Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 686 - Chương 686: Trần Hán Thăng Không Có Bất Cứ Sơ Hở Nào Ư?

Chương 686: Trần Hán Thăng không có bất cứ sơ hở nào ư? Chương 686: Trần Hán Thăng không có bất cứ sơ hở nào ư?

Từ trong xương cốt cậu bạn học Tiểu Kim có một sự tự tin mù quáng, kể từ đầu năm nhất đến cuối năm ba, cậu ấy vẫn là người thiếu niên trước kia, không hề thay đổi chút nào.

Nhưng Thương Nghiên Nghiên càng ngày càng lão luyện, khi còn là sinh viên năm nhất, cô ấy có thể công khai chuyển vé xem phim cho dì trong ký túc xá, bây giờ đối mặt với Kim Dương Minh đang hiểu nhầm, cô chỉ vỗ vào bả vai Tiểu Kim nói: “Cảm ơn Dương Minh, sau này cậu cũng phải cố lên đấy.”

“Cậu có ý gì?”

Kim Dương Minh ngây thơ ngẩng đầu lên.

Thương Nghiên Nghiên cũng không nói gì, mỉm cười đi xuống lầu.

“Trần ca, Thương Nghiên Nghiên đang quyến rũ tao sao?”

Kim Dương Minh đi đến trước mặt Trần Hán Thăng, không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ thanh xuân của tao lại quay về rồi sao?”

“Đừng nghĩ quá nhiều, đây là ba ảo giác lớn của cuộc đời.”

Trần Hán Thăng săn sóc an ủi nói: “Lúc còn học cấp hai, có cô gái nào liếc mắt nhìn tao một cái là ta đã nghĩ ngay đến chuyện kết hôn sẽ mặc quần áo màu gì rồi.”

“Có lẽ Thương Nghiên Nghiên thực sự có ý với tao thì sao?”

Kim Dương Minh suy nghĩ một chút, còn tìm cho mình một lý do từ chối: “Nhưng tao đã có Đông Nhi rồi, cô ấy mới là cô gái bảo bối.”

Sau khi tham quan xong quán cà phê hoa “1206”, các bạn học lớp hai hành chính công đi bộ dọc theo con đường Thiên Ấn trở về, một đám người rộn ràng ầm ĩ rất bắt mắt.

Giáo viên hướng dẫn Quách Trung Vân có chút cảm khái, học sinh năm nay là tập thể lớp đoàn kết nhất mà ông ấy từng dẫn dắt, Trần Hán Thăng chắc chắn là điểm mấu chốt nhất.

Lớp trưởng này không phải là “học sinh giỏi” theo ý nghĩa truyền thống, thức đêm, trốn học, rớt môn, quậy phá… Gần như cái nào cũng am hiểu, nhưng chỉ cần các bạn trong lớp có bất cứ khó khăn gì, cậu ta đều giúp đỡ bọn họ giải quyết.

Trần Hán Thăng còn vô cùng hào phóng, trong rất nhiều hoạt động của lớp, hắn đều tài trợ riêng một chút để nâng cao chất lượng của hoạt động.

Những việc này Trần Hán Thăng chưa bao giờ nói, các bạn học khác cũng chưa bao giờ nhắc đến, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

“Hán Thăng.”

Giáo viên hướng dẫn ngày thường vẫn luôn hiền từ Quách Trung Vân, lại đưa một điếu thuốc đến: “Mặc dù cậu được đặc cách tốt nghiệp, nhưng cố gắng giảm thiểu mấy môn học lại trong kỳ này đi.”

Đáng tiếc Trần Hán Thăng không thể thực hiện được mong ước tha thiết này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ phải thi lại toàn bộ.

Vào ngày thi xong mùng 4 tháng 7 hôm đó, toàn bộ khuôn viên trường đại học Tài chính đều là hình ảnh các sinh viên xách hành lý, còn có một số phụ huynh lái xe đến đây đón, tại điểm giao hàng của Hoả Tiễn 101 cũng là một hàng dài người đang xếp hàng.

Mặc dù ánh mặt trời nóng rát chiếu rọi đến mức da đầu bỏng rát, nhưng trên mặt toàn bộ học sinh đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng vui sướng, kỳ nghỉ ở đại học mới gọi là kỳ nghỉ thực thụ, không có áp lực cuộc sống, cũng không có bài tập nặng nề, thậm chí còn mong chờ ngày khai giảng sớm một chút.

Trần Hán Thăng phải chờ đến khi đại học Đông Đại thi xong vào ngày mùng 6, cho nên hắn cũng không vội vàng thu dọn, lười biếng đi đến dưới lầu ký túc xá nữ ở khu số 2.

Hắn không phải đến tìm Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở ở khu số 1, mà La Tuyền ở khu số 2.

Nếu là bình thường, Trần Hán Thăng sẽ không để xảy ra bất cứ hiểu nhầm rắc rối nào với La Tuyền ở trong trường, ăn cơm hôn môi gì đó đều đi ra ngoài khuôn viên trường học giải quyết.

Nhưng hôm nay Hoàng Tiểu Hà cũng ở đây, Trần Hán Thăng mới đến đây chào hỏi một chút: “Dì Hoàng à, con đến đây tiễn La Tuyền.”

“Hán Thăng à.”

Hoàng Tiểu Hà mỉm cười gật đầu.

Thân làm mẹ, Hoàng Tiểu Hà cũng biết La Tuyền thích chàng trai này, thực ra bản thân bà cũng rất hài lòng với Trần Hán Thăng.

Cho dù là cha mẹ hay gia đình, và cả năng lực giải quyết vấn đề, điều kiện ở các phương diện của Trần Hán Thăng đều không tồi, nhưng điều quan trọng là người ta đã có bạn gái.

Hoàng Tiểu Hà đã từng gặp Tiêu Dung Ngư, bà cảm thấy chuyện con gái nhà mình “cướp” được chàng trai này là một điều không mấy thực tế.

Đúng lúc làm đại lý cho các sản phẩm mỹ phẩm Hàn Quốc đang dần dần trở thành một trào lưu, sau khi nhận thấy được thời cơ kinh doanh rất lớn trong đó, Hoàng Tiểu Hà dứt khoát dẫn theo con gái sang Hàn Quốc du học.

Như vậy vừa có thể buôn bán vừa có thể khiến con gái rời xa Trần Hán Thăng, cho dù La Tuyền cố chấp như thế nào đi chăng nữa, hai năm sau có lẽ cũng sẽ quên đúng không?

Nhưng với sự sắp xếp này, Hoàng Tiểu Hà luôn cảm thấy có lỗi với La Tuyền, giống như bà đã đích thân phá vỡ giấc mộng đẹp của con gái vậy.

“Thuyết phục được La Tuyền xuất ngoại, có lẽ dì tiêu tốn rất nhiều tâm tư đúng không?”

Trần Hán Thăng không biết những suy nghĩ phức tạp của Hoàng Tiểu Hà, tuỳ tiện bắt chuyện.

“Còn không phải sao, haiz!”

Nhắc đến chuyện này, Hoàng Tiểu Hà không nhịn được than ngắn thở dài, bản thân mình phải uy hiếp sẽ tự sát, La Tuyền mới đồng ý sang Hàn Quốc du học đấy.

“Cậu ấy là người như vậy.”

Trần Hán Thăng rất hiểu chuyện: “Dì à, dì đừng lo lắng, nếu con rảnh thì con sẽ sang Hàn thăm cô ấy nhiều hơn nữa, cũng giúp ngài khuyên nhủ một chút.”

“Ừ ừ ừ… Cái gì?”

Lúc đầu Hoàng Tiểu Hà còn chưa kịp nhận ra, sau đó mới đột nhiên hét lên một tiếng.

Nếu cậu đi Hàn Quốc thăm La Tuyền, vậy chẳng phải những sắp xếp của tôi sẽ trở nên vô ích sao?

“Hán Thăng à?”

Hoàng Tiểu hà khó xử nói: “Dì đăng ký cho La Tuyền một trường đại học dành cho nữ, toàn bộ sinh viên đều là con gái…”

Ý của Hoàng Tiểu Hà vô cùng rõ ràng, trong trường đều là con gái, một mình cậu là con trai vào đó không tiện.

“Thật ạ? Đại học nữ sinh?”

Trần Hán Thăng cũng mở to hai mắt: “Thích vậy sao? Vậy sau này con phải đến đó nhiều hơn nữa, dù sao cũng là tiểu sư muội, lưu lạc nơi đất khách quê người, con cũng rất nhớ em ấy. Dì à, dì yên tâm, từ Kiến Nghiệp bay đến Hàn Quốc rất tiện…”

“Qúa phiền phức, quá phiền phức.”

Hoàng Tiểu Hà nhanh chóng từ chối.

“Không phiền không phiền.”

Trần Hán Thăng cũng liên tục đáp lời.

Khi hai người đang khách khí từ chối qua lại thì La Tuyền đã xách theo hành lý đi ra khỏi ký túc xá, cô nhìn thấy Trần Hán Thăng, lập tức hớn hở vẫy tay: “Trần sư huynh…”

Nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Tiểu Hà, La Tuyền lập tức trở nên uể oải không vui: “Ồ, mẹ cũng ở đây sao?”

Hoàng Tiểu Hà âm thầm lắc đầu, con gái à, có lẽ bây giờ con sẽ ghét mẹ, nhưng sau này con nhất định sẽ cảm kích.

Trần Hán Thăng giúp đỡ dọn hành lý lên xe, La Tuyền ở bên cạnh lưu luyến lẩm bẩm: “Sư huynh, lúc tôi đi Hàn Quốc, anh đã hứa sẽ cùng tôi qua đó rồi.”

“Đồng ý đồng ý, không đi sẽ là con chó nhỏ.”

Trần Hán Thăng gật đầu thật mạnh.

“Hay là anh đồng ý làm bạn trai của tôi đi.”

La Tuyền liếc mắt nhìn Hoàng Tiểu Hà một cái: “Cùng thuyết phục mẹ cho tôi ở lại.”

Hoàng Tiểu Hà vờ như không thấy, ngồi vào BMW bật điều hoà lên, thầm nghĩ hai đứa hãy tranh thủ thời gian này tâm sự với nhau đi, qua hai tháng nữa hai đứa sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.

“La sư muội, em không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi.”

Trần Hán Thăng nhìn La Tuyền, thực ra La sư muội rất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người Hàn Quốc, da trắng mũi cao, mắt to một mí, trên mặt còn mang theo sự quật cường không chịu thua.

Có lẽ cô sẽ tốt nghiệp vào năm 2007 đúng không, lúc đó nhóm nhạc Gen 2 Girls và Girls’ Generation đang rất nổi tiếng đúng không? Gía trị nhan sắc của La Tuyền không hề thua kém các cô ấy chút nào.

“Không phải đồ ăn của anh nhưng anh đã ăn không ít rồi mà!”

La Tuyền nói: “Trong rừng cây nhỏ bên cạnh trường học, trung tâm Thương mại Nghĩa Ô, và các công trường xây dựng, Trần sư huynh cũng dẫn em chui qua rồi, còn bảo em cố gắng mặc váy…”

“Ôi trời, choáng đầu quá, hình như tôi bị say nắng rồi.”

Trần Hán Thăng vội vàng ôm đầu, cưỡng ép đẩy La Tuyền vào trong xe: “Tạm biệt, tạm biệt…”

“Hừ!”

La Tuyền thắt dây an toàn, tự mình giận dỗi.

Hoàng Tiểu Hà cũng không nói gì, bà lặng lẽ đánh tay lái rời khỏi đại học Tài chính, mãi đến khi vào đường cao tốc, thấy La Tuyền vẫn không có ý định buông tay, bà ho khan một tiếng rồi mở miệng nói chuyện.

“Có lẽ con không biết chuyện này, tháng trước trong một buổi xã giao, có người muốn giới thiệu với cục trưởng Tiêu con trai làm tiến sĩ của mình cho Tiêu Dung Ngư, nhưng đã bị cục trưởng Tiêu từ chối.”

“Cục trưởng Tiêu trực tiếp nói rằng con gái mình đã có bạn trai, ông ấy và cha của đối phương đã nói chuyện với nhau, có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn ngay.”

“Một người có cấp bậc và địa vị như Tiêu Hoành Vĩ, chẳng lẽ cũng sẽ nói linh tinh sao?”

“Mẹ đừng nói nữa!”

“La Tuyền bịt lỗ tai không muốn nghe: “Chuyện tương lai ai mà biết được, nói không chừng một ngày nào đó Tiêu Dung Ngư rời xa Trần sư huynh thì sao?”

Hoàng Tiểu Hà cũng không tức giận, bình thản nói: “Khả năng mà con nói đến rất nhỏ rất nhỏ, nhưng cho dù Tiêu Dung Ngư rời đi, Trần Hán Thăng cũng chắc chắn sẽ ở bên cạnh con sao?”

“Chắc chắn…”

La Tuyền đang định phản bác thì trong đầu đột nhiên nhớ đến Thẩm Ấu Sở.

Đúng vậy, còn có cô ấy.

“Nếu các cô ấy cùng nhau rời đi thì thật tốt biết bao, tốt nhất là cùng nhau rời đi!”

La Tuyền nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, nhìn hàng cây không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ xe, mong chờ “sự cố” với khả năng cực nhỏ này.

….

Sau khi La sư muội cố chấp rời đi, ngày mùng 5 và ngày mùng 6 Trần Hán Thăng đều quanh quẩn khắp nơi ở đại học Tài chính, khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, hắn đột nhiên phát hiện ra việc thành lập “Viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ” có một lợi ích không ngờ.

Bản thân mình vẫn là ông chủ xét duyệt cuối cùng, còn Trịnh Quan Đề đang đảm nhận công việc nghiên cứu và phát triển có liên quan, thành thật mà nói, thủ đoạn và ánh mắt của Trịnh Quan Đề càng xuất sắc hơn Khổng ngự tỷ.

Thế mạnh của Khổng Tĩnh là quản lý hành chính, quản lý tài vụ, kết hợp các nguồn tài nguyên nhân lực, cô không am hiểu việc lãnh đạo phát triển các dự án lớn, Trần Hán Thăng cho rằng mình sẽ phải vất vả một chút, không ngờ Trịnh Quan Đề lại bổ sung được khuyết điểm này.

Có câu nói như thế nào nhỉ, vận may của người đàn ông đào hoa không bao giờ quá kém, điều này giúp việc quản lý thời gian của hắn càng thuận tiện hơn nữa.

Trưa ngày mùng 6, Trần Hán Thăng tạm biệt với Thẩm Ấu Sở, nói dối mình phải trở về thăm nhà, một hoặc hai tuần sau sẽ quay lại.

Lúc hắn lái xe đi vào cổng lớn của đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang bung dù đứng dưới bóng cây, trên người Vương Tử Bác đeo ba chiếc túi nhỏ, có lẽ cậu ấy chính là chân cu li miễn phí.

“Đi đến nhà ga ở cổng Trung Hoa trước sao?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Biên Thi Thi, vé tàu hoả của cậu khởi hành lúc mấy giờ?”

“Thi Thi không về Nhạc Dương.”

Tiêu Dung Ngư giải thích: “Chúng tớ sắp xếp như thế này, trước tiên sẽ ở Cảng Thành vài ngày, sau đó đến Nhạc Dương chơi mấy ngày, tớ đã nói với chị Cao Văn rồi, nửa tháng sau sẽ trở về Kiến Nghiệp làm việc.”

Bởi vì chuyện ở công ty luật mà Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi gần như đã chia tay với kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè của thời học sinh trước thời hạn.

“Nếu ở Cảng Thành, có gì không hiểu thì cứ nói.”

Trần Hán Thăng cố ý hỏi: “Biên Thi Thi ở trong nhà cậu hay là trong nhà Vương Tử Bác?”

“Phi!”

Tiêu Dung Ngư đấm Trần Hán Thăng vài cái: “Đương nhiên Thi Thi sẽ ở trong nhà tớ rồi, chúng tớ còn muốn ngủ chung một giường đấy.”

“Vậy sao?”

Trần Hán Thăng cười hì hì: “Vương Tử Bác còn bảo tớ hỏi một chút, có thể gặp phụ huynh được không?”

“Cái rắm, tao đâu bao giờ.”

Vương Tử Bác đỏ mặt mắng: “Từ nãy đến giờ tao đã nói chuyện đâu.”

Biên Thi Thi cũng không vui, tức giận xoa eo: “Sao nào, tớ không thể gặp sao?”

“Có thể gặp, có thể gặp…”

Vương Tử Bác lập tức gật đầu, thực ra trong lòng cậu ấy cũng có chút thấp thỏm, ngôi nhà ở quê của mình không có điều hoà, chỉ có quạt trần, lúc đầu Vương Tử Bác dự định lúc nghỉ hè sẽ tranh thủ thời gian lắp một cái, xem ra bây giờ phải sắp xếp trước rồi.

Chiếc Land Rover không lập tức đi vào cao tốc Kiến Cảng, mà di chuyển đến trung tâm thương mại quốc tế, Tiêu Dung Ngư muốn đi lên lấy chút tài liệu.

Mặc dù người không ở công ty luật, nhưng tiến độ công việc lại không thể trì hoãn, Biên Thi Thi đi cùng với Tiêu Dung Ngư lên lầu, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác ngồi trong xe nói chuyện.

“Vương ngốc.”

Trần Hán Thăng hỏi: “Nửa tháng sau tao trở về điện tử Qủa Xác, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi trở về công ty luật, chẳng lẽ ngày nào mày cũng ở nhà xem “One Piece” sao?”

“Tao cũng quay trở về trường học mà.”

Vương Tử Bác trả lời một cách đương nhiên: “Mày và Biên Thi Thi đều ở Kiến Nghiệp, tao còn ở nhà làm gì?”

“Vậy mày định ngày nào cũng ở trong ký túc xá xem “One Piece” à?”

Trần hán Thăng búng búng khói thuốc: “Chi bằng như vậy đi, khoảng thời gian này Qủa Xác đang có kế hoạch xây dựng một nền tảng trao đổi thông tin trên mạng, nó tên là Cộng đồng Qủa Xác, nếu mày có rảnh thì đi giúp đỡ, nói không chừng còn kiếm được một khoản thu nhập, cũng có thể rèn luyện chút kỹ năng ở trong thực tế.”

“Được.”

Vương Tử Bác sảng khoái đồng ý, thực ra cậu ấy cũng không phải vì tiền, giúp đỡ thằng bạn nối khố làm việc và đội nồi cũng không phải một hai lần, chủ yếu là được ở bên cạnh Biên Thi Thi, cũng có thể coi là có “danh nghĩa xuất binh”.

“Hãy nhớ lấy danh nghĩa của “Internet Trí Bác” để tham gia.”

Trần Hán Thăng nhắc nhở nói: “Chờ đến khi Cộng đồng Qủa Xác trở nên nổi tiếng, mày cũng có thể viết một nét mạnh mẽ vào sơ yếu lý lịch của công ty mình- Đã từng tham gia vào việc xây dựng khung của nền tảng thông tin của một công ty nổi tiếng nào đó.”

“Biết rồi.”

Vương Tử Bác trầm giọng trả lời.

Cậu ấy cũng không nói “cảm ơn”, tình cảm giữa hai người không cần phải khách khí.

“Lần này về nhà có lẽ sẽ bị đánh, tao khiến Lương thái hậu không vui, thật thảm thương cho một tỷ phú, mẹ ruột luôn sử dụng đòn tấn công mạnh mẽ với cậu ta…”

Sau khi nói xong chuyện chính, Trần Hán Thăng lại oán giận với Vương Tử Bác về “địa vị gia đình quá thấp”, nhưng Vương Tử Bác lại ngẩn người nhìn về phía cửa trung tâm thương mại quốc tế.

“Hoàng Tuệ.”

Vương Tử Bác chỉ về phía trước.

Trần Hán Thăng quay đầu lại, phát hiện không chỉ có Hoàng Tuệ mà còn có Tống Nghĩa Tiến và tên người Úc kia.

Tên người nước ngoài này lần trước trêu ghẹo Biên Thi Thi, kết quả bị Vương Tử Bác đánh gãy xương mũi, môi lại bị Trần Hán Thăng cắt rớt một miếng thịt, có lẽ phải tĩnh dưỡng hơn mười ngày, nhìn dáng vẻ hiện tại, hình như đang định rời khỏi Kiến Nghiệp.

Bộ dạng Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ đang cố gắng xin lỗi, nhưng sắc mặt của tên khốn kia lạnh lùng, có lẽ vụ làm ăn này đã thất bại.

“Chúng ta đi chơi gã đi, tên chó má này chắc chắn đã xúc phạm rất nhiều người phụ nữ Trung Quốc.”

Trần Hán Thăng xoay chuyển bả vai nói.

“Tiểu Trần, thôi bỏ đi.”

Vương Tử Bác không phải là người thích gây chuyện.

“Sợ gì chứ?”

Trần Hán Thăng đóng cửa xe một cái sầm, Vương Tử Bác thở dài một hơi, cuối cùng vẫn xuống xe.

Giống như khi còn nhỏ, Trần Hán Thăng thích đánh nhau khắp nơi, thực ra trong lòng Vương Tử Bác cũng không muốn, nhưng lại lo lắng cậu bạn bị thiệt thòi, chỉ có thể không tình nguyện đi theo cùng bị đánh.

“Ồ ô, check it out, bánh rán giò cháo lại trộn lẫn với nhau, đây chẳng phải là Olive sao?”

Trần Hán Thăng đi đến bên cạnh gã người Úc, cợt nhã “chào hỏi”.

Olive thấy là Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, lập tức nhớ đến cảm giác đau đớn trên mặt, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Tên khốn người Úc này, lúc trước ỷ vào việc mình là người nước ngoài nên đã quen thói diễu võ dương oai trên mảnh đất này, đã thế còn tuỳ tiện tiếp cận tán gái.

Thỉnh thoảng xảy ra chuyện, người khác nhìn thấy dáng vẻ tóc vàng mắt xanh này, thường sẽ không muốn trêu chọc, không ngờ lại bị hai sinh viên đánh ở Kiến Nghiệp, bọn họ không những không nói chuyện mà còn cưỡng ép cướp đi sáu mươi ngàn tệ.

Hoàng Tuệ lôi kéo Olive tránh xa một chút, rời xa tên Trần Hán Thăng lưu manh thực sự này.

“Ông đây đang chào hỏi mày đấy.”

Trần Hán Thăng không vui, trước mắt bao người đạp Olive một cái: “Con mẹ nói mày có hiểu phép lịch sự không vậy?”

Gã nước ngoài kia cũng thực sự rất sợ Trần Hán Thăng, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ phủi phủi bụi đất trên quần áo, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.

“Trần Hán Thăng, tại sao cậu lại bắt nạt người khác?”

Hoàng Tuệ nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, sau khi Olive bị đánh, mối làm ăn này của công ty đã bị ngâm nước nóng, phần trăm hoa hồng của mình đã bị giảm đi rất nhiều.

“Những lời này của cô thật nực cười.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Con người của tôi, muốn bắt nạt ai còn phải tìm lý do sao?”

Nghe xong, Hoàng Tuệ chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, bởi vì cô ta cũng không biết nên phản bác như thế nào.

“Gọi một tiếng “Trần ca” nghe xem nào.”

Trần Hán Thăng lại đi trêu chọc người nước ngoài Olive có “địa vị rất cao”, vì thế ở trước cửa cbd của trung tâm thương mại quốc tế xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái như thế này.

Một sinh viên đại học trẻ tuổi người Trung Quốc đuổi theo bắt nạt một người nước ngoài, thỉnh thoảng đấm đá một vài cái, nhưng nhân viên bảo vệ lại giả vờ như không nhìn thấy.

Mãi đến khi xe taxi chạy đến đây, Hoàng Tuệ mới nhanh chóng dẫn Olive lên xe, như vậy mới có thể “thoát khỏi khổ hải”.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác hơi lo lắng: “Lúc nãy ánh mắt Hoàng Tuệ nhìn mày tràn ngập hận thù.”

“Chậc, Hoàng Tuệ hận tao lâu rồi.”

Trần Hán Thăng hờ hững trả lời: “Lúc trước cô ta đã từng làm việc trong Hoả Tiễn 101, tao biết luôn cả địa chỉ nhà và nhân khẩu rồi, Hoàng Tuệ không dám làm xằng bậy đâu.”

“Tao không nói chuyện này.”

Vương Tử Bác lắc đầu: “Hoàng Tuệ rất yêu quý tính mạng bản thân, chị ta sẽ không làm ra những chuyện trái pháp luật đâu, mày cẩn thận chị ta sẽ lén lút dở trò với mày đấy.”

“Hoàng Tuệ cũng có bản lĩnh này sao?”

Trần Hán Thăng căn bản không tin: “Cả người tao không có chút sơ hở nào, cô ta là cái thá gì chứ?”

Vương Tử Bác nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, bây giờ đối với Trần Hán Thăng mà nói, Hoàng Tuệ gần như yếu ớt giống một con kiến, có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Bình Luận (0)
Comment