Nếu chỉ là điện thoại của Lương thái hậu, nói không chừng Trần Hán Thăng sẽ giả vờ quên mất, tính tình của Trần Lam vô cùng trẻ con, con bé cảm thấy mình đã thi đại học xong, anh trai nghỉ hè cũng không đưa mình ra ngoài chơi.
Nhưng thím hai cũng đã gọi điện thoại đến, Trần Hán Thăng chỉ có thể đồng ý.
“Hán Thăng à.”
Thím hai Cam Văn Tú dặn dò trong điện thoại: “Ngày mai cháu đưa bạn gái xinh đẹp của mình về đây đi, hình như đã một năm rồi mợ không gặp con bé, chú hai cháu lúc nào cũng nhắc đến đấy.”
“Được ạ, hai người muốn gặp cô nào?”
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào email công việc, ngoài miệng hờ hững trả lời.
“Hả?”
Cam Văn Tú sửng sốt một chút.
“Ý của cháu là, thực ra hai người muốn gặp ngày nào cũng được.”
Trần Hán Thăng cười ha hả nói: “Dương Châu cách Kiến Nghiệp không xa, cháu có thể dẫn theo Thẩm Ấu Sở đến đó bất cứ lúc nào.”
Chú hai thím hai và Trần Lan chỉ mới gặp Thẩm Ấu Sở, chưa từng gặp Tiêu Dung Ngư, lúc nãy suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn đón Thẩm Ấu Sở trước, lúc đi xuống, trên tay cô còn cầm theo một quyển “tiếng Anh thi lên thạc sĩ”, bây giờ đã tháng 9 rồi, thời gian thi lên thạc sĩ là tháng 12, ba tháng còn lại đối với một thí sinh thi lên thạc sĩ mà nói là khoảng thời gian vô cùng quan trọng.
Cho dù thời gian vô cùng eo hẹp, nhưng chỉ cần Trần Hán Thăng có yêu cầu gì, Thẩm Ấu Sở về cơ bản sẽ không từ chối, hình như cô đều hy sinh bản thân mình để “chiều theo” Trần Hán Thăng.
Lúc đọc nhẩm từ đơn, biểu cảm của Thẩm Ấu Sở vô cùng đáng yêu, đôi mắt đào hoa lấp lánh chớp chớp nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, cái miệng lẩm bẩm đọc thuộc, sau khi đọc xong trang này lại nhẹ nhàng lật đến trang sau.
Thỉnh thoảng cảm thấy dây an toàn thắt quá chặt, cô còn kéo kéo ra ngoài một chút, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mới ngẩng đầu lên lại phát hiện Trần Hán Thăng đang nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Ấu Sở lập tức ngại ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đừng nghĩ linh tinh, tớ không nhìn cậu.”
Trần Hán Thăng nhíu mày nói: “Tớ đang quan sát kính chiếu hậu, đề phòng có xe bên phải chạy tới, một chính nhân quân tử như tớ, chẳng lẽ sẽ nhìn cơ thể của một cô gái sao?”
Thẩm khờ khạo tin đó là thật, kết quả Trần Hán Thăng lại lẩm bẩm nói một câu: “36 thì ghê gớm lắm sau, không hề có ý thức tiết kiệm vải cho đất nước chút nào.”
Trần Hán Thăng vừa nói như vậy, khuôn mặt Thẩm Ấu Sở lập tức nhuốm hai rặng mây đỏ, vẻ mặt phụng phịu ôm cuốn sách “Tiếng Anh thi lên thạc sĩ” vào ngực.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng đùa giỡn Thẩm khờ khạo vài câu, lúc này mới tuỳ tiện nói đến chuyện công việc: “Chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Hồ vậy, tớ phát hiện cậu ấy đã dành toàn bộ kỳ nghỉ hè của mình để làm trong quán trà sữa, một số công việc rõ ràng Phùng Quý có thể hoàn thành, nhưng Tiểu Hồ vẫn muốn tham gia vào, cậu ấy không muốn thi tuyển điều sinh vào tháng 11 sao?”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Ấu Sở mới quay đầu lại: “Lâm Ngữ nói cậu ấy không muốn thi, cậu ấy thích bầu không khí trong quán trà sữa, lần này cậu ấy về nhà là để thương lượng với cha mẹ việc mình có ý định từ bỏ thi tuyển công chức.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Cha mẹ của Tiểu Hồ đã đồng ý chưa?”
Thẩm Ấu Sở nhíu mày, cũng có chút lo lắng: “Tớ đã gọi điện và gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng Lâm Ngữ không trả lời.”
Hồ Lâm Ngữ lớn lên trong sự tự lập, cha mẹ là kiểu trọng nam khinh nữ, bản thân cô ấy từ nhỏ đến lớn đều ôm đồm toàn bộ công việc nhà như nấu ăn, rửa bát, lau nhà, còn phải quan tâm đến chuyện học hành của mình.
Em trai mỗi ngày chỉ cần xem TV là được, những lúc mệt mỏi nếu càu nhàu vài câu với em trai, cha mẹ sẽ trách ngược lại Hồ Lâm Ngữ.
Bí thư Hồ đã trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy, cho nên cô ấy mới bắt đầu nảy sinh ý thức sâu sắc về “nữ quyền”, không thích nhìn Trần Hán Thăng vênh mặt hất cằm sai bảo, lúc nào cũng muốn thông qua việc thi đậu nhân viên công chức để nâng cao địa vị trong nhà.
Đối với vấn đề “thi công chức nhà nước” này, cha mẹ Hồ Lâm Ngữ lại ủng hộ, bọn họ cảm thấy cô ấy làm thế này sẽ giúp được con trai sau này.
Sau đó, có thể là vì “giao chiến” quá nhiều với Trần Hán Thăng, Tiểu Hồ cảm thấy có lẽ mình không thể hoà thuận được trong hệ thống cán bộ nhà nước với EQ này, làm một “em gái trà sữa” càng thoải mái và tự do hơn nữa.
“Hồ Lâm Ngữ cũng ghét việc làm bảo mẫu giúp đỡ em trai nữa.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Lúc trước là do cậu ấy không còn sự lựa chọn nào khác, bây giờ trong quán trà sữa có cậu làm chỗ dựa, cho nên cậu ấy muốn làm một người tốt.”
Thẩm Ấu Sở tính tình lương thiện, lắc đầu nói: “Lâm Ngữ đã làm rất nhiều chuyện, tớ rất cảm kích cậu ấy.”
“Đúng đúng đúng, cậu là người tốt đền ơn đáp nghĩa, tớ là người xấu đẩy xe!”
Trần Hán Thăng lầu bầu phản bác, một lát sau liếm môi nói: “Tớ muốn uống chút nước.”
“Ồ.”
Thẩm Ấu Sở lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, sau khi mở nắp ra còn dùng môi thử nhiệt độ của nước trước, sau đó lại lo lắng Trần Hán Hăng uống nước trong lúc lái xe sẽ bị rắc ra ngoài, cho nên tự uống hơn một nửa rồi mới đưa đến.
Những thứ này đều là sự dịu dàng ẩn giấu trong từng chi tiết, trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, nhưng hắn không nói gì cả, cần lấy uống “ừng ực” xong, lại trò chuyện với Thẩm Ấu Sở về chuyện A Ninh đi học tiểu học vào năm sau.
Kiến Nghiệp và Dương Châu cách nhau chưa đầy một trăm km, chưa đến buổi trưa, bọn họ đã đi xuống cao tốc.
Dương Châu cũng có trường đại học, bây giờ vừa khéo là thời gian tân sinh viên đăng ký nhập học, cho nên đường xá trong nội thành hơi tắc nghẽn một chút, lúc đi ngang qua đại học Dương Châu, một đám người đang nhốn nhào ầm ĩ đứng trước cổng trường.
Các tân sinh viên đội cái nắng như thiêu như đốt trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt trẻ con còn chút phấn khích, khát khao nhìn bốn chữ “đại học Dương Châu” được mạ vàng thật to.
Sau khi đến nhà của chú hai Trần Chí Minh, chú hai đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, thím hai đã chuẩn bị xong cơm trưa, không nhìn thấy bóng dáng của em họ Trần Lam đâu cả.
Thím hai Cam Văn Tú vô cùng bối rối: “Lúc đầu cha con bé muốn đưa con bé qua đó, kết quả tối hôm qua hai cha con cãi nhau, từ nhỏ Trần Lam đã vô cùng thân thiết với người anh trai là Hán Thăng, ngay cả học đại học cũng muốn học gần nhau, cho nên chỉ có thể làm phiền Hán Thăng rồi.”
“Vâng, người một nhà khách sáo làm gì ạ.”
Trần Hán Thăng cười hì hì đưa cho chú hai một điếu thuốc: “Sau khi Trần Lam thi đại học xong, cháu còn gọi em ấy đến đây chơi đấy, nhưng chú thím đoán xem A Lam đã nói thế nào? Em ấy nói sau khi lên đại học, cơ hội ở gặp cha mẹ sẽ ít đi rất nhiều, cho nên muốn ở nhà cùng với cha mẹ nhiều thêm một chút, cô em gái này của cháu đúng là hiếu thảo giống như cháu…”
“Cái rắm!”
Trần Hán Thăng còn chưa nói xong thì Trần Lam đã “rầm” một tiếng, mở cửa phòng ngủ ra: “Rõ ràng anh không muốn dẫn em đi chơi, còn cố ý cúp máy của em, cố ý giả vờ làm nhân viên tổng đài, lúc trước anh đánh bài còn lừa tiền của em nữa… Hu hu…”
Nhìn thấy em gái bị Trần Hán Thăng cho leo cây suốt cả kỳ nghỉ hè, trong lòng ấm ức muốn chết, kết quả người anh trai này còn không biết xấu hổ vứt bỏ toàn bộ trách nhiệm, cô gái nhỏ lập tức ấm ức đến mức khóc ngay tại chỗ.
“Em cũng ở đây sao?”
Trần Hán Thăng xấu hổ cười ha ha: “Thực ra trên đường đến đây anh còn nói với Thẩm Ấu Sở, thành thích học tập của em gái anh còn tốt hơn cả anh, trực tiếp được tuyển thẳng vào chương trình tiến sĩ tám năm, sau khi tốt nghiệp sẽ nhận được bằng xuất sắc…”
“Hừ…”
Trần Lam quay đầu lại đi vào phòng ngủ.
“Để cháu vào dỗ dành em ấy.”
Trần Hán Thăng cười hì hì không thèm để ý, thím hai thực sự đã coi Thẩm Ấu Sở trở thành cháu dâu tương lai nhà mình, kéo tay cô ấy oán giận: “Mấy đứa nhỏ bây giờ càng ngày càng nóng tính, tối hôm qua con bé vẽ một con thỏ, cha con bé nhìn thấy thì nói đó là con heo, Trần Lam lập tức tức giận ngay tại chỗ…”
Trần Hán Thăng đi vào phòng ngủ thì phát hiện trên lông mi Trần Lam vẫn còn dính hai giọt nước mắt, ngoài ra những dấu vết khác đã không thể nhìn ra được nữa, nhưng cô ấy vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ đau lòng, ngồi trên mép giường không ngừng hít hít mũi.
“Kỹ năng diễn xuất của em gái thực sự không tồi, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ có tiềm năng vượt qua anh trai.”
Trần Hán Thăng ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy bả vai em gái nói: “Nghỉ hè này anh thực sự rất bận, bận kiếm tiền, sau này em đến Kiến Nghiệp học hành, anh đây sẽ bao em ăn uống!”
“Thật sao?”
Trần Lam đã bị lừa từ nhỏ đến lớn thực sự không tin lắm.
“Đương nhiên rồi.”
Trần Hán Thăng hứng thú ngút trời nói: “Nếu em thấy các cô gái khác có quần áo xinh đẹp, cứ mạnh dạn mua, anh trai có tiền; Nếu em thấy các cô gái khác có phụ kiện tóc xinh đẹp, cứ mạnh dạn mua, anh trai có tiền; Nếu em thấy các cô gái xinh đẹp khác có ba lô, cứ mạnh dạn mua, anh đây có tiền…”
“Nếu em thấy người ta có một chiếc điện thoại di động xinh đẹp thì sao?”
Trần Lam bày ra vẻ mặt mong chờ hỏi.
“Điện thoại di động?”
Trần Hán Thăng do dự một chút: “Ừ thì… Em có thể giả vờ như không nhìn thấy được không?”
“Không được!”
Trần Lam lập tức không vui, nắm lấy cổ tay Trần Hán Thăng không ngừng lắc lư qua lại: “Cha mẹ em không mua điện thoại di động cho em, anh à, cầu xin anh mua cho em một cái đi, bác gái nói anh có tiền, em định dùng nó để học thuộc từ vựng tiếng Anh.”
Thực ra chú hai và thím hai của Trần Hán Thăng, một người là nhân viên công vụ, một người là giáo viên, hai người chắc chắn mua được điện thoại di động, nhưng lại lo lắng điện thoại di động sẽ ảnh hưởng đến việc học của Trần Lam.”
“Đừng nhảm nhí nữa, còn nói học thuộc từ đơn tiếng Anh, từ năm cấp hai anh đã không thèm dùng lý do này rồi.”
Trần Hán Thăng búng vào đầu em gái một cái, sau đó tính toán thời gian điện thoại di động Qủa Xác được ra mắt: “Như vậy đi, nếu em ngoan ngoãn học hành ở Kiến Nghiệp đừng gây chuyện cho anh, mấy tháng nữa anh chắc chắn sẽ mua cho em một cái.”
Mấy tháng Trần Lam cũng có thể chịu được, nhưng cô ấy vẫn muốn xác định một chút: “Nếu anh gạt em thì sao?”
“Anh lấy tính mạng của người anh em tốt nhất của mình là Vương Tử Bác ra để đảm bảo.”
Trần Hán Thăng thề son sắt nói: “Nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của em.”
“Thôi đi, không cần.”
Trần Lam còn nhỏ tuổi nhưng đã biết xã hội hiểm ác, yếu ớt thở dài một hơi: “Anh, lời thề này của anh giống như một trò đùa vậy.”
Da mặt Trần Hán Thăng dày, bị em gái châm chọc cũng không để trong lòng, nhưng Trần Lam đã được dỗ dành, lúc thím hai kêu ra ăn cơm, Trần Hán Thăng và Trần Lam đều ra ngoài rửa tay.
Sau khi đi vào phòng khách, Trần Hán Thăng nhìn thấy cơm trưa phong phú, nước miếng cũng đã chảy xuống dưới, vội vàng giúp đỡ thu dọn.
“Ôi trời…”
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua tờ giấy vẽ trên bàn cơm, cầm lên lật xem, nghiêm túc khen ngợi nói: “A Lam, con heo này em vẽ cũng khá giống đấy chứ.”