Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 670 - Chương 670: Công Ty Hạt Giống Tư Bản Và

Chương 670: Công ty Hạt Giống Tư Bản và <Audition> Chương 670: Công ty Hạt Giống Tư Bản và <Audition>

Sau khi đi ra khỏi toà nhà hành chính, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở ăn trưa ở nhà ăn của Đại học Tài chính, sau đó lại tới cửa hàng chuyên bán điện thoại di động ở thành phố thương mại Nghĩa Ô.

Đi loanh quanh một hồi, Trần Hán Thăng vẫn chọn mẫu 6260 của “ông vua điện thoại” Nokia.

Trong thời đại của hệ điều hành Symbian, Nokia và Motorola đều là những ông vua không thể bàn cãi trong ngành, giống như Nike và Adidas trong các thương hiệu thể thao vậy, tuy có rất nhiều các sản phẩm giống nhau, nhưng có thể dẫn đầu chỉ có hai, ba cái như vậy.

Ngoài các sản phẩm có chất lượng hàng đầu ra, các chi tiết nhỏ khác cũng rất tinh xảo.

Ví dụ như màn hình khởi động của Nokia, cùng với mấy nốt nhạc dễ nghe, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm vào nhau, thể hiện tinh thần quan tâm đến các nhân viên của doanh nghiệp trong sự ấm áp đó.

Mặc dù cũng có những lúc vì gấp gáp khởi động máy, mà đã từng hung hăng mắng những hình ảnh mất thời gian này.

Có điều sự xuất sắc cũng cần được tôn lên, trước mắt có mấy loại điện thoại di động nội địa là hàng nhái, đủ các loại thao tác loè loẹt thực sự đã chọc mù mắt chó rồi.

Xung quanh những chiếc điện thoại di động này sẽ khảm một vòng đèn led, mỗi khi mở máy lên, mọi màu sắc của vòng đèn led sẽ “xoay tròn” nhấp nháy theo một vòng, giống như đám đom đóm xuất hiện trong đêm tối vậy.

Nếu như nhuộm thêm cả tóc, giữ lại tóc mái để che mắt, rồi mặc những bộ đồ bó sát màu sắc sặc sỡ, một hương vị của sức sống tuổi trẻ sẽ toát ra.

Những thứ này đều là những vùng cấm mà điện thoại di động Quả Xác phải tránh giẫm phải sau này, tuy rằng giá cả thấp, nhưng chất lượng thì không thể thấp được.

Lúc tính tiền thanh toán, đối mặt với mức giá hàng nghìn tệ, Thẩm thật thà vẫn còn có chút không nỡ.

“Nếu không.”

Thẩm Ấu Sở chỉ vào mẫu điện thoại di động Nokia cũ nhất, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Tớ cũng có thể mua cái đó.”

“Không có màn hình màu, không có trò chơi, không thể đăng ký QQ.”

Trần Hán Thăng ghét bỏ nói: “Ngoại trừ có thể dùng để đập quả óc chó, thì còn có tác dụng gì nữa chứ, bây giờ mẹ tớ cũng không dùng mẫu này nữa đâu.”

“Thực ra thì, cũng có thể sửa chiếc điện thoại cầm tay kia một chút...”

Thẩm Ấu Sở ôn nhu yếu ớt nói ra một ý kiến khác.

“Đã rơi xuống nước rồi, còn sữa cái gì nữa.”

Trần Hán Thăng đưa chiếc điện thoại cầm tay cho nhân viên sửa chữa trong cửa hàng: “Anh xem cái này còn có thể sửa được không?”

Nhân viên sửa chữa cười nhận lấy chiếc điện thoại cầm tay, anh ta vẫn mắt thấy đây là “sự khác biệt” của các một cặp đôi sinh viên đại học.

Nữ sinh thì siêu cấp xinh đẹp, tính tình lại rất tiết kiệm, luôn khuyên bạn trai không cần mua điện thoại di động mới, nam sinh thì tự nhiên mà phách lối, trên người chắc là khá có tiền.

Đây vừa nhìn đã biết là một tình yêu đơn thuần mà trong vườn trường mới có, một bên thì kiên quyết muốn cho đi, còn một bên thì đau lòng không muốn nhận lấy.

“Sửa thì có thể sửa, chỉ là cũng không có nhiều ý nghĩa cho lắm.”

Nhân viên sửa chữa của cửa hàng điện thoại di động thành khẩn nói: “Đây là mẫu điện thoại của mấy năm trước, hơn nữa lại còn rơi vào nước, chiếc điện thoại cầm tay này đã không còn giá trị gì nữa rồi.”

“Cậu xem!”

Trần Hán Thăng quay đầu nói với Thẩm Ấu Sở: “Không còn giá trị gì nữa, cũng có thể vứt đi rồi.”

“Không được!”

Thẩm Ấu Sở nghe thấy “vứt đi” thì sợ hết hồn, vội vàng cầm chặt chiếc điện thoại cầm tay trong tay, bĩu môi nhìn ra ngoài cửa, dường như có hơi mất hứng.

Thẩm thật thà bình thường không có nổi giận, cô hiếm khi bày ra dáng vẻ tức giận, trái lại Trần Hán Thăng lại cảm thấy rất thú vị.

Mua xong một chiếc điện thoại di động Nokia 6260 mới tinh, hai người đi ra khỏi cửa hàng điện thoại, thời tiết bên ngoài rất nóng, mặt đất phản chiếu lại ánh sáng trắng khiến người ta chói mắt, mùa hè ở Kiến Nghiệp đã đến rồi.

Trần Hán Thăng híp mắt nói: “Tớ đưa cậu về ký túc xá, buổi chiều tớ còn có việc, buổi tối đừng chờ tớ về ăn cơm, còn nữa chiếc điện thoại cầm tay của cậu ...”

Thẩm Ấu Sở căng thẳng nhìn Trần Hán Thăng.

“... Tối nay tớ sẽ sửa một chút.”

Trần Hán Thăng cười ha hả nói: “Vừa nãy mới phản ứng được, là cậu không nỡ vứt món đồ mà tớ đã tặng.”

Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng gật đầu một cái, những món quà mà Trần Hán Thăng đã tặng, cô đều cất giữ tất cả thật tốt, giống như chiếc đèn bàn trong giáng sinh hồi năm nhất kia.

“Có thể cậu không biết, khi còn nhỏ giấc mơ của tớ chính là trở thành một nhà khoa học, trong nhà không có món đồ nào mà tớ không sửa được ...”

Trần Hán Thăng vừa mạnh miệng nói, vừa đưa Thẩm Ấu Sở quay lại Đại học Tài chính, sau đó hắn lại lái xe tới phòng làm việc trên đường Đông Thiên Nguyên.

Sau khi thấy công việc trong hòm thư, khoảng 2 giờ rưỡi chiều, Khổng Tĩnh sẽ đặc biệt tới đây báo cáo công việc, điều này chứng tỏ chuyện đó có hơi khó giải quyết.

“Từ khi mp4 của Quả Xác được tung ra thị trường tới nay.”

Khổng Tĩnh mở laptop lên rồi nói: “Hiện nay có khoảng hơn bốn mươi nghìn đơn đặt hàng, trong đó Thâm Thông đã giúp chúng ta xử lý khoảng hai mươi nghìn đơn, Qzone cũng đóng vai trò lớn trong việc quảng bá, đây là một kênh quan trọng giúp chúng ta duy trì sức cạnh tranh.”

“Bọn họ đều có phản ứng rồi sao?”

Trần Hán Thăng nhanh chóng xoay đầu.

“Không sai.”

Khổng Tĩnh gật gật đầu nói: “Hai bên đều đang quan tâm đến mức tiêu thụ của chúng ta, nhưng đều bị tôi khách khí lấp liếm cho qua rồi.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút phân tích nói: “Bên phía Tencent tạm thời không cần phải để ý đến, có lẽ là thấy Quả Xác làm ăn tốt quá, nên bọn họ cảm thấy hợp đồng 15 triệu đã ký kết trong ba năm kia có chút thua thiệt, bên phía Thâm Thông tôi sẽ chủ động liên hệ với Chủ tịch Trình.”

Khổng Tĩnh “ừ” một tiếng, rồi lại nói đến kế hoạch xây dựng “Cộng đồng Quả Xác”.

“Tìm được mấy kỹ sư mạng bị Baidu khai trừ, tôi muốn lấy bọn họ làm lực lượng nòng cốt, để xây dựng Cộng đồng Quả Xác.”

Khổng Tĩnh hỏi: “Cậu có muốn phỏng vấn lại một vòng nữa không?”

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: “Không cần, lỡ như ý kiến của tôi và chị không giống nhau thì phải làm sao, chuyện quản lý công ty cứ nghe theo chị hết đi, tôi chỉ nhìn vào hiệu quả và lợi ích cuối cùng thôi.”

Khổng Tĩnh cười một tiếng, thản nhiên tiếp nhận sự tín nhiệm này, cô tiếp tục nói: “Lần trước cậu bảo tôi tìm một đoàn đội làm Video Player, không có cái người tên Vương Hưng mà cậu đã nói kia.”

“Không vội.”

Trần Hán Thăng không để ý nói: “Như vậy chứng tỏ tạm thời anh ta không gặp phải khó khăn gì, nếu gặp phải khó khăn sẽ đến tìm chúng ta thôi.”

Khổng ngự tỷ lại nói sang những chuyện khác một lúc, trước khi rời đi Trần Hán Thăng đột nhiên gọi cô lại, lấy một chiếc điện thoại cầm tay từ trong túi ra: “Rơi vào nước nên không thể mở được, Quả Xác có nhiều kỹ sư như vậy, chắc là tùy tiện cũng có thể sửa được đúng không.”

Khổng Tĩnh nhận lấy, quan sát một lúc rồi hỏi: “Của cô bé nào vậy?”

Trần Hán Thăng cười không nói lời nào, Khổng Tĩnh cũng không miễn cưỡng, phất tay một cái cáo từ rời đi.

...

Trước khi liên hệ với chủ tịch Trình Đức Quân của Thâm Thông, Trần Hán Thăng yên lặng suy nghĩ một lúc trước, sau đó mới gọi đi.

“Alo, Hán Thăng.”

Trình Đức Quân nói với một giọng nói trầm ổn xen lẫn một chút tiếng địa phương Đồng Lư: “Hai ngày nay tôi cũng đang muốn tìm cậu đây.”

“Thật sao?”

Trần Hán Thăng giật mình hỏi: “Chẳng lẽ Chủ tịch Trình biết tôi muốn mượn tiền, đã có cảm giác rồi?”

“Tôi ...”

Trình Đức Quân bên kia nghẹn lại ít nhất nửa phút, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử cậu cũng thật xảo quyệt, trước tiên dùng 'vay tiền' để chặn miệng tôi, chỉ sợ tôi còn phải vay tiền cậu ấy chứ?”

“Ha ha ha!”

Trần Hán Thăng cười một tiếng, lúc này mới nói thật: “Nói đùa thôi, tôi đã sớm hiểu rõ tiền vốn cần phải được gộp lại, lần trước Chủ tịch Trình đã giúp Quả Xác, lần này Chủ tịch Trình cần đoàn đội 358 của tôi phục kích ở đâu đây?”

“Không phải phục kích, tuần trước Thuận Phong truyền ra thông tin muốn mua máy bay, chuyện này là một quả bom nặng ký đối với giới chuyển phát nhanh dân doanh, gần đây Thâm Thông cũng đang thắt lưng buộc bụng, xem chúng tôi có năng lực theo kịp tiết tấu hay không.”

Đầu tiên Trình Đức Quân giải thích về tình trạng gần đây của Thâm Thông, sau đó mới nói tới ngọn nguồn của sự việc: “Có một công ty game mới thành lập được 03 năm tên là Cửu Du, trụ sở cũng ở thành phố Thượng Hải này, ông chủ và tôi có quen biết, gần đây anh ta muốn giành được quyền đại lý của một tựa game Hàn Quốc, chỉ có điều Hàn Quốc ra giá năm triệu một năm.”

“Năm triệu?”

Trần Hán Thăng không tin: “Cho dù Thâm Thông có đang tiết kiệm chi tiêu đi nữa, 5 triệu mà còn không thể bỏ ra nổi sao?”

“Khụ ... Đô la.”

Trình Đức Quân ho khan một cái rồi bổ sung một câu.

“Má, Samida xấu xa như vậy sao, làm gì mà đòi hơn 400 triệu tiền đại lý một năm vậy.”

Trần Hán Thăng lập tức đổi giọng: “Chắc là công ty con lừa đảo rồi, chuyên gia này kiến nghị không nên làm đại lý, chúng ta tự nghiên cứu phát triển thì tốt biết bao.”

“Hình như gọi là <Audition Online> thì phải, chắc là cái tên này.”

Trình Đức Quân lắc đầu một cái nói: “Cửu Du mới vừa thành lập không lâu, công ty tư nhân Hồng Sam căn bản chướng mắt những thứ này, cho nên căn bản không thể huy động được vốn, tôi và ông chủ của Cửu Du đã từng cùng ăn vài bữa cơm, cảm thấy anh ta cũng rất có năng lực, bên đó nếu cậu không tiện lắm thì thôi, tôi cũng lười quản nhiều.”

“Chờ đã!”

Trần Hán Thăng nuốt một ngụm nước bọt: “Chủ tịch Trình, không phải tôi đang trách ông đâu, nếu người ta đã nhờ ông giúp đỡ, ông cứ chẳng ngó ngàng gì như vậy có phải không có lòng tốt rồi không?”

“Cái gì?”

Trình Đức Quân mơ màng, tại sao Trần Hán Thăng lại nghĩ ra được một ý nghĩ như vậy chứ.

“Công ty tư nhân Hồng Sam chướng mắt, thì công ty tư nhân Chủng Tử để ý.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Làm phiền Chủ tịch Trình truyền lại câu nói này, công ty tư nhân Chủng Tử đồng ý đầu tư cho trò chơi mục tiêu của Cửu Du, có ý muốn gặp mặt nói chuyện.”

Trình Đức Quân cau mày: “Cậu có thể đại diện cho công ty tư nhân Chủng Tử kia quyết định sao”

“Có thể.”

Trần Hán Thăng chắc chắn một trăm phần trăm nói: “Bởi vì tôi chính là ông chủ của công ty tư nhân Chủng Tử mà.”

...

Bình Luận (0)
Comment