Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 675 - Chương 675: Mối Tình Đầu Chưa Lỡ Buông Bỏ.

Chương 675: Mối tình đầu chưa lỡ buông bỏ. Chương 675: Mối tình đầu chưa lỡ buông bỏ.

Vào khoảng 5 giờ chiều, Vương Tử Bác từ khu Đại học Tiên Ninh đến Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, tay cầm một túi đồ ăn vặt như thường lệ.

Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy đã rất khó chịu: “Thẩm Ninh Ninh đang thay răng, Trần Hán Thăng cũng như vậy, cứ thích lén lút đưa A Ninh ra ngoài đi ăn đồ ăn vặt. Các cậu nghĩ rằng như vậy là thương cô bé sao, trên thực tế, là hại cô bé!”

“Cậu nghĩ rằng như vậy là thương xxx, nhưng thực tế là hại xxx.”

Mẫu câu này quá phổ biến, khi còn nhỏ Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác thường bị cha mẹ nhắc tới.

Vương Tử Bác lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Hồ Lâm Ngữ, sao giọng điệu của cậu giống mẹ tôi như vậy?”

“Phi!”

Hồ Lâm Ngữ nhìn Vương Tử Bác một cách khinh khỉnh: “Da mặt của cậu thì ngày càng giống Trần Hán Thăng đấy.”

Trên thực tế, Vương Tử Bác sắp bước vào năm tư đại học, sau ba năm đại học, trải nghiệm của cậu ấy phức tạp hơn nhiều so với sinh viên đại học bình thường, từng là một tên dại gái, làm việc bán thời gian, hiện tại còn tự mình mở công ty. Khuôn mặt tròn giờ cũng có một chút góc cạnh, nhìn có chút dáng dấp của một người đàn ông.

Tuy nhiên bản chất cậu ấy vẫn là người lương thiện thật thà, cậu bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thản nhiên lau đôi bàn tay ướt lên người: “Có việc gì cần tôi làm, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng.”

“Việc tốt.”

Hồ Lâm Ngữ đưa cho mấy cái khăn giấy: “Hệ thống menu của quán trà sữa không tồi, chúng tôi chuẩn bị trả thù lao cho cậu.”

“Gì cơ?”

Vương Tử Bác liếc nhìn Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở khẽ gật đầu.

“Còn thù lao gì nữa, Tiểu Trần đã đưa cho tôi 20 nghìn trước đó rồi, coi như là đủ.”

Vương Tử Bác cũng giải thích cụ thể: “Trước đây gần như không tiêu tốn gì, nhưng sau khi mở thêm chi nhánh ở Cầu Sư Tử, một phần mềm được phát triển đặc biệt cho hệ thống nối mạng của từng chi nhánh. Tôi đã đặc biệt nhờ hai sư huynh là tiến sĩ giúp đỡ, do vậy mới tiêu thêm 10 nghìn tệ.”

“Vậy cậu cũng phải nhận, chúng tôi không muốn nợ cậu cái gì.”

Hồ Lâm Ngữ nhấn mạnh.

Bí thư Hồ có tư tưởng độc lập về “Nữ quyền”, hoàn toàn không muốn nợ ân huệ với con trai.

“Không có gì nợ tôi cả.”

Tâm tư của Vương Tử Bác cũng rất đơn giản, quán trà sữa thuộc về Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở thuộc về Trần Hán Thăng, còn Trần Hán Thăng là bạn thân đã chơi cùng nhau từ nhỏ.

Loại quan hệ này đừng nói là kiếm tiền, cho dù bản thân bù một chút, cũng là cam tâm tình nguyện.

Cậu ấy không muốn tranh cãi với Hồ Lâm Ngữ, vì vậy ôm A Ninh đi tìm Trần Hán Thăng, để lại Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ nhìn nhau.

“Anh Tử Bác, chị Lâm Ngữ luôn yêu cầu em ngâm thơ cổ, còn muốn em làm toán...”

Khi bước xuống tầng dưới, A Ninh đã ôm cổ Vương Tử Bác, “Uất ức” kể về trải nghiệm bi thảm gần đây của mình.

Cô bé và Vương Tử Bác quen nhau đã lâu, ba năm trước đã biết nhau rồi, trong đầu cô bé, Trần Hán Thăng quan hệ thân nhất, nhưng anh Tử Bác lại là người tốt tính nhất.

Sau này bản thân không biết vì sao mà đến một thành phố lớn, tuy rằng rất lưu luyến mẹ, nhưng cô bé không có cách nào cự quyết.

Nhưng may mắn thay, A Ninh cảm nhận được rất nhiều tình yêu ở đây.

Vương Tử Bác nghe vậy buồn cười, lấy từ trong túi ra một cây kem nói: “Vừa rồi anh lén giấu cái này, Tiểu Hồ cũng chỉ là vì em, ở phương diện học tập, Anh Tử Bác cũng ủng hộ cô ấy.”

“Ồ ~ anh, chị em cũng nói như vậy.”

Thẩm Ninh Ninh đáng yêu thở dài, cầm kem socola ra ăn, không quên đút cho anh Tử Bác hai miếng, nhưng Vương Tử Bác lại cười từ chối.

Trần Hán Thăng rất dễ tìm, hắn chỉ ở một số địa điểm ở khu Đại học Giang Lăng, Đại học Tài chính, Văn phòng Đường Đông Thiên Nguyên và quán Internet.

Cậu ấy đến đường Đông Thiên Nguyên vào buổi chiều, ngồi dưới bóng cây chơi mạt chược với Chung Kiến Thành và những người khác.

Một tay lắc chiếc quạt lá cọ kêu “soàn soạt”, tay kia chạm vào quân bài mạt chược, dáng điệu ất ơ ngồi vắt chéo chân, thỉnh thoảng hét lên “Lấy, Ngửa, Ăn”.

“Tiểu Trần, anh Chung.”

Vương Tử Bác chào hỏi, Trần Hán Thăng gật đầu, Chung Kiến Thành ném cho Vương Tử Bác một điếu thuốc, sau đó quay sang vợ và gọi: “A Ninh đến rồi, cầm dưa hấu đến đây cho con bé.”

Vợ của Chung Kiến Thành rất thích vẻ xinh đẹp của A Ninh, vì vậy đã đặc biệt cắt một miếng dưa hấu lớn, A Ninh đỡ nó trên tay, miếng dưa giống như một mặt trăng lớn.

“Đi, theo bà qua bên đó chơi.”

Vợ của Chung Kiến Thành dẫn A Ninh sang nhà bên cạnh: “Họ đang hút thuốc, hôi lắm.”

“Phụ nữ nhà quê không biết gì, xưng hô bừa bãi.”

Chung Kiến Thành bất lực lắc đầu, thở ra một làn khói mờ: “Haiz!”

Lẽ ra vợ của Chung Kiến Thành phải là "Dì” của A Ninh là hợp lý, nhưng bà ấy và Chung Kiến Thành trải quả thời gian vất vả từ rất trẻ nên già đi nhanh hơn.

Ngoài ra, ở vùng nông thôn, có rất nhiều bà nội ở độ tuổi tứ tuần, vì vậy trong tiềm thức vợ của Chung Kiến Thành coi A Ninh là “Thế hệ cháu gái”.

Trần Hán Thăng và những người khác đều biết điều đó trong lòng, Chung Kiến Thành là một người lão luyện trong việc ăn uống, chơi bời và cờ bạc, không có trung tâm tắm rửa nào mà ông ấy không quen thuộc ở khu Giang Lăng, nhưng ngay cả khi giàu có, ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, coi như cũng không phải là “Đồ cặn bã” quá tồi tệ.

Vương Tử Bác cũng biết chơi mạt chược, cậu ấy bê một chiếc ghế và ngồi sang một bên để xem, nghe Chung Kiến Thành và những người khác kể một số câu chuyện tục tĩu, bản thân cũng cười một cách ngớ ngẩn.

Mặc dù cậu ấy cố gắng kể một số câu chuyện cười trên mạng, nhưng hoặc là mọi người đã nghe rồi, hoặc là khả năng diễn đạt của cậu ấy không đủ, tóm lại, sau khi Vương Tử Bác nói xong, bàn mạt chược sẽ luôn im lặng trong 10 giây cho đến khi có người khác đưa ra chủ đề khác.

Bản thân Vương Tử Bác cũng có chút ngượng ngùng, ngoáy mông quyết định ngồi nghe người khác kể chuyện, thực ra cũng vui vẻ như nhau.

Khoảng hơn 6 giờ chiều, Giang Lăng có gió mát, Vương Tử Bác ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoàng hôn đỏ rực treo trên bầu trời, uốn lượn như một tấm lụa rực rỡ.

Bạn bè vẫn đang tán gẫu và chơi mạt chược, cô bé A Ninh ngoan ngoãn nằm trên bàn gỗ nhìn con gái của Chung Kiến Thành làm bài tập, phố ăn vặt ở khu thương mại Nghĩa Ô đối diện đã chật kín bóng dáng sinh viên đại học náo nhiệt...

Trong lúc mơ hồ, Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy có một cảm giác xa cách không thể giải thích được, bản thân đã là một sinh viên năm ba đã sớm bước vào xã hội, nhưng phần lớn thời gian dường như vẫn giống hồi học cấp ba.

Giống như thời gian trôi qua quá nhanh khiến đầu óc còn chưa kịp phản ứng.

Thỉnh thoảng thức dậy, ôi, giờ mới nhận ra rằng bản thân sắp tốt nghiệp đại học.

“Này.”

Vương Tử Bác cười tự giễu, trừ khi đó là tính cách không kiêng kị gì như Tiểu Trần, đối với một người bình thường như cậu ấy, cuộc sống có thể chính là như thế này.

Thời gian cứ mơ màng mà trưởng thành trong một vài khoảnh khắc.

Vào lúc này, Vương Tử Bác đột nhiên rất nhớ Biên Thi Thi.

Mặc dù hiện tại hai người chưa có quan hệ gì, hơn nữa từ sau hôm trở về từ Nhà máy điện tử Quả Xác, Biên Thi Thi đột nhiên có chút lạnh nhạt với cậu ấy, nhưng vẫn không thể ngăn được tâm tư từ tận đáy lòng.

Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ chưa từng trải qua cảm giác hồi hộp như vậy khi “Yêu” trước đây, mối quan hệ giữa cậu ấy và Hoàng Tuệ luôn đầy bốc đồng lơ lửng giữa không trung, làm sao có thể có cảm giác thiết thực như vậy.

Vương Tử Bác lấy điện thoại di động ra, mở số liên lạc “Biên Thi Thi”, và gõ một dòng chữ.

“Tớ nhớ cậu.”

Nhưng yên lặng nhìn một lúc lâu, Vương Tử Bác lại “Tách-tách-tách” xóa tất cả, sau khi khóa màn hình, khi ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt đen sạm của cậu ấy có chút vui mừng.

Mặc dù không dám gửi đi nhưng Vương Tử Bác đã rất vui khi bản thân mạnh dạn như thế này, dù chỉ là âm thầm.

“Sao thế?”

Trần Hán Thăng bên cạnh ánh mắt quá thâm hiểm, chỉ cần liếc mắt liền có thể hiểu được: “Nhớ phụ nữ rồi sao?”

“Không, đừng nói nhảm, mày đừng nói bậy!”

Vương Tử Bác có chút đỏ mặt, hoàn toàn không thừa nhận.

Tuy nhiên, trong ký túc xá của Đại học Đông Đại ở khu Đại học Tiên Ninh, Biên Thi Thi bịt mũi hắt hơi ba lần liên tiếp, “A xì, a xì, a xì.”

“Có chuyện gì sao, Thi Thi?”

Tiêu Dung Ngư quan tâm hỏi: “Tối qua có phải đạp chăn ra khi ngủ không?”

“Không, có lẽ tên khốn nào đó đang mắng tớ.”

Biên Thi Thi nghiến răng nói.

Lẽ ra chỉ là hắt hơi, cũng không nên tức giận như vậy, nhưng cộng thêm đang khó chịu với một tên ngốc, nên mới nói vậy.

Tên khốn Vương Tử Bác này, mình không liên lạc với cậu ấy, cậu ấy lại thật sự không liên lạc với mình!.

·······

Bình Luận (0)
Comment