Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666: Yêu Tôi Một Chút Thôi, Tôi Có Thể Gọi Cậu Là Ba Ba

Chương 666: Yêu tôi một chút thôi, tôi có thể gọi cậu là ba ba Chương 666: Yêu tôi một chút thôi, tôi có thể gọi cậu là ba ba

Sau khi từ điện tử Quả Xác trở về Đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi không đến căn tin, cũng không trở về ký túc xá, hai người đi dạo quanh hồ Dũng Tuyền trong trường, Tiêu Dung Ngư kể về trận Tu La tràng chấn động xảy ra vào năm đó.

“ ... Nói cách khác, năm hai cậu chuyển từ khu đại học Giang Lăng đến khu đại học Tiên Ninh, thực ra lí do là Trần Hán Thăng đã bắt cá hai tay?”

Biên Thi Thi cuối cùng đã biết lý do thực sự khiến Tiêu Dung Ngư chuyển đến một ngôi trường khác là gì.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là cô gái kia lại có thể là Thẩm Ấu Sở.

Biên Thi Thi có ấn tượng vô cùng tốt với Thẩm Ấu Sở, lần trước khi ở Đại học Tài chính, Biên Thi Thi trêu đùa với con mèo béo Đoàn Viên, đáng tiếc Đoàn Viên không hợp tác, chính là cô gái này nói chuyện nhẹ nhàng, ánh mắt giống như cánh hoa đào liếc mắt một cái chủ động đưa thức ăn mèo cho mình.

“Vì thế, Thẩm Ấu Sở là người thứ ba?”

Biên Thi Thi vừa tức giận vừa tiếc hận, còn cực kỳ khó có thể chấp nhận.

Nhưng tựa như giống như Hồ Lâm Ngữ, Biên Thi Thi đương nhiên là đứng về phía Tiêu Dung Ngư, vì vậy theo góc nhìn của cô ấy, Thẩm Ấu Sở chính là người thứ ba chen chân vào.

“Có lẽ là ở phía bọn họ.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu nói: "Tớ mới chính là cái kẻ thứ ba kia."

“Tiểu Ngư Nhi!”

Biên Thi Thi đột nhiên rất đau lòng, nắm chặt lấy cổ tay của bạn thân.

Với sự kiêu ngạo và tự tin của Tiểu Ngư Nhi, trong những kiểu tranh chấp tình cảm giữa ba người như thế này, cô nhất định là không nói hai lời mà bước đi trong nháy mắt.

Nhưng Biên Thi Thi có thể tưởng tượng được mùa hè năm đó Tiểu Ngư Nhi đã khổ sở như thế nào.

"Trần Hán Thăng thật sự là tên khốn kiếp!"

Biên Thi Thi căm hận nói: "Trước kia khi hắn muốn quay lại, tớ còn liên tục giúp đỡ chứ!"

Trong quá trình Trần Hán Thăng quay lại theo đuổi Tiêu Dung Ngư, Biên Thi Thi quả thực là đã tạo ra không ít cơ hội nhưng đó là vì cô ấy thấy Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn không thể quên được Trần Hán Thăng, hơn nữa cũng không biết lý do hai người bọn họ chia tay.

“Những chuyện này đều đã qua rồi.”

Nước suối trong hồ Dung Tuyền chảy xuống ào ào, dưới ánh mặt trời hệt như viên ngọc trai trong suốt, Tiêu Dung Ngư im lặng nhìn chằm chằm một hồi: “Thật ra tớ vốn định không bao giờ gặp lại Tiểu Trần nữa, nhưng sau đó hắn lại theo đuổi tớ quá nhiệt tình, còn cam đoan sẽ chia tay với Thẩm... với cô gái kia, nên tớ cũng mềm lòng, rồi cho thêm một cơ hội nữa."

Biên Thi Thi thở dài một tiếng, Tiểu Ngư Nhi thực sự là người có "tấm lòng thuần khiết", xảy ra chuyện như vậy còn có thể cho thêm một cơ hội, chứng tỏ cô thật sự rất thích Trần Hán Thăng

"Thẩm Ấu Sở làm việc bán thời gian ở ngay quán trà sữa kia."

Tiêu Dung Ngư nhấp môi: “Cho nên tớ mới không muốn uống, mặc dù tớ đã không còn hận cô ấy nữa, nhưng mà cũng không muốn thấy tất cả những thứ gì có liên quan đến cô ấy nữa.”

Biên Thi Thi bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách bình thường Tiểu Ngư Nhi chỉ biết gọi Trần Hán Thăng đến Đại học Đông Đại, chính cô cơ bản cũng không đến Đại học Tài Chính, thậm chí cũng rất ít khi quay về khu đại học Giang Lăng của Đông Đại, hóa ra là bởi vì Thẩm Ấu Sở và những ký ức đau lòng kia.

“Không sao đâu, cục cưng.”

Biên Thi Thi ôm lấy bả vai của Tiêu Dung Ngư: "Trần Hán Thăng bây giờ là lãng tử quay đầu hối cải, công việc kinh doanh còn thành công như vậy, cậu cũng đã có một công ty luật, giáo sư Tôn từng nói rằng cậu có thể được nhận vào các nghiên cứu sau đại học mà không cần thi đầu vào, thực ra cậu đã chiến thắng rồi.”

“Thi Thi à, trong chuyện này không có người thắng hay kẻ thua.”

Tiêu Dung Ngư yếu ớt nói: "Nếu như muốn phân thắng bại cho bằng được, tớ và cô ấy đều là kẻ thua cuộc, vào khoảng thời gian Tiểu Trần bị cách ly, lực chú ý của cha mẹ dì Trần Thư Lương đều đặt ở trên người tớ, thực ra cô ấy cũng lặng lẽ chăm sóc ba ngày, bây giờ ngẫm lại, lúc ấy Thẩm Ấu Sở còn áp lực nhiều hơn tớ nữa."

"Tình yêu vốn dĩ là ích kỷ, nếu chuyện này xảy ra với tớ, nếu như không có nền tảng tình cảm ba năm trung học, tớ hẳn là cũng sẽ không thể tha thứ cho bạn trai mình.”

Khi Biên Thi Thi nói những điều này, hình ảnh của Vương Tử Bác chợt lóe lên trong tâm trí cô ấy, cô ấy xấu hổ nuốt nước bọt rồi hỏi ngược lại: "Giữa hai người họ cần phải hoàn toàn chấm dứt sạch sẽ đi."

“Tiểu Trần nói đã chấm dứt rồi.”

Tiêu Dung Ngư cau mày: “Hắn tỏ thái độ như thế, tớ cũng sẵn sàng tin tưởng, bản thân Tiểu Trần cũng không thích bị người khác kiềm chế. Cả ngày tớ cũng chả thèm để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng thật ra đã nghe được một chút tin đồn từ người khác...”

Biên Thi Thi sửng sốt: "Tin đồn gì?"

"Đó là về Tiểu Trần và Thẩm Ấu Sở. Có người nói họ thực sự đã chia tay, có người nói họ vẫn là một đôi."

Tiêu Dung Ngư giải thích nói: "Sau đó, có một lần tớ đến Đại học Tài chính, kết qủa ở cổng quán trà sữa, Tiểu Trần đã ôm lấy tớ ở trước mặt rất nhiều sinh viên Đại học Tài chính.”

“Ở trước cổng quán trà sữa ôm cậu ư?”

Biên Thi Thi hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Vậy quá rõ rồi, Trần Hán Thăng ở Đại học Tài chính nổi tiếng như thế, trước mắt bao người ôm ấp một cô gái xinh đẹp, Thẩm Ấu Sở không thể nào không biết được.”

“Tớ cũng nghĩ như thế.”

Tiêu Dung Ngư gật đầu và nói: "Cho nên, chỉ cần không phải tớ tận mắt nhìn thấy, tớ vẫn sẵn sàng tin tưởng Tiểu Trần."

"Tiểu Ngư Nhi, cậu nói đúng."

Biên Thi Thi đồng tình và nói: "Các cặp đôi cần phải tin tưởng lẫn nhau, hơn nữa là Trần Hán Thăng còn là nhân vật nổi tiếng ở trường, hắn làm vậy là tự chuốc lấy bê bối."

"Mặc dù lời thì nói như vậy, nhưng tớ cũng đã nói bóng gió rồi."

Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm vào cầu vồng xuất hiện trên đài phun nước và nói: "Nếu như còn có lần sau, tớ sẽ ngay lập tức đi đến nơi mà hắn không thể tìm được."

Trong lòng Biên Thi Thi rùng mình, mặc dù Tiêu Ngư Nhi nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của cô là điều không thể nghi ngờ.

"Trần Hán Thăng, cậu ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm nữa."

Biên Thi Thi cầu nguyện: "Cậu và Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn là hình mẫu mà tớ ngưỡng mộ. Nếu các cậu lại chia tay, tớ sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa."

"Chết tiệt, sao trong lòng lại hoảng hốt thế?"

Vương Tử Bác vừa mới trở về Đại học Lý công Kiến Nghiệp, đột nhiên cảm thấy khó chịu khắp người.

Ngay vào lúc mà Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư đang thổ lộ tâm tình, Vương Tử Bác lại bồn chồn không yên thì Trần Hán Thăng ngược lại không hề hoang mang một chút nào.

Dù sao cũng là "Tu La tràng cũ" rồi, mặc dù biết một ngày nào đó sẽ nổ tung, nhưng mà nhờ MP4 Quả Xác một lần là nổi tiếng, khiến hắn đã tăng thêm rất nhiều sức đề kháng tự tin.

Chỉ là thư ký nhỏ vẻ mặt lạnh nhạt mà khinh bỉ, mỗi lần cô ấy che giấu giúp, lúc nào cũng không chút che giấu mà biểu đạt sự không vừa lòng.

"Thái độ gì đây?"

Trần Hán Thăng lẩm bẩm một tiếng, nhìn thời gian có vẻ như vẫn còn sớm, hắn lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, vuốt từ "A-Z" một đường xuống dưới theo chữ cái đầu tiên của bính âm, cuối cùng dừng lại ở cột "S".

Nhấp mở số "Thương Nghiên Nghiên" vào để gọi đi, Thương Nghiên Nghiên rất nhanh đã bắt máy.

“Ồ, nay lớp trưởng cậu lại chủ động tìm tới tớ, tớ được sủng ái mà lo sợ đó nha.”

Thương Nghiên Nghiên ngạc nhiên nói, giọng nói của cô trước sau như một luôn có chút uyển chuyển quyến rũ người nghe.

"Lúc trước không phải cậu muốn tìm địa điểm mở quán cà phê sao?"

Trần Hán Thăng nói: "Tớ đang ở văn phòng Hoả Tiễn 101 trên đường Đông Thiên Nguyên, cậu đến đây một lát đi, giúp cậu giải quyết chuyện này trước."

“Được thôi.”

Thương Nghiên Nghiên giả vờ nghe lời và nói: "Nhưng mà, có thể làm phiền lớp trưởng chờ tớ một chút được hay không, tớ đang sơn móng tay rồi."

“Thật là, đừng để ông đây phóng điện nữa.”

Thương Nghiên Nghiên cười nhạo nói: "Giải quyết sạch sẽ tin đồn của cậu trước đi."

Nếu bây giờ ở trên BBS có một cuộc tranh cử nữ sinh xinh đẹp nhất trong trường Đại học Tài Chính, Thương Nghiên Nghiên có thể không có nhiều phiếu bầu như Thẩm Ấu Sở, nhưng nếu nói rằng cô gái nào có sự quyến rũ toàn diện nhất thì trạm trưởng đài phát thanh lẳng lơ này về cơ bản đã chiếm lĩnh vị trí đầu tiên.

Xét cho cùng, trái ngược với Thẩm Ấu Sở thấp bé, cô lại có khuôn mặt đẹp 8 điểm, ăn nói lưu loát, cách ăn mặc rất đẹp, lại còn là sư tỷ của cán bộ hội sinh viên, trên người có nhiều danh hiệu nên được đánh giá cao hơn.

Điểm mấu chốt là Thương Nghiên Nghiên không tự cao tự đại, cô dường như có thể trò chuyện với bất cứ ai.

Nếu cô cảm thấy cậu thú vị, thậm chí cô sẽ hào phóng thưởng một cái nháy mắt quyến rũ.

Tuy nhiên, khi một cậu đàn em say mê cô đến mức không thể tự thoát ra, Thương Nghiên Nghiên cũng sẽ nói thẳng với đối phương: "Tôi chỉ coi cậu là đàn em mà thôi."

Thật ra nghĩ lại cũng khá thú vị, trưởng đài phát thanh của trường Đại học Tài chính vốn nổi tiếng "quyến rũ", giờ đã gần là sinh viên năm cuối, và người bạn trai duy nhất mà cô công khai thừa nhận là Trần Thiêm Dụ.

Những người khác dường như đều là tin đồn, cho dù đó có là Phó chủ tịch hội học sinh của Học viện Kế toán, hay là chủ tịch hội học sinh của Học viện Tính toán Bảo Hiểm, hay tổ trưởng bộ môn thể thao của Đại học Tài Chính…

Kiểu nữ sinh này dường như vô cùng dễ vướng vào nhiều tin đồn, có khi chỉ là ăn một bữa cơm, hay nói nhiều hơn hai câu, thì tin đồn tình cảm về cô sẽ lập tức được truyền ra ngoài.

Tất nhiên, Đương nhiên, nói đến "Bạn trai tin đồn", thì phải nói đến Trần Hán Thăng, chủ tịch hội học sinh của học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn kia, phó chủ tịch hội học sinh, hàng năm đều đạt được "sinh viên ba tốt", nhưng mà căn bản không hề lên lớp.

...

Nửa tiếng sau, Thương Nghiên Nghiên bắt xe đi đến đường Đông Thiên Nguyên bên này, nhìn thấy Trần Hán Thăng đang chơi cờ với một người đàn ông trung niên dưới bóng cây.

Trần Hán Thăng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, có lẽ là do thời tiết quá quá nóng nên hắn kéo quần cao lên đến bắp đùi, một tay cầm quả dưa hấu, một tay cầm quân cờ, còn thường xuyên bởi vì đi lại nước cờ, ồn ào nhao nhao phun hết nước dưa hấu từ trong miệng ra.

“Lớp trưởng”

Thương Nghiên Nghiên mỉm cười đi tới.

Xung quanh còn có mấy nhân viên của chuyển phát nhanh Thâm Thông đang quan sát, sau khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên, ánh mắt đều có chút đăm đăm.

Bởi vì trên người Thương Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng tình, nhưng nửa người dưới chỉ mặc một chiếc váy ngắn, ở dưới ánh mặt trời để lộ đôi chân dài đến lóa mắt.

Chân đi một đôi xăng đan đế trong suốt, móng chân quả nhiên là sơn màu hồng nhạt, sáng lấp lánh như thể còn có thể phản chiếu, phong cách ăn mặc này nhìn có vẻ để lộ nhiều da thịt, nhưng thực ra những vị trí quan trọng đều đã bị giấu đi, nhưng cũng khiến cho đàn ông ngứa ngáy trong lòng rồi.

Đặc biệt là khi cô vừa đứng sau lưng Trần Hán Thăng, khắp mũi đều là mùi nước ho, khó trách ở trong trường thường xuyên lan truyền tin đồn tình cảm của cô, phong cách ăn mặc gắn liền một chỗ với từ "lẳng lơ".

"Cậu chờ một chút nhé."

Trần Hán Thăng gặm thịt dưa hấu đỏ tươi nói: " Đợi tớ đánh xong ván cờ này đã."

Người đối diện đương nhiên là Chung Kiến Thành, lão Chung nhìn Thương Nghiên Nghiên hai cái: “Dường như đã từng gặp, bạn đại học của cậu à.”

“Ừm.”

Trần Hán Thăng cười mỉm giới thiệu với Thương Nghiên Nghiên nói: "Đây là lãnh đạo cũ của tớ, đại diện của mẫu người đàn ông cần cù tiết kiệm, thu nhập hàng năm mấy trăm ngàn, tiêu chuẩn hút thuốc không vượt quá một gói Hồng Kim Lăng, cắt tóc hai tháng một lần và mua quần áo một lần một năm, nhưng ít nhất năm lần một tuần trong phòng tắm hơi, ở giữa nơi tắm rửa được các chị em ở Giang Lăng yêu thích nhất..”

"Bớt bịa đặt ông đây đi."

Chung Kiến Thành không kiên nhẫn mà xáo trộn bàn cờ: “Ông đây một tuần nhiều nhất ba lần thôi”

“Sao nào, eo không chịu nổi nữa chứ gì?”

Trần Hán Thăng đứng dậy và nói: "Mua chút Thận Bảo nhãn hiệu Hối Nhân đi, cô ấy tốt ông cũng tốt.”

“Cút cút cút...”

Chung Kiến Thành xách chiếc ghế dài nhỏ lên và muốn đánh Trần Hán Thăng, nhưng đợi cho đến khi Trần Hán Thăng thực sự lái xe rời đi, lão Chung cũng nhàn nhã châm một điếu thuốc.

"Thứ chó lại bắt đầu vẫy đuôi, có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết."

...

Thương Nghiên Nghiên muốn mở là một quán cà phê, nói cụ thể hơn một chút thì là một quán cà phê hoa nghệ thuật, nguyện vọng này hình như cô đã từng nói vào năm nhất, sau khi tốt nghiệp không kết hôn cũng không tìm bạn trai, mà chỉ mở một cửa hàng bán hoa, thuận tiện chăm sóc con cái giúp Trần Hán Thăng.

Khi đó Trần Hán Thăng cảm thấy đây là một lời nói ngu ngốc, sinh hoạt cá nhân của Trần mỗ tôi sao có thể hỗn loạn như vậy chứ?

Bây giờ ngẫm lại, sắp xếp một cái cũng rất tốt, xem như là lo trước khỏi họa đi.

"Làm sao cậu có tiền mở cửa hàng thế?"

Trần Hán Thăng hỏi: "Việc kinh doanh của cha cậu đã khôi phục lại chưa?"

"Cũng đã bắt đầu hồi phục được ba tháng rồi, ông ấy đã có thể trả lại hai triệu cho cậu."

Thương Nghiên Nghiên liếc nhìn Trần Hán Thăng, lặng lẽ cởi giày xăng đan, cuộn mình ở trên ghế phó lái.

Chỗ ngồi này thường do Tiểu Ngư Nhi sử dụng, đương nhiên cô sẽ không cần cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng cũng không nói gì, thậm chí cũng không hỏi “Cha cậu lại có tiền rồi sao, vì sao không trả hai triệu cho ông đây.”

Nhưng mà khi Thương Nghiên Nghiên điều chỉnh lại tư thế ngồi, từ bên dưới chiếc váy bồng bềnh có thể nhìn thấy chiếc quần đen càng thêm ngắn hơn.

“Đẹp không?”

Thương Nghiên Nghiên phát hiện ánh mắt của Trần Hán Thăng vẫn luôn liếc nhìn xuống phía dưới, cô có chút đắc ý, hàm răng trắng tinh khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói.

"Đừng làm loạn, tớ còn chưa thành niên đâu."

Trần Hán Thăng mất hứng nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn không hề rời đi.

Mặc dù tớ còn là vị thành niên, nhưng điều đó không thể ngăn tôi khỏi ham muốn.

“Ờ”

Thương Nghiên Nghiên gật đầu, một lát sau còn nói thêm: "Lớp trưởng, tớ cảm thấy cậu to gan hơn rất nhiều.”

"Ở trong lòng cậu, trước kia tớ rất nhát gan sao?"

Trần Hán Thăng cười cười: "Đánh giá này rất đúng trọng tâm, Trần Hán Thăng nhát như chuột."

“Không phải ý này.”

Thương Nghiên Nghiên ngồi chồm dậy, ưỡn ngực nói: "Trước đây cậu khá ghét bỏ tớ, dường như một mực kìm nén chút cảm xúc gì đó, bây giờ trong ánh mắt của cậu đã có ham muốn chiếm hữu nhất định rồi.”

“Ờ.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ rằng suy cho cùng Thương Nghiên Nghiên đã từng là tiểu thái muội, ánh mắt nhìn đàn ông rất chính xác.

Bản thân sau này hẳn là càng ngày càng có tiền, tài nguyên xã hội có thể dùng được cũng càng ngày càng nhiều, cũng không phải e ngại Tu La tràng như thế, cho nên từ lúc bắt đầu dao động vẫn luôn túm lấy cái dây kia, không nghĩ tới Thương Nghiên Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra.

“Ham muốn chiếm giữ gì chứ, câu nói này thực sự sỉ nhục lỗ tai của sinh viên nhỏ chúng ta.”

Trần Hán Thăng không muốn giải thích nhiều, trực tiếp dừng xe ở cổng của một nhà của người môi giới bất động sản, nếu đang tìm một chỗ nằm ở vùng lân cận, qua người môi giới bất động sản chắc chắn là đơn giản nhất.

Những chuyện tiếp theo hầu như không liên quan gì đến Thương Nghiên Nghiên, vì vậy cô yên lặng đi theo phía sau.

Trần Hán Thăng và người môi giới đã chọn được vị trí từ trước, ngay ở vùng lân cận trung tâm khoa học kỹ thuật tài chính trên đại lộ Thiên Ấn.

Nơi này cách Khu Thương mại Nghĩa Ô không xa lắm, chỉ cách một nhà ga, thơn nữa trung tâm tài chính cũng xem như là CBD thương vụ cỡ nhỏ của Giang Lăng, điều quan trọng nhất là chỉ cách điện tử Quả Xác hơn mười phút đồng hồ mà thôi.

Ngay sau đó Trần Hán Thăng lại gọi thêm hai cuộc điện thoại, người thợ cả đã từng thi công cửa hàng trà sữa trước đó cũng đến, hai người họ thảo luận về cách trang trí cửa hàng cà phê hoa nghệ thuật làm sao để có thể được các sinh viên đại học chào đón, đồng thời có thể nhận được sự xem trọng của các thành phần tri thức.

Vốn dĩ là một chuyện rất phức tạp, nhưng vào tay của Trần Hán Thăng lại được hoàn thành rất nhanh chóng, chẳng qua là trong cửa hàng đơn sơ không có điều hòa nên sau lưng Trần Hán Thăng đã sớm thấm đẫm mồ hôi.

Nhưng điều này đối với Thương Nghiên Nghiên mà nói lại có một sức hấp dẫn trí mạng.

“...Trần Tổng, việc sửa sang này có lẽ sẽ hoàn thành sau khoảng một tháng, đến lúc đó hai người hãy đến kiểm tra.

Sau khi thợ thi công rời khỏi, Trần Hán Thăng đang định quay đầu nói chuyện với Thương Nghiên Nghiên, không nghĩ tới “ào” một tiếng, cô đột nhiên từ sau lưng ôm chặt lấy mình.

Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, trong cửa hàng không có điện, xung quanh cũng tối đen như mực, từng đợt thở dốc dồn dập đập vào trên cổ Trần Hán Thăng, một loại cảm xúc khác thường đang từ từ khuấy động.

“Sắp được rồi chứ.”

Trong đầu Trần Hán Thăng thoáng hiện ra hai khuôn mặt, do dự một chút rồi ngọ ngoạy nói: “Cả người đều là mồ hôi, bết dính quá.”

“Không sao cả, tớ không chê, mà tớ lại còn thích mùi vị như thế này.”

Thương Nghiên Nghiên thực sự không chán ghét mà còn để mặt sát vào lưng Trần Hán Thăng hít một hơi thật sâu cái mùi mồ hôi nồng nặc, dường như là một loại khoái cảm không bình thường: “Mùi mồ hôi này khiến tớ cảm thấy thoải mái, tớ không thích những chàng trai hào nhoáng đó, khi gặp chuyện họ còn hoảng loạn hơn tớ, chỉ có cậu giống như trước đây, luôn luôn có thể khiến cho lòng tớ an tâm.”

Kinh nghiệm cá nhân của Thương Nghiên Nghiên khá phức tạp, cô cũng không hề thích nam sinh đại học cùng tuổi, dù sao cũng cảm thấy bọn họ có một loại non nớt xốc nổi.

Cô rất rõ bản thân thích người đàn ông như thế nào, cũng sẵn sàng chiến đấu vì nó.

“Tớ và những cô gái khác không giống nhau, họ muốn tất cả còn tớ chỉ cần một chút là được.”

Thương Nghiên Nghiên nhón chân, ghé sát vào tai Trần Hán Thăng nói: “Đoạn đường sau này xin cậu hãy đi xuống cùng tớ, tớ thực sự không muốn rời xa cậu.”

“Ừm...”

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Hai chúng ta sẽ không đi xuống cùng nhau nữa.”

“Tại sao!”

Thương Nghiên Nghiên kích động quay người Trần Hán Thăng lại, dưới ánh mắt đều là sự hoang mang dày đặc: "Tớ có thể làm giúp cậu rất nhiều chuyện, cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều thứ, tớ còn có thể gọi cậu là cha, những cô gái khác ai có thể gọi cha...

“Cậu bình tĩnh chút đã.”

Trần Hán Thăng vỗ vai Thương Nghiên Nghiên nghiêm túc nói: "Tớ chỉ cảm thấy đi xuống cùng nhau quá mệt, tại sao chúng ta không lái xe chứ?"

...

Bình Luận (0)
Comment