“Cậu lại âm thầm thành lập một công ty đầu tư ư?”
Trong giọng nói của Trình Đức Quân đầy vẻ kinh ngạc: “Sau này cũng muốn làm một nhà đầu tư thiên thần sao?”
“Không được sao?”
Trần Hán Thăng chắc như đinh đóng cột nói: “Chủ tịch Trình có muốn đi theo đầu tư cùng tôi không, bảo đảm sẽ kiếm được tiền.”
Trình Đức Quân cười từ chối: “Một công ty chuyển phát nhanh Thâm Thông đã quá sức rồi, tinh lực và thể lực của tôi cũng không theo kịp, trước đây Thẩm Nam Bằng của công ty tư nhân Hồng Sam, Từ Tiểu Bình của Tân Đông Phương, Lôi Quân của Kim Sơn và những nhà đầu tư trong vòng đều đã tới tìm Thâm Thông, chẳng lẽ ánh mắt của cậu còn lợi hại hơn so với bọn họ.”
“Ánh mắt mà, cùng lắm chỉ mở được năm mươi năm mươi thôi, nhưng tôi là Thượng Đế mà.”
Trần Hán Thăng thật thật giả giả nói: “Đoàn đội 358 của tôi trước giờ chưa từng thất bại.”
Cuối cùng Trình Đức Quân cũng không tham gia vào, ông ấy luôn cảm thấy kinh doanh trên mạng giống như bọt biển vậy, kém ổn định hơn so với nền kinh tế thực tế, cho nên khách khí nói sang chuyện khác: “Tôi vẫn nên liên lạc với Vương Chí Kiệt của Cửu Du một chút đi, xem lúc nào anh ta rảnh rỗi.”
Chưa tới năm phút, Trình Đức Quân đã trả lời lại, Vương Chí Kiệt nói buổi chiều thì rảnh, mong Trần tổng bớt chút thời gian gặp mặt.
“Gấp như vậy, chứng tỏ Cửu Du rất thiếu tiền nha.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tiêu Dung Ngư: “Buổi chiều tớ có chút việc, buổi tối có thể sẽ không có cách nào ...”
“Không được, hôm qua cậu đã đồng ý sẽ cùng ăn cơm với tớ rồi!”
Tiểu Ngư Nhi rầm rì nói.
“Tớ phải đi nói chuyện làm ăn, vậy cậu có muốn đi cùng luôn không?”
Trần Hán Thăng dò hỏi: “Cũng là người quen, trước đây cậu cũng đã từng gặp chủ tịch Trình Đức Quân của Thâm Thông rồi.”
Lần này Tiêu Dung Ngư bộc phát tính tình là bởi vì Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng không muốn lỡ hẹn nữa, tóm lại Tiểu Ngư Nhi cũng đã tới thành phố Thượng Hải rồi.
“Vậy cũng được.”
Tiêu Dung Ngư đã đồng ý rồi.
“Như vậy Đề ‘cau’ không thể đi học được đâu?”
Trần Hán Thăng nhắc nhở một câu.
“Tớ cũng đã chuẩn bị được đề cử lên nghiên cứu sinh rồi, thỉnh thoảng xin nghỉ, giáo sư cũng sẽ không nói gì đâu.”
Tiêu Dung Ngư kiêu ngạo nói.
“Không phải là ỷ vào giáo sư Tôn sao.”
Trong giọng nói của Trần Hán Thăng đầy vẻ khinh bỉ: “Tớ khinh thường nhất chính là loại người đi cửa sau như các cậu đấy!”
...
Trong tình huống bình thường, lúc khai giảng năm tư danh sách đề cử lên nghiên cứu sinh mới được đưa ra, có điều Tiêu Dung Ngư là do Tôn Bích Dư đề cử, một chút vấn đề cũng không có, Trần Hán Thăng Đề càng loạn hơn, hiệu trưởng còn “cầu xin” hắn học lên nghiên cứu sinh.
Cho nên, tất cả bọn họ đều là “quan hệ” đi cửa sau, ngược lại Thẩm Ấu Sở là người đao thật kiếm thật đi thi.
Sau khi đi tới Đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng từ xa đã thoáng nhìn thấy Tiêu Dung Ngư đi một đôi giày màu trắng, mặc một bộ váy đầy hoa, đứng dưới tán cây ngô đồng nước Pháp.
Trong tay cô còn mang theo một chiếc máy tính xách tay, đây là do Trần Hán Thăng đặc biệt dặn dò.
Vốn dĩ Tiểu Ngư Nhi đang cầm ô che nắng, nhón chân trông mong trông ngóng, nhưng sau khi chú ý tới chiếc xe Land Rover đang đi tới, cô lại cố ý vặn người, giả vờ như không quen biết Trần Hán Thăng.
“Này, người đẹp lên xe đi.”
Trần Hán Thăng mở cửa kính xe xuống rồi hét.
Tiêu Dung Ngư làm bộ như không nghe thấy.
“Tiêu Dung Ngư, lên xe.”
Trần Hán Thăng lại hét lên một câu.
Tiêu Dung Ngư vẫn giả vờ như không nghe thấy.
Trần Hán Thăng cười một tiếng, lần này hắn cũng không hét nữa, cúi người xuống tự nói với mình: “Kỳ lại, chiếc son môi này là của ai vậy ta?”
“Son môi gì?”
Tiêu Dung Ngư biết rõ đây có thể là Trần Hán Thăng đang lừa mình, nhưng vẫn không nhịn được mà leo lên xe.
Sau khi cô phát hiện ra quả nhiên không có son môi nào cả, thì tức giận véo Trần Hán Thăng một cái: “Đây là xe Land Rover mà cha tớ mua, sau này ngoại trừ tớ và dì Lương ra không cho phép bất cứ cô gái nào ngồi lên xe cả!”
“Em họ tớ thì sao, cô ấy cũng không thể ngồi sao?”
Trần Hán Thăng ung dung điềm tĩnh hỏi.
“Vậy thì thêm em họ nữa.”
Tiêu Dung Ngư gật đầu đồng ý.
“Dì hai của tớ thì sao, bà ấy cũng rất thương yêu tớ.”
“Vậy thêm dì hai nữa.”
“Vậy còn mợ cả của tớ thì sao?”
“Vậy thêm mợ cả nữa.”
“Còn con dâu của em gái của ông ngoại cậu ba ... Đệt! Tại sao cậu lại cắn người?”
“Ai bảo cậu cứ trêu chọc tớ!”
...
Có điều sau khi cắn xong một cái này, cơn tức giận của Tiêu Dung Ngư cũng tiêu tan, thực ra thì chính cô cũng không ý thức được, trong suốt quá trình hết lần này đến lần khác “tức giận và nguôi giận” này, chính cô cũng đang dần dần tiếp nhận quán trà sữa Ngộ Kiến.
Đợi sau khi cô hoàn toàn thích ứng rồi, thì khi nghe lại cái tên “Thẩm Ấu Sở” này, Tiêu Dung Ngư sẽ không trừng phạt Trần Hán Thăng như bây giờ.
Từ Đại học Đông Đại đi lên đường cao tốc, Trần Hán Thăng cố ý đạp ga, ngay cả Tiêu Dung Ngư cũng tò mò hỏi: “Tiểu Trần, chuyện làm ăn lần này rất quan trọng sao?”
“Xem như là một lần đầu tư đi.”
Trần Hán Thăng ăn ngay nói thật với Tiêu Dung Ngư: “Dưới tay tớ có một công ty đầu tư, hạng mục lần này không tệ, cơ hội cũng thích hợp, thảo luận xong xuôi là có thể quyết định rồi.”
“Ừ!”
Tiêu Dung Ngư chỉ hiểu biết lơ mơ với những chuyện này, lấy mp4 của Quả Xác ra nghe bài hát của Tôn Yến Tư, thỉnh thoảng còn tự mình hát theo vài câu, bầu không khí trong xe được thả lỏng nhàn nhã.
Lúc 4 giờ rưỡi chiều, Trần Hán Thăng chạy tới quán trà đã hẹn trước, Trình Đức Quân và Vương Chí Kiệt đã sớm đến rồi.
“... Chủ tịch Trình, tôi phải tìm một chỗ đỗ xe, xin đợi một chút.”
Trần Hán Thăng gọi cho Trình Đức Quân một cú điện thoại, nhưng sau khi đỗ xe xong, hắn không lập tức lên lầu, ngược lại còn lôi kéo Tiểu Ngư Nhi đi tới Trung tâm Thương mại Hối Kim bên cạnh: “Đi, dẫn cậu đi mua hai bộ quần áo mới.”
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Trần, vừa nãy không phải cậu rất gấp sao, tại sao lại tới đó mua đồ?”
“Cậu không hiểu đâu, loại hành động thương mại như đầu tư mạo hiểm này, thực tế chỉ có 30% là nhìn vào hạng mục, còn 70% là nhìn vào con người.”
Trần Hán Thăng giải thích: “Hiện giờ đang là thời điểm mà ông chủ của Cửu Du lòng như lửa đốt, vậy thì tớ phải cố ý làm tốn của anh ta 20 phút, để lát nữa quan sát xem anh ta có phản ứng gì, nếu thích hợp thì đầu tư, không thích hợp thì coi như là đến thành phố Thượng Hải mua hai bộ quần áo, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng không chịu thiệt.”
Tiêu Dung Ngư có hơi hiểu được: “Hóa ra là như vậy, Tiểu Trần cậu đúng là đồ xảo quyệt.”
“Không có không có, thực ra ưu điểm lớn nhất của con người này của tớ chính là có ánh mắt tốt, nếu không thì làm sao mà tìm được một hoa khôi của Đại học Đông Đại làm bạn gái chứ.”
Trần Hán Thăng “khiêm tốn” nói.
“Cắt, coi như là cậu biết nói chuyện.”
Tiêu Dung Ngư thân mật kéo cánh tay Trần Hán Thăng, hai người đi dạo hơn 20 phút mới đến quán trà, cũng nhìn thấy chủ tịch Vương Chí Kiệt của Cửu Du.
Vương Chí Kiệt hơn 40 tuổi, đeo một cặp kính mắt, có lẽ là gần đây phải lo lắng rất nhiều, nên trên mặt có chút vẻ lo lắng không giấu được.
Sau khi anh ta nhìn thấy Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, ngoại trừ có một chút kinh ngạc ngắn ngủi ra, thì lại không có chút cảm giác thiếu kiên nhẫn nào.
“Lão Vương.”
Trình Đức Quân ở bên cạnh giới thiệu: “Đây chính là ông chủ của Quả Xác Trần Hán Thăng, người sáng lập Hoả Tiễn 101, vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học đâu đấy.”
“Vẫn chưa tốt nghiệp đại học là sao.”
Trần Hán Thăng bất mãn nói: “Nói chính xác thì, năm nay tôi mới năm ba, một chút thành tựu này không đáng để khoe, chỉ là làm được một chút việc nhỏ không đáng kể thôi.”
Trình Đức Quân đã sớm quen với tính cách của Trần Hán Thăng, chỉ cười mà không nói lời nào, ông không chắc chắn lắm với thân phận của Tiêu Dung Ngư, sau khi cân nhắc cẩn thận thì không có giới thiệu.
“Đây là bạn học cấp ba của tôi Tiêu Dung Ngư ... A!”
Trần Hán Thăng chủ động nói, đột nhiên bị véo một cái bên hông.
“Trước đây là bạn học cấp ba.”
Trần Hán Thăng cười hì hì đổi giọng: “Hiện giờ coi như là bạn học cùng thành phố, quan hệ đồng hương ... A!”
Hông lại bị véo thêm một cái nữa, lúc này Trần Hán Thăng mới không trêu chọc thần kinh của Tiểu Ngư Nhi nữa, nói thật: “Bạn gái của tôi Tiêu Dung Ngư.”
“Ừm, chào hai người.”
Vương Chí Kiệt rõ ràng không quá thích ứng được với tác phong của Trần Hán Thăng, hơn nữa gương mặt trái xoan toả ra hào quang làm động lòng người kia của Tiêu Dung Ngư, anh ta nhiều lần đỡ kính mắt, lúc này mới ổn định lại tinh thần.
Trần Hán Thăng cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Vương tổng, chúng ta nói đến chuyện hạng mục đi.”
Hiện tại hắn đang là nhà đầu tư thiên thần, hoàn toàn chiếm thế chủ động về mặt thái độ.
“Năm ngoái Cửu Du của chúng tôi đã đàm phán xong với công ty game ở Hàn Quốc rồi, ban đầu dự định sẽ mở server vào tháng 7 năm nay, đúng lúc vào kỳ nghỉ hè nên có khá nhiều học sinh.”
Vương Chí Kiệt nói tới lần mua bản quyền gập ghềnh này: “Sau đó lại có một công ty game khác thành phố Thượng Hải, Cửu Thành của Chu Tuấn coi trọng hiệu quả bản thử nghiệm của <Audition Online>, chuẩn bị dùng hơn ba triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chặn lại.”
“Ba triệu là đôla Mỹ.”
Trình Đức Quân bổ sung một câu, chỉ sợ Trần Hán Thăng lại cười nhạo mình không bỏ ra nổi ba triệu nhân dân tệ.
“Cho nên, thực ra Đề cac anh đang cần ba triệu đôla Mỹ, để đối đầu với công ty Cửu Thành?”
Trần Hán Thăng biết rõ.
“Không sai.”
Vương Chí Kiệt gật đầu một cái: “Những các cổ đông của Cửu Du rất do dự, dù sao thì thị trường Audition Online ở Trung Quốc vẫn chưa biết thuộc về ai, có điều thông qua điều tra chúng tôi đã phát hiện, hình thức của mẫu trò chơi này vẫn rất có thị trường, chúng tôi dự định sẽ lấy ...”
Vương Chí Kiệt đang muốn giới thiệu chiến lược kinh doanh của mình, Trần Hán Thăng căn bản không có hứng thú nghe.
“Vương tổng không cần nói những thứ này, một nhà đầu tư thiên thần đạt tiêu chuẩn, sẽ rất ít khi nhúng tay vào công việc quản lý hằng ngày của công ty, tôi chỉ xem một thứ, nếu như định đầu tư vào trò chơi này, Cửu Du có thể cho tôi bao nhiêu phần trăm lợi nhuận, nói trắng ra chính là tỉ lệ hoàn vốn là bao nhiêu.”
Với cách đàm phán trực tiếp, không che giấu chút nào này của Trần Hán Thăng, Vương Chí Kiệt run lên nửa ngày, sau đó viết lên giấy một con số.
7%.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Trần Hán Thăng gạch con số này đi, viết lại thành “tỉ lệ lợi nhuận 10% + miễn phí quảng cáo cho các trang báo của các sản phẩm điện tử của Quả Xác” .
Vương Chí Kiệt cau mày, thực ra thì so với việc “miễn phí quảng cáo” này, anh ta ngược lại không có mâu thuẫn gì, chỉ là tỉ lệ lợi nhuận “10%” thì có hơi nhiều.
“Trần tổng ...”
Vương Chí Kiệt vẫn muốn trả giá.
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: “Đây là giá khởi điểm, nếu như Cửu Du không thể đồng ý, tôi sẽ lựa chọn rút khỏi vụ đầu tư này.”
Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh nhìn, hình ảnh phản chiếu trong mắt đều là Trần Hán Thăng.
“Lúc Tiểu Trần nói chuyện làm ăn, hoá ra lại bá đạo như vậy.”
Lúm đồng tiền ở hai bên má Tiểu Ngư Nhi đang rạo rực, đúng như suy nghĩ của Cao Văn, một khi Trần Hán Thăng phất lên, nhân sinh của Tiêu Dung Ngư về cơ bản sẽ rất hoàn mỹ, không có một chút khuyết điểm nào.
Vương Chí Kiệt cũng biết Trần Hán Thăng không có nói đùa, anh ta nói một câu xin lỗi rồi cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài gọi điện thoại, có lẽ là để thương lượng với các cổ đông của công ty.
Hơn 10 phút sau, Vương Chí Kiệt quay lại nói: “Trần tổng, Cửu Du đồng ý, khi nào thì chúng ta ký hợp đồng?”
“Bản thảo hợp đồng bây giờ có thể định ra rồi.”
Trần Hán Thăng vỗ một cái lên bắp đùi săn chắc của Tiểu Ngư Nhi: “Cậu nên làm việc rồi.”
“Hừ! Hoá ra đưa theo tớ tới đây, là vì muốn sử dụng sức lao động miễn phí sao.”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi nói, nhưng tay vẫn mở ra máy tính xách tay lên.
Vương Chí Kiệt nhất thời không thể hiểu được: “Lẽ nào Trần tổng đã nghĩ xong cả bản thảo hợp đồng rồi sao?”
“Không có, tôi sẽ viết ngay tại đây.”
Trần Hán Thăng nhíu mày nói.
“Yên tâm đi, thầy của bạn gái Trần Hán Thăng là giáo sư Tôn Bích Dư.”
Trình Đức Quân ở bên cạnh an ủi: “Giáo sư Tôn là người nhận được tiền trợ cấp của nhà nước.”
Không cần phải nói chi tiết về thân phận của giáo sư Tôn, một câu “nhận được tiền trợ cấp của nhà nước” gần như đã có thể bao quát mọi thứ.
“Ồ!”
Vương Chí Kiệt bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách Trần Hán Thăng lại có thể gây dựng sự nghiệp khi còn học đại học, hoá ra là có ông lớn nâng đỡ sau lưng.
Thực tế thì Trần Hán Thăng đã khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, có điều Vương Chí Kiệt hiểu lầm như vậy cũng có chỗ tốt, có sự tham giam của Trần Hán Thăng, ngược lại anh ta càng coi trọng với tương lai của mối làm ăn này hơn.
“Tạch tạch tạch ...”
Những ngón tay thon dài của Tiêu Dung Ngư gõ trên bàn phím, hiệu quả của việc học bù với giáo sư Tôn mỗi ngày cuối cùng cũng được thể hiện ra.
Nếu như Trần Hán Thăng cần, Tiểu Ngư Nhi thậm chí cũng có thể viết một bản hợp đồng thương mại bằng tiếng Anh.
Lúc sắp tới 6 giờ, một dàn ý của bản thảo hợp đồng đã được đưa ra, Vương Chí Kiệt bày tỏ muốn cầm về công ty mời bộ phận pháp lý xét duyệt, Trần Hán Thăng cũng gọi điện thoại cho Khổng Tĩnh, giải thích đơn giản về tình hình ở bên này.
Khổng ngự tỷ nghe cong có chút choáng váng, mặc dù mp4 của Quả Xác có thể hút tiền, nhưng mà ông chủ tiêu cũng nhanh quá, đi một chuyến đến thành phố Thượng Hải liền tiêu mất ba triệu, đơn vị lại còn là đôla Mỹ.
Ngay cả Trình Đức Quân cũng có chút kinh ngạc, thậm chí Trần Hán Thăng cũng chưa từng nghĩ tới việc đến công ty Cửu Du thăm quan một chút.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Đức Quân nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng, Trần Hán Thăng cười nói: “Nhà đầu tư thiên thần tương đối đặc biệt, nhận định một hạng mục có cần đầu tư hay không, thực ra chỉ cần trò chuyện 5 phút là đã có thể đưa ra kết luận rồi, chủ yếu là nhìn vào con người thôi.”
“Trước kia Trần tổng có biết tôi không?”
Vương Chí Kiệt tò mò hỏi.
“Không biết.”
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: “Có điều Vương tổng đã thông qua kiểm tra rồi.”
Vương Chí Kiệt cũng mơ hồ, “kiểm tra” lúc nào vậy?
...
Cơm nước xong rồi nói chuyện một lúc, lúc này mọi người mới chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi Trần Hán Thăng tới nhà vệ sinh một chuyến, ở trong đó gửi tin nhắn cho Thẩm Ấu Sở: “Tối nay tớ phải sửa điện thoại cầm tay, không rảnh để gọi điện thoại, ngủ ngon.”
Trước khi gửi tin nhắn, Trần Hán Thăng còn xác nhận lại một lần nữa xem có gửi sai người hay không.
Trước đây hắn đã từng vô tình gửi nhầm tin nhắn đáng ra phải gửi cho Thương Nghiên Nghiên cho Trịnh Quan Đề, thời đại này không thể thu hồi tin nhắn lại được.
Ngoài ra, Trần Hán Thăng còn nhớ lại xem, có nói nhiều hơn một câu “ngủ ngon” hay không.
Những lúc chuyện làm ăn tương đối bận rộn, đầu óc hắn khá là hỗn loạn, thỉnh thoảng sẽ có quạ đen xuất hiện.
Ví dụ như, khi hai người gọi điện thoại trao đổi như vậy.
Trần Hán Thăng: Tiểu Ngư Nhi, công việc hôm nay có hơi mệt, ngủ trước đi.
Tiêu Dung Ngư: Được, ngủ ngon.
Nửa tiếng sau, Trần Hán Thăng nhớ lầm đối tượng, cứ tưởng rằng đang nói “ngủ ngon” với Thẩm Ấu Sở, lại gửi một tin nhắn khác cho Tiêu Dung Ngư.
Trần Hán Thăng: Tớ đang chuẩn bị đánh bài với bạn cùng phòng.
Tiêu Dung Ngư: ?
Lúc nhìn thấy cái dấu “?” này, Trần Hán Thăng liền biết không phải là Tiểu Ngư Nhi có vấn đề, mà chắc chắn là bản thân có vấn đề.
Cũng may khả năng nói dối của hắn gần như là hoàn hảo, vào lúc này nhất định không thể chột dạ gọi điện thoại, chỉ có thể tiếp tục tin nhắn trả lời lại.
Trần Hán Thăng: Vừa nãy tớ đã ngủ rồi, bạn cùng phòng cố chấp kéo tớ dậy đánh bài, cho nên muốn chủ động báo cáo với cậu một chút, có phải quá không biết điều rồi không?
Tiêu Dung Ngư: Ngoan, cậu cũng phải nghỉ sớm một chút đi.
...
Sau khi đợi Thẩm Ấu Sở trả lời lại trong nhà vệ sinh xong, Trần Hán Thăng lại tắt âm điện thoại di động đi, trên đường quay về Kiến Nghiệp, Tiểu Ngư Nhi đã nghiêng người ngủ mất.
Trần Hán Thăng chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, thả chậm tốc độ xe, hơn 11 giờ mới đến dưới lầu ký túc xá Đại học Đông Đại.
Sau khi nhìn theo Tiểu Ngư Nhi lên lầu, Trần Hán Thăng không có lập tức trở về Đại học Tài chính, ngược lại lại tới trước nhà máy điện tử Quả Xác lấy điện thoại cầm tay về.
Quả Xác cũng đã chuẩn bị tiến hành hạng mục điện thoại di động, các kỹ sư sửa chữa một chiếc điện thoại cầm tay bị rơi xuống nước thực sự là chuyện quá đơn giản.
Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng cầm điện thoại cầm tay tới phòng học, nhéo khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở nói: “Tối hôm qua bận việc đến 2 giờ, cuối cùng cũng có thể khởi động lại máy rồi.”
“A?”
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, quả nhiên, trong đôi mắt của Trần Hán Thăng rải rác đầy tơ máu.
Hết cách rồi, ngày hôm qua đã lái xe suốt 6 tiếng, đôi mắt chắc chắn rất mệt.
“Vậy cậu mau nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Thẩm Ấu Sở đau lòng nắm chặt tay Trần Hán Thăng.
“Tớ mệt một chút cũng không sao, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.”
Trần Hán Thăng mím môi, “mạnh mẽ mà thâm tình” nói.
Lần này càng không ổn rồi, Thẩm thật thà cảm động khịt mũi, bên trong đôi mắt hoa đào bị phủ đầy bằng tầng nước mắt trong suốt.
“Cậu vào lớp trước đi, tớ phải về ngủ bù đây.”
Trần Hán Thăng xoay người rời đi, thật sự có một vẻ tiêu sái “xong chuyện thì rũ áo bỏ đi, ẩn kín thân thể và tên tuổi”.
Chính hắn cũng có chút đắc ý, thời gian giống như nước trong bọt biển vậy, vắt một chút vẫn có thể sử dụng rất tốt, từ chiều hôm qua đến giờ, không chỉ nói chuyện làm ăn, còn dỗ cả Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở.
“Mình thật sự đúng là một bậc thầy!”