Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 677 - Chương 677: Người Hiền Lành Không Tức Giận, Khi Tức Giận Sẽ Lấy Mạng Bạn.

Chương 677: Người hiền lành không tức giận, khi tức giận sẽ lấy mạng bạn. Chương 677: Người hiền lành không tức giận, khi tức giận sẽ lấy mạng bạn.

Sau khi Biên Thi Thi gửi tin nhắn này, cô ấy cũng rất tức giận.

Vốn dĩ Vương Tử Bác mời đi ăn cơm là có lý do rất chính đáng, cô ấy cũng rất vui vẻ, gần đây quan hệ giữa hai người có chút khó xử, đây là cơ hội tốt để hâm nóng tình cảm.

Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư đã ở bên cạnh nhau một thời gian dài, cô ấy cũng có chút bị nhiễm tính cách kiêu ngạo, mặc dù trong lòng đã đồng ý nhưng tin nhắn vẫn cố ý trả lời “Tối mai công ty luật sẽ tăng ca”.

Công ty luật làm thêm giờ là sự thật, nhưng bình thường hẹn hò hàng ngày của Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng bạn học Thi Thi đã bỏ qua điểm mấu chốt, Vương Tử Bác không phải Trần Hán Thăng, từ cấp bậc đến da mặt, từ da mặt đến thủ đoạn, đơn vị đo khoảng cách giữa hai người họ phải là “Năm ánh sáng”.

Khi Trần Hán Thăng nhìn thấy tin nhắn này, hắn hoàn toàn không quan tâm nó, tranh thủ tìm cơ hội cho mình với một nụ cười tươi rói.

Khi Vương Tử Bác nhìn thấy tin nhắn này, cậu ấy lập tức nao núng, thậm chí còn lịch sự trả lời: Không sao, đợi sau này lúc nào cậu rảnh, vậy không làm phiền cậu nghỉ ngơi, chúc cậu ngủ ngon.

“Chúc ngủ ngon cái đầu nhà cậu!”

Biên Thi Thi lần này thực sự tức giận, bản thân là con gái còn phải chủ động nhắc nhở cậu ấy.

Kẻ ngu xuẩn kia thật sự không hiểu, nếu cô gái thật sự không có hứng thú, hoàn toàn có thể làm bộ như không thấy gì, còn trả lời tin nhắn muộn vậy làm khỉ gì.

Trả lời tin nhắn lúc 1 giờ sáng, bản chất đã là một thái độ!.

Biên Thi Thi bĩu môi đặt điện thoại xuống, lấy MP4 Quả Xác ra cắm tai nghe, lặp đi lặp lại bài “Người Tình Không Trọn Vẹn” của s.h.e.

Gần hơn một chút, để anh nắm tay.

Mạnh dạn lên một chút, em sẽ đi cùng anh.

Anh còn chờ gì nữa, thời gian không còn nhiều.

Tiếp tục như vậy thì chỉ là bạn bè.

·······

“Haiz.”

Biên Thi Thi thở dài, lời bài hát “Hữu đạt dĩ thượng, luyến ái vị mãn, điềm mật tâm phiền, du duyệt hỗn loạn "quả thật quá đồng cảm, nó thực sự giống như hát về chính mình, giống như đang hát về tình trạng của mình.

“Ù” một tiếng.

Chiếc điện thoại dưới gối rung lên.

Biên Thi Thi đợi một lúc, cho đến khi điện thoại kêu ba tiếng “Ù, ù, ù” liên tiếp, cô ấy mới lấy ra xem.

Quả nhiên là Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác: “Tớ xin lỗi, vừa rồi tớ chưa hiểu rõ, cậu đừng tức giận.”

Vương Tử Bác: “Sáng mai tớ sẽ xin nghỉ phép để đợi cậu, tớ sẽ đợi từ sáng cho đến khi cậu làm thêm giờ xong.”

Vương Tử Bác: “Tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu, cậu đừng đến nhà ăn.”

Sau khi Biên Thi Thi đọc tất cả các tin nhắn, dự đoán Vương Tử Bác chắc đang lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại, lo lắng chờ đợi tin nhắn tiếp theo của cô ấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười.

Mặc dù Vương Tử Bác có rất nhiều khuyết điểm, chẳng hạn như không biết nói chuyện, không đủ hài hước, không đủ đẹp trai...

Nhưng:

Cậu ấy sẽ đối xử chân thành với bạn bè.

Cậu ấy sẽ hết lòng vì bạn gái.

Cậu ấy cũng sẽ âm thầm dọn dẹp sàn nhà khi không có ai chú ý.

Cậu không phách lối như Trần Hán Thăng, cũng không để bụng nhiều chuyện.

Cậu ấy thực sự khá tốt.

·······

“Vương Tử Bác, cậu phải dũng cảm lên, nếu không chúng ta thật sự chỉ có thể làm bạn bè thôi.”

Biên Thi Thi trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tin nhắn chỉ trả lời bằng một từ.

“Hừ!”

Một chữ này đối với Biên Thi Thi là đủ rồi, nó tượng trưng cho sự tha thứ, thấu hiểu, kiêu hãnh và còn ẩn giấu hạnh phúc trong sâu thẳm...

Nói tóm lại, sau khi Vương Tử Bác nhìn thấy tin nhắn này, cậu ấy đã vui đến mức thực sự muốn hét lên thật to, bởi vì kết hợp các tin nhắn trước sau, đây là một cuộc trò chuyện ngọt ngào.

Vương Tử Bác: “Tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu, cậu đừng đến nhà ăn.”

Biên Thi Thi: “Hừ!”

“Hóa ra con trai khi yêu nên mạnh dạn hơn.”

Vương Tử Bác chợt nhớ rằng Trần Hán Thăng đã tổng kết hai bí quyết theo đuổi các cô gái.

Một, mặt dày. Hai, đừng làm các cô gái cảm thấy phiền chán.

Hai điểm này tưởng chừng như đơn giản nhưng để thực hiện đồng thời thì không dễ chút nào.

·······

Sáng hôm sau, Vương Tử Bác dậy sớm, hoặc là nói cả đêm cậu ấy trằn trọc không ngủ được nhiều, nhưng tinh thần rất tốt, mua sáu túi đồ ăn sáng KFC rồi chạy lon ton xuống tầng dưới ký túc xá nữ của Đại học Đông Đại.

Cậu ấy đã âm thầm học được rất nhiều mánh khóe từ Trần Hán Thăng, biết rằng trước tiên cần phải tạo ấn tượng tốt với cả ký túc xá.

Sau khi Biên Thi Thi và những người bạn cùng phòng của cô ấy đi xuống cầu thang, Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy Vương Tử Bác trước tiên. Mấy người đứng bên cạnh ôm từng cuốn sách trong tay, với nụ cười thể hiện “Chúng tôi đều hiểu” trên khóe miệng.

Chỉ có Biên Thi Thi mặt không đổi sắc, “Chộp lấy” bữa sáng từ trong tay Vương Tử Bác nói: “Buổi tối cậu đến công ty luật, ban ngày tớ còn phải lên lớp, cậu cũng về lên lớp đi, cho rằng mình là Trần Hán Thăng sao, có thể tùy tiện xin nghỉ!.”

Khi Tiêu Dung Ngư nghe thấy ai đó nói về bạn trai của mình, cô ấy ngay lập tức giơ móng vuốt nhứ nhứ về phía Biên Thi Thi, nhưng Biên Thi Thi đã chạy mất hút từ lúc nào.

Một nhóm các nữ sinh trong ánh nắng sớm, vừa đi vừa vui đùa, lắc lư duyên dáng.

Vương Tử Bác thẫn thờ nhìn theo sau, một lúc sau cậu ấy mới nhớ ra mình phải quay lại Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, trên đường đi cậu ấy rất muốn chia sẻ sự kiện vui này với Trần Hán Thăng, nhưng nhìn thời gian, chắc giờ này Tiểu Trần còn đang ngủ.

Cuối cùng vào lúc 10h sáng, Vương Tử Bác không thể kìm lòng được đã liên lạc với Trần Hán Thăng.

“Mẹ kiếp, mày lại có việc quái gì vậy?”

Không khí xung quanh Trần Hán Thăng rất ồn ào, kèm theo giọng điệu của hắn rất cáu kỉnh.

“Mày bị sao vậy?”

Vương Tử Bác sửng sốt một lúc, trước tiên hỏi bạn nối khố về tình hình ở đó.

“Mẹ kiếp, kênh giáo dục Kiến Nghiệp đến đây để phỏng vấn quán trà sữa.”

Trần Hán Thăng chán nản nói: “Công khai như vậy, Tiêu Dung Ngư nhất định sẽ biết được, nói không chừng tao sẽ phải chịu khổ mấy ngày.”

“Ồ, ra thế.”

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, lại không dám nói thật: “Tao không có việc gì, chỉ muốn nói thời tiết có chút nóng, nhiệt độ cao nhất là 37 độ, ừm... mày chú ý uống thêm nước nóng.”

“Mày đang bị bệnh hả, bố thằng hâm.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.

“Hết cách, mình bên này đang ngọt ngào, Tiểu Trần bên đó lòng như kiến cắn.”

Vương Tử Bác tự nói với mình: “Vậy thì tốt hơn là đừng nói ra, nếu không hắn sẽ nghĩ mình đang khoe khoang, lớ ngớ mình lại bị chửi cho một chập.”

“Ha ha, không nghĩ sẽ có một ngày có thể ở trước mặt Tiểu Trần khoe khoang.”

Vương Tử Bác vuốt cái đầu to cười ngây ngô.

·······

Cứ như vậy bắt đầu từ 10 giờ sáng, chịu đựng cho đến sau 5 giờ chiều, Vương Tử Bác đang ở trong ký túc xá, cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn từ Biên Thi Thi.

Biên Thi Thi: “Có đấy không, tớ chuẩn bị đến công ty luật.”

Vương Tử Bác ngay lập tức trả lời: “Được rồi, tớ bây giờ cũng đi ngay.”

Biên Thi Thi: “Đừng vội, cứ bình tĩnh thôi.”

“Cạch.”

Vương Tử Bác đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn vào gương và chỉnh sửa lại quần áo, kiểm tra xem râu của mình đã cạo sạch chưa, cho đến khi bản thân hoàn toàn hài lòng mới ra ngoài.

Trên thực tế, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, trước đó về cơ bản ăn cùng nhau đều do Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư tổ chức.

Ngoại trừ đêm đó, khi “Công ty phần mềm mạng Trí Bác” được thành lập, Biên Thi Thi đã đặc biệt quay lại công ty luật, ăn một bát cơm đơn giản, cay và nóng hổi cùng với Vương Tử Bác.

Bắt xe buýt đến Trung tâm Thương mại Quốc tế ở Tân Nhai Khẩu, Vương Tử Bác mua hai cốc trà sữa dâu tây, hào hứng bước đến thang máy, thầm nghĩ: “Hồ Lâm Ngữ xem ra rất có tham vọng, hẳn là muốn mở cửa hàng trà sữa đến Tân Nhai Khẩu, khi đó Tiểu Trần sẽ làm gì đây?”

Khi đến cửa thang máy, Vương Tử Bác đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hóa ra là Hoàng Tuệ.

Cô ta đang giao tiếp với một người nước ngoài tóc vàng, da trắng. Cô sử dụng tiếng Anh suốt quá trình giao tiếp, đã thế còn cố tình để giọng lớn hơn, bất cứ khi nào những người xung quanh nhìn mình, Hoàng Tuệ sẽ tăng thêm một phần thoả mãn.

Trong thâm tâm Vương Tử Bác biết rằng trong thế giới quan của Hoàng Tuệ, cô ta luôn cảm thấy rằng kết bạn với người nước ngoài là một điều rất cao siêu.

Hoàng Tuệ cũng chú ý đến Vương Tử Bác, ánh mắt cô ta dừng lại trên ly trà sữa dâu tây, rồi nhẹ nhàng chuyển sang nơi khác, cả hai đều giả vờ như không quen biết nhau.

Khi thang máy mở ra, một nhóm người đổ xô vào. Vương Tử Bác thực sự muốn ra ngoài, chờ lần thang máy tiếp theo, nhưng lập tức cảm thấy rằng điều đó là không cần thiết, như thế khác gì bản thân thừa nhận sợ Hoàng Tuệ.

Vì vậy, cậu ấy cũng vào thang máy, trong tiếng gió thang máy “Vù vù”, những người khác đều rất im lặng, chỉ có Hoàng Tuệ vẫn đang nói chuyện với người nước ngoài đó, mọi lúc mọi nơi luôn thể hiện cảm giác ưu việt lố lăng này.

Vương Tử Bác nói tiếng Anh khá tốt nên có thể hiểu những gì họ đang nói.

Đây hẳn là một khách hàng đến từ Úc, hôm nay đến Kiến Nghiệp để khảo sát, nhưng điều duy nhất khiến Vương Tử Bác không hài lòng là người nước ngoài này lại hỏi thẳng rằng: “Quán bar nào có thể câu được các cô gái nhanh hơn?”

“Câu mẹ mày ý!”

Vương Tử Bác không phải là người có tính cách chủ động gây chuyện như Trần Hán Thăng, cậu ấy chỉ âm thầm chửi rủa trong lòng sau khi Hoàng Tuệ bước vào tầng 13.

Sau khi đến phòng 1802, ngoại trừ Tiêu Dung Ngư, ba bông hoa vàng khác đều ở đó, văn phòng của Cao Văn và Lịch Na đang có hai khách hàng đến tư vấn.

Sau khi trở về từ Điện tử Quả Xác trước đó, Cao Văn đột nhiên trầm lặng một thời gian, trong lòng mọi người đều biết nguyên nhân.

Tuy nhiên, thái độ của Tiêu Dung Ngư, giám đốc Công ty luật Dung Thăng, bạn gái của Trần Hán Thăng, đồng thời là một nhân vật chủ chốt, vẫn không thay đổi, cô ấy vẫn luôn tôn trọng Cao Văn và Dịch Na, thậm chí còn đến văn phòng của Cao Văn để xin lời khuyên về một số vấn đề khó khăn trong công việc.

Từ đó Cao Văn mới dần hồi phục, nhưng thái độ của cô đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, khi xảy ra tranh luận, cô ấy không còn hung hăng tranh giành hơn thua nữa.

“Này, mình đến rồi.”

Vương Tử Bác đi đến văn phòng của Biên Thi Thi, hắng giọng nói.

“Ồ.”

Biên Thi Thi gật đầu.

Biên Thi Thi vẫn chưa thi được chứng chỉ tư cách luật sư, trước mắt vẫn đang làm một số công việc phụ trợ, in và tóm tắt một số tài liệu pháp vụ trên máy tính.

Bầu không khí có vẻ hơi lạnh nhạt, Vương Tử Bác theo bản năng muốn vặn mông lần nữa, chợt phát hiện Biên Thi Thi đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng đặt ly trà sữa dâu lên bàn, sống chết không vặn mông nữa.

Cậu biết rằng Biên Thi Thi không cho phép Vương Tử Bác vặn mông.

“Hừ!”

Biên Thi Thi giờ mới lấy trà sữa, cắm ống hút và nói: “Tối nay khoảng hơn 8 giờ nhé, gần đây có một vụ kiện kinh tế. Tiêu Dung Ngư đã đến xin ý kiến của giáo sư Tôn, nếu không có thể về sớm hơn.”

Vương Tử Bác xua tay: “Không sao, tớ cũng không bận gì.”

“Không bận sao?”

Biên Thi Thi hỏi: “Vừa rồi hình như cậu khá bận rộn, dường như làm phần mềm cho một công ty hả?”

“Ừm, đã làm xong rồi.”

Vương Tử Bác bỗng trở nên lo lắng, bởi vì công ty đó là quán trà sữa “Ngộ Kiến”.

Nếu Biên Thi Thi hỏi, nhất định không thể nói ra sự thật, nên trả lời như thế nào đây?

Cũng may Biên Thi Thi không hỏi kỹ, cô ấy tò mò một chuyện khác: “Cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”

“5600 tệ.”

Vương Tử Bác thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bản thân không muốn nói dối Biên Thi Thi.

“Nhiều vậy sao.”

Biên Thi Thi khó chịu nói: “Khó trách bây giờ rất nhiều người học máy tính, nhưng tiếc là tớ không giỏi toán học lắm, không hiểu những công thức đó.”

“Hì hì, toán học thực ra không khó.”

Vương Tử Bác mỉm cười: “Tớ không giỏi ngữ văn, kỳ thi tuyển sinh đại học là vì môn này kéo điểm xuống đấy.”

“Sớm đã nhìn thấy rồi.”

Biên Thi Thi lườm Vương Tử Bác một cái: “Một câu mà nhìn còn không hiểu, lại còn nói chúc ngủ ngon!”

Biên Thi Thi vốn khá xinh đẹp, nhưng khi cô ấy tức giận, thì nét đẹp của phụ nữ Hồ Nam càng đậm hơn, cộng với tin nhắn tối qua, khiến Vương Tử Bác cúi đầu xấu hổ.

Trong phòng có chút yên lặng, một lúc sau, Biên Thi Thi lại tìm thấy đề tài khác.

“Tớ nghe Tiêu Dung Ngư nói rằng cha mẹ của Trần Hán Thăng đều là công chức.”

Biên Thi Thi hỏi: “Cha mẹ cậu làm nghề gì?”

“Cha mẹ tớ sao?”

Vương Tử Bác thành thật nói: “Họ không có bất kỳ công việc chính thức nào. Hai người đã từng mở quầy hàng, bây giờ có một cửa hàng nhỏ. Cửa hàng này được cha mẹ Tiểu Trần giúp đỡ rất nhiều mới mở được.”

“Ồ.”

Biên Thi Thi từ việc này suy ra, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác không chỉ có mối quan hệ tốt, mà mối quan hệ giữa hai gia đình cũng ổn. Ngày trước vì lỗi của Trần Hán Thăng, mà vạ lây đến Vương Tử Bác hình như hơi miễn cưỡng.

“Bố mẹ tớ là nông dân ở nông thôn, làm ruộng.”

Biên Thi Thi cười và nói: “Nghỉ hè năm nay, Tiểu Ngư Nhi sẽ đến Nhạc Dương chơi, cậu và Trần Hán Thăng cũng sẽ đi theo đi.”

“"Nhạc Dương Lầu Ký” của Phạm Trọng Yêm phải không?.”

Vương Tử Bác hỏi.

“Đúng vậy, Nhạc Dương Lầu không có gì thú vị...”

Biên Thi Thi bĩu môi nhận xét.

Giống như những gì Trần Hán Thăng đã nói trước đó, núi Hoa Quả Sơn ở Cảng Thành không xứng đáng với danh tiếng của một danh lam thắng cảnh cấp 5. Ai cũng “Khinh thường” danh lam thắng cảnh mang tính biểu tượng của quê hương mình, nhưng nếu người ngoài bôi nhọ nó, thì lại không nhịn được mà đi nói đạo lý.

Hai người cứ như vậy tán gẫu, thỉnh thoảng sẽ im lặng, rất nhanh sẽ tình cờ nói đến đề tài khác, quan hệ càng lúc càng hòa thuận từ lúc nào không hay.

Biên Thi Thi thực sự phát hiện ra rằng Vương Tử Bác không phải bị bệnh khó giao tiếp, mà đôi khi sẽ kể một số câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào. Nhưng khi có nhiều người, cậu ấy sẽ không bộc lộ nó ra ngoài như Trần Hán Thăng.

Khoảng 7 giờ tối, Cao Văn và Lịch Na hết giờ làm nên đi về trước, Biên Thi Thi vì vừa trò chuyện vừa làm việc cho đến tận 9 giờ tối.

“Đã 9 giờ rồi sao?.”

Vương Tử Bác rất ngạc nhiên, cậu ấy dường như ngồi chưa lâu.

“Ừ, thời gian ở bên cậu trôi qua nhanh thật.”

Biên Thi Thi vừa nói xong, bản thân cũng có chút đỏ mặt.

Câu này có chút mập mờ.

Vương Tử Bác lại muốn vặn mông.

Hai người rơi vào tình trang im lặng, chỉ là ngầm hiểu ý tắt đèn khóa cửa lại, đi tới thang máy chuẩn bị đi xuống lầu.

Bây giờ đã tương đối muộn, trong thang máy trống rỗng chỉ có hai người, khi Vương Tử Bác đang suy nghĩ xem buổi tối nên ăn gì thì thang máy đột ngột dừng lại ở tầng 13, một đám người thưa thớt đi vào.

Tống Nghĩa Tiến, Hoàng Tuệ, thêm cả người úc kia, và hai người còn lại chắc cũng là đồng nghiệp nam trong công ty của Hoàng Tuệ.

Họ đang đùa giỡn thảo luận “mấy cô gái ở quán bar 1912 mới là đẹp nhất” xen lẫn một số ám hiệu mờ ám.

Biên Thi Thi cau mày khó chịu, Vương Tử Bác cũng rất khinh thường.

Họ cũng nhìn thấy Vương Tử Bác và Biên Thi Thi. Còn Hoàng Tuệ nhìn sinh viên đại học trẻ tuổi, hoạt bát, dáng thon gọn này, thì khịt mũi khinh thường.

“Oa, cô gái xinh đẹp.”,

Người Úc kia nhìn chằm chằm vào bắp chân trắng nõn của Biên Thi Thi dưới chiếc quần sóoc. Anh ta sử dụng vốn từ tiếng Trung không lưu loát nói: “Người đẹp, chúng ta đi uống với nhau một chút chứ?”

Tên ngu xuẩn người nước ngoài này không biết đã trải qua chuyện gì mà dám ngỏ lời mời cô gái Trung Quốc khi có bạn trai cô ấy đi cùng.

Biên Thi Thi vừa định chửi thề, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu nói không chút khách sáo: “Cút!”

Vương Tử Bác tiến lên vài bước và đứng trước mặt Người Úc kia.

Hoàng Tuệ hơi ngạc nhiên, trong lòng cô ta, Vương Tử Bác luôn rất nhát gan, câu nói này dường như Trần Hán Thăng nói mới đúng.

Trên thực tế, Hoàng Tuệ hoàn toàn không hiểu Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác chỉ khó xử về mặt tình cảm, ăn nói kém cũng chỉ trên phương diện tình cảm, nhưng ở những khía cạnh khác, Vương Tử Bác không hề nhát gan, sợ sệt.

Khi còn nhỏ đã cùng Trần Hán Thăng chiến đấu khắp nơi. Nghe tin bạn nối khố bị thương, dù là dịp Tết Nguyên Đán, cũng cầm theo con dao chạy một mạch tới chỗ đó, thì làm sao có thể sợ rắc rối chứ?

Tất nhiên, Hoàng Tuệ cũng hoàn toàn không hiểu gì về Trần Hán Thăng.

Bởi vì Trần Hán Thăng sẽ không nói “Cút” vào lúc này, sẽ không đưa ra bất kỳ cảnh báo nào, mà trực tiếp hành động thôi.

Hoàng Tuệ không xứng đáng được hưởng khía cạnh “Nam tính” của Vương Tử Bác, nhưng Biên Thi Thi thì xứng.

Đứng sau lưng Vương Tử Bác, Biên Thi Thi cảm thấy cái bóng lưng này thật khiến người ta yên tâm.

Vương Tử Bác thấp hơn Trần Hán Thăng một chút, nhưng khỏe hơn Trần Hán Thăng, cậu ấy không thích cáu gắt, và thường bị Tiểu A Ninh “Bắt nạt”, vì vậy mọi người đều bỏ qua dáng người của cậu ấy.

“Cậu muốn làm gì , tôi chỉ muốn đi uống rượu với bạn gái của cậu thôi!”

Người Úc ở trên mảnh đất này, anh ta dường như không biết thế nào là kính sợ, thế nào là tôn trọng...

Vương Tử Bác không muốn nói chuyện với anh ta, và khi thang máy đến tầng một, đã bảo vệ Biên Thi Thi rời đi.

“Chẹp chẹp ·····” tiếng phát ra từ miệng người Úc kia.

Tên tóc vàng mắt xanh lại đuổi theo quấy rầy, khoa chân múa tay ra hiệu: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể cho cô tiền.”

“Bộp.”

Vương Tử Bác gạt tay tên kia ra nghiêm túc nói: “Nếu anh còn tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

“Mày cút đi!”

Tên người nước ngoài nghĩ rằng đây là nhà của mình nên đã lớn tiếng chửi bới Vương Tử Bác trước mặt các nhân viên bảo vệ của Trung tâm Thương mại Quốc tế, lại giơ tay hướng về phía Biên Thi Thi.

“Về nhà tìm mẹ mày đi!”

Vương Tử Bác không nhường nhịn nữa, dưới ánh mắt lo lắng của Biên Thi Thi, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Tuệ và Tống Nghĩa Tiến, tức giận nắm chặt tay, đấm vào mặt người nước ngoài kia.

Những người hiền lành thường không tức giận.

Một khi tức giận, thì không biết thế nào mà lần.

·······

Bình Luận (0)
Comment