Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 674 - Chương 674: Niềm Vui Nhỏ Trong Cuộc Sống

Chương 674: Niềm vui nhỏ trong cuộc sống Chương 674: Niềm vui nhỏ trong cuộc sống

Cuối cùng Hồ Lâm Ngữ cũng hiểu ra tại sao mình lại bị Trần Hán Thăng trâm chọc, cô ấy đập đũa vào khay kim loại “Bụp” một cái, kéo Thẩm Ấu Sở đứng dậy và rời khỏi nhà ăn.

Thẩm Ấu Sở vốn dĩ muốn đến thư viện với Trần Hán Thăng, nhưng bây giờ chỉ có thể luyến tiếc quay lại nhìn, còn Trần Hán Thăng lại vẫy tay tạm biệt với vẻ mặt đắc ý.

“Trần Hán Thăng nhà cậu bị sao vậy?”

Hồ Lâm Ngữ dọc đường vẫn lải nhải: “Cho dù mục tiêu của tớ có lớn tý, cậu ấy cũng nên giả bộ ủng hộ chút chứ, loại đàn ông không để ý tiểu tiết này, cũng chỉ có cậu mới coi là báu vật thôi.”

Thẩm Ấu Sở có chút ngại ngùng, cô ấy thực sự coi Trần Hán Thăng như một báu vật.

Sau khi cả hai trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, bà nội đang nghỉ ngơi, Đông Nhi đưa A Ninh lên giường xem “Truyện cổ tích Andersen”.

A Ninh bây giờ đang rất tò mò về thế giới bên ngoài, thường đưa ra một số câu hỏi kỳ lạ, chẳng hạn như:

“Trong truyện “Nàng bạch tuyết”, cha mẹ của chú lùn là ai?”

“Trong truyện “Tân y của Hoàng Đế”, hoàng đế không mặc quần áo chẳng lẽ không bị cảm lạnh sao?”

“Chị Đông Nhi, trong truyện “Cô bé bán diêm”, sao tiểu cô nương kia không nhặt mấy cành cây, ngày trước trên núi trời rất lạnh, chị gái luôn nhặt rất nhiều củi mang về.”

·······

Những câu hỏi này quá khó, trong tác phẩm tác giả cũng không đưa ra đáp án, Đông Nhi thường không biết giải thích như thế nào.

May mắn thay, A Ninh chỉ hỏi một cách tình cờ, sự chú ý của trẻ em chuyển rời rất nhanh.

Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, A Ninh vội vàng chạy tới, ngẩng đầu kêu một tiếng: “Chị, chị Lâm Ngữ.”

Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt lại quần áo cho A Ninh, cô bé vừa rồi còn lăn lộn trên giường, lộ cả rốn ra ngoài.

“Ngày hôm qua chị dạy em học thuộc bài “Đêm cập bến Phong Cầu”. Hôm nay đã ôn tập chưa, đọc một lượt cho chị nghe đi.”

Bí thư Hồ luôn có hình tượng một “Cô giáo nghiêm khắc” trước mặt A Ninh.

“Em ôn tập rồi.”

Thẩm Ninh Ninh thật sự rất sợ Hồ Lâm Ngữ, nheo lại cái miệng nhỏ nhắn, ấp úng đọc từng câu: “Nguyệt... nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên. Giang phong ngư hỏa đối sầu miên. Cô tô thành ngoại hàn sơn tự. Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.”

Mắt Thẩm Ấu Sở tràn đầy mừng vui khi nghe em gái có thể đọc thuộc lòng bài thơ, A Ninh đến Kiến Nghiệp đã được gần một năm, ngoại trừ những lúc cô bé nhớ mẹ mà khóc ra thì cô bé đều rất ngoan và nghe lời.

Đặc biệt là dưới điều kiện dinh dưỡng đầy đủ, mái tóc vốn có chút màu vàng dần biến thành màu đen nhánh, dáng dấp cô nương đã hiện ra rất rõ ràng.

“Ừ, không tệ, cho em đi xem hoạt hình nửa giờ đấy.”

Hồ Lâm Ngữ gật đầu nói: "Âm lượng không được quá to, để bà nội còn ngủ.”

A Ninh vui vẻ bật TV lên, Đông Nhi rửa ít nho, để một nửa lên bàn cho Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, phần còn lại cho mình và A Ninh ăn.

Cấu trúc thành viên của gia đình này khá kỳ lạ, Trần Hán Thăng có vẻ là hạt nhân chính, nhưng thực tế Thẩm Ấu Sở mới là người duy trì mối quan hệ tình cảm.

Nếu không có Thẩm Ấu Sở, với vẻ ngoài độc đoán và mạnh mẽ nhưng bên trong dịu dàng ôn hòa của Hồ Lâm Ngữ sẽ không được bộc lộ.

Không có Thẩm Ấu Sở, Đông Nhi sẽ không coi nơi này là nhà.

Không có Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng sẽ không tìm được đối tượng để hắn thỉnh thoảng muốn xoa véo một chút khuôn mặt tròn trịa và mịn màng.

·······

“Ấu Sở, chúng ta hãy thảo luận một chút về phương hướng phát triển trong tương lai của quán trà sữa.”

Hồ Lâm Ngữ lấy quyển sổ ra từ phòng ngủ.

Có thể thấy trước rằng, sau chiến dịch quảng bá của mẹ hai Mạc và hiệu trưởng Lục, ít nhất là ở thành phố Kiến Nghiệp, tiếng tăm sẽ ngày càng nổi bật, Trần Hán Thăng về cơ bản không quan tâm đến các hoạt động hàng ngày, gặp vấn đề chỉ có thể là” Bà chủ Thẩm” và “Giám đốc Hồ” hai người con gái nghĩ cách giải quyết.

May mắn thay, họ đều có kinh nghiệm, cùng với Phùng Quý người rất có thiên phú trong kinh doanh, những khó khăn cơ bản họ có thể tự mình giải quyết.

“Dòng người qua lại ở Cầu Sư Tử thực sự rất lớn, đã đúng một tháng kể từ khi mở cửa, doanh số bán hàng đã vượt quá 30 nghìn tệ.”

Hồ Lâm Ngữ rất xúc động, doanh thu một năm của các quán trà sữa ở Thành phố hàng hóa nhỏ Nghĩa Ô chỉ khoảng 70 nghìn tệ.

Thảo nào những người giàu sẽ ngày càng giàu hơn, bởi vì họ đầu tư vốn nhiều hơn, nếu đi đúng hướng thì khả năng sinh lời và sức ảnh hưởng sẽ cao hơn, điều này sẽ tạo ra một vòng luân hồi vốn tốt, thường được gọi là “Tiền sinh ra tiền”.

Hai người bắt đầu thảo luận từ 12h30 trưa cho đến 3h chiều, Tiểu A Ninh cũng ở bên cạnh xem phim hoạt hình đến 3h chiều.

Trên thực tế vào khoảng 1 giờ, Hồ Lâm Ngữ nói thời gian “Nửa tiếng xem hoạt hình” đã hết, nhưng A Ninh thấy cả hai chị đều không đề cập đến vấn đề này nên cô bé nghĩ rằng người lớn đã quên rồi.

Suy nghĩ của một đứa trẻ chính là đơn giản như vậy, thực ra Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ vẫn chưa quên, chỉ là hôm nay A Ninh đã đọc thuộc lòng bài thơ cổ, đây coi như một “Phần thưởng” đặc biệt dành cho cô bé.

Bởi vì cứ sau 40 phút, Thẩm Ấu Sở hoặc Hồ Lâm Ngữ sẽ yêu cầu A Ninh làm một số việc nhỏ, chẳng hạn như quét sàn nhà, thu dọn bàn làm việc hoặc đánh thức bà nội, điều này là để mắt của cô bé được nghỉ ngơi một chút.

Chỉ có Thẩm Ninh Ninh là không biết, vội vàng chạy đi hoàn thành nhiệm vụ.

“A, cuối cùng cũng xong rồi!”

Khi sổ sách hoàn thành và các vấn đề phải đối mặt được liệt kê rõ ràng, Hồ Lâm Ngữ hét lên một tiếng lớn và đầu nghiêng vào lòng mềm mại của Thẩm Ấu Sở.

Thực ra Thẩm Ấu Sở cũng hơi chóng mặt, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của Hồ Lâm Ngữ để giúp bạn mình đỡ mệt.

“A Ninh.”

Thẩm Ấu Sở cũng không quên tiểu A Ninh.

“Chị, em đi đọc thơ rồi.”

Thẩm Ninh Ninh chủ động tắt TV, cô bé cảm thấy mình đã thu được rất nhiều lợi ích, dù sao cũng được xem TV thêm hai tiếng.

“Ấu Sở, bình thường Hán Thăng kiểm soát như thế nào vậy?”

Hồ Lâm Ngữ thực sự không thể hiểu nổi, sổ sách có mấy vạn tệ mà hai người họ dùng cả buổi chiều mới tính toán xong, tài sản của Trần Hán Thăng lên tới hàng chục triệu tệ, nhiều tiền như vậy, hắn đếm không mệt sao?.

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, cô rất ít khi hỏi về quá trình phát triển sự nghiệp của Trần Hán Thăng, cũng sẽ không yêu cầu Trần Hán Thăng đưa thẻ lương cho mình, nhưng trước đây khi Trần Hán Thăng phải chịu rất nhiều áp lực, Thẩm Ấu Sở cũng không thể ngủ được.

“Lâm Ngữ, chúng ta vẫn còn một việc đấy.”

Thẩm Ấu Sở thấp giọng nhắc nhở.

“Việc gì?”

Hồ Lâm Ngữ sững người một lúc.

“Hệ thống Menu của quán trà sữa vẫn chưa được thanh toán.”

Thẩm Ấu Sở nói.

“Đúng rồi, quên mất tên da đen này.”

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng vì buồn chán, cười nói: “Luôn cảm thấy Vương Tử Bác là người của mình, dường như không cần trả tiền, quên mất cậu ấy còn có bạn học, nhưng cậu ấy thậm chí còn không đề cập đến nó.”

Trên thực tế, với tính cách của Vương Tử Bác, làm sao cậu ấy có thể đề cập đến nó chứ, khi Trần Hán Thăng bị “Phá sản”, Vương Tử Bác thà từ bỏ công việc bán thời gian với thu nhập hàng tháng hơn 10 nghìn tệ và cô chị tiểu Tuệ “Yêu mến”, nhưng cũng kiên quyết đứng về phía Trần Hán Thăng.

Mặc dù 20 nghìn tệ kinh phí nghiên cứu do Trần Hán Thăng đưa trong những ngày đầu đã được sử dụng hết nhưng Vương Tử Bác lại không muốn lên tiếng, không có tiền cậu ấy không nói với bạn bè, cũng không nói với bất kỳ ai, cứ lủi thủi làm việc một mình.

Mệt thì hơi mệt, nhưng đây là làm cho anh em của mình, vậy đã là gì?.

“Xin chào, Vương Tử Bác.”

Hồ Lâm Ngữ lấy điện thoại di động ra và gọi: “Bây giờ cậu hãy đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.”

“Buổi chiều tôi có tiết học, không đi ăn được.”

Vương Tử Bác nghĩ rằng mình được gọi đi ăn, đôi khi “Ông anh” Vương Tử Bác sẽ được gọi đến để thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn ở đây, cậu ấy nằm trong diện thành viên gia đình.

“Mơ đi, tối nay chỉ có bánh bao và dưa chua thôi.”

Hồ Lâm Ngữ không kiên nhẫn nói: “Mau lên, có chuyện gấp cần cậu giúp.”

“Ồ tôi hiểu rồi.”

Khi Vương Tử Bác nghe nói rằng có việc phải làm, nghĩ rằng Trần Hán Thăng không rảnh, giờ mới nhỏ giọng đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Hồ Lâm Ngữ bất lực nói: “Vương Tử Bác đối với Trần Hán Thăng rất tốt, đó lại là một bí ẩn khác chưa được giải đáp của thế giới.”

“Ồ?”

Thẩm Ấu Sở ngây ngô chớp chớp đôi mắt hoa đào, rốt cuộc là bí ẩn gì chưa có lời giải vậy.

“Điều bí ẩn đầu tiên chưa được giải đáp, người đàn ông trung thực và kẻ lừa đảo trở thành anh em!”

Hồ Lâm Ngữ nhéo cái sống mũi thẳng của Thẩm Ấu Sở: “Điều bí ẩn thứ hai chưa được giải đáp là kho báu và tên lưu manh lại là một cặp!”

Thẩm Ấu Sở ngại ngùng quay đầu lại, để lại Hồ Lâm Ngữ với một vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

·······

Bình Luận (0)
Comment