Trần Hán Thăng chưa bao giờ đặt Hoàng Tuệ vào trong mắt, cô ta cũng chỉ có thể lừa gạt Vương Tử Bác của năm nhất đại học, Vương Tử Bác năm ba đại học hoàn toàn không dễ đánh lừa được.
Đương nhiên, nếu không phải có “thiên sứ giáng trần” là Biên Thi Thi, nói không chừng Vương Tử Bác cũng giống “cá nuôi trong ao” bởi một người phụ nữ đẳng cấp bình thường giống như Diệp Khởi.
Khi Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi từ công ty luật đi xuống, Trần Hán Thăng lái xe lên cao tốc Kiến Cảng.
Lúc trước Biên Thi Thi đã từng đến Cảng Thành một lần, nhưng lần đó là để chúc mừng sinh nhật cô bạn thân nhất của mình, thời gian tương đối eo hẹp nên đi vội về nhanh, lần này cuối cùng cũng có thể thưởng thức cảnh sắc ven đường một chút.
“Tỉnh Tô Đông vẫn còn rất nhiều đồng bằng nhỉ.”
Biên Thi Thi cảm khái nói: “Ở Tương Nam bọn tớ có rất nhiều núi, ngay cả điện thoại cầm tay cũng thường xuyên không có tín hiệu.”
“Tử Bác nghe thấy không?”
Trần Hán Thăng cười nói tiếp: “Biên Thi Thi đang ám chỉ muốn đổi điện thoại cầm tay thành điện thoại di động đấy.”
“Ừ, tao nghe thấy rồi.”
Vương Tử Bác nghiêm túc gật đầu.
“Cậu là heo sao?”
Biên Thi Thi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh Vương Tử Bác một cái: “Cậu cái gì cũng nghe theo Trần Hán Thăng, sớm muộn gì cũng sẽ bán thân cho cậu ấy, còn phải đếm tiền giúp cậu ấy.”
Mặc dù bây giờ hai người đã là mối quan hệ “nam nữ”, bình thường cũng có thể hẹn hò riêng tư với nhau, thậm chí khi gặp được người quen ở khuôn viên trường đại học Đông Đại, Biên Thi Thi có thể thoải mái giới thiệu: “Đây là bạn trai Vương Tử Bác của tớ.”
Nhưng Vương Tử Bác phát hiện Biên Thi Thi lúc nào cũng có chút lạnh lùng, cảm giác lạnh lùng này không phải là vì thiếu tình cảm, mà hình như là vì có chút ấm ức hoặc tiếc nuối không thể thành hiện thực.
“Chỉ thiếu một chút cảm giác.”
Vương Tử Bác cũng không hiểu, một chút cảm giác thiếu này ở đâu nhỉ?
…
Lái xe từ Kiến Nghiệp đến Cảng Thành mất khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ, nhưng bởi vì nghỉ hè nên trên đường cao tốc xuất hiện một vài sự cố giao thông, tắc đường hơn một tiếng đồng hồ, lúc đến Cảng Thành đã chạng vạng sáu giờ.
Ba người khác trên xe đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đường cao tốc dài mấy trăm cây số đều có cảnh tượng này, ngoại trừ tài xế lái xe ra, các hành khách đều ăn uống, tán gẫu rồi ngủ một giấc, sau khi mở mắt ra còn ngạc nhiên, ngây thơ hét lên: “Ồ, đã đến rồi sao, tôi cảm thấy mình chỉ mới chợp mắt một chút thôi mà.”
Sau khi đi vào khu dân cư Thương Ngô Lục Viên, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi ở hàng ghế sau đã tỉnh dậy, chỉ có Tiêu Dung Ngư ở trên ghế phụ vẫn đang nhắm mắt.
Ngũ quan Tiêu Dung Ngư vô cùng tinh xảo, khuôn mặt trái xoan nhuốm một màu đỏ ửng nhàn nhạt, hai hàng lông mi dài bao phủ lên mí mắt, thỉnh thoảng khẽ run rẩy vài cái, sống mũi cao thẳng khiến toàn bộ khuôn mặt trở nên lập thể ba chiều, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, hai má lúm đồng tiền càng làm tăng thêm sự ngọt ngào vô tận.
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm một lúc lâu, ngay khi Vương Tử Bác và Trần Thi Thi đều cho rằng sắp xuất hiện một cảnh tượng lãng mạn “Hoàng tử hôn đánh thức công chúa” thì Trần Hán Thăng lại đưa tay ra, nhẹ nhàng tát vào mặt Tiêu Dung Ngư một cái.
“Tại sao lại đánh tớ.”
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên mở mắt ra, kéo tai nghe xuống hỏi.
Trần Hán Thăng không ngờ Tiêu Dung Ngư lại phản ứng nhanh như vậy, nhưng hắn cũng không hoảng hốt, chỉ vào khu dân cư bên ngoài: “Chúng ta đã về đến nhà rồi.”
“Vậy thì cậu lay tớ là được rồi.”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi: “Tại sao lại đánh tớ?”
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Trên mặt cậu có con muỗi, tớ đang định đánh chết nó.”
“Vớ vẫn, rõ ràng là cậu đánh thức tớ, thực ra lúc nãy tớ không hề ngủ, chỉ đang nghe nhạc mà thôi, trong xe căn bản không có muỗi!”
Tiêu Dung Ngư vòng tay ôm lấy cổ Trần Hán Thăng, hung hăng nhéo vào mặt hắn một cái: “Cho cậu đánh tớ này, cho cậu đánh tớ này, cho cậu đánh tớ này…”
Trần Hán Thăng vừa né tránh vừa hét lên “oan uổng quá”: “Tiêu Dung Ngư, cậu bị điên đúng không, không ngủ thì nhắm mắt làm gì chứ?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều rất hâm mộ.
“Hoàng tử hôn đánh thức công chúa” chỉ có trong cổ tích, có lẽ “Khẽ tát một cái” mới là hành động bình thường giữa các cặp đôi đúng không, đây là biểu hiện của việc không có ngăn cách.
“Lúc nào chúng ta mới có thể làm như vậy?”
Trong lòng Vương Tử Bác thầm nghĩ, không nhịn được nhìn thoáng qua Biên Thi Thi.
“Đợi đến khi cậu tỏ tình trước rồi hẵng nói.”
Biên Thi Thi không nói gì, chỉ cho cậu ấy một ánh mắt xem thường.
…
Khi bốn người bọn họ “bịch bịch bịch” đi lên lầu, Lão Tiêu sớm đã nghe thấy động tĩnh, cười ha hả đứng trước cửa chờ đợi.
Vị phó cục trưởng cục công an phụ trách điều tra tội phạm ở Cảng Thành này rất có khí chất của “Ngô Ngạn Tổ tuổi trung niên”, nhưng bây giờ lại không có giá chút nào, ông khoanh tay đứng trước cửa thang máy, ánh mắt đều tràn ngập bóng dáng của con gái.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn không hài lòng, lầu bầu nói: “Ba, sao ba lại không xuống dưới đón con.”
“Trong nhà có khách.”
Tiêu Hoành Vĩ đánh giá con cái, cảm giác hạnh phúc và cưng chiều này căn bản không cần phải che giấu.
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều lịch sự lễ phép chào hỏi, chỉ có Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Khách nào đến vậy ạ, còn có thể quan trọng hơn cả cháu và Tiêu Dung Ngư?”
Những lời này thực sự không biết xấu hổ, hơi giống với việc Lưu Thiện khoác lác, năm đó ông ta và Triệu Tử Long đấu với nhau bảy ngày bảy đêm ở dốc Trưởng Bản, oai phong lẫm liệt…
Tiêu Dung Ngư phát hiện Trần Hán Thăng đang ăn hôi “sức nóng” của mình, lập tức ấm ức cáo trạng: “Cha, lúc nãy Tiểu Trần đã đánh con.”
“Con không có.”
Trần Hán Thăng bất lực phản bác: “Con chỉ trêu chọc cậu ấy thôi.”
“Có!”
Tiêu Dung Ngư không thuận theo buông tha, còn ghé sát khuôn mặt trái xoan lại gần: “Cha, cha nhìn này, Tiểu Trần tát vào mặt con.”
“Cái gì?”
Tiêu Hoành Vĩ hoảng sợ, ghé sát đến gần nhìn xem, sau đó nói: “Cảm thấy hơi sưng lên một chút.”
“Đúng vậy đấy.”
Tiêu Dung Ngư ôm mặt gật đầu, giống như thực sự có chuyện như vậy.
“Con…”
Trần Hán Thăng đột nhiên có thể hiểu được cảm giác của những “nạn nhân” đã từng bị mình làm cho tức giận đến nghẹn họng trước đó.
“Con phục hai người rồi.”
Trần Hán Thăng không quan tâm đến hai cha con thích diễn của nhà này, lắc đầu đi vào cửa đổi giày.
Trong phòng khách thực sự có hai bóng người, thoạt nhìn còn rất quen thuộc, giọng nói cũng không xa lạ, ôi trời, sao lại có chút giống Lão Trần là Lương thái hậu thế nhỉ?
Lần trước Trần Hán Thăng khiến mẹ ruột không vui cho nên kỳ nghỉ hè này hắn cố ý không thông báo rằng mình sẽ trở về, dự định sẽ rón rén về nhà lúc nửa đêm, hoặc “tị nạn chính trị” ở chỗ của Tiêu Dung Ngư dăm ba ngày, không ngờ cha mẹ lại đến đây làm khách.
Lương Mỹ Quyên đang nói chuyện với Lữ Ngọc Thanh, trên mặt còn nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, sắc mặt bà lập tức thay đổi.
Trần Hán Thăng linh cảm thấy có chuyện không ổn nên muốn xoay người chạy trốn, không ngờ Lão Tiêu đang tức giận tiểu tử thối này dám “bắt nạt” con gái của mình, nên cố ý chặn trước mặt.
Trần Hán Thăng lại ngẩng đầu lên, Lương Mỹ Quyên đã đứng trước mặt mình.
“Mẹ, mẹ nhận sai người rồi, con không phải là Trần Hán Thăng.”
Trần Hán Thăng giả vờ bình tĩnh nói.
“Bốp!”
Bả vai Trần Hán Thăng lập tức bị đánh một cái, Lương Mỹ Quyên xoa xoa vai: “Cậu không phải là Trần Hán Thăng, vậy tại sao lại gọi tôi là mẹ?”
“Quý cô này, phiền bà không nên động thủ trước.”
“Cứ động đấy, cậu có thể báo cảnh sát, chú Tiêu của cậu chính là cảnh sát.”
“Dì Lương, lúc nãy Tiểu Trần đánh vào mặt con, dì nhìn xem sưng hết cả lên rồi đây này.”
“Để dì nhìn xem, ôi trời, đúng là sưng lên rồi, Trần Hán Thăng, con giỏi lắm, thế mà lại đánh phụ nữ.”
…
Nhìn Trần Hán Thăng rụt người ở trước cửa, bị một người phụ nữ trung niên bắt nạt như vậy, Biên Thi Thi âm thầm chậc lưỡi: “Ở bên ngoài Trần Hán Thăng bá đạo đến nhường nào chứ, về nhà thảm thương như vậy sao?”
“Đừng quan tâm đến cậu ta.”
Vương Tử Bác cười nói: “Tiểu Trần sợ dì Lương, nếu có thể chạy thì sẽ chạy, nếu không thể chạy được thì tránh, không thể tránh được cũng chỉ có thể chấp nhận, dì Lương đánh mệt sẽ dừng tay.”
Quả nhiên, Lương thái hậu vừa đánh vừa mắng, chẳng bao lâu sau đã mất hết sức lực, lúc này mới quay trở lại ghế sô pha nghỉ ngơi.
Những người khác đều bày ra dáng vẻ nhìn mãi cũng quen, Lão Trần thậm chí còn ân cần rót một ly nước ấm: “Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hạ hoả một chút chuẩn bị ăn cơm.”
Biên Thi Thi ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng chờ đến khi Trần Hán Thăng đứng dậy từ trên sàn gỗ, hắn lại cợt nhã xuất hiện ở trong phòng khách: “Chỉ một chút bản lĩnh này thôi sao? Mẹ, hay là mẹ mua một cây cung xuyên giáp đi, đến lúc đó cho dù con phòng ngự cũng không thể làm gì được.”
“Lưu manh như vậy sao?”
Trong lòng Biên Thi Thi thầm gật đầu, thực sự nên đánh!