Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700: Em Có Hai Chị Gái, Một Người Là Chị Dâu, Người Kia Vẫn Là Chị Dâu

Chương 700: Em có hai chị gái, một người là chị dâu, người kia vẫn là chị dâu Chương 700: Em có hai chị gái, một người là chị dâu, người kia vẫn là chị dâu

Tối hôm đó Trần Hán Thăng quay trở lại ký túc xá, Kim Dương Minh và Đới Chấn Hữu vẫn chưa về trường, Tiểu Kim là người bản địa Kiến Nghiệp, cậu ấy có thể đến đây bất cứ lúc nào, có lẽ Lão Đới có chút việc, dù sao năm cuối cũng không có chuyện gì.

Lý Quyến Nam đang bận việc trong cửa hàng của Hoả Tiễn 101, chỉ còn lại Trần Hán Thăng, Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường đều là “kẻ nghiện thuốc, hai người chen chúc trên ban công hít mây nhả khói, nhân tiện nhìn các sinh viên năm nhất bên dưới.

Vẻ mặt của bọn họ đều rất phấn khích, đêm hôm khuya khoắt rồi còn ra ra vào vào cùng với bạn cùng phòng, có lẽ làm quen với kiến trúc của ngôi trường này, cũng có thể là đang thăm dò các tiệm nét xung quanh, tóm lại là những người dư thừa tinh lực không muốn đi ngủ.

Còn có mấy đàn em thích tỏ vẻ, tuỳ tiện tụ tập dưới gốc cây hút thuốc, không ngừng gào thét và huýt sáo để tạo sự nổi bật.

“Đám người ngu ngốc này!”

Quách Thiếu Cường đột nhiên mắng một tiếng, nhưng trong giọng điệu vẫn có chút hâm mộ.

Trần Hán Thăng và Dương Thế Siêu đều có thể hiểu được, Quách Thiếu Cường đang nghĩ đến bản thân năm xưa.

Quách Thiếu Cường 22 tuổi đứng trên lầu sáu, trong mắt tràn ngập bóng dáng của mình năm 19 tuổi.

Trần Hán Thăng tương đối thẳng thắn, lấy điện thoại di động ra bấm số: “Hàn Vân Kiệt của bộ phận sinh hoạt sao? Tớ là Trần Hán Thăng đây, bên dưới ký túc xá nam có tân sinh viên đang tụ tập hút thuốc, tớ cho rằng loại hành vi này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của đại học Tài chính chúng ta, đề nghị xử lý một chút.”

“Rầm…”

Đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy một tiếng vang của ghế, Hàn Vân Kiệt- trưởng ban bộ phận sinh hoạt của sinh viên đại học Tài chính vừa chạy “thịch thịch thịch” xuống lầu vừa lớn tiếng trả lời: “Không thành vấn đề, tớ lập tức dẫn người đi xử lý.

Trần Hán Thăng cảm thấy giọng điệu của Hàn Vân Kiệt có vẻ vô cùng nghiêm túc, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Chỉ cần dù hoạ một chút là được, đừng quá quyết liệt.”

Cuộc gọi kết thúc chưa đầy mười phút, Hàn Vân Kiệt đã dẫn theo mấy cán bộ lại đây, sau khi răn dạy và xua đuổi một phen, mấy sinh viên nam thích tỏ vẻ xám xịt giải tán.

Chuyện này vẫn là do Trần Hán Thăng cố ý dặn dò “hù doạ một chút”, nếu không, nói không chừng trưởng ban bộ phận sinh hoạt này còn có thể giết gà doạ khỉ, thông báo với toàn trường về hành vi này.

Sau khi bên dưới yên tĩnh lại, Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường đều ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng nhún vai: “Sao vậy, chưa thấy qua hội trưởng hội học sinh nào trâu bò như thế này sao?”

“Mẹ nó!”

Dương Thế Siêu một hút một hơi thuốc, trong lỗ mũi chậm rãi phun ra một làn khói: “Hán Thăng, Thiếu Cường, có lẽ học kỳ này tao phải đi trước rồi.”

“Tại sao?”

Trần Hán Thăng vẫn vô cùng luyến tiếc chia tay anh chàng Liêu Bắc thẳng thắn này.

“Người nhà đã tìm cho tao một công việc trong ngân hàng.”

Dương Thế Siêu thở dài một hơi: “Có rất nhiều người cạnh tranh cho vị trí này, tao phải đảm nhận trước, nếu không chờ thêm một năm nữa, ai biết tình hình sẽ như thế nào? Chúng mày cũng biết rồi đấy, ở quê của tao, ngoại trừ những bác sĩ, giáo viên và nhân viên nhà nước đều là những công việc đàng hoàng, những thứ khác đều không thể coi là công việc đàng hoàng. Trong mắt cha mẹ, việc học đại học và tham gia quân ngũ cũng chỉ là ra ngoài rèn luyện một chút thôi.”

“Chuyện này có chút nghiêm trọng đấy, Lão Dương.”

Quách Thiếu Cường âm thầm chậc lưỡi, cũng may cha mẹ mình không đam mê biên chế như vậy.

“Còn không phải sao?”

Dương Thế Siêu khoa trương nói: “Hoả Tiễn 101 mà Lão Tứ tham gia vào thoạt nhìn có vẻ như nổi tiếng khắp cả nước, nhưng trong thị trường thân thiết như chúng ta, Lão Tứ cũng không phải là một sinh viên nổi tiếng nào đó, tao cần phải đi làm trước.”

“Không sao đâu, hãy sắp xếp tương lai mình thật tốt trước đã.”

Trần Hán Thăng vỗ vào bả vai Dương Thế Siêu an ủi.

Lão Dương, Thiếu Cường và cả lão Đới, bọn họ đều có ý định trở về quê hương phát triển, Dương Thế Siêu có thể là một người rời đi trước, sau này còn có rất nhiều, rất nhiều.

Nghĩ đến những người bạn cùng phòng sớm chiều ở chung đều phải lao đến một tương lai thích hợp hơn cho mình, ba người lại bắt đầu im lặng. Sau năm cuối, tất cả mọi người đều bắt đầu thay đổi, ngay cả chương trình học cũng rút gọn đi rất nhiều.

Chỉ riêng chuyên ngành hành chính công này một tuần chỉ có ba tiết, nhà trường dành nhiều thời gian cho sinh viên thực tập hoặc thi lên thạc sĩ.

“Lão Tứ.”

Không biết Quách Thiếu Cường nghĩ đến chuyện gì, cậu ấy đột nhiên nói: “Chúng tao không phải là người mù, sau này mày chắc chắn sẽ là người giàu có nhất, tao nói trước với mày nhé, lúc mua nhà có lẽ tao sẽ vay tiền mày đấy.”

Nghe đến đây, Dương Thế Siêu cũng giơ tay lên: “Thêm tao nữa, giá nhà ở chỗ tao không đắt lắm, chỉ riêng chiếc Land Rover kia của mày cũng đã có thể mua được bốn năm cái, nhưng nếu không có nhà thì muốn kết hôn cũng hơi khó.

“Vay tiền mua nhà chỉ là chuyện nhỏ nhặt, tao không thành vấn đề, nhưng có một chuyện.”

Trần Hán Thăng nhíu mày: “Lão Dương, có phải mày có hơi mơ hồ trong việc nhận thức về bản thân không?”

“Mày có ý gì?”

Dương Thế Siêu suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ có một cô gái nào đó, cho dù sau này tao không mua được nhà, cô ấy vẫn sẽ gả cho tao sao?”

“Không đúng.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Ý của tao là, cho dù mày có nhà, những em gái kia cũng không thích mày.”

“Cút cút cút, lúc tao kết hôn, Lão Tứ nhất định phải tặng một bao lì xì dày một ngàn tệ.”

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Trần Hán Thăng lái xe rời khỏi đại học Tài chính, khắp nơi trong trường đều là các tân sinh viên mặc đồng phục huấn luyện quân sự.

Việc “sinh viên còn đi học” lái xe vẫn vô cùng chói mắt, mấy năm nay trong đại học Tài chính cũng có có ít ỏi mấy người mà thôi, tất cả gần như đều là những nhân vật phong vân trong trường học, ví dụ như cựu hội trưởng hội sinh viên Trần Thiêm Dụ, và hội trưởng đương nhiệm Trần Hán Thăng.

Chiếc Land Rover chậm rãi đi ngang qua đám người, các sư đệ sư muội năm nhất nghiêng người né tránh, thỉnh thoảng còn hỏi những người khác “Anh ta là ai vậy, thoạt nhìn trông thật tỏ vẻ”.

Sau khi dần dần biết được quá khứ huy hoàng của hội trưởng Trần, ngoài miệng mọi người đều nói “Cool ngầu như vậy sao?” Nhưng trong lòng vẫn dán cho hội trưởng Trần nhãn mác “thích tỏ vẻ”.

Không có bất cứ lý do gì cả, anh đang lái xe trong trường đại học chính là thích tỏ vẻ!

Sau đó, Trần Hán Thăng đi ngang qua đại học Y Kiến Nghiệp để đón Trần Lam, đồng ý sẽ đưa cô ấy đến gặp Tiêu Dung Ngư.

Vẻ mặt của Trần Lam vừa thấp thỏm vừa có chút mong chờ, sau khi gặp “Cô gái xấu xí” Tiêu Dung Ngư, mình phải xưng hô như thế nào đây?

“Chị dâu chắc chắn là không được rồi, chị dâu chỉ có thể là một mình Thẩm Ấu Sở, cả đời này Trần Lam mình sẽ không bao giờ gọi cô gái thứ hai là chị dâu đâu!”

Trần Lâm không ngừng suy nghĩ, cuối cùng quyết định gọi một tiếng “chị gái”, đơn giản là bị tinh thần của Tiêu Dung Ngư làm cho cảm động.

Thế mà vẫn có cô gái theo đuổi anh trai mình sao?

Chắc chắn là Lương Tĩnh Như truyền sự can đảm rồi!

Giống như tất cả các cặp anh em khác, trong mắt người khác, Trần Hán Thăng vô cùng trâu bò, nhưng Trần Lam chỉ cảm thấy “bình thường và có chút nổi trội” mà thôi.

Lúc đầu, Trần Hán Thăng cũng không đi vào nội thành, mà rẽ vào hướng nhà máy điện tử Qủa Xác trước, Vương Tử Bác xách theo một túi đồ lớn đứng trước bến xe buýt đợi, ngơ ngác giống như thể vừa mới được ra tù vậy.

“Vương Tử Bác, mày đã biết lỗi của mình chưa?”

Trần Hán Thăng đỗ xe ở bên cạnh Vương Tử Bác, cười hì hì nói: “Sau này nhất định phải thay đổi hoàn toàn, nghiêm túc làm người tốt.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Vương Tử Bác lập tức mở cửa ghế sau ra ngồi lên, lúc này mới phát hiện Trần Lam đang ngồi trên ghế phụ.”

“Anh Bác.”

Trần Lam ngoan ngoãn chào hỏi.

“Sao A Lam cũng ở đây?”

Vương Tử Bác hơi giật mình, sau đó mới vỗ vỗ đầu phản ứng lại: “Năm nay A Lam đã lên đại học rồi, anh ở trong nhà máy bận rộn đến choáng váng, rèm cửa trong văn phòng đóng chặt, anh thậm chí còn không biết đêm ngày.”

Tiêu Dung Ngư đã từng nghe thấy cái tên Trần Lam, nhưng không hề quen biết, cậu bạn nối khố thường xuyên ăn cơm chực ở trong nhà Trần Hán Thăng như Vương Tử Bác đương nhiên đã gặp mặt.

“A Lam có muốn mua thứ gì không?”

Vương Tử Bác nhiệt tình nói: “Vừa khéo chiều nay anh có thời gian rảnh, cũng nhận được một khoản làm thêm, đúng lúc có thể dẫn em đi mua sắm.”

Đã là bạn bè tốt cùng nhau lớn lên, Vương Tử Bác cũng không phải giả vờ khách khí, cậu ấy thực sự theo bản năng coi em gái của Trần Hán Thăng trở thành em gái mình, thật lòng muốn tiêu chút tiền cho Trần Lam.

“Cảm ơn anh Bác, ngày hôm qua anh trai em đã mua máy tính cho em rồi, bây giờ em không thiếu gì cả.”

Trần Lam cong mắt hỏi: “Anh Bác làm thêm trong kỳ nghỉ hè sao?”

“Đúng vậy.”

Vương Tử Bác gật đầu: “Anh làm ở điện tử Qủa Xác…”

“Cái gì?”

Trần Lam đột nhiên hét lên một tiếng cắt ngang, khiến Vương Tử Bác sợ tới mức run rẩy một cái.

“Anh Bác, anh thế mà lại làm việc trong điện tử Qủa Xác?”

Trần Lam kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, từ trong túi xách móc ra một chiếc MP4 Qủa Xác màu tím: “Anh nhìn xem có đẹp không, đây là thứ mà em năn nỉ cha mẹ thật lâu trong kỳ nghỉ hè, cha mẹ mới mua cho em đấy, bây giờ em là một fan của Qủa Xác.”

“Khụ khụ… Hay cho fan của Qủa Xác, hay cho fan của Qủa Xác.”

Vương Tử Bác ho khan hai tiếng, nhìn lướt qua Trần Hán Thăng đang lái xe: “Không cần phải giấu diếm đúng không?”

“Tao không muốn giấu mà.”

Trần Hán Thăng duỗi ngón giữa ra, đẩy mắt kính râm nói: “Lúc nào đi gặp Tiêu Dung Ngư rồi hẵng nói với em ấy chân tướng sự thật.”

“Hả?”

Trần Lam hơi buồn bực: “Hai người đang tỏ ra bí hiểm gì vậy, không được coi em như kẻ ngốc mà dỗ dành đấy, hãy tôn trọng thân phận sinh viên của em một chút!”

Sau khi đi vào trung tâm thương mại quốc tế ở Tân Nhai Khẩu, Trần Lam ghé vào cửa sổ nhìn, trong miệng còn chậc chậc khen thưởng: “Hãy nhìn xem, đây là thành phố trung tâm của tỉnh chúng ta, toà nhà cao như vậy, người nhiều như vậy, các chị gái cũng xinh đẹp như vậy…”

“Anh à, anh nhìn thấy hai cô gái kia không, các chị ấy đều buộc tóc đuôi ngựa cao đấy.”

Trần Lam quay đầu lại hét lên với Trần Hán Thăng: “Mau nhìn kia, mau nhìn kìa, cô gái bên trái thực sự rất xinh đẹp, cũng rất biết cách phối quần áo, wao, lúc chị ấy mỉm cười còn có má lúm đồng tiền nữa… Ơ, sao các chị ấy lại đi về phía em, còn càng lúc càng gần, các chị ấy muốn đưa tay ra mở cửa…”

Trong tiếng cảm thán sửng sốt của Trần Lam, cô gái xinh đẹp có má lúm đồng tiền mở cửa xe ra cái “cạch”, sau khi nhìn thấy Trần Lam, đầu tiên là sửng sốt một chút.

Trần Hán Thăng bĩu môi: “Em gái của tớ.”

“Em là A Lam đúng không?”

Cô gái nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Trần Lam một cái, mỉm cười ngọt ngào nói: “Em đáng yêu hơn anh trai mình nhiều.”

“Chị ấy là Tiêu Dung Ngư, đúng là rất bình thường, không có gì đặc sắc đúng không?”

Trần Hán Thăng nói: “Em có thể gọi chị ấy là chị Tiểu Ngư Nhi.”

“Nhưng, em muốn gọi chị ấy là chị dâu!”

Trần Lam lớn tiếng cắt ngang.

“Mẹ kiếp, thông minh như vậy sao?”

Trần Hán Thăng ngẩn người.

Em gái à, đường đi rộng mở.

Bình Luận (0)
Comment