Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704: Hội Trưởng Hội Học Sinh Bị Phớt Lờ, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 704: Hội trưởng hội học sinh bị phớt lờ, phải làm sao bây giờ? Chương 704: Hội trưởng hội học sinh bị phớt lờ, phải làm sao bây giờ?

Sau khi Trần Hán Thăng phân tích “nhìn xa trông rộng” như vậy, Hoàng Lập Khiêm lập tức biết có vấn đề, hai người lại tiếp tục thương lượng một hồi, tối hôm đó Hoàng Lập Khiêm tiếp tục tăng ca, Trần Hán Thăng phủi mông đi ăn cơm cùng với Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở hơi ngẩn người, Trần Hán Thăng không cần nghĩ cũng biết là vì Hồ Lâm Ngữ.

Khoảng thời gian này tình cảm giữa mình và Thẩm Ấu Sở rất hài hoà, sức khỏe của bà nội vẫn ổn, A Ninh vui vẻ trưởng thành, cho nên người có thể khiến Thẩm Ấu Sở lo lắng có lẽ chính là cô bạn tốt cùng phòng ba năm này thôi.

“Tiểu Hồ thế nào rồi?”

Trần Hán Thăng hỏi.

Thẩm Ấu Sở mở điện thoại di động ra, bật tin nhắn ra rồi đưa cho bạn trai.

Hồ Lâm Ngữ gửi đến một tin nhắn thật dài, điện thoại Nokia hiện tại chỉ có thể chứa 70 ký tự trong một tin nhắn, cho nên nó buộc phải chia làm mấy đoạn.

“Ồ, tin nhắn này là một bài văn nhỏ đấy.”

Trần Hán Thăng mỉm cười: “Trong khoảng thời gian Vương Tử Bác yêu đương với Hoàng Tuệ, cậu ấy cũng thường xuyên gửi cho Hoàng Tuệ một đoạn hoàn chỉnh như thế này, còn là lúc nửa đêm nữa, bởi vì quá dài nên Hoàng Tuệ không thèm đọc, lần nào cũng chỉ trả lời một tiếng “ồ”.

“Đáng tiếc.”

Trần Hán Thăng không tim không phổi lắc đầu: “Bây giờ Tử Bác đã có được tình yêu chân chính, sau này không thể thấy được những trường hợp ngớ ngẩn thế này nữa rồi.”

Thẩm Ấu Sở và Hoàng Tuệ không cùng một thế giới, hai người này ngày thường không có bất cứ liên lạc nào, nếu không phải lúc nãy Trần Hán Thăng nhắc đến, có lẽ Thẩm Ấu Sở cũng không có ấn tượng nào.

Đương nhiên Trần Hán Thăng cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, ngay sau đó lại cúi đầu nhìn xuống tin nhắn bài văn của Hồ Lâm Ngữ.

Ý của Tiểu Hồ rất đơn giản, đại khái chính là cha mẹ cô ấy không đồng ý với sự lựa chọn làm “em gái trà sữa” của cô ấy, ép buộc con gái phải thi tuyển điều sinh, như thế sau này mới có thể giúp được con trai, thân là một người phụ nữ độc lập trong thời đại mới, đương nhiên cô ấy phản đối sự sắp xếp ức hiếp này.

Cho nên, dưới sự tức giận, cha mẹ Hồ Lâm Ngữ dứt khoát nhốt cô ấy ở trong nhà, không cho phép cô ấy trở về Kiến Nghiệp, ép cô ấy phải ôn tập.

Tiểu Hồ đau lòng một lúc lâu, khoảng thời gian này mới lấy lại tinh thần, có lẽ trong khoảng thời gian nhắn cô ấy không thể quay trở về Kiến Nghiệp, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp được bạn tốt, còn dặn dò Ấu Sở cố gắng thi lên thạc sĩ, mở rộng quy mô của quán trà sữa, tự sống thật tốt.”

“Giống như một bản di chúc vậy.”

Trần Hán Thăng trả điện thoại lại cho Thẩm Ấu Sở: “Cậu yên tâm đi, Hồ Lâm Ngữ có thể gửi tin nhắn tức là không bị đói đến chết, chờ sau khi đại hội tân sinh viên kết thúc, tớ và cậu sẽ đi đến đó xem thử.”

Hội trưởng hội học sinh đại học Tài chính sẽ phải phát biểu trong đại hội tân sinh viên, nếu đã chắc chắn Tiểu Hồ không sao, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không muốn từ bỏ cơ hội xuất đầu lộ diện và tỏ vẻ này.

Trong quá trình ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ có mấy sư đệ sư muội mặc áo rằn ri quân đội đi ngang qua, Trần Hán Thăng là người có kinh nghiệm phong phú nên lập tức biết bọn họ đã cố ý đi đường vòng đến đây.

Trong hai ngày ở đại học Tài chính, danh tiếng của Thẩm Ấu Sở còn lớn hơn cả Trần Hán Thăng, các tân sinh viên đều muốn biết “Sư tỷ xinh đẹp nhất đại học Tài chính” trông như thế nào, nên thường xuyên tụ tập ở quán trà sữa để thử vận may.

Còn về phần hội trưởng hội học sinh kia, ai quan tâm hắn là ai chứ?

“Con mẹ nó, mấy thằng nhóc đáng chết này.”

Trong lòng Trần Hán Thăng mắng một tiếng, bây giờ là thời đại học cần lướt Wechat, bọn họ đặc biệt đi từ cửa chính của căng tin đến cửa phụ, rõ ràng là để nhìn thấy Thẩm Ấu Sở.

Một đám người còn giả vờ chờ bạn, hoặc cúi đầu cột dây giày, hoặc tìm kiếm thẻ cơm khắp người.

….

Thực ra ngắm mỹ nữ cũng không có gì to tát, nhưng có thể tôn trọng hội trưởng Trần một chút được không, ánh mắt trực tiếp phớt lờ của các cậu là có ý gì.

“Đi đi, cậu mau trở về ký túc xá ôn tập thi lên thạc sĩ đi, tớ cũng phải trở về ký túc xá đọc sách, sắp tốt nghiệp rồi, đột nhiên muốn nghiêm túc học tập.”

Trần Hán Thăng tuỳ tiện lấp đầy bụng, trút giận với đồ ăn trong căng tin: “Đồ ăn hôm nay như thế nào vậy, món đùi gà này tệ quá đi.”

Thẩm Ấu Sở ngẩn người: “Tớ cảm thấy cũng được mà.”

“Cậu là cậu, còn tớ là tớ.”

Trần Hán Thăng cưỡng ép tìm một lý do: “Tớ chỉ ăn thịt đùi gà bên phải, không ăn bên trái, nào biết hôm nay đều là chân trái.”

Thẩm Ấu Sở: …

Sau khi trở về ký túc xá, Lão Đới và Kim Dương Minh cũng đã quay trở lại, những thành viên trong phòng ký túc xá 602 đều tụ tập đông đủ một lần nữa, bầu không khí lúc này mới nháo nhiệt một chút.

Tiểu Kim “lạch cạch” gõ bàn phím, Trần Hán Thăng ghé sát lại nhìn xem, cậu ấy thế mà lại đang chơi “Audition Online”.

Ngón tay Kim Dương Minh nhảy loạn xạ, vừa bấm các phím mũi tên, lên xuống, trái, phải, enter”, còn có thể đồng thời bắt chuyện với một người chơi nữ đến gần.

Kim: Mỹ nữ năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhảy tuyệt lắm.

Kim: Muốn kết bạn với nhau không, đây là số QQ của tớ.

Kim: Nếu cậu là bạn nhảy của tớ, tớ sẽ mua đạo cụ cho cậu.

Phong Tâm Toả Ai: Cảm ơn anh trai, sau khi nhảy xong đợt này em sẽ kết bạn với anh.

Trần Hán Thăng cười hì hì ôm lấy bả vai Kim Dương Minh: “Bắt chuyện đơn giản như vậy sao?”

“Tứ ca, còn phải xem bản lĩnh.”

Kim Dương Minh vô cùng đắc ý: “Nếu mày nhảy không tốt, cho dù có tiền cũng vô dụng thôi.”

“Kim ca thật trâu bò, nhưng mày sớm bốn chiều ba, Đông Nhi phải làm sao đây?”

Trần Hán Thăng cũng chỉ tuỳ tiện nói như vậy, bản thân hắn cũng một chân đạp hai ba chiếc thuyền mà, bắt chuyện trên game online cũng thành chuyện sao?

Nhưng sau khi nghe xong những lời của Trần Hán Thăng, trên khuôn mặt Kim Dương Minh đột nhiên hiện lên một chút bực bội, đeo tai nghe lên nói: “Đừng làm phiền tao, tao tiếp tục chơi game đây.”

Trần Hán Thăng dường như đã nhận ra được gì đó, chỉ nhìn Kim Dương Minh không hỏi thêm nữa.

Hai ngày sau cũng là đại hội tân sinh viên, những đại hội như thế này chỉ hữu ích với tân sinh viên, các sinh viên năm hai cũng chỉ xem trò vui một chút, hoài niệm bản thân mình năm ngoái, các nhân vật già cỗi sinh viên năm ba năm tư thậm chí còn lười liếc nhìn một cái.

Bí thư của Đoàn uỷ sớm đã đưa bản thảo phát hiểu cho Trần Hán Thăng, hơn chín giờ sáng, các tân sinh viên bắt đầu tập hợp ở sân tập thể dục, lão đạo trường đại học Tài chính cũng lần lượt đi vào ngồi vào vị trí chủ trì bên sân khấu.

Trần Hán Thăng và bí thư Đoàn uỷ Vu Dược Bình ngồi bên cạnh nhau, bọn họ là người quen cũ, cả hai người đều bị phơi nắng đến bơ phờ, héo mòn nhìn các tân sinh viên tràn đầy sức sống dưới sân khấu.

“Đúng là rảnh rỗi, có thời gian thì ngủ một giấc không phải tốt sao?”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi.

“Cậu chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu là được.”

Lão Vu lau mồ hôi an ủi nói.

“Giang hồ” sớm đã đồn đãi rằng Trần Hán Thăng chính là ông chủ đứng phía sau của Qủa Xác, tài sản lên đến hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu, điều quan trọng nhất là hình như bản thân Trần Hán Thăng cũng ngầm thừa nhận thông tin này.

“Chậc chậc, năm đó khi thằng nhóc này lừa từ tay tôi “tờ đơn xin học bổng cho sinh viên nghèo”, thực ra cậu ấy đã bộc lộ rất nhiều tố chất của một doanh nhân lớn, chẳng hạn như biết giải quyết mọi chuyện, kiên cường, giỏi thu phục lòng người.”

Lão Vu ôm bụng bự của bình suy nghĩ, đột nhiên người dẫn chương trình mời Trần Hán Thăng lên sân khấu: “Tiếp theo đây, xin hãy vỗ một tràng pháo tay thật vang dội để hoan nghênh hội trưởng hội sinh viên đại học Tài chính Trần Hán Thăng lên sân khấu phát biểu.”

“Bốp bốp bốp…”

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, nhưng Trần Hán Thăng vẫn không nhúc nhích ngồi đó.

Người dẫn chương trình còn tưởng Trần Hán Thăng không nghe thấy, thế là lại mời một lần nữa: “Tiếp theo đây, xin hãy dùng một tràng pháo tay thật vang dội để hoan nghênh hội trưởng hội sinh viên đại học Tài chính Trần Hán Thăng lên sân khấu phát biểu.”

Trần Hán Thăng vẫn vờ như không nghe thấy.

Hiệu trưởng Lục Cung Siêu và các thầy cô giáo khác đều nhìn về phía Trần Hán Thăng, các sinh viên năm nhất vốn dĩ đang sửng sốt ở dưới sân khấu, bây giờ mới đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Người dẫn chương trình gọi cậu, không nghe thấy sao?”

Vu Dược Bình vội vàng đẩy Trần Hán Thăng.

“Nghe thấy chứ, em sợ tân sinh viên dưới khán đài không nghe thấy, mấy tên chó má này, thế mà lại phớt lờ em.”

Trần Hán Thăng thầm nói xong, lúc này mới cầm bản thảo phát biểu, vẻ mặt tươi cười đi về phía microphone.

Quả nhiên, bởi vì “sự cố nhỏ” lúc nãy, bây giờ sự chú ý của các sinh viên năm nhất đều “đồng loạt” nhìn chằm chằm vào trên người Trần Hán Thăng.

Muốn nổi tiếng ở trong trường đại học, hội trưởng hội sinh viên chỉ cần một phút.

“Ngoại trừ biết giải quyết mọi chuyện, kiên cường, giỏi thu phục lòng người ra.”

Vu Dược Bình lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Điều quan trọng nhất vẫn là tinh thần không biết xấu hổ này.”

Bình Luận (0)
Comment