Khoảng 12 giờ trưa, Trần Hán Thăng lái xe đến trước cửa nhà Vương Tử Bác, sau khi nhận được điện thoại, cậu ấy vô cùng ngạc nhiên chạy ra, trên mặt không hề có sự vui vẻ giống như trong tưởng tượng, mà còn có chút kháng cự mơ hồ.
Nhân lúc Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang cúi đầu lấy trái cây, Vương Tử Bác kéo Trần Hán Thăng sang một bên: “Mày bị điên rồi sao? Tại sao không nói trước với tao một tiếng.”
“Gì?”
Trần Hán Thăng cũng vô cùng khó hiểu: “Tao đến nhà mày, tại sao phải nói cho mày trước?”
Vương Tử Bác nghẹn họng, những lời không biết xấu hổ như vậy cũng chỉ có bạn tốt mới cảm thấy đương nhiên.
“Nhà tao không có điều hoà, chiều nay người ta mới đến đây lắp.”
Vương Tử Bác dậm chân nói: “Trần Hán Thăng ngẩn người: “Tao biết chứ, nhưng tao không ngại.”
“Tao…”
Vương Tử Bác đưa mắt nhìn thoáng qua Biên Thi Thi: “Nhưng Biên Thi Thi sẽ cảm thấy nóng.”
“Chuyện đó đâu liên quan gì đến tao?”
Trần Hán Thăng nhẹ bẫng nói: “Ai bảo lúc có tiền mày không sắm một chút, toàn bộ tiền đều mua quần áo túi xách cho chị Tiểu Tuệ của mày, cho chừa.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, mẹ của Vương Tử Bác là Lục Ngọc Trân cũng đi ra ngoài.
Giống như Lương Mỹ Quyên rất thích Vương Tử Bác, Lục Ngọc Trân cũng thích thằng nhóc từ nhỏ đã nghịch ngợm Trần Hán Thăng này.
Không còn cách nào khác, “con nhà người ta” lúc nào cũng giỏi.
“Hán Thăng đến đó sao?”
Lục Ngọc Trân nhiệt tình chào đón: “Đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
Trần Hán Thăng không hề coi mình là người ngoài: “Bọn con đến đây vào giờ này là để ăn cơm đấy.”
“Không thành vấn đề.”
Lục Ngọc Trân cười nói: “Chờ dì nấu thêm cho con vài món.”
“Chào dì Lục…”
Tiêu Dung Ngư cũng đi đến chào hỏi.
“Tiểu Ngư Nhi vẫn xinh đẹp như vậy.”
Lục Ngọc Trân nhìn cô gái gần như không có bất cứ khuyết điểm nào này, thành tích học tập tốt, gia cảnh tốt, còn nghe Vương Tử Bác nói, Tiêu Dung Ngư còn chưa tốt nghiệp đại học đã mở một công ty luật vô cùng nổi tiếng.
Ừmmmm… Cũng may Trần Hán Thăng là đứa nhỏ mình chứng kiến trưởng thành, nếu không Lục Ngọc Trân chắc chắn cảm thấy hai người bọn họ không xứng đôi.
“Dì Lục, dì đoán xem cô ấy là ai?”
Tiêu Dung Ngư kéo Biên Thi Thi đến.
“Cô ấy sao?”
Lục Ngọc Trân đánh giá Biên Thi Thi duyên dáng yêu kiều, lại nhìn về phía Trần Hán Thăng, sau đó nhìn sang Vương Tử Bác, không chắc chắn hỏi: “Đây là Thi Thi sao?”
Cho dù ngày thường Biên Thi Thi đanh đá như thế nào đi nữa, nhưng những lúc như thế này cũng rất xấu hổ, cô ấy ngại ngùng đưa hoa quả đến: “Chào dì, cháu là Biên Thi Thi.”
“Ôi ôi ôi, tốt tốt tốt…”
Lục Ngọc Trân biết con trai quen một người bạn gái tên là Biên Thi Thi, nhưng không ngờ đối phương lại xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời cũng có hơi luống cuống.
“Bên ngoài nóng lắm, chúng ta vào nhà ngồi quạt đi.”
Vẫn là Trần Hán Thăng mở miệng trước, lúc này mọi người mới đi vào trong phòng.
Lục Ngọc Trân mặt mày hớn hở, không thể che giấu được niềm vui.
Vương Tử Bác đi ở phía sau cùng, bước chân do dự lề mề, vẻ mặt tràn ngập bối rối.
…
Nhà của Vương Tử Bác là một căn nhà hai tầng tự xây, lớp tường bên ngoài đã bong sơn.
Vào khoảng năm 2000, ở những thành phố nhỏ như Cảng Thành, những người sống trong các toà nhà ở khu dân cư nhìn chung đều có điều kiện kinh tế tương đối tốt; Những người kém hơn một chút thì sống trong những ngôi nhà tự xây do thế hệ trước để lại.
Phòng chính trong nhà Lưu Ngọc Trân tương đối sáng sủa, không hề ẩm ướt u tối, nhưng vào mùa hè cũng có chút oi bức.
Cha của Vương Tử Bác cũng ở nhà, tính tình của ông còn thành thật hơn cả Vương Tử Bác, chỉ trò chuyện hai câu đơn giản rồi im lặng không nói gì nữa, vừa hút thuốc Trung Hoa do Trần Hán Thăng đưa đến vừa đánh giá Biên Thi Thi.
Lão Vương và Lão Trần không giống nhau, Trần Triệu Quân là người tuân theo nguyên tắc “ít nói ít phạm lỗi”, nhưng những lúc cần mở miệng, Trần Triệu Quân vẫn có năng lực nhìn nhận sự việc, còn cha của Vương Tử Bác thực sự không biết nói chuyện.
Cũng may Lục Ngọc Trân cực kỳ có tinh thần nhiều chuyện chỉ có ở phụ nữ trung niên, bà ấy có thể nói chuyện với Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi ngồi bên cạnh cảm thấy hơi đau lòng, sau khi Biên Thi Thi ra khỏi chiếc xe có điều hoà, cho dù trong nhà có chiếc quạt trần ở phòng chính đang kêu “cót két”, nhưng trên trán Biên Thi Thi rõ ràng đã bắt đầu chảy mồ hôi.
Thực ra khả năng chịu đựng của con người trước sức nóng rất cao, mặc dù Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều là “con nhà giàu” ra vào có điều hoà, nhưng khi xuống xe thực sự cũng có chút không quen, sau khi ngồi một lát cũng thành quen.
Đặc biệt là thỉnh thoảng còn có một cơn gió tự nhiên mát mẻ thổi qua, cái này còn thoải mái hơn cả gió điều hoà.
Biên Thi Thi càng không cần phải nói, trong nhà cô ấy cũng không có điều hoà, toàn bộ đều là loại quạt trần to.
Vương Tử Bác có loại suy nghĩ này, hoàn toàn là do cảm giác tự ti ở trong lòng quấy phá, cậu ấy cảm thấy với điều kiện của bản thân, việc tìm được một cô bạn gái như Biên Thi Thi đã là “trời cao rũ lòng thương”. Nhìn thấy Biên Thi Thi đổ mồ hôi, cậu ấy theo bản năng đổ lỗi đến trên người mình.
“Tử Bác à.”
Lục Ngọc Trân nói một lúc lâu mới phát hiện vẫn chưa pha trà, bà ấy vội vàng nhắc nhở: “Sao con lại giống như một kẻ ngốc thế này, nhanh chóng đi rót nước mời khách đi.”
“Ồ.”
Vương Tử Bác rầu rĩ đứng dậy, ngay khi cậu ấy đang định đi lấy chén trà thì cha của Vương Tử Bác đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Trần Hán Thăng hiểu nhầm, hắn còn rất khách khí nói: “Chú Vương chú không cần lấy trà đâu, cháu đâu phải là người ngoài.”
Cha của Vương Tử Bác không nói gì, đi vào buồng trong lấy ba bộ tách trà và chén đũa chưa được mở giấy niêm phong.
“Cái mới.”
Câu chữ của cha Vương Tử Bác vẫn rất ngắn gọn.
“Chậc chậc.”
Trần Hán Thăng nhìn về phía Tiêu Dung Ngư cảm thán: “Đây chính là “đãi ngộ” đấy, tớ đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nhận được tiêu chuẩn này.”
“Cậu có thể so sánh với Thi Thi được sao?”
Tiêu Dung Ngư lặng lẽ chọc Biên Thi Thi một chút: “Đúng không?”
Biên Thi Thi hơi xấu hổ, cô ấy nhìn thoáng qua Vương Tử Bác, trong lòng bắt đầu có cảm giác “đồng cảm” với cha mẹ của bạn trai.
Vương Tử Bác cầm bộ trà mới tráng nước sôi một lần, sau đó nhắc nhở Lục Ngọc Trân: “Mẹ, mẹ đi nấu ăn trước đi, con đi giúp mẹ.”
“Nhìn trí nhớ này của mẹ này, quên khuấy đi mất.”
Lưu Ngọc Trân lưu luyến buông Biên Thi Thi ra: “Con gái à, con cứ ngồi đây một lát, dì đi chiên tôm cho con, nướng thêm một ít thịt bò, tối nay lại làm thịt gà cho con.”
Biên Thi Thi vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu ạ…”
“Cần, cần chứ.”
Lục Ngọc Trân mỉm cười chạy vào phòng bếp, Vương Tử Bác cũng đi theo qua.
Sau khi hai người rời đi, bầu không khí trong phòng chính đột nhiên yên tĩnh lại, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều đang xem TV, cha của Vương Tử Bác vẫn im lặng như cũ, Biên Thi Thi suy nghĩ một chút, lặng lẽ ghé sát đến gần, nói: “Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đến phòng bếp giúp đỡ đi.”
“Được.”
Trần Hán Thăng lập tức vỗ tay: “Tiêu Dung Ngư, cậu nhìn đi, đây là “EQ” đấy, số lần cậu đến nhà tớ cũng không ít, nhưng đã vào bếp lần nào chưa?”
“Tớ đã vào rồi, nhưng dì Lương lại đuổi tớ ra ngoài!”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi: “Lúc cậu đến nhà tớ, cậu cũng chưa từng đi vào phòng bếp mà.”
“Tớ khác.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Tớ uống rượu cùng với cha cậu, cậu có thể uống rượu với cha tớ không?”
“Hừ, tránh ra…”
Tiêu Dung Ngư không vui xoay người lại, cảm thấy mình không thể nói lại Trần Hán Thăng, cảm giác như mình đang phải chịu thiệt nên giả vờ hung ác véo mạnh vào đùi Trần Hán Thăng để xả giận.
Biên Thi Thi không quan tâm đến cặp tình nhân đang đánh yêu ve vãn nhau này, dự định đi vào trong phòng bếp để để lại ấn tượng tốt nhất, nhưng lúc đi đến cửa, cô ấy đột nhiên nghe thấy cuộc đối thoại tràn ngập sự tức giận giữa Vương Tử Bác và Lục Ngọc Trân.
“… Ngày hôm qua trên đường trở về, con đã gửi tin nhắn cho mẹ, bảo mẹ liên lạc với thợ lắp đặt điều hoà sáng nay đến lắp đặt, tại sao mẹ không làm?”
Đây là câu nói trách cứ của Vương Tử Bác.
Lục Ngọc Trân bị khói dầu làm cho sặc đến trực tiếp kho khan, mất kiên nhẫn nói: “Mẹ quên mất, hơn nữa muộn nửa ngày thì có sao đâu.”
“Đương nhiên là có rồi.”
Giọng điệu của Vương Tử Bác vô cùng ảo não: “Nếu sáng nay lắp xong, Biên Thi Thi đến đây là đã có thể ngồi điều hoà rồi.”
Lục Ngọc Trân không cho là đúng: “Con gái người ta không thèm để ý, con có cần phải hư vinh như vậy không?”
Nhìn thấy bản thân bị hiểu nhầm, trong lòng Vương Tử Bác càng tức giận: “Lúc còn nhỏ đã như vậy rồi, những chuyện con nói với cha mẹ, cha mẹ chưa bao giờ để ý đến, đó là do hai người chưa từng đọc sách, chú Trần và dì Lương hoàn toàn không giáo dục Tiểu Trần như vậy.”
Tính tình của Lục Ngọc Trần còn nóng nảy hơn cả Lương Mỹ Quyên, nhiệt độ trong phòng bếp lại tăng cao, sóng nhiệt cuồn cuộn dâng trào hết lớp này đến lớp khác, nếu là trước kia, Lục Ngọc Trân sớm đã mắng người rồi.
Hôm nay bởi vì Biên Thi Thi đến làm khách nên Lục Ngọc Trân mới cố gắng nhẫn nhịn xuống, nhưng cũng lạnh lùng trả lời: “Mẹ và cha con chính là người như vậy đấy, nếu con khinh thường thì có thể không nhận chúng ta làm cha mẹ.”
Sau khi nói xong, Vương Tử Bác cũng hối hận, thực ra cậu ấy vô cùng quan tâm và yêu thương cha mẹ mình, thậm chí sẵn sàng dâng hết tính mạng vì bọn họ, nhưng loại “cảm giác ghét bỏ” này vẫn luôn tồn tại.
Bọn họ không có trình độ học vấn, không biết thông cảm cho con cái, chỉ biết gào lên…
Điều mà Vương Tử Bác vẫn luôn hâm mộ không phải là điều kiện gia đình của Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng, mà là phương thức thấu hiểu giữa cha mẹ và con cái.
“Để con làm cho.”
Vương Tử Bác muốn xin lỗi nhưng lại không thể hạ thể diện xuống, đoạt lấy chiếc nồi trong tay Lục Ngọc Trân, chuẩn bị tự xào rau để mẹ nghỉ ngơi một chút.
Tính tình của Lục Ngọc Trân cũng cứng rắn, vẫn hất tay ra không phản ứng, lúc hai người đang tranh giành nhau, chỉ nghe thấy một tiếng “leng keng”vang lên, chiếc nồi bay ra ngoài.
Vương Tử Bác vội vàng chạy ra ngoài để nhặt lên, kết quả lại phát hiện Biên Thi Thi đang đứng trước mặt.
Ánh mắt của cô vô cùng phức tạp, đương nhiên rõ ràng nhất chính là thất vọng.
“Cậu cậu…”
Vương Tử Bác đột nhiên sợ hãi, cuộc đời con người có rất nhiều bộ mặt, thứ mình biểu hiện ra lúc nãy chắc chắn là bộ mặt xấu xí nhất.
“Con gái à, sao con lại ở đây.”
Lục Ngọc Trân- Người lúc nãy vừa muốn đoạn tuyệt “quan hệ mẹ con” với Vương Tử Bác, lúc này đã thu hồi sự ấm ức lúc nãy, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài: “Đứa nhỏ Tử Bác này hiếu thảo như vậy đấy, nó cảm thấy trong phòng bếp quá nóng nên không muốn dì ở đây, lúc nãy đang khăng khăng muốn tranh nồi nấu đấy.”
Nghe vậy, Vương Tử Bác xấu hổ không thôi, trên đỉnh đầu bị ánh mặt trời chiếu rọi đến chảy dầu, trong lòng càng giống như bị lừa đốt.
Lục Ngọc Trân sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa con trai và bạn gái nên vẫn đứng ra nói giúp Vương Tử Bác.
Những bậc cha mẹ bình thường này, thoạt nhìn giống như không có gì để cho con cho cái, nhưng thực ra bọn họ đã cho đi tất cả rồi.
“Dì à.”
Biên Thi Thi cúi người nhặt nồi lên: “Những cô gái ở vùng Tương Nam bọn con đều biết nấu ăn, cứ để con bộc lộ tài năng đi.”