa mấy bộ phim này, bản thân luôn muốn được vui vẻ hưởng thụ lần cuối, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thề thốt rằng đây chắc chắn là lần cuối cùng rồi.
Kết quả chưa đầy hai ngày, đã bắt đầu cảm thấy hối hận, đồng thời cũng mở lại chứng khoán XNET và vagaa.
“Nhanh đi, Tiểu Kim.”
Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay: “Ba đang thiếu một đấy.”
Kim Dương Minh thở dài, cuối cùng cũng đi qua đó: “Trần ca, nếu sau này mà tao không thi được lên cao học, thì là lỗi của mày đấy.”
“Tùy mày.”
Trần Hán Thăng thờ ơ nói: “Tao lại chỉ cho mày một câu nói kinh điển, con mịa nó đều tại Trần Hán Thăng!”
Khoảng thời gian đánh bài đều rất vui vẻ, trưa ngày hôm sau, sau khi Trần Hán Thăng ngủ dậy, thì thấy chỉ có Lý Quyến Nam và Đới Chấn Hữu là lên lớp học, còn ba người khác thì đang ngáy khò khò.
“Lão Dương, Thiếu Cường, Tiểu Kim.”
Trần Hán Thăng gõ “cốc cốc cốc” vào bên mép giường, hỏi từng người một: “Không phải bọn mày nói hôm nay sẽ lên lớp học sao?”
“Khò khò khò, khò khò khò, khò khò khò…”
Cả ba người đều ngủ rất say.
“Đúng là rất biết giả chết.”
Sau khi Trần Hán Thăng đánh răng rửa mặt xong, đóng “rầm” cửa lại rồi rời đi, Kim Dương Minh mới mở mắt ra, nhìn lên trần nhà của ký túc xá im lặng một lúc lâu: “Lão Dương, Thiếu Cường, đừng giả vờ nữa, tao biết bọn mày đều dậy rồi.”
“Tiểu Kim.”
Quách Thiếu Cường ủ rũ nói: “Hay là chúng ta hoãn lại việc cố gắng học tập vào ngày mai đi, chiều nay đi chơi nét nốt nửa ngày đi.”
“Tao đồng ý!”
Dương Thế Siêu nói ngay lập tức.
“Thôi dẹp đi, coi chừng lại bị Tứ ca cười vào mặt đấy.”
Kim Dương Minh bật người ngồi dậy, mở Baidu lên rồi tra cứu “cách khôi phục dữ liệu đã bị xóa khỏi thùng rác”, ngay sau đó đã tải xuống một phần mềm rồi bắt đầu tìm lại những bộ phim đã xóa tối qua.
Động tác điêu luyện tới mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
…
Sau khi Trần Hán Thăng ăn cơm ở căn tin trường xong, rồi đi đến khu đại học Tiên Ninh vào buổi chiều, thì nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đang đứng dưới gốc cây ngô đồng trên đường Văn Lang.
Tiêu Dung Ngư mặc một chiếc áo phông in hình con bướm màu hồng nhạt, phối với một chiếc quần jeans bó sát, hơi để lộ mắt cá chân, dưới chân đi một chiếc giày búp bê đế thấp màu trắng.
Trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu, cũng có chút trưởng thành, cô giống như một cái giá treo quần áo vậy, rất biết cách phối đồ, đúng chuẩn gái thành phố và hoa khôi của trường Đại học Đông Đại.
Những nam sinh đi ngang qua cũng không dám nhìn nhiều, chỉ có thể len lén liếc nhìn quan sát đánh giá cô.
Biên Thi Thi đứng bên cạnh cũng mặc một chiếc quần tây phối cùng chiếc áo sơ mi tay lỡ, vốn dĩ cô ấy cũng không quá nổi bật, nhưng vì là bạn thân của Tiêu Dung Ngư, nên trên trang BBS của Đại học Đông Đại thường xuyên có người đăng bài hỏi “Cô gái đi bên cạnh hoa khôi Tiêu là ai thế, trông cũng xinh gái đó chứ.”
Thời tiết của đầu hè rất nóng nực, hai cô gái đang cầm ô che nắng, người đứng bên cạnh không che ô chính là Vương Tử Bác, cũng may da của cậu ấy vốn dĩ đen sẵn rồi.
Biểu cảm của Vương Tử Bác không được tự nhiên cho lắm, cậu ấy đang giữ chặt eo của mình không cho nó vặn vẹo.
Hiện giờ giữa cậu ấy và Biên Thi Thi đang có một loại cảm giác “trên tình bạn dưới tình yêu”, lúc ở cùng với nhau lại càng ngượng ngùng hơn hồi trước nữa, bây giờ lại chưa có cơ hội.
Nhưng mà, không ai biết khi nào cái cơ hội này mới đến, có thể là ngày mai, cũng có thể là năm sau.
“Hai người đẹp đang định đi đâu thế? Lên xe tớ chở, chỉ cần xin kết bạn QQ là được.”
Trần Hán Thăng dừng xe ở bên lề đường, hạ cửa kính xe xuống, cười đùa nói.
“Tiểu Trần, cậu nói câu này cũng quen mồm quá ha.”
Tiểu Ngư Nhi đưa tay nhéo một cái vào cánh tay của Trần Hán Thăng, rất thành thục mở cửa ngồi vào chỗ ghế phụ.
Sau khi Biên Thi Thi lên xe, Vương Tử Bác đang định lên xe thì Trần Hán Thăng cố tình nói: “Đồng chí nam thanh niên da đen thùi lùi này hơi lạ mặt nha, tôi mời anh lên xe chưa nhỉ?”
“Mịa mày, lại trêu tao!”
Vương Tử Bác chửi thầm trong lòng một câu, nếu không phải có Biên Thi Thi ở đây, chắc chắn cậu ấy đã chửi thành tiếng rồi.
“Mau lái xe đi, mau lái xe đi.”
Biên Thi Thi đập đập vào ghế bác tài: “Bọn tớ đứng chờ mà nóng sắp chết rồi đây này.”
“Ái chà chà!”
Trần Hán Thăng thốt lên một tiếng đầy sến sẩm, nghiêng đầu qua nói với Tiêu Dung Ngư: “Thấy chưa, bạn học Thi Thi đã biết bảo vệ Vương Tử Bác rồi đấy.”
“Đúng đó… ghen tị quá, ghen tị quá đi.”
Tiểu Ngư Nhi vừa cười, vừa thuật lại chính xác từng từ từng chữ mà Biên Thi Thi đã nói hôm qua.
Mặc dù Biên Thi Thi đang rất xấu hổ, nhưng sâu bên trong vẫn giữ được nét bản sắc của phụ nữ Hồ Nam, còn đưa tay lên chọc chọc vào người Tiểu Ngư Nhi: “Cho cậu ghen tị này, cho cậu ghen tị này...”
Vương Tử Bác cảm thấy cảnh tượng như thế này rất có ý nghĩa, nên rất vui vẻ mà cười toe toét, không ngờ đúng lúc lại bị Biên Thi Thi nhìn thấy.
“Hứ!”
Biên Thi Thi liếc mắt lườm cậu ấy.
Vương Tử Bác lập tức thu lại nụ cười của mình, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Trên đường đi từ Đại học Đông Đại đến công ty luật ở Trung tâm thương mại quốc tế, đa phần đều là Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi tám chuyện với nhau, Vương Tử Bác không thể chen miệng vào được, thỉnh thoảng còn nghe thấy những bình luận về “điện tử Quả Xác” trên đài phát thanh của xe hơi.
“MP4 của Quả Xác là một loại sản phẩm điện tử rất hiện đại, chúng tôi đã nghiên cứu và nhận thấy, sở dĩ nó có được thành tựu như vậy, chủ yếu là do nó đã vượt ra khỏi những kiểu suy nghĩ truyền thống, bỏ qua các nguồn bán hàng vật lý, thông qua tỷ lệ chất lượng và giá cả cực kỳ hợp lý kết hợp với quảng cáo trên internet, đã dấy lên một làn sóng mới trong giới trẻ hiện nay… Thời đại của thương mại điện tử sắp đến rồi.”
“Trần Hán Thăng, giờ MP4 của Qủa Xác đang rất hot luôn đấy.”
Biên Thi Thi tò mò hỏi: “Tớ còn tưởng mỗi ngày cậu đều có rất nhiều việc phải làm đấy.”
“Lúc trước thì cũng hơi bận, nhưng bây giờ đỡ bận hơn chút rồi.”
Trần Hán Thăng giải thích: “Bởi vì tớ đã hoàn thành những nhiệm vụ của tớ rồi, tiếp theo là phần của ban quản lý, ông chủ có thể làm ít việc hơn, nhưng nhất định phải biết cách sử dụng người của mình...”
Đoạn đường đi cũng khá ngắn, chỉ mất có mười mấy phút là đến chân tòa nhà Trung tâm thương mại quốc tế rồi, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang chuẩn bị xuống xe, Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay nói: “Gọi Cao Văn và Dịch Na xuống đây, tớ đưa hai chị ấy đi dạo vòng Quả Xác.”
“Hử?”
Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Trần, cậu muốn nói chuyện rõ ràng với hai chị ấy sao?”
“Vốn dĩ tớ nghĩ cũng không quan trọng, nhưng sư tỷ Cao cứ lấy chuyện này ra để làm phiền cậu.”
Trần Hán Thăng nắm lấy cổ tay của Tiểu Ngư Nhi: “Tớ cũng thấy khó chịu mà, cứ thẳng thắn nói thật là xong.”
“Ái chà, ghen tị quá! Ghen tị quá đi.”
Biên Thi Thi vừa cười vừa lấy điện thoại cầm tay của mình ra gọi cho Cao Văn và Dịch Na.
Mười lăm phút sau Cao Văn và Dịch Na mới xuống, bởi vì trong công ty luật đang có khách hàng, nhưng Cao Văn nghe nói là đi giải quyết “tranh chấp” giữa Tân Thế Kỷ và Quả Xác, nên cô ta lập tức ưu tiên chuyện này đi làm trước.
“Chúng ta phải giải quyết như thế nào đây?”
Sau khi lên xe Cao Văn lập tức hỏi, chỉ có từng này người đi tới Quả Xác thôi sao, coi chừng đến cửa chính cũng không vào được đấy.
“Tôi đã hẹn với ông chủ của Quả Xác rồi.”
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Đến lúc đó để ông ta đứng ra giải thích.”
“Hả?”
Cao Văn vô cùng kinh ngạc: “Cái tên xấu xa đó cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi sao?”
…