Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 698 - Chương 698: Anh, Tiêu Dung Ngư Là Ai Vậy?

Chương 698: Anh, Tiêu Dung Ngư là ai vậy? Chương 698: Anh, Tiêu Dung Ngư là ai vậy?

Sau khi “khen ngợi” Trần Lam xong, Trần Hán Thăng cảm thấy bầu không khí trong phòng khách đột nhiên ngưng đọng, cô em họ vừa mới được dỗ dành xong lại đang hung dữ nhìn chằm chằm vào mình.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Hán Thăng ngẩn người: “Chẳng lẽ cháu nói không đúng sao, cái đuôi của con heo này sinh động như thật, điều này chứng tỏ bình thường A Lam quan sát cuộc sống đời thường rất cẩn thận.”

“Chị dâu, chị nhìn anh trai em kia.”

Trần Lam tức muốn hộc máu oán giận với Thẩm Ấu Sở.

“A Lam vẽ con thỏ đấy.”

Thẩm Ấu Sở bĩu môi, nghiêm túc nói.

“Vậy sao?”

Trần Hán Thăng ghé vào quan sát: “Hình như giống thật, lỗ mũi là lỗ heo.”

“Được rồi, được rồi, mau ăn cơm thôi.”

Chú hai không thể nhìn được nữa, ông ấy là một sĩ quan quân đội chuyển nghề, trên người mang theo khí chất nghiêm túc chính trực, Trần Hán Thăng và Trần Lam ngoài mặt không còn náo loạn nữa, nhưng khi ngồi cùng nhau vẫn anh đẩy một chút, em đá một cái.

Thím hai nhìn thấy chỉ biết thở dài một tiếng, từ nhỏ hai anh em này đã thế, vừa gặp mặt đã đánh nhau, đương nhiên cuối cùng đều là Trần Lam khóc lóc cáo trạng.

Nhìn xem Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn đến nhường nào, một tay bưng bát sứ, một tay cầm đũa, cái miệng nhỏ nhắn ăn cơm, nhưng quá dễ ngại ngùng, chưa nói được vài câu đã đỏ mặt, đúng là tính cách hoàn toàn khác biệt so với Trần Hán Thăng.

Cam Văn Tú vô cùng hài lòng với người “cháu dâu” này, khoan hẵng nói đến dáng người và ngũ quan, điều quan trọng nhất là khí chất ngây thơ, ăn mặc cũng rất giản dị.

Bà con họ hàng đều biết Trần Hán Thăng gây dựng sự nghiệp kể từ khi còn học đại học, thậm chí còn ầm ĩ một phen, cho dù “phá sản” chắc hẳn cũng không thiếu tiền.

Nhưng cách ăn mặc của Thẩm Ấu Sở lại vô cùng đơn giản, mặc áo sơ mi trắng dài tay, quần jean màu xanh da trời, vòng eo nhỏ nhắn, chân dài, mái tóc mượt mà mềm mại buộc thành đuôi ngựa, dịu dàng xoã trên vai.

Lúc nãy khi còn giúp đỡ ở trong phòng bếp, Thẩm Ấu Sở đã xắn ống tay áo sơ mi dài gọn gàng lên phía trước một chút, thím hai càng nhìn càng thích, không ngừng gắp đồ ăn cho Thẩm Ấu Sở, khiến hai người Trần Hán Thăng và Trần Lam ghen tị không thôi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cam Văn Tú thu dọn đồ đạc đang định đi theo xuống lầu thì Trần Hán Thăng ngăn bà lại: “Thím, thím cũng đi học đại học sao?”

“Thím đã tốt nghiệp đại học bao nhiêu năm rồi chứ?”

Cam Văn Tú cười nói: “Thím muốn đi cùng với A Lam đăng ký nhập học.”

“Không cần đâu ạ, Trần Lam sắp 18 tuổi rồi mà.”

Trần Hán Thăng khuyên nhủ: “Thím cứ yên tâm để em ấy tự đến trường học đi, hơn nữa có cháu và Thẩm Ấu Sở ở đây mà, chú thím ở nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Chuyện này… Có vẻ không ổn lắm đúng không?”

Cam Văn Tú hơi do dự, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con gái đi xa nhà.”

“Thím hai à.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Xe cháu không thể ngồi bốn người, nếu thím muốn đến đó thì phải đến nhà ga mua vé rồi.”

Chú hai Trần Chí Minh nhìn Trần Hán Thăng rồi lại nhìn Thẩm Ấu Sở, cuối cùng gật đầu nói: “Tôi cũng không đồng ý cha mẹ đi cùng, Trần Lam nên tự lập một chút.”

“Yeah…”

Trần Lam hét lên một tiếng: “Mẹ, mẹ đã quản con mười mấy năm rồi, bây giờ còn muốn hạn chế sự tự do của cuộc đời con sao?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Cam Văn Tú vẫn không yên tâm, sau khi chiếc Land Rover rời đi, bà ấy vẫn đứng tại chỗ lẩm bẩm nói: “A Lam thậm chí còn không biết mắc màn, quần áo cũng không thể giặt sạch, không biết con bé có thể sống hoà thuận với bạn cùng phòng được không?”

“Bà lo lắng linh tinh gì chứ, năm đó lúc tôi thi đậu trường quân đội cũng tự mình xách theo hành lý ngồi xe da xanh hai ngày đi đăng ký nhập học đấy thôi.”

Trần Chí Minh lắc đầu nói: “Hơn nữa Hán Thăng học ngay trường bên cạnh, bà không yên tâm với Hán Thăng, chẳng lẽ còn không yên tâm với Ấu Sở sao?”

“Đúng vậy.”

Nhắc đến Thẩm Ấu Sở, vẻ mặt của Cam Văn Tú hơi thả lỏng: “Đừng nhìn ngoại hình Hán Thăng như vậy, ánh mắt chọn bạn gái thực sự rất tốt.”

“Cái gì gọi là ngoại hình như vậy chứ?”

Trần Chí Minh không hài lòng giải thích giúp cháu trai, trong đầu lọc mắt mũi miệng Trần Hán Thăng một lần, cuối cùng cũng đưa ra một ưu điểm có thể khen: “Ít nhất vóc dáng của nó cũng rất cao.”

Trên đường từ Dương Châu trở về Kiến Nghiệp, Thẩm Ấu Sở nhường ghế phụ lại cho Trần Lam, còn bản thân ngồi ở hàng ghế trống phía sau đọc thuộc từ đơn.

Đây là lần đầu tiên Trần Lam không bị cha mẹ quản thúc, tâm trạng giống như một con chim rời khỏi lồng sắt, lúc thì quấn ấy Trần Hán Thăng nói chuyện, lúc lại cầm điện thoại di động của Thẩm Âu Sở chơi trò chơi, chẳng bao lâu sau đã đến đại học Y Kiến Nghiệp.

Điểm thi đại học của Trần Lam không thấp, nếu đăng ký vào các trường đại học khác, ví dụ các trường 211 chắc chắn không thành vấn đề, nhưng trường đại học Y có một điểm bất lợi khác khi tham gia đánh giá chính là các chuyên ngành thua kém máy trường đại học mang tính tổng hợp khác.

Vì thế các học viện Y khoa cao cấp trong nước đều không nằm trong nhóm 985 và 211, ngoại trừ đại học Y Kiến Nghiệp, đại học Y Phương Nam và đại học Y Bắc Kinh.

“Anh, sao anh lại dừng?”

Trần Lam phát hiện Trần Hán Thăng dừng xe ở trước cổng, giống như đang do dự xem có nên đi vào hay không?

“Chị dâu của em sắp thi lên thạc sĩ, đi đăng ký nhập học với em thực sự là lãng phí thời gian quý giá.”

Trần Hán Thăng bẻ tay lái, đột nhiên quay trở lại cổng ký túc xá đại học Tài chính, lúc này mới quay đầu lại nói với Thẩm Ấu Sở: “Cậu vẫn nên yên tâm đọc sách đi, chuyện A Lam nhập học cứ để tớ sắp xếp.”

“Hả?”

Thẩm Ấu Sở chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp đơn thuần: “Không sao đâu, tớ giúp A Lam trải đệm giường một chút.”

“Con bé đã lớn thế này rồi, nhất định phải học được cách rèn luyện bản thân.”

Trần Hán Thăng không cho cô phân trần đã cắt ngang: “Cậu tranh thủ thời gian ôn tập, tối nay tớ sẽ dẫn A Lam đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn ăn cơm.”

Thẩm Ấu Sở chỉ có thể nghe lời xuống xe, xách balo trên vai, lặng lẽ nhìn chiếc Land Rover rời đi.

Ngọn gió mùa hè mát rượi thổi qua hoà lẫn vào bầu không khí oi bức, ống tay áo dài của Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng lay động, mái tóc cũng bị thổi hơi tán loạn, từng sợi nghịch ngợm che khuất lông mi, Thẩm Ấu Sở theo bản năng vén ra sau tai, để lộ một khuôn mặt dịu dàng với sự oán trách trong bao dung.

Lúc này cô đột nhiên phát hiện thấy âm thanh ầm ĩ xung quanh hơi yếu ớt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy rất nhiều đàn em tân sinh viên đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Ấu Sở hơi ngại ngùng, cúi đầu quay trở về ký túc xá.

Thẩm Ấu Sở vừa rời đi, các tân sinh viên giống như nhất thời nổ tung, tất cả đều đang phấn khích hỏi thăm tên của đàn chị xinh đẹp này.

Bên cạnh có một vài thành viên hội học sinh năm hai, các cô đều đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, năm đó khi bản thân nhìn thấy Thẩm sư tỷ ở quán trà sữa, hình như cũng có phản ứng này.

Sau khi Thẩm Ấu Sở xuống xe, lần này chiếc Land Rover lập tức lái vào đại học Y Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng và Trần Lam đều nhìn trái nhìn phải, thưởng thức cảnh đẹp trong khuôn viên trường.

“Không ngờ ngôi trường này lại lớn như vậy.”

Trần Lam vô cùng hài lòng với ngôi trường này, cha mẹ không cho phép cô ấy ra khỏi tỉnh, còn muốn chọn ngành y, đại học Y Kiến Nghiệp có thể coi là “chốn về” rất tốt.

“Không sai, còn rất trắng.”

Trần Hán Thăng gật đầu nói.

“Hả?”

Trần Lam giật mình, nhìn theo tầm mắt của Trần Hán Thăng thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào các sinh viên nữ mặc váy ngắn của trường Y Kiến Nghiệp.

“Anh!”

Trần Lam đấm Trần Hán Thăng một cái: “Sao anh có thể như vậy chứ? Em đang thắc mắc tại sao anh lại đưa chị dâu về, hoá ra là muốn nhìn lén sinh viên nữ trường chúng em.”

“Cái gì gọi là nhìn lén chứ?”

Trần Hán Thăng hợp tình hợp lý nói: “Thẩm Ấu Sở không có ở đây, anh quang minh chính đại nhìn mà.”

Trần Lam “phi” một tiếng: “Da mặt anh dày thật, còn nhớ rõ mình đã có bạn gái không đấy?”

“Có bạn gái rồi thì không thể ngắm nhìn mỹ nữ được sao? Có bạn gái rồi thì không thể quen biết với cô bạn gái thứ hai được sao?”

Trần Hán Thăng nguỵ biện: “Hôm nay em ăn no, chẳng phải ngày mai vẫn muốn ăn tiếp sao?”

“Em…”

Trần Lam đột nhiên không còn gì để nói.

Mặc dù người anh trai này rất không đứng đắn, nhưng có hắn làm người hướng dẫn, việc đóng học phí và đăng ký vô cùng thuận lợi.

Sau khi đi vào ký túc xá, ba cô gái trong sáu người ở ký túc xá đã đến rồi.

Các cô gái này thoạt nhìn đều chưa xoá hết nét trẻ con trên người, vừa lễ phép chào hỏi với Trần Lam vừa đánh giá Trần Hán Thăng.

Chờ đến khi Trần Hán Thăng tự giới thiệu mình là đàn anh năm tư ở trường đại học Tài chính bên cạnh, trên mặt các cô ấy đều có chút khiếp sợ.

“Chuyện là…”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Sư huynh không chỉ là sinh viên năm tư, mà còn là hội trưởng hội học sinh của đại học Tài chính, chào mừng các em đến đại học Tài chính làm khách.”

“Chay mặn không kiêng, không có hạn cuối, đàn ông chẳng tốt đẹp gì cả.”

Trần Lam vừa đau khổ mắc màn của mình vừa mắng thầm trong lòng.

Theo lý mà nói, giá trị nhan sắc của Thẩm Ấu Sở đã đạt đến mức cao nhất, các bạn cùng phòng ký túc xá của cô ấy không ai có thể sánh kịp, tại sao anh họ còn có thể trêu chọc vui vẻ như vậy chứ?

“Các em vừa mới thi đại học xong, chắc hẳn vẫn chưa quên đề vật lý đúng không?”

Trần Hán Thăng nói một cô gái nhỏ xinh đẹp nhất trong số đó: “Sư huynh kiểm tra em một chút, nếu biết khối lượng của hạt mưa là m, tốc độ của giọt mưa là V và diện tích của nóc nhà là S, xin hỏi….”

Cô gái nhỏ thực sự cho rằng đây là đề vật lý, tập trung tinh thần lắng nghe.

Kết quả Trần Hán Thăng lại kéo dài âm cuối, cuối cùng mới hỏi: “Xin hỏi, số QQ của em là gì?”

Cô bé cúi đầu ngại ngùng, hai cô gái khác đều cười nói ầm ĩ.

“Anh!”

Cuối cùng Trần Lam cũng không nhịn được nữa, cô ấy hoàn toàn không biết mắc màn, điều quan trọng nhất là ông anh trai Trần Hán Thăng này lại còn cợt nhả lung tung, A Lam tức giận nói: “Anh mắc màn giúp em đi.”

“Anh mắc?”

Trần Hán Thăng nhìn chiếc giường sắt cao hai mét: “Anh trai của em sợ độ cao, em vẫn nên tự treo thì hơn, thực ra cũng không cần phải buộc cả bốn góc, tuỳ tiện buộc thành đường chéo là tối nay có thể ngủ được rồi.”

“Trần Hán Thăng!”

Trần Lam gần như muốn phát điên, mắc màn thành một đường chéo, đây là anh trai có quan hệ huyết thống với cô ấy sao?

“Nếu anh không mắc giúp em, em sẽ nói với bác gái cả.”

Trần Lam bĩu cái miệng nhỏ nhắn muốn khóc.

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, em gái không thể khiến người ta bớt lo được, cho nên để trừng phạt cô bé, điện thoại di động sẽ lùi lại đến học kỳ sau mới đưa cho cô ấy.

Không còn cách nào khác, người phạm lỗi sẽ bị phạt, hy vọng sau này A Lam có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm anh trai này.

Sau khi đưa ra quyết định trong lòng, Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động và chìa khoá xe của chiếc Land Rover ra đặt trên bàn, trèo lên thang leo lên giường sắt.

Nhưng chiêu thức “giả vờ” này chẳng có tác dụng gì với các cô gái vào năm 2005, hầu hết các cô ấy vẫn chưa bị chủ nghĩa tôn thờ tiền bạc vào chủ nghĩa hưởng lạc xâm nhập, cái tên “hội trưởng hội học sinh” còn hấp dẫn hơn nhiều so với chìa khoá xe Land Rover.

“Anh đúng là biết khoe mẽ.”

Trần Lam trừng mắt, cầm lấy điện thoại di động nói với Trần Hán Thăng: “Em muốn gọi điện thoại cho mẹ.”

“A Lam, em còn rất nhiều việc phải làm đấy.”

Trần Hán Thăng đang đùa giỡn vui vẻ với cô gái nhỏ, cầm điện thoại di động tìm kiếm số máy của Cam Văn Tú rồi gọi đi.

Trần Lam cầm điện thoại ra khỏi ký túc xá, báo cáo tình hình nhập học hôm nay với mẹ.

Sau khi trò chuyện xong, Trần Lam nghe thấy Trần Hán Thăng vẫn đang khoác lác ở trong ký túc xá, hừ lạnh một tiếng rồi dựa vào vách tường hành lang chơi game.

Đây thực sự là thói quen cá nhân của cô ấy, ngày thường ở nhà, Trần Lam cũng lấy điện thoại di động của cha mẹ chơi game.

Kết quả chiếc điện thoại nokia kia của Trần Hán Thăng lặng lẽ gửi đến ba tin nhắn.

Tiêu Dung Ngư: Tiểu Trần, cậu đang làm gì vậy, tớ đang định đi nộp báo cáo này.

Tiêu Dung Ngư: Rất nhớ cậu, nếu ngày nào cũng được gặp cậu thì thật tốt biết bao.

Tiêu Dung Ngư: Nếu cậu không vội thì tớ gọi điện thoại nhé.

“Ừng ực…”

Trần Lam đọc tin nhắn xong, nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh, nhịp tim bắt đầu tăng tốc một cách vô thức.

“Chị dâu của mình tên là Thẩm Ấu Sở đúng không?”

Trần Lam thầm nghĩ: “Không sai, chị ấy thực sự tên là Thẩm Ấu Sở, vậy Tiêu Dung Ngư là ai, cô ấy lại gửi cho anh trai mình những tin nhắn ái muội như vậy?”

Một phút sau, trên màn hình điện thoại di động hiện lên dãy số người gọi “Tiêu Dung Ngư”.

Trần Lam giả vờ bình tĩnh quay lại ký túc xá, giơ điện thoại di động lên nói: “Anh, có điện thoại.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng cầm lấy điện thoại, lúc đầu hắn cũng không để ý, nhưng phát hiện sắc mặt của Trần Lam hơi căng thẳng, ánh mắt luôn ngó nghiêng về phía mình, còn lặng lẽ đứng ở mép giường, giống như đang muốn nghe lén nội dung cuộc điện thoại.

Dấu vết diễn xuất của A Lam quá nặng, lộ ra quá nhiều sơ hở ở trước mặt một nhà nghệ thuật lão làng.

Trần Hán Thăng lặng lẽ bắt máy, Tiêu Dung Ngư lanh lảnh hỏi: “Tiểu Trần, cậu đang làm gì vậy, tớ gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng không trả lời.”

“Tớ sao?”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ còn có tin nhắn sao? Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Lam: “Tớ đang giúp cô em họ nhà chú mắc màn, hôm nay con bé nhập học đại học, ở ngay đại học Y Kiến Nghiệp.”

“Cách đại học Tài chính gần mà, hình như em ấy tên là Trần Lam đúng không?”

Tiêu Dung Ngư cũng đã từng nghe nói đến cái tên này: “Sao cậu không nói với tớ, sớm biết thế này tớ đã qua đó mời em ấy ăn cơm rồi.”

“Tớ cũng chỉ nhận được nhiệm vụ tạm thời, hơn nữa thời tiết quá nóng, chuyện của công ty luật cũng nhiều, cậu đến đây làm gì, tớ chỉ cần tuỳ tiện tống cổ con bé rời đi là được.”

Trần Hán Thăng tuỳ tiện nói.

Lúc nghe đến mấy chữ “tuỳ tiện tống cổ con bé rời đi”, Trần Lam giận dỗi bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

“Hả? Sao cậu có thể nói như vậy chứ?”

Tiêu Dung Ngư nghiêm túc nói: “Ngày mai Tử Bác sẽ được giải phóng khỏi công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, tại sao cậu không đưa em gái đến đây để làm quen với các anh trai chị gái trong vòng tròn nhỏ hẹp này của chúng ta?”

“Em ấy chưa chắc đã rảnh, vừa mới khai giảng.”

Trần Hán Thăng cố ý lập lờ: “Để tớ xem tình hình cụ thể thế nào rồi nói sau.”

Sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng lướt qua tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn Tiêu Dung Ngư gửi cho mình, hắn lại đặt điện thoại ở bên cạnh, vẫn vờ như không có việc gì cột màn.

Cứ thế hai phút sau, tất cả mọi thứ giống như vô cùng bình thường, ngay khi Trần Lam đang thả lỏng cảnh giác thì Trần Hán Thăng đột nhiên xoay người lại một cái.

Cái xoay người lại này quá đột ngột, Trần Lam vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào sau lưng Trần Hán Thăng quan sát, hoàn toàn không thể phản ứng lại, ngay lập tức chạm vào tầm mắt của anh trai.

Trần Lam hoảng loạn vội vàng chuyển dời tầm mắt, Trần Hán Thăng giống như hiểu rõ chuyện gì đó, với tính cách trước đây của em gái, những lúc cô ấy nhìn chằm chằm vào mình thì khi đó chắc chắn có việc.

Trần Hán Thăng dứt khoát không mắc màn nữa, ôm lấy bả vai của em gái đi ra hành lang ký túc xá: “A Lam, có phải em đã nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của anh trai rồi không?”

“Đọc rồi.”

Trần Lam đứng thẳng người, bày ra dáng vẻ không thẹn với lương tâm: “Nhưng em không cố ý đọc, hơn nữa, cô gái tên Tiêu Dung Ngư kia là ai?”

“Ừm…”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Vấn đề này quá dài, cho nên anh đề nghị chúng ta đến trên đường thành phố máy tính, vừa đi vừa nói được không?”

“Tại sao lại đến thành phố máy tính?”

Trần Lam tò mò hỏi.

“Chẳng lẽ em không muốn có một chiếc notebook sao?”

Trần Hán Thăng cau mày: “Thực ra anh đã đề nghị với cha mẹ em lâu lắm rồi, các sinh viên bây giờ đều cần máy tính, đáng tiếc người lớn không nghe, thật lòng mà nói, anh đã nhẫn nhịn bọn họ lâu lắm rồi.”

“Em gái anh xinh đẹp thế này, chẳng lẽ không nên có một chiếc notebook sao?”

Trần Hán Thăng nói một cách chính đáng.

Bình Luận (0)
Comment