Bởi vì phải cùng Thẩm Ấu Sở đi mua điện thoại di động mới, Trần Hán Thăng hiếm khi không có dự định trốn học, mà định sẽ yên tâm ngồi trong phòng học đến trưa.
Kết quả tiết 2 vừa mới kết thúc, điện thoại của hiệu trưởng Lục Cung Siêu đã gọi tới.
Thái Khải Nông sắp nghỉ hưu trong danh dự, "Học viện Kinh tế Tài chính Kiến Nghiệp" ở trong tay ông ấy đã trở thành "Đại học Kinh tế Tài chính Kiến Nghiệp", hàng mấy chục nghìn học sinh của Đại học Tài chính đều rất biết ơn vị hiệu trưởng già này.
Mục đích của Lục Cung Siêu cũng rất rõ ràng, Đại học Tài chính nhất định phải từ hạng hai thăng lên hạng một.
Bởi vì không có bối cảnh lịch sử quá thâm hậu, đã không có hy vọng vào 985, nhưng cũng có thể tranh thủ phấn đấu vào 211.
"Hán Thăng, cậu có rảnh không."
Lục Cung Siêu nói trong ống nghe: "Đã rất lâu rồi cậu không tới đây ngồi một chút, ngưỡng cửa phòng làm việc của tôi cao lắm sao?"
"Không có không có, tháng trước thật sự rất bận."
Trần Hán Thăng cười hì hì giải thích: "Bây giờ em sẽ tới báo cáo suy nghĩ của mình với thầy."
Thực ra thì, Lục Cung Siêu đã tính toán thời gian chính xác rồi, hồi trước căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Trần Hán Thăng trong trường học, ông ấy căn bản cũng không tới làm phiền.
Gần đây thời gian Trần Hán Thăng xuất hiện ở trong Đại học Tài chính đột nhiên tăng lên, lúc này lão Lục mới gọi điện thoại tới.
Sau khi Trần Hán Thăng đi tòa nhà hành chính, phát hiện hiệu trưởng Lục đã pha xong trà rồi.
Khí chất trên người mỗi vị lãnh đạo của trường học đều không giống nhau, ví dụ như hiệu trưởng Thái Thái Khải Nông, mặc dù tác phong có hơi chủ nghĩa quan liêu, có điều một khi phát hiện Trần Hán Thăng đáng được nâng đỡ, ông ấy cũng quả quyết nghiêng rất nhiều tài nguyên để hỗ trợ mở rộng sức ảnh hưởng của Hoả Tiễn 101.
Lục Cung Siêu chính là một quan chức theo kiểu học giả điển hình, nghiêm túc có nguyên tắc, còn có tín ngưỡng nhất định, có thể làm việc một cách bình tĩnh.
"Hiệu trưởng Lục."
Trần Hán Thăng gõ cửa đi vào.
"Ừ, ngồi xuống đi."
Lục Cung Siêu ôn hòa gật đầu một cái, ông ấy đã phụ trách toàn bộ công việc, thực sự là “nhất ca” của Đại học Tài chính, là cán bộ cấp trưởng phòng của tỉnh nghiêm túc.
Lão Lục kiên nhẫn đợi đến khi Trần Hán Thăng uống xong hai ngụm trà nóng, mới mở miệng hỏi: "Gần đây chuyện làm ăn thế nào rồi, mp4 của Quả Xác rất hot nha, ngay cả tôi cũng mua một cái, có thể tải <Luận Ngữ> xuống và nghe một chút lúc đi tản bộ."
Lục Cung Siêu vừa nói, vừa lấy một cái mp4 của Quả Xác màu xám bạc từ trong túi ra.
"Trình độ của lão Lục vẫn rất cao nha."
Trần Hán Thăng âm thầm nghĩ, mọi người đều là người thông minh, thay vì nói nhiều về mất thứ sáo rỗng, không bằng dùng hành động thực tế để ủng hộ một chút.
Còn về chuyện có nghe <Luận Ngữ> hay không, cái này căn bản không quan trọng, chủ yếu là để gia tăng độ hảo cảm.
"Cảm ơn hiệu trưởng Lục đã giúp đỡ, lần trước là ngày phát hành mp4 của Quả Xác, giữ chừng còn gặp phải một chút khó khăn, hiện giờ cơ bản đã được giải quyết rồi ... "
Trần Hán Thăng nói sơ lược về quá trình phát triển của nhà máy điện tử Quả Xác một chút, đương nhiên cũng lược bớt những vụ lục đục với Tân Thế Kỷ.
Lục Cung Siêu bình tĩnh lắng nghe, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Hán Thăng có lẽ chính là học sinh xuất sắc nhất của Đại học Tài chính trong mấy năm gần đây, nhìn ngược lại còn có một học sinh đã tốt nghiệp vào năm 1998, chưa tới 30 tuổi đã là phó cán bộ trong cơ quan cấp tỉnh rồi.
Còn có một vài doanh nhân, học giả, lãnh đạo các cơ quan nổi tiếng ... Những người này đều là tài sản của nhà trường, chỉ cần tận dụng thật tốt, bọn họ sẽ đóng một vai trò quan trọng trong hạng mục “thăng từ hạng hai lên hạng một” của Đại học Tài chính.
Đợi đến khi Trần Hán Thăng nói xong, Lục Cung Siêu tiếp tục uống trà: "Đến lúc Hán Thăng chuẩn bị vạch trần thân phận, cũng không thể luôn cẩm y dạ hành được đúng không."
Trần Hán Thăng không trả lời, hỏi ngược một câu: "Khi nào thì chúng ta định trình tài liệu thăng lên hạng một của trường."
"Sang đầu năm sau, có điều bây giờ đã phải chuẩn bị rồi." Lục Cung Siêu trả lời.
"Hoàn toàn theo kịp."
Trần Hán Thăng nói rõ: "Quả Xác sẽ ra mắt sản phẩm mới vào nửa cuối năm, vì để gia tăng tính chủ đề, em nhất định sẽ đứng ra, một sinh viên đại học của trường dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau khi phá sản đã một lần nữa trở lại đỉnh cao, kiểu cuộc đời đầy sóng gió thăng trầm này vẫn rất có thủ đoạn, chắc chắn có thể tuyên truyền cho Đại học Tài chính một lần.
"Vậy thì tốt."
Lục Cung Siêu có được câu trả lời, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Tuy rằng đến lúc đó sẽ có rất nhiều lực lượng cùng nhau phát huy sức mạnh, nhưng sức ảnh hưởng của Trần Hán Thăng cũng rất quan trọng, trong đơn xin từ "Học viện Tài chính" thành "Đại học Tài chính" năm đó, "Trần Hán Thăng và Hoả Tiễn 101" đã chiếm nguyên một trang giấy.
"Về chuyện đề cử nghiên cứu sinh, nếu cậu rảnh rỗi thì đến điền mấy tư liệu một chút đi."
Lục Cung Siêu có chút bận tâm, thành tích của Thẩm Ấu Sở rất tốt, cho nên trường thi của cô không phải Đại học Kiến Nghiệp, mà là Đại học Đông Hải, lỡ như Trần Hán Thăng cũng đi theo thì phải làm sao?
"Chuyện này thì dễ xử lý thôi."
Trần Hán Thăng không để ý khoát khoát tay: "Thực ra thì dựa vào thực lực bình thường của em, bình thường mà nói cũng có thể thi đỗ ... "
"A a! Còn một việc nữa."
Hiệu trưởng Lục khách khí nói sang chuyện khác, công việc trong tay ông không ít, không rảnh nghe Trần Hán Thăng khoác lác.
"Mạc Sảnh gần đây đã sắp xếp tiến hành một cuộc phỏng vấn với quán trà sữa 'Ngộ Kiến' trên kênh giáo dục Kiến Nghiệp, giống như lúc trước bọn tôi đã nâng đỡ Hoả Tiễn 101 vậy, chuẩn bị dựng lên một sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp điển hình nữa."
Lục Cung Siêu nói: "Dù sao quán trà sữa cũng đã mở ở cầu Sư Tử rồi, đã có cơ sở để nâng đỡ rồi."
"Mẹ nó, nhanh như vậy đã tạo dựng một thế lực khác sao?"
Phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng không phải cao hứng, mà là suy nghĩ Tiêu Dung Ngư nhìn thấy thì phải làm sao đây?
"Hán Thăng, Mạc Sảnh đối với cậu thật sự rất tốt."
Lục Cung Siêu vui mừng nói, hiện giờ chỉ cần là chuyện có thể làm gia tăng sự nổi tiếng của Đại học Tài chính, lão Lục đều tỏ ra hoan nghênh mãnh liệt.
"Ha ha, ha ha."
Trần Hán Thăng cười gượng hai câu, tâm tình phức tạp tạm biệt rời đi.
...
"Mẹ hai Mạc không có chuyện gì tự nhiên mù quáng dính vào làm gì, cả ngày chỉ gây thêm phiền phức!"
Trần Hán Thăng lầm bầm đi xuống lầu, sau này quán trà sữa nhất định sẽ hot lên, chỉ là trải qua sự thúc đẩy của Mạc Kha, thời gian tiến độ đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn.
Lúc đi qua cửa phòng làm việc của đoàn uỷ, Trần Hán Thăng dừng bước, chuẩn bị tìm Vu Dược Bình đi hút thuốc giải sầu một chút.
Trái ngược với sự nghiêm túc của Lục Cung Siêu, lão Vu càng gần gũi hơn.
Tuy rằng anh ấy hút thuốc, uống rượu, còn nhận hối lộ của học sinh, có điều vẫn là một người thầy tốt.
Hết cách rồi, muốn trách thì phải trách các giáo sư ở cương vị hành chính trong trường đại học thu nhập quá thấp, bọn họ không giống những vị giáo sư chuyên gia có thể xin được kinh phí dự án kia.
Vả lại, bên trong quần chúng còn có những phần tử xấu như Trần Hán Thăng, nên rất dễ bị "đánh hạ".
Có điều bên trong phòng làm việc của đoàn ủy rất yên tĩnh, không chỉ không có Vu Dược Bình ở đây, mà Quan Thục Mạn của “Hắc Trưởng Trực” cũng không có ở đây, chỉ có một nữ sinh đang gục xuống bàn chép tài liệu, chắc có lẽ lại bị vị giáp sư nào đó xách tới đây làm việc miễn phí rồi.
"Chủ tịch Trần."
Tướng mạo của nữ sinh bình thường, đôi mắt lấp lánh có thần, nói chuyện cũng rất nhiệt tình, rất phù hợp với hình tượng nòng cốt của hội học sinh.
"Ừ."
Trần Hán Thăng tùy ý trả lời một câu, hắn rõ ràng là ứng cử viên sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch hội học sinh của Đại học Tài chính, trên lý thuyết những người này đều là cấp dưới.
Lúc Trần Hán Thăng lười biếng ngồi lên ghế salon nghỉ ngơi, phát hiện nữ sinh thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn mình.
"Sư muội."
Trần Hán Thăng nhớ lại hỏi: "Sư muội, cô có hơi quen mặt nha, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"
"Chủ tịch Trần, em là Đặng Văn Kỳ."
Đặng Văn Kỳ khoa tay múa chân nói: "Em cũng là học sinh của Học viện Khoa Học Xã hội và Nhân văn, hiện giờ đang là trợ thủ của anh ạ ... "
"Ồ! "
Ngay khi nhắc đến cái tên này Trần Hán Thăng liền nhớ ra, Đặng Văn Kỳ chính là ứng cử viên sắp tiếp nhận vị trí chủ tịch hội học sinh của Học viện Khoa Học Xã hội và Nhân văn của mình.
Hai người nhất định đã từng gặp mặt nhau, chỉ là Trần Hán Thăng không để trong lòng.
"Người già rồi, trí nhớ giảm sút nhanh quá."
Trần Hán Thăng qua loa khích lệ nói: "Sau này Học viện Khoa Học Xã hội và Nhân văn liền giao cho cô đấy."
"Vâng!"
Đặng Văn Kỳ còn rất kích động: "Em nhất định sẽ cố gắng hết sức, nghiêm túc học tập những kinh nghiệm quý báu mà Chủ tịch Trần đã để lại, duy trì vị trí đứng đầu của Học viện chúng ta trong Đại học Tài chính."
Học viện Khoa Học Xã hội và Nhân văn trước đây từng nằm trong vị trí “Giữ ở vị trí thứ ba tranh giành vị trí thứ hai” trong các ngành học của Đại học Tài chính, sau đó theo sự nổi lên của Trần Hán Thăng, các ảnh hưởng liên quan cũng dần dần tăng lên.
Bởi vì các cán bộ của hội học sinh đều có một loại ảo giác như vậy, Học viện Nhân văn đã vượt qua Học viện Kế toán.
"Tôi thì có gì để mà học chứ."
Trần Hán Thăng khoát khoát tay, hắn không có chút hứng thú nào đối với những cuộc tranh đấu ngoài sáng trong tối này, còn không bằng ăn chút bánh quy Oreo trên bàn còn hơn.
Hắn cho rằng đây là đồ ăn vặt trong phòng làm việc, không chỉ tự mình thủ tiêu một ít, mà còn hào phóng để lại mấy cái cho Đặng Văn Kỳ.
Bạn học Tiểu Đặng cũng cảm thấy rất vui vẻ, trước đây luôn nghe học tỷ Nhiếp Tiểu Vũ nói, chủ tịch Trần là một tên vô lại, nhưng thực tế xem ra rất bình dị gần gũi mà.
Quả nhiên, tin đồn ác như hổ mà.
Không bao lâu sau trong hành lang có tiếng bước chân truyền đến, Trần Hán Thăng cho rằng là Vu Dược Bình, không ngờ người bước vào lại là Sử Chính Đông của Học viện Quốc giáo.
Sử Chính Đông nhìn thấy Trần Hán Thăng cũng có hơi giật mình, giữa hai người đã từng xảy ra mâu thuẫn nhỏ, cho nên không có chào hỏi lẫn nhau, Sử Chính Đông đi thẳng tới bàn của mình trong phòng làm việc.
"Tiểu Đặng."
Sử Chính Đông đột nhiên hỏi: "Cô ăn bánh bích quy của tôi, đã được tôi cho phép hay chưa?"
"A?"
Đặng Văn Kỳ sững sờ một chút, vừa nãy cô cảm thấy là đồ ăn vặt của chủ tịch Trần cho, cho nên cũng không có gan từ chối, không ngờ lại là của giáo sư Sử.
Đặng Văn Kỳ đang muốn mở miệng nói xin lỗi, Trần Hán Thăng đã bĩu môi ngắt lời nói: "Không phải cô ấy ăn."
"Hả, là cậu à?"
Sử Chính Đông nghiêm mặt hỏi.
Thực ra anh ta biết rõ là Trần Hán Thăng làm, Đặng Văn Kỳ chỉ là một nữ sinh năm hai, làm gì có lá gan này.
"Cũng không phải tôi ăn."
Trần Hán Thăng căn bản không thừa nhận: "Tôi không thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy liền muốn ói."
Sử Chính Đông cười lạnh hai tiếng, quả nhiên vẫn là Trần Hán Thăng, da mặt dày đến mức còn không có giới hạn, khóe miệng vẫn còn dính đầy vụn bánh Oreo kia kìa.
"Ai ăn trong lòng tự hiểu rõ."
Sử Chính Đông cầm lấy thẻ cơm đi ra ngoài, quăng lại một câu "uy hiếp": "Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tra ra được, trên vỏ bánh vẫn còn lưu lại vân tay đấy."
"... Chủ tịch Trần."
Sau khi Sử Chính Đông rời đi, Đặng Văn Kỳ sợ hãi nói.
"Sợ cái gì."
Trần Hán Thăng móc ra một tờ 20 tệ bỏ lên bàn, trực tiếp cầm lấy cả túi bánh quy đi, không coi ai ra gì giấu vào trong ngực: "Còn muốn tìm vân tay ư, tôi sẽ không lưu lại ngay cả một cái xác cho anh xem!"
"Đi, đừng có nói lung tung đấy."
Trần Hán Thăng vỗ đầu chủ tịch đời tiếp theo Đặng Văn Kỳ một cái, nghênh ngang rời khỏi phòng làm việc.
Chỉ để lại một mình Đặng Văn Kỳ còn đang xộc xêch ở trong gió, lẽ nào, chủ tịch Trần đã đưa Học viện Nhân văn lên vị trí đứng đầu Đại học Tài chính như vậy sao?
...