Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692: Biên Thi Thi, Tớ Yêu Cậu

Chương 692: Biên Thi Thi, tớ yêu cậu Chương 692: Biên Thi Thi, tớ yêu cậu

Bữa cơm trưa này thực chất là do Biên Thi Thi làm chủ bếp, cô ấy là người Tương Nam, nên cách nấu ăn cũng theo thói quen bỏ cay vào.

Chảo nóng được rưới dầu ớt lên, sau khi xào qua xào lại, hương vị gay mũi hoà cùng với sức nóng của mặt trời, khiến căn phòng bếp giống như một cái lồng bếp, chiếc áo sơ mi trắng của Biên Thi Thi lập tức ướt một mảng.

Lục Ngọc Trân nhìn thấy mà đau lòng không thôi, đồng thời cũng cảm nhận được sự độc lập và kiên trì bên trong xương cốt của cô gái nhỏ với ngoại hình ngọt ngào dịu dàng này.

Vương Tử Bác bất lực đứng ở bên cạnh, rất nhiều lần cậu ấy muốn bước đến khuyên nhủ hoặc giúp đỡ, nhưng Biên Thi Thi lại lạnh lùng không nói lời nào.

Mãi đến khi chiên xong một đĩa tôm, Biên Thi Thi lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nói với Vương Tử Bác: “Điều hoà quan trọng lắm sao? Đầu của cậu mới bị gió lạnh thổi đấy!”

Trong lòng Lục Ngọc Trân tự trách, sớm biết như vậy đã không cãi nhau với con trai, sớm biết như vậy mình đã lắp điều hoà đúng giờ, sớm biết thế này mình nên kiếm nhiều tiền hơn một chút rồi dọn đến nhà lầu.

Nếu chuyện này khiến cho Biên Thi Thi hiểu nhầm Vương Tử Bác, bản thân bà sẽ hối hận rất lâu.

Lúc ăn cơm, ngoại trừ hai người tham ăn là Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư vô tâm nhét đầy bụng ra, khẩu vị ăn uống của những người khác hình như không được tốt lắm.

Vương Tử Bác càng giống như hồn bay phách lạc, lúc gắp đồ ăn, cổ tay thậm chí còn run nhè nhẹ.

Tiểu Ngư Nhi nhận thấy điều bất thường nên dùng lòng bàn chân đá vào Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng sớm đã nhìn ra được, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không hiểu rõ lắm.

Sau khi giải quyết bữa trưa trong bầu không khí kỳ quái này, Lục Ngọc Trân kiên trì không cho Biên Thi Thi rửa chén, Biên Thi Thi nhìn thoáng qua Vương Tử Bác, kéo Tiêu Dung Ngư khách khí tạm biệt rời đi.

Vương Tử Bác tiễn bọn họ đến cửa, cậu ấy muốn giữ người lại nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Biên Thi Thi rời đi.

Trong chiếc xe Land Rover, Tiêu Dung Nga đương nhiên sẽ hỏi cô bạn thân nguyên nhân, Biên Thi Thi đầu tiên là lắc đầu không nói gì, cuối cùng lại “loạch xoạch” rơi nước mắt.

“Thi Thi, cậu làm sao vậy?”

Tiểu Ngư Nhi sợ hãi, vội vàng an ủi cô ấy.

Trần Hán Thăng thông qua kính chiếu hậu nhìn, thầm nghĩ chuyện này có chút thú vị, Vương Tử Bác lại có thể khiến Biên Thi Thi rơi nước mắt vì mình.

“Con gái” là những sinh vật rất thú vị, có lẽ bọn họ sẽ thích những chàng trai khiến mình cười, nhưng người khiến bọn họ yêu hoặc khó quên hơn nữa thực chất lại là những chàng trai khiến bọn họ khóc.

Sau khi trở lại nhà Tiêu Dung Ngư, Biên Thi Thi rửa mặt xong, cảm xúc bình tĩnh lại, cuối cùng mới kể lại tình huống mình nhìn thấy vào buổi trưa.

“Tiểu Ngư Nhi, trong lòng tớ có chút thất vọng.”

Biên Thi Thi cô đơn nói: “Tớ cảm thấy Tử Bác không hiểu rõ tớ, bản thân tớ không phải là loại phụ nữ chê nghèo yêu giàu kia, đừng nói là không có điều hoà, mà cho dù không có quạt trần đi chăng nữa, nếu tớ đã bằng lòng yêu đương với Vương Tử Bác, trong lòng tớ cũng rất vui.”

“Tớ biết, tớ biết.”

Tiêu Dung Ngư ôm lấy bạn tốt, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy an ủi nói.

“Còn nữa.”

Biên Thi Thi tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy Tử Bác quá tự ti, tớ không biết cô gái tên Hoàng Tuệ kia đã để lại cho cậu ấy bóng ma gì mà để đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn phải yêu đương một cách hèn mọn như vậy.”

Trần Hán Thăng lắc đầu, năng lực hại người của chị tiểu Tuệ kia đúng là rất lợi hại.

Hắn lấy điện thoại di động ra định gửi tin nhắn cho Vương Tử Bác, nói rõ cho cậu bạn nối khố của mình chuyện gì đang xảy ra, đồng thời đính kèm một phương án giải quyết.

“Trần Hán Thăng!”

Biên Thi Thi lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt đỏ bừng mở to trừng Trần Hán Thăng: “Có phải cậu lại muốn mật báo không?”

“Hả?”

Trần Hán Thăng chớp chớp mắt: “Không hề, tuyệt đối không có, tớ chỉ lên mạng xem tin tức, chuyện gia đình, chuyện quốc gia, chuyện thế giới và mọi thứ liên quan.”

“Tớ không tin.”

Cảm xúc của Biên Thi Thi hơi xúc động: “Làm gì có chuyện yêu đương như thế này, các cậu gán ghép tớ và Vương Tử Bác lại với nhau, trong lòng tớ vô cùng cảm kích, nhưng bây giờ chúng tớ đã xác định quan hệ rồi mà. Trần Hán Thăng, cậu còn gì để dạy cho cậu ấy nữa, có thể để cho cậu ấy một chút không gian trưởng thành được không.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng xấu hồ cười ha ha, cần gì phải để ý đến những chi tiết này.

“Tớ cũng nghĩ như vậy đấy.”

Vốn dĩ Tiêu Dung Ngư vẫn luôn hy vọng Biên Thi Thi và Vương Tử Bác nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn, nhưng khi nghe thấy cô bạn thân nói như vậy, cô cũng cảm thấy không ổn lắm.

Trần Hán Thăng giúp Vương Tử Bác, chẳng phải điều này tương đương với việc gắn mác “lưu manh” không biết xấu hổ cho một người thành thật sao?”

“Tiểu Trần, cậu đưa điện thoại cho tớ.”

Tiêu Dung Ngư đưa tay ra: “Chuyện này cậu phải để cho hai người bọn họ tự giải quyết, Tử Bác cũng cần phải trưởng thành, cậu không được đi mật báo.”

“Mẹ nó!”

Trong lòng Trần Hán Thăng hoảng hốt.

Con mẹ nó, tớ chỉ là một người thích xem náo nhiệt, thích ăn dưa mà thôi, sao lại bị vướng vào thế này?

Tin nhắn thân mật “mua mua mua” giữa mình với Thẩm Ấu Sở vẫn chưa được xoá đâu, nếu để cho Tiểu Ngư Nghi nhìn thấy…

Lòng bàn tay trắng ngần của Tiêu Ngư Nhi càng ngày càng bậy, bây giờ nếu nói những lời đảm bảo như “tớ kiên quyết sẽ không nói với Vương Tử Bác” lại có chút dấu đầu lòi đuôi.

“Các cậu không tin vào nhân phẩm của tớ đúng không?”

Trần Hán Thăng đột nhiên bùng nổ, hắn lập tức tháo pin của chiếc điện thoại Nokia kia ra một cái “xoạch”.

Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng dứt khoát ném xuống bãi cỏ dưới lầu, trong miệng vẫn đang gào lên ầm ĩ.

“Tớ ghét nhất là người nào nghi ngờ nhân phẩm của tớ.”

“Bây giờ pin cũng đã vứt đi rồi, các cậu xem tớ còn có thể mật báo như thế nào nữa?”

“Giữa người với người phải có sự tin tưởng cơ bản chứ, Vương Tử Bác là anh em từ nhỏ lớn lên với tớ, chẳng lẽ tớ không muốn cậu ấy trưởng thành sao?”

Trần Hán Thăng diễn rất sâu, trên thực tế trái tim cũng đang đập “thình thịch thình thịch” rất dữ dội.

Không còn cách nào khác, bản thân mình là một người đàn ông cặn bã thành thục, đã học được cách dùng sự tức giận để che giấu sự chột dạ.

“Tiểu Trần, cậu làm gì vậy?”

Màn trình diễn ngẫu hứng này vẫn có tác dụng, quả nhiên Tiểu Ngư Nhi đã bị hù doạ, bĩu môi nói: “Không phải chúng tớ nghi ngờ cậu, chỉ là cảm thấy loại chuyện này nhất định phải để Vương Tử Bác và Thi Thi giải quyết riêng mới đúng, cậu đừng nhúng tay vào.”

“Hừ!”

Trần Hán Thăng kiêu ngạo quay đầu lại, giống như bản thân thực sự bị vu oan vậy.

Biên Thi Thi cũng cảm thấy hơi xấu hổ, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đã quen biết nhau mười bảy năm, hắn chắc chắn cũng muốn Tử Bác tốt đẹp hơn nữa.

“Haiz…”

Biên Thi Thi yếu ớt thở dài một hơi, Tử Bác, cậu mau trưởng thành lên đi chứ, tất cả mọi người đều đang chờ cậu đấy.

Thực ra Trần Hán Thăng nào đâu nghĩ nhiều như vậy, hắn đang âm thầm suy nghĩ.

“Gà cổ à, đừng trách anh đây không giúp mày, hôm nay mày đã nổ tung rồi, tao không thể nổ tung thêm nữa, một người nổ tung còn tốt hơn là hai người nổ tung.”

“Cũng may chiếc Nokia kia có thể tháo pin ra, nếu đổi lại là apple, có lẽ lúc nãy phải vứt nguyên cái điện thoại di động, nhưng làm như vậy thì sở hở diễn xuất quá nhiều.”

“Một công ty có lương tâm như Nokia, tại sao cuối cùng lại phá sản chứ?”

Trần Hán Thăng đã ném pin xuống, bây giờ cũng không tiện rời đi, trong lúc nhàm chán chỉ có thể nằm dưới sàn nhà để ngủ.

Hắn cũng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mở cửa phòng, còn có tiếng bước chân “thịch thịch thịch” đi ngang qua tai.

“Tiểu Trần, Tiểu Trần.”

Trong lúc mơ mơ màng màng, Trần Hán Thăng cảm thấy Tiểu Ngư Nhi đang gọi mình.

Trần Hán Thăng mở mắt ra, phát hiện bên ngoài là ánh hoàng hôn đỏ sẫm, hắn lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi.”

“Đã bảy giờ rồi.”

Tiểu Ngư Nhi nghịch ngợm nhéo nhéo mũi Trần Hán Thăng: “Cậu đúng là heo, ngủ từ hai giờ chiều đến giờ.”

“Mới có năm tiếng?”

Trần Hán Thăng bĩu môi, hắn cũng lười đứng dậy, lập tức dùng sức kéo Tiêu Dung Ngư vào trong ngực: “Cậu ngủ cùng tớ thêm một lát đi.”

“Đừng, cậu mau đứng dậy đi, bây giờ không thích hợp…”

Tiêu Dung Ngư nằm trên người Trần Hán Thăng ra sức giãy giụa, nhưng sức lực cô rất yếu, ngược lại bị Trần Hán Thăng ôm chặt hơn nữa, mãi cho đến khi một tiếng “khụ!” nghiêm túc vang lên.

Mẹ nó!

Lúc này Trần Hán Thăng mới phản ứng lại, bọn họ đang ở trong nhà Tiểu Ngư Nhi, tiếng ho khan lúc nãy là do Lữ Ngọc Thanh phát ra.

Không chỉ có Lữ Ngọc Thanh, Tiêu Hoành Vĩ cũng đang ở đây, hai tay ông vuốt ve trên eo, đó là vị trí gần súng nhất, trên mặt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Phẫn nộ, nuối tiếc, không nỡ, phiền muộn…”

“Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Lữ Ngọc Thanh vờ như không nhìn thấy việc trêu đùa ầm ĩ giữa Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư nhi, nhắc nhở một tiếng rồi đi vào phòng bếp.

Lão Tiêu chần chừ một lúc lâu, cuối cùng mới xoay người rời đi.

Rốt cuộc vẫn không ngăn cản tên đầu heo này lại, đúng là luyến tiếc củ cải trắng mình nuôi nấng nhiều năm qua.

Sau khi cha mẹ đi rồi, Tiểu Ngư Nhi dùng sức đánh Trần Hán Thăng vài cái, lúc này mới nói đến chuyện chính: “Tử Bác đến.”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên: “Người đâu rồi.”

“Đang ở dưới lầu.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Không biết cậu ấy đã đứng đó bao lâu, tớ và Thi Thi không hề phát hiện ra, mãi đến khi cha tớ tan tầm về nhà mới thấy, gọi cậu ấy lên nhà nhưng cậu ấy không muốn.”

“Rất bình thường.”

Trần Hán Thăng không hề lấy làm lạ: “Điện thoại di động của tớ không có pin, Vương Tử Bác không biết tình hình bên này, lại không có gan gọi điện cho Biên Thi Thi, có lẽ đã đợi lâu lắm rồi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Ngư Nhi chỉ vào ban công nói: “Thi Thi đang ở ngoài ban công đấy, vẫn luôn nhìn Tử Bác không nói gì.”

“Không thể cứ lãng phí thời gian như thế này được, để tớ đi khuyên nhủ.”

Trần Hán Thăng vỗ mông đứng dậy, một chiếc thảm mỏng có hoa văn hoạt hình rơi xuống từ trên người hắn, có lẽ là lúc hắn ngủ, Tiêu Dung Ngư đã lấy đắp lên.

“Tiểu Ngư Nhi, cậu cũng trưởng thành rồi.”

Trần Hán Thăng ám chỉ nói.

Tiêu Dung Ngư vốn tưởng rằng hắn đang khen mình hiểu chuyện, sau đó lại cảm thấy những lời này có hàm nghĩa rất sâu xa, trên khuôn mặt tinh xảo dần dần nhuốm một màu đỏ ửng.

Bản thân cô cũng là sinh viên năm bốn rồi, tình cảm giữa hai người vô cùng sâu sắc, cha mẹ hai bên cũng quen thuộc, thậm chí còn thảo luận đến chuyện mua nhà cưới sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học.

“Nếu Tiểu Trần nhắc đến yêu cầu đó một lần nữa, mình có nên từ chối không? Hình như không có lý do gì cả.”

Lúc Trần Hán Thăng đi đến ban công, Biên Thi Thi quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại đặt tầm mắt lên trên người Vương Tử Bác.

“Ôi trời, lão nạp đã từng tuổi này rồi, đúng là không thể nhìn nổi si nam oán nữ của hồng trần thế tục giống như hai người.”

Trần Hán Thăng thảnh thơi châm một điếu thuốc hút thuốc.

“Phi!”

Biên Thi Thi phỉ nhổ: “Khúc mắc tình cảm giữa cậu và Tiểu Ngư Nhi phong phú hơn chúng tôi nhiều.”

“Ha ha ha…”

Trần Hán Thăng nhếch môi cười, thầm nghĩ lúc này đã đến tầng thứ mấy rồi, khi miêu tả trải nghiệm tình cảm của tôi, vui lòng đổi từ “khúc mắc” thành “sóng to gió lớn”, nếu không sao có thể xứng với Tu La tràng có thể nổ tung bất cứ lúc nào?

“Nếu cậu biết chuyện giữa tôi và Tiểu Ngư Nhi, vậy thì cũng nên biết rằng, việc giải thích rõ ràng giữa hai người yêu nhau rất quan trọng.”

Trần Hán Thăng khuyên nhủ giống như đang nói chuyện phiếm: “Tớ có thể hiểu được cảm giác không thể hạ mặt mũi xuống này, nhưng phải có một người mở miệng trước.”

“Vậy tại sao lại là tôi mở miệng trước?”

Biên Thi Thi khó hiểu hỏi.

“Bởi vì Tử Bác đã cố gắng hết sức rồi.”

Trần Hán Thăng cúi người dựa vào trên lan can ban công, sau một ngày phơi nắng, còn có chút cảm giác ấm áp.

“Dựa vào sự hiểu biết của tớ đối với Vương Tử Bác, và cả tình cảm của cậu ấy đối với cậu, có lẽ cậu ấy đã đứng đây vài tiếng đồng hồ rồi.”

Trần Hán Thăng chắc chắn nói: “Rất có thể là khi chúng ta vừa đến đây, cậu ấy đã đi theo.”

Đối với Vương Tử Bác mà nói, một loạt hành động này cũng không kỳ quái, cậu ấy có thể không nỡ khiến Biên Thi Thi chảy mồ hôi, nhìn thấy Biên Thi Thi đau lòng, trong lòng Vương Tử Bác cũng thấp thỏm không yên.

“Đồ ngốc…”

Biên Thi Thi im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên mắng, giống như là đang mắng Vương Tử Bác, lại giống như đang mắng mình.

“Thi Thi, cậu đi xuống tìm cậu ấy đi.”

Tiêu Dung Ngư đi ra, cũng khuyên nhủ theo: “Có chuyện gì thì phải nói rõ ràng ra, Tử Bác chỉ là không giỏi thể hiện, thực ra chúng tớ đều có thể nhìn ra được cậu ấy thực sự thích cậu.”

Biên Thi Thi cắn môi, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Ở trong nhà ngột ngạt một nửa ngày, tớ muốn đi xuống lầu một chút, các cậu muốn đi cùng không?”

Đây là lý do điển hình của một cô gái kiêu ngạo, cô ấy có ý định đi gặp Vương Tử Bác nhưng lại ngại ngùng.

“Thuỷ tổ của sự kiêu ngạo”- Tiêu Dung Ngư đương nhiên hiểu rõ, cô cười nói: “Không đi, không đi, chúng tớ muốn ăn cơm.”

Chỉ có Trần Hán Thăng có vẻ không hiểu phong tình: “Đi một chút cũng được mà, tớ muốn anh bánh rán hành của nhà phía nam cây cầu kia.”

“Không được đi!”

Tiểu Ngư Nhi lập tức cắt ngang: “Ở nhà ăn cơm cùng tớ!”

Lúc này Trần Hán Thăng mới không trêu đùa Biên Thi Thi nữa, cười hì hì nhìn theo cô ấy xuống lầu.

Cơn gió đêm mùa hạ nhẹ thổi, dần dần xua tan đi cái nóng của ban ngày, hoàng hôn đã tối đến mức gần như không thể nhìn thấy, chỉ để lại một tia sáng le lói trên ban công.

Tiêu Dung Ngư thấy sau khi Biên Thi Thi xuống lầu, vờ như “vô tình” bị Vương Tử Bác bắt gặp, không nhịn được bật cười thành tiếng, có một cảm giác hạnh phúc nhộn nhạo tận đáy lòng.

“Tiểu Trần.”

Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu, nhẹ nhàng dựa vào bả vai Trần Hán Thăng: “Thật tốt.”

“Vậy sao, tớ cũng cảm thấy vậy.”

Trần Hán Thăng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Ngư Nhi, nhưng cũng không có động tác tiếp theo, nhìn chằm chằm vào Biên Thi Thi và Vương Tử Bác rời khỏi khu dân cư.

Lữ Ngọc Thanh ngồi trong phòng ăn đợi một lúc lâu, phát hiện Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng vẫn chưa vào, giống như tất cả các bậc cha mẹ đi gọi con cái về ăn cơm, lúc bà ấy đi đến đó và đang định nổi giận thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trên ban công, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang yên tĩnh rúc vào nhau, thỉnh thoảng còn đùa giỡn vài câu, biểu cảm vốn dĩ đang nghiêm túc và lạnh lùng của Lữ Ngọc Thanh từ từ thả lỏng.

“Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Hoành Vĩ đi đến, sắc mặt cũng cứng đờ.

Hai người đứng phía sau nhìn một lát, Lữ Ngọc Thanh hít hít mũi, kéo Tiêu Hoành Vĩ trở lại bàn ăn.

“Lão Tiêu, tôi đột nhiên hơi muốn khóc.”

“Khóc cái gì chứ, con gái trưởng thành rồi, cũng nên tìm bạn trai.”

Phó cục trưởng cục công an- Người phụ trách điều tra tội phạm này trong lúc nói chuyện, ánh mắt cũng lấp lánh ánh lệ.

Ở Cảng Thành thường ăn tối từ sáu giờ đến bảy giờ, sau khi ăn xong chính là thời gian đi tản bộ, cho nên khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đi ra khỏi Thương Ngô Lục Viên, dọc theo đường đi đều là những người đi bộ nhằm tiêu hoá thức ăn.

Tiếng ồn ào nhao nhao vô cùng náo nhiều, những người già đang thảo luận xem siêu thị nào đang giảm giá, những người trẻ tuổi thì nói về mấy chuyện lặt vặt trong công việc, đám trẻ chạy tới chạy lui, chơi đến mồ hôi chảy đầy đầu.

Cả Biên Thi Thi và Vương Tử Bác đều vô cùng im lặng, bọn họ đi từ khu dân cư Thương Ngô đến toà nhà Hoa Liên ở trung tâm thành phố, từ toà nhà Hoa Liên đi đến nhà sách Tân Hoa.

Phạm vi nội thành Cảng Thành rất nhỏ, hai người đã vô thức đi qua mấy con phố mà không hề hay biết.

“Cậu bị câm sao?”

Rõ ràng bản thân mình cũng không mở miệng, nhưng Biên Thi Thi vẫn trách móc Vương Tử Bác.

“À thì, ừm…”

Vương Tử Bác vừa ấp úng do dự vừa quan sát sắc mặt của Biên Thi Thi, ngay khi Biên Thi Thi đang sắp nổi giận một lần nữa thì cuối cùng Vương Tử Bác vẫn hỏi ra điều mà cậu ấy lo lắng nhất: “Chúng ta không chia tay đúng không?”

“Hả?”

Biên Thi Thi nhìn Vương Tử Bác, không hiểu tại sao cậu ấy lại nghĩ như vậy, bản thân cô ấy chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay mà.

Nhưng đứng dưới đèn đường, vẻ mặt của Vương Tử Bác tràn ngập lo lắng, đôi môi khô cứng tạo thành từng vết nứt.

Cậu ấy không dám đối mặt với Biên Thi Thi, hơi rụt rè chuyển dời tầm mắt: “Thực ra chia tay cũng là chuyện đương nhiên rồi, tớ quá tồi tệ, căn bản không xứng với cậu…”

“Chiều nay cậu đã đứng dưới lầu bao lâu?”

Biên Thi Thi đột nhiên cắt ngang.

“Hơn… Hơn năm tiếng đồng hồ.”

Vương Tử Bác ấp úng nói.

“Ồ.”

Sống mũi Biên Thi Thi chua xót, quả nhiên Trần Hán Thăng đoán không sai, tên ngốc này thực sự đã đuổi theo bọn họ đến dưới lầu.

Thấy Biên Thi Thi không nói lời nào, Vương Tử Bác cho rằng cô lại không vui, vội vàng giải thích: “Tớ đã xin lỗi mẹ rồi, mẹ đã tha thứ cho tớ, cho nên tớ mới đến đây, tớ lo cậu sẽ rời khỏi Cảng Thành, cho nên… Cho nên…”

“Cho nên cậu mới canh giữ dưới lầu, canh giữ suốt hơn năm tiếng đồng hồ?”

Biên Thi Thi đỏ mắt nói: “Nếu tớ thực sự muốn đi, cậu có thể ngăn cản được không?”

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, khổ sở lắc đầu.

Đây là chàng trai dùng một nắm đấm đánh gãy mũi của tên nước ngoài kia, cậu ấy không hề tự ti về những phương diện khác, tại sao về phương diện tình cảm lại yếu đuối như vậy chứ?

Người phụ nữ tên Hoàng Tuệ kia, rốt cuộc cô đã huỷ diệt sự tự tin của Vương Tử Bác trong chuyện tình cảm bằng cách nào vậy?

Biên Thi Thi đột nhiên cảm thấy căm hận, hận Vương Tử Bác, cũng hận Hoàng Tuệ, còn “hận” Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi, tại sao lại đẩy một người đàn ông như vậy cho mình chứ?

Bây giờ cô ấy đã có tình cảm với Vương Tử Bác, lại bắt đầu đau lòng trước quá khứ của cậu ấy.

“Nếu đã không thể ngăn cản được, vậy cậu còn đến đây làm gì chứ?”

Biên Thi Thi đã cố kìm nén nước mắt một lúc lâu, cuối cùng cũng trào ra: “Cứ thế ngây ngốc chờ ở dưới lầu sao? Cậu thậm chí còn không dám gọi điện thoại cho tớ, tớ là bạn gái của cậu đấy, Vương Tử Bác, cậu là kẻ ngốc đúng không, tớ thực sự rất ghét cậu, hu hu hu…”

Biên Thi Thi dứt khoát không đi nữa, ngồi xổm xuống mặt đất lớn tiếng bật khóc.

“Cậu đừng khóc.”

Giọng nói của Vương Tử Bác cũng nghẹn ngào: “Cậu khóc tớ cũng khó chịu, tớ biết tớ không xứng với cậu, tớ không có nhiều tiền như Tiểu Trần, cũng không có điều kiện gia đình như Tiểu Ngư Nhi, cũng không học giỏi như…”

“Tại sao cậu lại phải so sánh với bọn họ?”

Biên Thi Thi ngẩng đầu lên, trên mặt đầm đìa nước mắt: “Cậu là sinh viên trường đại học Lý Công Kiến Nghiệp, mặc dù vẫn chưa tốt nghiệp nhưng cậu đã thành lập một công ty, cậu làm việc ổn định chắc chắn, cậu khiêm tốn, chăm chỉ thật thà, cậu bằng lòng trả giá, những thứ đó đều là ưu điểm, rốt cuộc bạn gái cũ của cậu đã làm gì khiến cậu không tự tin vào cuộc sống thế này?”

Nhắc đến Hoàng Tuệ, Vương Tử Bác bỗng nhớ đến tất cả mọi thứ trong quá khứ.

Hoàng Tuệ luôn coi thường trường đại học của cậu ấy, miệt thị công việc làm thêm của mình, coi thường bạn bè của mình, cho nên lúc hai người ở bên cạnh nhau, Vương Tử Bác luôn cảm thấy địa vị của mình thấp hơn Hoàng Tuệ rất nhiều.

Cho nên cuối cùng cậu ấy đã mua quà cho cô ta, thậm chí còn mang ơn đội nghĩa cầu xin Hoàng Tuệ nhận lấy.

Thực ra có lẽ Trần Hán Thăng còn cặn bã hơn cả Hoàng Tuệ, nhưng hắn sẽ không chèn ép nhân cách và lòng tự trọng của Tiêu Dung Ngư hay Thẩm Ấu Sở.

Trần Hán Thăng cổ vũ và giúp đỡ các cô ấy xây dựng sự nghiệp, cổ vũ các cô ấy khám phá và hăm hở tiến về phía trước, cổ vũ các cô ấy nâng cao sự tự tin, bước ra khỏi cuộc sống vốn dĩ đã quá xuất sắc của mình.

“Xin lỗi.”

Vương Tử Bác đưa tay ra, cậu ấy muốn đặt lên bả vai Biên Thi Thi an ủi, nhưng bàn tay do dự lơ lửng trên không trung một lúc lâu.

Biên Thi Thi không nói gì, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào bàn tay kia.

“Bộp…”

Cuối cùng Vương Tử Bác vẫn nhẹ nhàng đặt xuống, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc cơ thể kể từ khi yêu nhau cho đến nay.

Biên Thi Thi cảm nhận được sức nặng của lòng bàn tay trên vai, trong lòng cũng có chút an ủi, thực ra cô hoàn toàn không có ý định phản ứng.

“Ngu ngốc muốn chết.”

Biên Thi Thi lau nước mũi và nước mắt, trút hết cả tức giận lau lên trên tay Vương Tử Bác.

Cô muốn nhìn thấy cảnh tượng Vương Tử Bác hoảng loạn lui về phía sau, nào ngờ Vương Tử Bác căn bản không ghét bỏ, trong mắt đều tràn ngập cưng chiều.

Biên Thi Thi lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhìn thấy chất lỏng sáng lấp lánh trên mu bàn tay Vương Tử Bác, không nhịn được khẽ mỉm cười.

Vương Tử Bác nhìn thấy Biên Thi Thi cười, cậu ấy cũng cười theo, Biên Thi Thi lại trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: “Vừa khóc vừa cười, con chó vàng đi tiểu, cậu chờ đó!”

Biên Thi Thi chạy về phía quán bán quà vặt ven đường, lúc trở về, trên tay cầm một chai nước khoáng Di Bảo.

“Chẳng trách Tiểu Ngư Nhi lại thường xuyên mắng Trần Hán Thăng là “Trần heo”, đàn ông các cậu đều là đại móng heo!”

Biên Thi Thi đưa nước qua: “Chiều nay cậu khát mà không biết mua nước uống sao?”

“Lúc đó không cảm thấy gì cả.”

Vương Tử Bác thành thật nói, suốt cả chiều nay cậu ấy đều lo lắng cho Biên Thi Thi, lại không thể gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng được, cả người đều đang ở trong trạng thái căng thẳng tột cùng, căn bản không cảm nhận được đói khát.

Lúc này Vương Tử Bác mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lập tức “ừng ực ừng ực” nốc cạn một chai nước.

Thực ra giữa các cặp đôi chính là vậy đấy, không thể lúc nào cũng cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng vẫn phải rơi một chút nước mắt, điều này không những có thể giải quyết vấn đề mà còn có thể gia tăng tình cảm của nhau.

Cả hai lại đi bộ trở về Thương Ngô Lục Viên, lúc đi ngang qua trung tâm thành phố, Vương Tử Bác biết Biên Thi Thi vẫn chưa ăn cơm, nên dẫn cô ấy đi đến vào một cửa hàng cháo để giải quyết bữa tối.

Sau khi ăn xong, Vương Tử Bác đột nhiên nói: “Nghỉ hè này tớ sẽ không đến nhà cậu đâu.”

Biên Thi Thi ngẩn người: “Tại sao chứ?”

“Tớ muốn biến thành một người khác.”

Giọng nói của Vương Tử Bác trầm thấp, nhưng tràn ngập sự kiên định: “Giống như Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn tự hào về Tiểu Trần vậy, tớ… Tớ cũng muốn cậu tự hào về tớ.”

Biên Thi Thi ngơ ngác nhìn Vương Tử Bác, đột nhiên phát hiện cậu ấy đã có thể can đảm nhìn thẳng vào mình.

Mặc dù Vương Tử Bác vẫn không quen lắm, và cái mông kia lại bắt đầu lắc rồi.

“Hừ, không đi thì không đi, ai cần chứ.”

Biên Thi Thi trả lời một câu trái với lương tâm.

Trên đường trở về, hai người vẫn tương đối im lặng, nhưng tâm trạng của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi hoàn toàn khác nhau.

Trong lòng Vương Tử Bác có một tinh thần phấn đấu mãnh liệt, còn về phần Biên Thi Thi thì sao? Cuối cùng cô ấy cũng đã cảm nhận được thứ “tình yêu ngọt ngào”.

Một người con trai sẵn sàng thay đổi vì mình, điều này còn chưa đủ ngọt sao?

Sau khi tiến vào Thương Ngô Lục Viên, Vương Tử Bác lưu luyến không rời nói một tiếng: “Xin lỗi, ngủ ngon.”

Thực ra Biên Thi Thi cũng rất không nỡ, nhưng cô ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ ném xuống một câu “tớ chờ cậu” rồi xoay người lại chậm rãi rời đi.

“Chờ tớ làm gì…”

Vương Tử Bác đột nhiên phản ứng lại, Biên Thi Thi chờ “mình biến thành dáng vẻ khiến cô ấy tự hào”, cũng chờ mình đi đến nhà cô ấy.

Có được một cô bạn gái hết lòng cổ vũ và ủng hộ mình như vậy, cậu ấy còn mong gì nữa?

“Biên Thi Thi!”

Vương Tử Bác đột nhiên hét lên một câu.

Cậu ấy cũng không biết tại sao lại muốn gọi cô ấy, tóm lại là muốn gọi cô ấy, có một thứ tình cảm muốn cô ấy đó hiểu rõ.

“Hả?”

Biên Thi Thi quay đầu lại.

“Tớ tớ tớ…”

Vương Tử Bác lại căng thẳng đến mức nói lắp.

“Cậu cái gì?”

Biên Thi Thi dường như cảm nhận được điều gì đó, thúc giục Vương Tử Bác.

“Tớ… Tớ yêu cậu!”

Ba chữ này, Vương Tử Bác chưa từng nói với Hoàng Tuệ.

Bình Luận (0)
Comment