Khu dân cư Thương Ngô là khu dân cư tốt nhất Cảng Thành bấy giờ, hệ thống đèn kích hoạt bằng âm thanh nơi hành lang vô cùng nhanh nhạy, chỉ cần vỗ tay thôi đã có phản ứng, ba chữ “Tớ yêu cậu” kia của Vương Tử Bác vô cùng vang dội, toàn bộ đèn kích hoạt bằng giọng nói của đơn nguyên đều được bật sáng.
Biên Thi Thi còn chưa kịp đáp lại thì cửa sổ nơi phòng khách của một căn hộ trên tầng ba đột nhiên mở ra, có người thò đầu ra mắng: “Cậu bị điên đúng không, giờ này rồi còn tỏ tình gì chứ? Có ý thức cộng đồng không vậy, đã trễ thế này hàng xóm láng giềng cũng cần phải ngủ chứ, ngày mai người ta còn phải đi làm đấy.”
Bên cạnh hắn còn có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vừa cười vừa lôi kéo không cho tên kia tiếp tục “tạo sự nổi bật” nữa.
“Mẹ nó, thứ chó má này.”
Vương Tử Bác ở dưới tầng một lẩm bẩm một câu, một người nhàm chán như vậy nếu không phải Trần Hán Thăng thì còn có thể là ai?
Biên Thi Thi vốn dĩ cũng vô cùng kích động, cô ấy đã chờ đợi câu nói này bao lâu rồi chứ, kết quả giọng nói của tên ngốc Vương Tử Bác này lại lớn như vậy, còn cái tên lưu manh Trần Hán Thăng kia nữa, chuyện gì cũng muốn xen một chân vào.
“Bịch bịch bịch…”
Biên Thi Thi ngại ngùng một lúc lâu, sau đó đỏ mặt chạy về nhà Tiêu Dung Ngư, không ngờ cô bạn thân đã mở cửa trước đó, đang mày mặt hớn hở chờ mình.
“Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng nhà cậu là một kẻ phiền phức!”
Biên Thi Thi vừa mới vào cửa đã oán giận với Tiêu Dung Ngư, nếu không phải có câu nói đó của Trần Hán Thăng, nói không chừng cô ấy sẽ đi dạo thêm hai vòng nữa với Vương Tử Bác, tận hưởng cảm giác ngọt ngào sau khi tỏ tình.
“Biên Thi Thi, cậu là người không có lương tâm.”
Trần Hán Thăng bất mãn nói: “Lúc trước khi cậu muốn yêu đương, cậu hèn mọn gọi tôi một tiếng Trần tổng, bây giờ khi được yêu đương với Vương Tử Bác rồi, cậu thay đổi gọi tôi là kẻ phiền phức, không có ai làm như cậu đâu.”
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đừng ở đây xen vào chuyện này nữa.”
Tiêu Dung Ngư vội vàng đuổi Trần Hán Thăng về nhà, đồng thời vỗ vai hắn nhắc nhở: “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ.”
Trần Hán Thăng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc đóng cửa lại, Tiểu Ngư Nhi còn kéo cánh tay Biên Thi Thi nói: “Mau nói với tớ, tối nay hai người đã xảy ra chuyện gì, sao tớ lại kích động hơn cả cậu thế này chứ…”
Sau khi Trần Hán Thăng xuống lầu, Vương Tử Bác cũng đang chờ hắn, bởi vì trước đó thể hiện tình cảm trước công chúng nên bây giờ cậu ấy vẫn cảm thấy ngại ngùng, cũng có chút phấn khích và tự hào.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác mất tự nhiên lắc cánh tay.
“Ừ?”
Trần Hán Thăng đi đến bãi cỏ cúi đầu tìm thứ gì đó.
“Mày đang tìm gì vậy?” Vương Tử Bác hỏi.
“Pin của điện thoại di động.”
Trần Hán Thăng trả lời: “Chiều nay Tiểu Ngư Nhi muốn kiểm tra điện thoại của tao, tao chỉ có thể cái khó ló cái khôn ném pin đi, nếu không đêm nay sẽ có thêm một người phải chịu khổ.”
“Ồ.”
Vương Tử Bác gật đầu, bật đèn pin điện thoại di động lên chiếu sáng, ngập ngừng nói: “Chuyện là, chuyện là…”
Cậu ấy thực sự rất muốn hỏi Trần Hán Thăng xem hắn nghĩ gì về màn tỏ tình lần này, nhưng Trần Hán Thăng không chủ động hỏi, Vương Tử Bác chỉ có thể tự mở miệng: “Lúc nãy, mày đã nghe thấy hết rồi đúng không?”
“Không nghe thấy gì cả, bác sĩ nói tao bị điếc tai mang tính gián đoạn.”
Trần Hán Thăng lạnh mặt nói: “Căn bệnh này tương đối kỳ quái, không thể nghe thấy những lời ngon tiếng ngọt giữa đàn ông và phụ nữ.”
Cuối cùng Vương Tử Bác đã nhận ra Trần Hán Thăng đang cố ý không quan tâm, vì thế lẩm bẩm lầu bầu nói: “Ai trêu chọc mày thì mày đi tìm người đó đi, tao có trêu chọc gì mày đâu…”
“Có chọc!”
Cuối cùng Trần Hán Thăng cũng tìm được pin, tức giận nói: “Mày có biết tại sao trước đó Biên Thi Thi lại tiếc nuối không, đó là vì mày không tỏ tình với người ta đấy, lúc đầu tao định dùng chuyện này để uy hiếp mày, kết quả mày lại chủ động tỏ tình, sau này tao còn phải uy hiếp thế nào nữa?”
“Tao…”
Vương Tử Bác nghẹn một lúc lâu, cuối cùng mắng: “Tiểu Trần, mày xấu tính lắm rồi đấy, còn nữa, mày không có đạo đức chút nào sao? Mày không nói với tao thì thôi đi, còn muốn uy hiếp tao, cũng may hôm nay tao tương đối thông minh.”
“Thông minh cái rắm.”
Trần Hán Thăng lườm Vương Tử Bác: “Mày cho rằng trong tay ông đây không có nhược điểm của mày sao?”
“Tao còn có nhược điểm gì nữa?”
Vương Tử Bác căn bản không tin, bản thân mình chưa bao giờ làm chuyện xấu.
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng chậm rãi mỉm cười: “Mày và Hoàng Tuệ đã từng ngủ chung giường.”
“Mẹ kiếp…”
Vương Tử Bát đột nhiên nghẹn họng một chút, vội vàng chạy đến ôm cổ Trần Hán Thăng “đe doạ”: “Mày không được nói bậy, lúc đó, lúc đó tao không hề cố ý.”
“Ồ ồ ồ.”
Trần Hán Thăng tự bật cười một cách hả hê: “Mày tưởng rằng cảnh sát nhân dân như chúng tao sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của mày sao?”
“Mẹ nó!”
Lần này Vương Tử Bác thực sự không vui, buông Trần Hán Thăng ra rầu rĩ nói: “Tiểu Trần, sau này tao không muốn nhắc đến Hoàng Tuệ nữa.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, sau khi gặp được Biên Thi Thi, cuối cùng Vương Tử Bác cũng phát hiện cuộc sống của mình trước đó khổ cực như thế nào.
“Được được, không nhắc thì không nhắc.”
Trần Hán Thăng ôm cổ ngược lại Vương Tử Bác, giống như khi còn nhỏ vậy, hai người kề vai sát cánh ngồi trên vành đai xanh trong khu dân cư: “Nói xem đêm nay mày và Biên Thi Thi đã xảy ra chuyện lãng mạn gì nào?”
“Thực ra cũng không có gì cả.”
Vương Tử Bác móc ra một điếu thuốc đưa cho Trần Hán Thăng.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, cơn gió đêm mát rượi thổi vào mặt, lá cây lay động xào xạc xào xạc, tiếng ve kêu và ếch nhái vang lên hết đợt này đến đợt khác, hai người bạn thân thiết đã quen biết nhau gần hai mươi năm, một người là người thành thật điển hình, một người là kẻ sống tạm bợ điển hình, nhưng tình cảm lại rất sâu sắc.
Người đàn ông thành thật kể chuyện đã xảy ra lúc nãy: “Sau khi Biên Thi Thi đi xuống, cậu ấy biết hai người đang rình coi ở trên lầu nên dẫn tao ra khỏi khu dân cư, thực ra chúng tao dường như cũng không nói gì cả, chỉ là khóc một lúc rồi cười một lúc, tình cảm cứ thể tự nhiên bộc phát thôi.”
Kẻ sống tạm bợ nào đó bình thản lắng nghe, híp mắt nhìn điện thoại di động, suốt cả chiều không khởi động máy, có không ít tin nhắn “tinh tinh tinh” vang lên, hắn đang lựa chọn để phản hồi.
“Tiểu Trần à, tao thực sự rất thích rất thích rất thích Biên Thi Thi.”
Trên khuôn mặt phúc hậu của người thành thật là sự nghiêm túc: “Lúc tao ở bên cạnh cậu ấy, giống như cảm nhận được cái gọi là “tình yêu”, tao không muốn khiến cậu ấy thất vọng, tao cũng muốn để cậu ấy tự hào.”
Kẻ sống tạm bợ dập tắt tàn thuốc, vỗ vào đầu cậu bạn nối khố: “Tốt lắm, Tử Bác!”
“Cho nên.”
Vương Tử Bác thành thật dừng lại một chút, thấy Trần Hán Thăng đã hút thuốc xong, lại theo bản năng đưa cho hắn một điếu Kim Lăng màu đỏ khác: “Kỳ nghỉ hè này tao không có ý định đến nhà của Biên Thi Thi, mày và Tiểu Ngư Nhi đi qua đó đi, ngày mai tao sẽ đi đến Qủa Xác, gia nhập vào nhóm nghiên cứu và phát minh nền tảng thông tin.”
“Ha ha, hai vợ chồng nhà mày đều có tính tình này.”
Kẻ sống tạm bợ Trần Hán Thăng lại bắt đầu quậy phá, nhận lấy điếu thuốc nói: “Biên Thi Thi trở mặt không chịu nhận quen biết người khác, mày muốn vào điện tử Qủa Xác, kết quả lại muốn dùng thuốc lá để đút lót cán bộ à?”
“Cái gì?”
Vương Tử Bác ngẩn người, sao cậu ấy có thể nghĩ nhiều như vậy chứ, thế là tức giận cướp lại: “Không hút thì thôi đi, ai muốn hối lộ mày chứ?”
“Hút hút hút, tao thích anh Bác, anh Bác yêu tao.”
Trần Hán Thăng cười hì hì đứng dậy: “Đi ăn khuya chút gì đó đi, ngày mai La Tuyền phải học thêm lớp tiếng Hàn, có lẽ kỳ nghỉ hè này không có nhiều thời gian, chiều nay không ngừng gửi tin nhắn cho tao, tỏ vẻ muốn gặp tao?”
“Tao cũng phải đi sao?”
Vương Tử Bác hơi khó hiểu.
“Mày đang nhảm nhí gì vậy?”
Trần Hán Thăng trừng mắt: “Tao là một người nổi tiếng từ nhỏ ở Cảnh Thành, mày không đi yểm hộ giúp tao, tao làm sao dám tìm La Tuyền?”