Cú đấm của Vương Tử Bác rất bất ngờ và dứt khoát, người Úc kia đang trêu chọc Biên Thi Thi không kịp có phản ứng gì.
Anh ta chỉ nghe thấy một tiếng “Bịch” nhẹ, sau đó mũi truyền đến một trận đau nhức dữ dội, hai dòng chất lỏng nóng hổi đồng thời chảy xuống.
Vô thức đưa tay chạm vào, trên đó có một vết máu đỏ tươi.
“Olivier!”
Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ kêu lên và chạy lên kiểm tra.
Sống mũi của người Úc kia có lẽ đã bị trọng thương, anh ta vừa lau máu vừa nhìn chằm chằm Vương Tử Bác, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi, cùng với một chút khó hiểu và nghi hoặc.
Từ khi nào, người nước này lại dám đánh tôi?
Có nhiều nữ nhân viên đứng chờ xe buýt ở cổng Trung tâm thương mại quốc tế, thấy có người đánh nhau bị thương, tất cả kêu lên và lùi về phía sau, họ rất có ý thức về luật pháp, có người đi đến chỗ bảo vệ của Trung tâm Thương mại Quốc tế, một số lấy điện thoại di động của mình gọi cho 110.
Trên thực tế, nhân viên bảo vệ đã nhìn thấy từ lâu, vừa cầm bộ đàm để báo cáo thông tin, vừa cầm dùi cui chạy đến.
“Các anh đang làm gì đấy?”
Hai nhân viên bảo vệ đứng ở giữa hét lớn, đề phòng xung đột lần thứ hai, đồng thời có chút cảnh giác nhìn anh thanh niên to lớn động tay động chân này.
Dáng người cường tráng, làn da ngăm đen, chẳng trách người nước ngoài kia bị hạ chỉ sau một cú đấm.
Vương Tử Bác không có ý định tiếp tục động tay chân, cậu ấy vẫn là một người hiền lành, nếu mà là Trần Hán Thăng thì tên người Úc da trắng này chỉ có no đòn.
“Côn đồ đang đánh người!”
Tống Nghĩa Tiến thấy khách hàng bị đánh, vừa lo lắng cho vụ làm ăn, lại cảm thấy rất nhục nhã, chỉ nhìn sự chênh lệch vóc dáng đã đoán được không phải là đối thủ, chỉ có thể chỉ vào Vương Tử Bác mà chửi: “Thích đánh nhau phải không? Mẹ kiếp mày cứ đợi đấy!”
Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Tử Bác bị người khác mắng là lưu manh, khóe miệng giật giật, đây là “Cái tên độc quyền” của Tiểu Trần.
“Nói như shit!”
Vương Tử Bác còn chưa tranh luận, Biên Thi Thi một cô gái có tài hùng biện, hơn nữa còn đến từ Hồ Nam, ngay lập tức cắt ngang: “Rõ ràng là người nước ngoài kia muốn động tay động chân gây sự với tôi, vì vậy bạn trai..... bạn của tôi đã đến ngăn họ lại.”
“Bạn trai... bạn của tôi, điều này có nghĩa là gì?”
Vương Tử Bác liếc nhìn Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi hơi đỏ mặt, nhưng cô ấy không đáp lại, bởi vì cô ấy đang giải thích với nhân viên bảo vệ: “Chúng tôi chẳng biết họ là ai, vừa rồi khi chúng tôi xuống thang máy, người Úc không biết xấu hổ này đã lớn tiếng kéo tôi đi uống rượu. Chúng tôi đã bỏ qua mấy lần, anh ta chẳng những không nghe lời, còn chuẩn bị sàm sỡ tôi...”
“Olivier là người Úc.”
Hoàng Tuệ cũng đứng ra phản bác, trong lời nói còn cố tình nhấn mạnh đặc điểm tự do: “Úc khác với Trung Quốc. Phong tục của họ là ủng hộ tự do và thích sự lãng mạn. Olivier vừa rồi chỉ chào hỏi mà chẳng có ý đồ gì.”
Cảnh này rất thú vị, Hoàng Tuệ là “Bạn gái cũ” của Vương Tử Bác, Biên Thi Thi hiện tại chỉ là “Bạn” của Vương Tử Bác, và cả hai bất ngờ cãi nhau một cách khó hiểu.
Nhưng Biên Thi Thi là một sinh viên luật, cô ấy biết cách tìm ra bằng chứng có lợi nhất cho mình.
Vương Tử Bác đánh bị thương người khác là sự thật, muốn giảm bớt ảnh hưởng thì trước tiên phải cáo buộc người nước ngoài giở trò đồi bại trước, dẫn đến buộc phải đánh trả để tự vệ.
Vì vậy, Biên Thi Thi nói với nhân viên bảo vệ: “Có camera trong thang máy, nếu anh không tin, anh có thể xem lại, xem có đúng là họ đã quấy rối tôi trước không. Nếu các anh dám xóa video này, dựa theo “Quy định của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Xử phạt Quản lý Trị an”, “Quy định của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Quản lý Tài sản công” và hợp đồng thuê ban đầu, tôi có thể kiện công ty của anh đến phá sản!.”
Nhìn Biên Thi Thi giống như một quả ớt nhỏ, nhân viên bảo vệ nuốt nước bọt một tiếng “Ực”: “Đừng vội, tôi muốn hỏi, cô đến từ 1802 Công ty luật Dung Thăng phải không.”
“Đúng rồi!.”
Biên Thi Thi gật đầu thừa nhận, tình hình thực tế bây giờ thì không phải nói nhiều, cô ấy cũng sợ rằng bên bên quản lý sẽ thiên vị người nước ngoài.
Sau khi nhân viên bảo vệ có được câu trả lời rõ ràng, anh ta nhỏ giọng hơn một chút để không cho Hoàng Tuệ và Tống Nghĩa Tiến nghe thấy: “Yên tâm, Trần tổng và chúng tôi là bạn bè, chúng tôi sẽ không thiên vị người ngoài đâu.”
“Sao?”
Biên Thi Thi sửng sốt, Trần Hán Thăng chơi với nhân viên bảo vệ của Cao ốc Thương mại Quốc tế khi nào?
“Nếu bảo vệ đứng về phía mình, ngoại trừ chứng cứ thực chất là camera trong thang máy, bây giờ còn có cả nhân chứng.”
Biên Thi Thi nghĩ rằng theo cách này, bất kể là công khai hay riêng tư, bên cô ấy sẽ dành lợi thế nhất định.
Lúc này, còi báo động vang lên cách đó không xa, hai chiếc xe cảnh sát đèn xanh đỏ đi tới. Tân Nhai Khẩu là khu vực trung tâm của Kiến Nghiệp, có rất nhiều cảnh sát tuần tra, về cơ bản bọn họ có thể tới hiện trường trong vòng 5 phút.
“Tuy nhiên, người khác thì rất khó nói.”
Nhân viên bảo vệ dặn dò nói: “Cô nên tìm Trần tổng trước, cậu ấy là một người giàu có lái Land Rover, có thể chịu được áp lực từ phía người nước ngoài.”
·······
Có hai cảnh sát đến giải quyết, bọn họ đã quen với các sự việc ẩu đả đánh nhau, nhưng chỉ thấy một người trong đó là người nước ngoài, nên khiến đám cảnh sát cau mày.
Những việc liên quan đến đối ngoại có hơi hóc búa, phải giải quyết hết sức cẩn thận.
“Các anh chị lấy chứng minh thư ra.”
Một cảnh sát tầm ba mươi tuổi nắm bắt tình hình.
Vương Tử Bác đưa thẻ sinh viên và thẻ căn cước của mình, khi viên cảnh sát nhìn thấy đóng dấu trường “Đại học Lý Công Kiến Nghiệp”, ánh mắt anh ta dán chặt: “Sinh viên của Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, tại sao cậu lại đánh nhau?.”
“Họ trêu chọc tôi... bạn của tôi.”
Vương Tử Bác ngập ngừng, nói một cách thành thật.
Biên Thi Thi liếc nhìn Vương Tử Bác, nhưng không nói gì.
“Ồ.”
Viên cảnh sát vô cảm gật đầu, hiện tại hiện trường đã được kiểm soát, nhưng mũi của người Úc tên Olivier vẫn đang chảy máu, có lẽ đã bị gãy.
“Chúng ta đi bệnh viện xử lý trước đã.”
Cảnh sát vẫy tay, chuẩn bị dẫn người hai bên đi.
Tống Nghĩa Tiến chắc chắn không thể nuốt trôi cục tức này, dù sao thì khách hàng bị đánh ở ngay dưới trụ sở công ty, trong lòng anh ta rất uất ức, rút điện thoại di động ra cũng không biết gọi cho ai, nhưng nói chuyện rất lớn tiếng.
“Này, tôi lão Tống đây, có tên ngu xuẩn đánh khách của tôi, cậu có thể dẫn mấy người tới đây không?.”
“Giám đốc Lưu, tôi muốn hỏi nếu một sinh viên đại học vô cớ đánh người, anh là lãnh đạo hệ thống giáo dục, có thể buộc cậu ta thôi học không?.”
“Luật sư Trương, tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu tiện chúng ta có thể nói chuyện bây giờ.”
·······
Hiện thực xã hội luôn có tồn tại kiểu người này, khi gặp phải một chuyện nhỏ nào đó lập tức kêu gào những người xung quanh, tỏ ra quan hệ rất nhiều.
Đặc biệt là họ làm điều này ngay trước mặt cảnh sát, ngay cả những người xem cũng cảm thấy hai người trẻ này đã đắc tội với “Nhân vật lớn”.
Cảnh sát cũng không quan tâm đối với loại hành vi này, khi xử lý vụ án có người nhảy ra liên hệ, điều này thực sự rất bình thường.
Sau khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi lên xe cảnh sát, hai người rất lo lắng, nhưng khi thỉnh thoảng nhìn nhau, đều có thể tìm thấy sự an ủi nhất định trong đôi mắt sáng ngời của đối phương.
“Đến đồn cảnh sát vào lần đầu tiên hẹn hò sao?.”
Biên Thi Thi đột nhiên muốn cười, đây thực sự là một kỷ niệm, có thể được lôi ra để “Khoe khoang” sau nhiều năm.
Đồng thời, “Bước ngoặt” vô hình dường như đã lặng lẽ đến.
Cảnh sát phía trước không chú ý tới bầu không khí đặc biệt ở hàng ghế sau, trầm giọng nói: “Cậu có muốn liên lạc với phụ đạo viên không, cậu có biết số điện thoại của tổ trưởng Lý Hồng Đào không?”
Vương Tử Bác sửng sốt, Lý Hồng Đào là lãnh đạo bộ phận an ninh của Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, làm sao cảnh sát lại biết được anh ta?
Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ của Vương Tử Bác, viên cảnh sát giải thích: “Tôi cũng tốt nghiệp Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, vì vậy tôi có thể được coi là sư huynh của cậu, nhưng vấn đề này hơi rắc rối. Dù sao thì chuyện này liên quan đến vấn đề người nước ngoài. Cậu có người quen không?.”
Vương Tử Bác cuối cùng cũng nhận ra rằng sư huynh đang ám chỉ bản thân nên tìm kiếm “Sự giúp đỡ ở bên ngoài “.
“Có đấy.”
Vương Tử Bác lấy điện thoại di động ra và gõ: “Tiểu Trần...”
Chú cảnh sát rất ngạc nhiên, trưởng phòng an ninh của trường cũ đã thay người rồi sao?
Đổi thành tổ trưởng Trần?
·······