Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 676: Hạnh Phúc Đợi Cậu Ở Ngã Rẽ Tiếp Theo.

Chương 676: Hạnh phúc đợi cậu ở ngã rẽ tiếp theo. Chương 676: Hạnh phúc đợi cậu ở ngã rẽ tiếp theo.

Khoảng hơn 7 giờ tối, Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của Thẩm Ấu Sở, bèn thu gom tiền lẻ trong tay chuẩn bị quay về.

“Người thắng không được rời đi!”

Một người chuyển phát nhanh Thâm Thông bị thua hơn 100 tệ tức giận lầm bầm.

“Ha ha, khẩu khí không nhỏ mà.”

Trần Hán Thăng sau khi nghe xong, lại quay lại ghế ngồi: “Đây, đây, đây, ai cũng không được đi, quyết chiến đến sáng.”

“Cút, cút , cút ······”

Chung Kiến Thành không nhịn được vội đuổi, ông ấy thua Trần Hán Thăng hơn 600 tệ trong buổi chiều. Chết tiệt trông chẳng giống một sinh viên đại học chút nào, Trần Hán Thăng tinh thông mọi hoạt động vui chơi giải trí.

Trình độ cờ thì trung bình, nhưng hắn có thể chơi tiểu xảo, mặt dày xin đi lại.

“Đi thôi, Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác bế Thẩm Ninh Ninh lên: “Nếu còn không về, A Ninh sẽ ăn no đồ ăn vặt, chúng ta sẽ bị Hồ Lâm Ngữ đấy.”

“Suýt quên cái này.”

Trần Hán Thăng giờ mới không tỏ ra hung hăng, cất bước từ từ trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.

Trên đường đi, Vương Tử Bác cũng nói với Trần Hán Thăng lý do chiều nay qua đây, Trần Hán Thăng kiên quyết ủng hộ việc nhận tiền.

“Mày không thể làm việc mà không nhận tiền được.”

Trần Hán Thăng nhắc nhở nói: “Hệ thống menu của quán trà sữa mới chỉ là cài đặt lên máy thôi, sau này còn phải bảo trì và nâng cấp nữa, mày dự định trở thành lực lượng lao động miễn phí sao.”

Vương Tử Bác thản nhiên nói: “Cái này có gì mà không được, chốt lại đi xe buýt cũng rất tiện.”

“Không có kiểu làm ăn như vậy.”

Trần Hán Thăng khuyên bảo: “Hiện tại, mày đã chính thức thành lập công ty, phải xem xét tình hình hoạt động, sau này còn phải tuyển người nữa.”

“Điều đó cũng không nhất thiết phải kiếm tiền của mày.”

Vương Tử Bác vẫn như ngày trước, ngoan cố rời khỏi Hỏa Tiễn 101, thà vứt bỏ hàng chục nghìn tiền thu nhập bán thời gian mỗi tháng.

“Việc này không thể tính là kiếm tiền của tao được. Quán trà sữa hoàn toàn độc lập, giống như công ty luật vậy.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút nói: “Gần đây Biên Thi Thi không muốn nói chuyện với mày, mày có thể dùng lý do “công ty mới nhận tiền lương” mời cô ấy một bữa cơm.”

Khi nói đến Biên Thi Thi, cơn tức của Vương Tử Bác bỗng chốc phát tác.

“Là bởi vì lần trước sau khi tới Công ty điện Tử Quả Xác, Biên Thi Thi đột nhiên không để ý tới tao nữa, đều là lỗi của mày!.”

Vương Tử Bác giận dữ mắng mỏ.

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười không phản bác, trên thực tế, Biên Thi Thi không chỉ thờ ơ với Vương Tử Bác, cô ấy cũng không nhiệt tình với cả mình.

Bạn học Thi Thi có lẽ đã biết điều gì đó, đây là để bày tỏ sự không hài lòng thay bạn thân Tiêu Dung Ngư của cô ấy.

Trên thực tế, Vương Tử Bác là người chịu oan nhiều nhất, do là bạn từ thời thơ ấu và cũng là đồng bọn của Trần Hán Thăng, nên bản thân bị vạ lây.

Không may là Vương Tử Bác và Biên Thi Thi mới ở mức “trên tình bạn dưới tình yêu”, thời điểm này quan hệ nam nữ sẽ rất nhạy cảm, tiến một bước sẽ thành một cặp, nếu lùi lại, thì rơi vào tình thế khó xử, chẳng ai biết làm thế nào.

Ngay cả khi Tiểu Ngư Nhi được Trần Hán Thăng dỗ dành xong xuôi, thì Vương Tử Bác và Biên Thi Thi vẫn đang căng thẳng.

“Dùng tiền lương để mời ăn cơm... lý do này có vẻ được.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm nói: “Vậy thì tao sẽ nhận.”

“Nhìn này, A Ninh.”

Trần Hán Thăng trêu chọc cô bé: “Anh Tử Bác của em đúng là một tên háo sắc. Lúc đầu còn giả vờ hào phóng, nhưng bây giờ lại nhận tiền vì một người phụ nữ.”

“Đừng nói những điều này trước mặt trẻ con.”

Vương Tử Bác không hài lòng nói.

Ai ngờ, A Ninh chớp chớp hàng mi dài, lanh lảnh hỏi: “Anh Tử Bác, anh sắp yêu đương rồi à?.”

Vương Tử Bác sửng sốt: “Em... em làm sao biết những lời này, là kẻ tâm thần nào dạy cho em vậy!.”

“Thằng ngu này, mày suy nghĩ kỹ đi, A Ninh sinh năm 1998 đấy.”

Trần Hán Thăng bất lực nói: “Bây giờ TV khắp nơi đều là hình ảnh hôn nhau, còn phải ai dạy sao?.”

“Cũng đúng.”

Vương Tử Bác giờ mới bừng tỉnh lại, nhưng ngay sau đó cậu ấy lại có cảm giác như “Người cha già”.

Sau này thằng nào dám phụ bạc A Ninh, ông mày nhất định đánh gãy chân nó!.

·······

Sau khi trở về Thiên Cảnh Sơn, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Hồ Lâm Ngữ, cũng như sự thuyết phục của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở, tất nhiên điều quan trọng nhất là “Ảnh hưởng của cô bạn Thi Thi”, Vương Tử Bác cuối cùng đã đồng ý lấy tiền.

Hồ Lâm Ngữ đưa cho Vương Tử Bác 5.600 tệ, tiêu chuẩn như sau:

5.000 tệ là khoản thanh toán cuối cùng cho việc lắp đặt hệ thống, trợ cấp hàng tháng để duy trì một quán trà sữa là 200 tệ, bây giờ có ba cái nên là 600 tệ.

“Vương tổng, cậu xem có ý kiến gì không?.”

Hồ Lâm Ngữ nhìn Vương Tử Bác hỏi.

“Được rồi, được rồi.”

Vương Tử Bác thậm chí còn không đếm, trực tiếp nhét tiền vào túi.

Hồ Lâm Ngữ gật đầu: “Được rồi, sau này cậu nhớ tới ký thêm một hợp đồng mới.”

“Cần phải nghiêm túc như vậy sao?.”

Vương Tử Bác cảm thấy có vẻ hơi quá rồi.

“Tất nhiên rồi.”

Hồ Lâm Ngữ nghiêm túc nói: “Mối quan hệ giữa cậu và Trần Hán Thăng là việc riêng của hai người, đừng lẫn lộn với quán trà sữa, chúng tôi không phải là vật lệ thuộc của Trần Hán Thăng, phụ nữ Trung Quốc đã đứng lên rồi, cậu có hiểu không?”

“Biết, biết rồi mà.”

Vương Tử Bác ngạc nhiên nhìn Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở.

Trần Hán Thăng nhún vai bày tỏ sự bất lực, Thẩm Ấu Sở khẽ cười, chỉ có Hồ Lâm Ngữ nghiêm khắc nói: “Vương tổng, bây giờ tôi sẽ đàm phán hợp đồng với cậu. Hai năm nữa, cậu chỉ được nghe những lời này thôi.”

“Gì cơ?”

Vương Tử Bác có chút bối rối, Tiểu Hồ nhập vai “Giám đốc” sâu thật.

“Nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì, xin vui lòng nói chuyện với luật sư của tôi.”

Hồ Lâm Ngữ chắp tay sau lưng, nghiêng một góc 45° nhìn trần nhà và nói.

Vương Tử Bác:······

Sau khi trở về Đại học Lý Công Kiến Nghiệp từ Giang Lăng, Vương Tử Bác tắm xong bèn bật máy tính để xem “Vua hải tặc”, khi bạn cùng phòng chuẩn bị tắt đèn, cậu ấy đã đeo tai nghe và xem trên MP4.

Loay hoay mãi đến hơn 1 giờ sáng, Vương Tử Bác mới nhấc điện thoại, mở số Biên Thi Thi trong danh bạ, sau một lúc lâu sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng gửi đi một tin nhắn cho cô ấy.

Vương Tử Bác: “Xin chào, tớ xin lỗi đã làm phiền cậu, hôm nay công ty mạng Trí Bác đã nhận được tiền công cho công việc đầu tiên, tớ muốn mời cậu ăn tối vào ngày mai, xin hỏi có tiện không?.”

Gửi tin nhắn này xong, Vương Tử bác vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối, thực ra cậu ấy có chút tâm lý không dám đối mặt, cố ý chọn thời điểm này để gửi, như vậy Biên Thi Thi sáng mai mới có thể nhìn thấy tin nhắn.

Nếu gửi sớm cho Biên Thi Thi, bất kể tình hình như thế nào, ngay cả khi Biên Thi Thi không trả lời, Vương Tử Bác đêm nay sẽ không thể ngủ.

“Chết muộn siêu sinh muộn, như vậy mình còn có thể sống thêm một đêm.”

Vương Tử Bác thở ra một hơi dài: “Tiểu Trần nói đúng, mình thực sự là một kẻ hèn nhát trong tình cảm.”

“Ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi...”

Vương Tử Bác buộc mình phải ngủ, nhưng khi nghĩ đến kết quả vào sáng mai, trái tim vẫn đập lên thình thịch.

Một phút sau, Vương Tử Bác bất ngờ rút điện thoại ra và chuyển sang chế độ im lặng.

Bằng cách này, sáng mai sẽ không bị đánh thức bởi âm thanh tin nhắn, như thế có thể “Sống” thêm hai giờ nữa.

Chưa đến hai phút, Vương Tử Bác lại lấy điện thoại ra và tắt chế độ im lặng.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh có ý nghĩ gì chứ?.

·······

Nói tóm lại, khi Vương Tử Bác đang trằn trọc như thế vậy, điện thoại đã báo tiếng “Ting” một tin nhắn đến.

Biên Thi Thi: “Công ty luật sẽ làm thêm giờ vào tối mai.”

Vương Tử Bác lúc đầu còn chưa kịp phản ứng.

Cậu ấy vẫn còn chưa ngủ sao?

Câu này có nghĩa là gì?

Làm việc thêm giờ?

Oh...đó là lý do từ chối khéo léo.

Vương Tử Bác yên lặng nhìn tin nhắn, thậm chí đọc đi đọc lại từng chữ, kể cả dấu câu.

Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt chiếu vào mặt, có cảm giác hy vọng đang lụi tàn.

Tuy nhiên, kinh nghiệm mặt dày với chị Tiểu Tuệ của Vương Tử Bác cuối cùng cũng có tác dụng, vì bản thân thường xuyên bị từ chối như thế này.

“Tạch,tạch...”

Vương Tử Bác lại gửi một tin nhắn khác cho Biên Thi Thi, vẫn lịch sự như trước.

Vương Tử Bác: “Không sao, vậy cậu làm việc trước đi, đợi khi nào cậu rảnh vậy, xin lỗi đã làm phiền cậu nghỉ ngơi, chúc cậu ngủ ngon.”

Sau khi gửi tin nhắn này, Vương Tử Bác lại nhét điện thoại xuống dưới gối và lặng lẽ chấp nhận kết quả trong ký túc xá tối om giữa tiếng thở của các bạn cùng phòng.

Thực ra cậu ấy đã quen rồi, Hoàng Tuệ từng giả vờ như không nhìn thấy.

Ban đầu, Vương Tử Bác tương đối ngây thơ, còn cố gắng hết sức để tìm ra manh mối dấu vết trong cuộc sống hàng ngày chứng minh rằng Hoàng Tuệ có tình cảm với mình.

Sau đó, cậu ấy học được cách che đậy.

Vốn dĩ, nỗi buồn của người lớn không quan trọng bằng việc đi học và đi làm.

“Tinh.”

Ngay sau đó, một tin nhắn khác đến từ chiếc điện thoại dưới gối.

Vương Tử Bác không muốn đọc nó, nhưng sau khi nghĩ lại, nó có lẽ là của Trần Hán Thăng.

Cậu ấy lo lắng có điều gì đó xảy ra với người bạn thân nhất của mình, sau khi lấy điện thoại ra và bật nó lên, tin báo cho thấy người gửi thực sự là “Biên Thi Thi”.

Biên Thi Thi: “Vương Tử Bác, cậu có phải là lợn không, tớ phải làm thêm giờ, cậu không thể đợi tớ được sao?.”

·······

Bình Luận (0)
Comment