Tối hôm đó bầu không khí tương đối náo nhiệt, đám người Trần Hán Thăng đã là sinh viên năm ba, nên chủ đề của các bậc phụ huynh luôn xoay quanh việc “Ngành nghề tương lai, sự phát triển của ngành, ưu nhược điểm của mỗi ngành”, v.v…
Nhưng đối mặt với Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư học trường trọng điểm 985 và Vương Tử Bác 211, những học sinh dốt giống như Trần Hán Thăng vốn dĩ đã giống như cá mặn, thường xuyên bị Lương Mỹ Quyên chê bai.
Đương nhiên vẫn có những kiểu cũ như “Thi Thi là người ở đâu, trong nhà có mấy anh chị em, cha mẹ làm gì…”
Điều này giống như một công thức cố định, Biên Thi Thi ngại ngùng nói: “Dì à, cháu đi theo Tiểu Ngư Nhi đến đây chơi, không nhất định phải gặp cha mẹ.”
“Nếu đã đến rồi, chắc chắn phải gặp.”
Lương Mỹ Quyên khen ngợi: “Tử Bác là một đứa trẻ ngoan, dì đây nhìn nó lớn lên, tính cách tốt, thành tích cũng tốt, trung hậu thành thật, có thể bớt lo hơn nhiều so với Trần Hán Thăng nhà dì.”
Vương Tử Bác cảm thấy không quen lắm khi được khen như vậy, bờ mông phải dùng sức ngồi trên ghế mới không điên cuồng vặn vẹo.
“Ngài Lương, ngài khen Vương Tử Bác cũng không sao cả.”
Trần Hán Thăng bất mãn nói: “Nhưng tại sao lại đưa con ra làm lá chắn chứ, có thể không thích, nhưng xin đừng tổn thương.”
Lương Mỹ Quyên không quan tâm đến những lời ba hoa của con trai nhà mình, tiếp tục nhiệt tình trò chuyện với Biên Thi Thi.
Ở đây có thể nhìn ra được tính cách của mỗi người hoàn toàn khác nhau, Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân đều là cán bộ trong cơ chế nhà nước, xét về trình độ cũng gần như tương đương nhau, hơn nữa bởi vì mối quan hệ giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư nên khi nói chuyện cũng không giấu giấu diếm diếm.
Bọn họ đã nói từ “Tình thế sinh viên mới vào nghề” lên đến “tình hình phát triển kinh tế xã hội”.
Lữ Ngọc Thanh vẫn im lặng lạnh nhạt như cũ, bà cầm bát sứ nhỏ lên ăn cơm, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Tiêu Dung Ngư.
Bà không cảm thấy hứng thú lắm với Vương Tử Bác xuất thân từ một gia đình bình thường, chỉ coi cậu ấy như một người bạn cấp ba của con gái mà thôi, ngược lại có ấn tượng khá tốt với Biên Thi Thi ở phía đối diện.
Dù sao ngoại trừ thành tích học tập đại học rất tốt ra, Biên Thi Thi còn tương đối xinh đẹp.
Trừ phi nhắc đến Tiêu Dung Ngư hoặc Trần Hán Thăng, Lữ Ngọc Thanh mới có thể nói nhiều thêm vài câu.
“Các con nói xem, các con có muốn mua một căn hộ ở Kiến Nghiệp trước không?”
Không biết Tiêu Hoành Vĩ và Lão Trần đang nói đến chuyện gì, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ “nghe rợn cả người”.
“Lúc nãy cha vừa mới nói chuyện với Triệu Quân, hai chúng ta đều phân tích có lẽ sang năm giá nhà sẽ tiếp tục tăng.”
Có lẽ Tiêu Hoành Vỹ cảm thấy ý tưởng này thực sự không tồi, vô cùng tích cực nói: “Cho nên cha cảm thấy, nếu đợi đến khi hai đứa tốt nghiệp rồi mới mua nhà, nói không chừng sẽ phải chi thêm mấy trăm nghìn tệ để mua một căn hộ đấy.”
Trần Triệu Quân ngẩn người, ông vẫn chưa nghĩ xa như vậy, rõ ràng căn nhà này mua cho Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư.
“Hả…”
Lương Mỹ Quyên do dự một chút: “Liệu có sớm quá không, chưa chắc sau này hai đứa sẽ ở lại Kiến Nghiệp.”
Lương thái hậu đang nghĩ đến Thẩm Ấu Sở, bà cảm thấy nếu chuyện mua nhà này được quyết định, chuyện giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư có lẽ đã chắc như đinh đóng cột.
Nhưng tiểu bảo bối “mong manh đáng thương, còn biết ăn cay” kia phải làm sao bây giờ? Tiêu Dung Ngư còn có cha mẹ cô yêu thương, hình như Thẩm Ấu Sở chỉ có Trần Hán Thăng thôi đúng không?
“Mỹ Quyên, chị đang lo lắng điều gì vậy?”
Lữ Ngọc Thanh vốn dĩ cũng cảm thấy quá nhanh, nhưng khi nhìn thấy thái độ hơi chần chừ của Lương Mỹ Quyên, bà đột nhiên không vui.
Bà có thể dần dần chấp nhận Trần Hán Thăng, đầu tiên là bối cảnh gia đình Trần Hán Thăng trong sạch; Sau đó là con gái không cần phải lấy chồng xa, không cần phải lo lắng bị người ta bắt nạt; Cuối cùng là Tiểu Ngư Nhi thực sự rất thích Trần Hán Thăng, đây là đoạn “tình yêu từ đồng phục đến váy cưới”, đáng để cha mẹ chúc phúc.
Còn về phần chồng mình, Tiêu Hoành Vỹ vẫn luôn nhấn mạnh rằng năng lực của Trần Hán Thăng rất tốt, mặc dù bây giờ đã phá sản, nhưng dựa theo tính cách của hắn, việc cất cánh trở lại một lần nữa chỉ là vấn đề thời gian… Lữ Ngọc Thanh cũng không mấy quan tâm.
Tính cách của Trần Hán Thăng thực sự rất hợp để xây dựng sự nghiệp, nhưng năng lực thực hiện cũng cần có thời gian đúng không, bây giờ so sánh một năm một mười, con gái nhà mình cũng có thể coi là “gả thấp”.
“Công ty luật Dung Thăng ở Kiến Nghiêp, sau này Tiểu Ngư Nhi có thể phải đi Mỹ?”
Lữ Ngọc Thanh nửa đùa nửa thật tích cực nói: “Mỹ Quyên à, anh chị không cần phải lo lắng về phương diện tiền bạc, tôi và Lão Tiêu làm việc nhiều năm như vậy, cho dù nhà cửa ở Kiến Nghiệp rất đắt, nhưng việc đặt cọc cũng không thành vấn đề, nếu thực sự không được thì chúng tôi sẽ bán một căn nhà khác ở Cảng Thành, cố gắng gom góp đủ tiền, giảm bớt gánh nặng sinh hoạt của đám trẻ.”
Mẹ của nhà gái đã nói đến mức này, Lương Mỹ Quyên chỉ có thể thở dài một hơi, bà không lo lắng mình chọc giận Lữ Ngọc Thanh, nhưng lại sợ trong lòng Tiêu Dung Ngư có khúc mắc.
“Chị Lữ à, tôi không phải vì tiền.”
Lương Mỹ Quyên cố gắng hết sức kiềm chế sự thất thần trong giọng nói của mình: “Chuyện nhà cửa tôi cũng ủng hộ, mua sớm mua muộn gì cũng phải mua, chuyện tiền đặt cọc không cần anh chị phải trả, tôi và Lão Trần vẫn có chút tiền tiết kiệm.”
Mắt thấy bữa tối này dẫn trở nên không hoà thuận, trong lòng Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, cũng mở miệng: “Thực ra, con và Tiêu Dung Ngư đều sẽ học nghiên cứu sinh, chuyện nhà cửa vào lúc này thực sự không vội.”
Tiêu Dung Ngư trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, mặc dù cô có ý định sẽ kết hôn với Trần Hán Thăng sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề nhà ở.
Trong lòng Tiêu Dung Ngư, cô luôn cảm thấy chuyện nhà cửa phải là vấn đề “người lớn” nên suy nghĩ, cô vẫn chưa thể phản ứng lại, thực ra mình cũng đã là một “người lớn”.
Trần Hán Thăng vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn những người khác, sắc mặt của hai người đàn ông Lão Tiêu và Lão Trần đều tương đối bình tĩnh, nghiêm túc lắng nghe.
Cảm xúc của Lương thái hậu hơi lạc nhịp, còn có một chút lo lắng, có lẽ là sợ con trai không cẩn thận nói sai, đắc tội với vị “nhạc mẫu” có ánh mắt cao này.
Lữ Ngọc Thanh lại khẽ nhíu mày, bà cũng muốn xem thái độ của Trần Hán Thăng.
“Nhưng, nếu dì Lữ đã nói như vậy, con cảm thấy mua một căn cũng không tồi.”
Trần Hán Thăng nói xong, lúc này sắc mặt của Lữ Ngọc Thanh mới thả lỏng.
Dù sao, việc mua nhà cũng không cần hai đứa trẻ phải bỏ tiền ra, thái độ của hai đưa như vậy là đã đủ rồi.
“Có điều…”
Trần Hán Thăng lại đột nhiên rẽ ngoặt, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào trên người hắn.
“Tiền mua nhà không cần chú dì và cha mẹ phải lo lắng.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Con tự trả là được rồi.”
“Con có tiền không, muốn mua nhà trong nội thành Kiến Nghiệp thì phải tiêu tốn hơn mấy triệu đấy.”
Những lời này là Lương Mỹ Quyên đang răn dạy, bà cho rằng con trai lại tỏ ra không đứng đắn trong trường hợp này.
“Ừm… Có một chuyện con vẫn chưa kịp nói, vốn dĩ sau khi nghỉ hè sẽ giải thích cho mọi người.”
Trần Hán Thăng lấy ra một chiếc MP4 của Qủa Xác: “Cha mẹ và chú dì biết Qủa Xác không?”
Hai cặp vợ chồng trung niên liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu với nhau.
“Đúng là vẫn chưa vượt qua khỏi giới hạn.”
Trần Hán Thăng hơi bất đắc dĩ.
Cái gọi là “vượt qua khỏi giới hạn” chính là sức ảnh hưởng vượt qua ý nghĩa ẩn chứa trong bản thân sản phẩm, đám người Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên ngày thường cũng không dùng đến MP4, cũng không có QQ, đương nhiên không biết rõ về Qủa Xác.”
“Nói thế nào nhỉ, sau khi phá sản, con lại thành lập một nhà máy sản xuất sản phẩm điện tử, giá trị trị trường của nó bao gồm lợi nhuận, phí bảo hiểm thương hiệu, định mức thị phần, v.v… Tài sản thực sự của nó đã vượt qua con số 100 triệu.”
Trần Hán Thăng cảm thấy nói như vậy sẽ trực quan hơn một chút.
“Tài sản vượt quá một trăm triệu? Hán Thăng, không phải cậu đang giựt tiền đấy chứ?”
Lão Tiêu cảm thấy khoan hẵng nói đến chuyện thật giả, đơn vị “trăm triệu” này thoạt nghe có vẻ hảo huyền.
“Chú Tiêu, xem chú nói kìa.”
Trần Hán Thăng trách cứ nói: “Công việc kinh doanh của con còn kiếm được nhiều tiền hơn giựt tiền.”