Cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng và dì quản lý ký túc xá quá bình thường, hơn nữa những bà dì trung niên như thế này đều có chút “Trọng nam khinh nữ”.
Ví dụ như khi đi kiểm tra phòng, nhìn thấy bếp điện tử hoặc những đồ điện có công suất cao dễ nóng lên, mặc dù các dì sẽ tịch thu ngay tại chỗ, nhưng sau khi xong việc, chỉ cần các chàng trai đi đến tỏ ra ngoan ngoãn chịu thua thì các dì cũng chỉ lạnh lùng phê bình vài câu, cuối cùng vẫn trả về.
Nếu phát hiện mấy vấn đề này ở trong phòng ký túc xá nữ thì thực sự sẽ bị tịch thu vĩnh viễn.
Lúc trước Hồ Lâm Ngữ bị “tịch thu” một chiếc máy sấy, cô ấy cũng từng chạy đến trước mặt dì giả vờ đáng thương, kết quả dì không những không trả mà hình như còn bắt bí thư Hồ viết giấy “cam đoan”, chuyện này khiến Tiểu Hồ tức giận không thôi, thường xuyên oán trách lúc nào con gái có thể vùng dậy.
Loại lưu mạnh sống tạm bợ như Trần Hán Thăng, bản thân hắn có năng lực kêu gọi trong trường học nhất, mồm miệng lại ngọt ngào, còn thường xuyên mua chút trái cây cho dì quản ký ký túc xá, trong lòng các dì đều yêu thích không thôi, lúc nói chuyện đặc biệt châm chước.
Chạng vạng, Trần Hán Thăng và Đới Chấn Hữu cùng đi đến căn tin ăn cơm, Trần Hán Thăng mặc quần đùi áo ngắn tay, chân đi dép lê, dọc theo đường đi cà lơ phất phơ ngắm hoàng hôn.
Lão Đới cũng không khá hơn là bao, bọn họ sắp năm cuối cùng, trong ký túc xá này ngoại trừ Dương Kim Minh không ngừng giả vờ ra thì những người khác sớm đã quên mất hình tượng rồi.
Bây giờ, những học sinh trong trường bước chân vội vã trên đường đi, giống như có rất nhiều chuyện vẫn làm chưa xong, về cơ bản đều là các sư đệ sư muội năm nhất, hơn nữa còn là nòng cốt được chú ý bồi dưỡng trong hội học sinh, bởi vì thường xuyên phải lôi kéo tài trợ, chạy hoạt động và mở cuộc họp, cho nên thời gian của bọn họ vô cùng eo hẹp.
Nếu không thì cũng là những người thi lên thạc sĩ, tháng 12 là thời gian thi cử, lớp hai hành chính công cũng có không ít học sinh thi lên thạc sĩ, nhưng hy vọng lớn nhất vẫn là đám người Thẩm Ấu Sở, Bạch Vịnh San và Đàm Mẫn, thành tích của bọn họ vốn dĩ đã rất tốt.
“Lão Tứ, học kỳ sau mày vẫn làm hội trưởng hội học sinh sao?”
Lúc này Đới Chấn Hữu mới nhớ ra hình như Trần Hán Thăng đang là hội trưởng hội học sinh của học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn, cũng là phó hội trưởng hội học sinh của trường học.
“Không, sang năm cuối tao sẽ từ chức ở học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn, cũng chuẩn bị nhường chức lớp trưởng cho Hồ Lâm Ngữ, cậu ấy sẽ thi tuyển công chức.”
Trần Hán Thăng nói: “Lúc đầu tao cũng muốn rời bỏ mọi chức vụ ở trường học và Đoàn uỷ, đáng tiếc hiệu trưởng Lục không cho, học kỳ sau tao chỉ là hội trưởng hội học sinh đại học tài chính.”
“Ồ.”
Đới Chấn Hữu gật đầu, kể từ khi lên năm ba, Trần Hán Thăng đã bắt đầu không quan tâm đến quá nhiều chuyện, nhưng chức vụ lại vô cùng ổn định, cho dù hội học sinh điều chỉnh bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể lan đến vị trí của hắn.
“Tu, tù tú tu….”
Trần Hán Thăng đột nhiên huýt sao hái tiếng, hoá ra trước mặt là một nhóm đàn anh năm tư mặc đồng phục cử nhân đi đến, một số chuyên ngành đặc biệt được tốt nghiệp trước, cho nên bọn họ cũng sẽ chụp ảnh tốt nghiệp trước một tháng.
Một số đàn anh cũng là cán bộ trong hội học sinh, bọn họ cũng cười ha ha vẫy tay với Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không có cảm xúc gì, nhưng không hiểu tại sao Lão Đới lại cảm thấy hơi đau lòng, lúc đầu anh ta nghĩ rằng mình không hề có chút kỷ niệm vào với ngôi trường này, nhưng nghĩ đến chuyện sang năm mình cũng tốt nghiệp, lại cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
Cho nên sau khi cơm nước xong xuôi trở về ký túc xá, Trần Hán Thăng chơi game, mặc dù Đới Chấn Hữu đang xem phim võ hiệp, nhưng mỗi khi có người bạn cùng phòng nào trở về, lão Đới đều nói với bọn họ rằng hôm nay khi nhìn thấy các đang anh năm tư chụp ảnh tốt nghiệp, cảm giác đó đúng là vừa cô đơn vừa khó chịu.
Sau vài lần như vậy, một số người đều bị “xoay” đến mức có chút bực bội.
“Một đám đều là kẻ ngốc.”
Trần Hán Thăng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, thấy cũng sắp đến thời gian rồi, hắn cầm điện thoại đi đến ban công nói chuyện điện thoại với Tiêu Dung Ngư.
“A lô, Tiểu Trần.”
Giọng nói của Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào dễ nghe, xem ra tâm trạng của cô ấy cũng không tồi.
“Ăn cơm tối chưa?”
Trần Hán Thăng hỏi.
Kiểu trò chuyện này giống như cuộc trò chuyện giữa các cặp đôi bình thường, câu mở đầu về cơ bản đều là “ăn cơm chưa?” hoặc là “Đang làm gì?”
“Ăn rồi, Thi Thi mang trái cây và bánh kem cho tớ.”
Lúc Tiểu Ngư Nhi trả lời, Biên Thi Thi cũng xen vào: “Trần Hán Thăng, cậu nhớ phải cảm ơn tớ đấy, tớ đối xử với vợ cậu rất tốt… A! Không được cào tớ, ha ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười duyên của hai cô gái và tiếng giường đệm rung “cạch cạch”, lúc này Trần Hán Thăng mới hiểu rõ các cô đều đang ở trên giường trong ký túc xá.
Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hiện giờ của Tiêu Dung Ngư, cô mặc một chiếc áo ngủ đáng yêu nằm trên đầu giường, cẳng chân xinh đẹp trơn bóng cong lên, nghịch ngợm duỗi ra co lại, mái tóc dài buông xoã trên vai, nếu vén lên sẽ để lộ khuôn mặt trái xoan tinh xảo, má lúm đồng tiền nơi khoé miệng lúc có lúc không.
Tiểu Ngư Nhi cười đùa ầm ĩ với Biên Thi Thi một lúc, sau đó mới ấm ức hỏi: “Tiểu Trần, lúc nào cậu mới xong việc vậy, khoảng thời gian này tớ cũng có vài vụ án cần theo dõi.”
“Tớ vừa mới xong việc vào ngày hôm nay, Tân Thế Kỷ đã nhận thua và kêu cha kêu mẹ, ngày mai sẽ đi tìm cậu.”
Trần Hán Thăng nói, thực ra ngày hôm qua hắn đã xong hết rồi, hôm nay còn đi dự lễ khai trương của quán trà sữa, nhưng chuyện này sao có thể nói thật được.
“Ừm, cậu thật thông minh.”
Tiêu Dung Ngư nghe nói Trần Hán Thăng vừa mới xong việc đã vội vàng đi tìm mình, trong giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo: “Vậy cậu phải chờ tớ đến buổi chiều rồi, buổi sáng tớ có tiết học.”
“Chăm học như vậy sao?”
Trần Hán Thăng cười nói: “Tớ đã gần một tháng không đến lớp rồi, có lẽ giáo viên cũng đã quên mất có một người như tớ rồi.”
“Này, năm cấp ba cậu rất ít khi trốn học, mặc dù chưa bao giờ tham gia vào lớp tự học buổi tối.”
Tiểu Ngư Nhi nhận xét: “Tiểu Trần, kể từ khi lên đại học, cậu đã sinh hư rồi.”
Câu nói đùa trong lúc vô tình này lại khiến Trần Hán Thăng sợ tới mức suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại.
Còn không phải sao, đã từng mở ra một trận Tu La tràng rồi.
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc: “Thực ra nguyên nhân khiến tớ rất ít khi trốn học vào năm cấp ba là vì trong phòng học có cậu, lớp học đại học không có cậu, tớ cảm thấy không thú vị chút nào.”
“Ôi trời, chua quá, chua quá đi.”
Chắc chắn Biên Thi Thi ở bên cạnh đã nghe thấy, cô ấy lập tức nói: “Đây rõ ràng là tình yêu ngọt ngào mà, sao lòng tớ lại chua xót thế này.”
“Ai biết được…”
Trong lòng Tiêu Dung Ngư cảm thấy vô cùng vui vẻ, Tiểu Trần thực sự đã xử lý xong công việc rồi, nếu không cũng sẽ không nói chuyện lâu như vậy, nhưng ngoài miệng Tiểu Ngư Nhi vẫn không thừa nhận: “Có lẽ cậu đang tìm lý do trốn học cho mình thì sao?”
“Thực sự không có chuyện đó.”
Trần Hán Thăng nói một cách thân tình: “Cậu cũng biết rồi đấy, năm cấp ba tớ không thích toán, gần như tiết nào cũng không nghe giảng, nếu đột nhiên ngẩng đầu lên thì chỉ có một khả năng.”
“Khả năng gì?”
Tiêu Dung Ngư hỏi.
“Lúc đó,cậu đang trả lời câu hỏi.”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đáp.
Nói xong câu nói này, điện thoại đột nhiên yên tĩnh một chút, một lúc lâu sau mới nghe thấy Biên Thi Thi sâu kín nói: “Trần Hán Thăng nhà cậu thực sự rất biết trêu chọc người khác, cậu ta đã nói hết toàn bộ những lời âu yếm trong tưởng tượng của tớ rồi, Tiểu Ngư Nhi, sau này cậu nhất định phải giám sát chặt chẽ cậu ta.”
“Ai muốn thì cứ cầm đi đi!”
Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo nói: “Tớ sẽ băm ra làm thức ăn.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng mỉm cười.
Thực ra, ở cấp ba, những học sinh có thành tích dưới trung bình như Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ có một số môn học giốt, đột nhiên tỉnh táo lại từ trong cảm giác mơ màng, thực sự có liên quan đến người mà bọn họ đang yêu thầm.
Cô ấy (cậu ấy) đứng lên trả lời câu hỏi, hoặc cầm phấn lên bảng viết chữ, bản thân mình ngồi dưới lặng lẽ nhìn, ánh mắt không hề nhúc nhích nhưng khoé miệng vẫn luôn nở nụ cười.
…
Cuộc điện thoại này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, trong quá trình đó hắn còn nhận được tin nhắn của Thẩm Ấu Sở, cô và Hồ Lâm Ngữ đã trở về ký túc xá từ nhà sách.
Người ngơ ngác nhất đương nhiên là Biên Thi Thi, Tiêu Dung Ngư nói chuyện điện thoại trong bao lâu thì Biên Thi Thi sẽ chống cằm ở bên cạnh, cho dù vô nghĩa cũng muốn nghe, cảm giác hơi ngu ngốc.
Sau khi cất điện thoại, Trần Hán Thăng lắc đầu thở dài một hơi: “Lúc nãy lại phải nói dối, thực ra ngày hôm qua đã bận xong rồi, nhưng cũng không còn cách nào khác, vẫn phải quản lý thời gian.”
Nếu không sớm muốn thì cũng bị lật thuyền, mặc dù có lẽ ngày lật thuyền cũng không còn xa nữa.
Sau khi trở về ký túc xá, Trần Hán Thăng thấy Kim Dương Minh đang xoá bỏ mấy video “giáo dục” trong máy tính.
“Mày làm gì vậy?”
Trần Hán Thăng nhanh chóng ngăn cản cậu ấy lại.
“Nghe xong những lời này của Lão Đới, tao quyết định xoá bỏ những thứ này!”
Kim Dương Minh nghiêm túc nói: “Trần ca, chúng ta sắp lên năm tư rồi, không còn có nhiều thời gian để lãng phí nữa đâu, mọi người đã quyết định kể từ ngày mai sẽ bắt đầu đọc sách thi lên thạc sĩ, nhưng trước khi hành động, nhất định phải xoá bỏ những thứ này.”
“Gặp chuyện không tốt thì xoá bỏ, chuyện này tao có thể hiểu được, giống như xoá bỏ những bộ phim này, trong lòng lập tức trào dâng một khí thế chiến đấu.”
Trần Hán Thăng nhíu màu mắng: “Nhưng con mẹ nó mày xoá mấy bộ của tao làm gì, tao đâu cần thi lên thạc sĩ!”